Lảo đảo, ta giống như trở lại trước đây. Ở thế giới kia.
Thế giới quen thuộc, rồi lại xa lạ.
Tiềm tàng ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ đầy bụi bặm, giống như bị cơn lốc cuốn nhiễu, thổi đi bụi mù, chợt xuất hiện ở trước mắt.
Lúc tuổi, cha mẹ gặp tai nạn xe cộ, cùng qua đời.
Bởi vì bị cho là say rượu lái xe, nên một kẻ từ nay về sau cô đơn một mình như ta không nhận được tiền bồi thường.
Thân bằng quyến thuộc giống như trong một đêm biến thành người xa lạ, xa xa quan sát than thở thế thái nhân tình biến đổi thất thường, nhưng không ai ra tay viện trợ.
Từ nay về sau, cuộc sống lâm vào vô y.
Ta nghỉ học, đến nhà xưởng học nghề, sau vài năm, rốt cục lên chức thợ chính.
Năm tuổi, thông qua mai mối quen biết Phạm Dung. Khi đó nàng mới từ nông thôn lên thành phố, thuần phác đơn giản, một cái nhăn mày, một nụ cười, giống như có thể tẩy sạch thế gian đầy ô nhiễm, toàn bộ lộ ra một cách thiên thực.
Khi đó, thực bức thiết muốn có một gia đình đầy đủ. Người tịch mịch luôn có thể hấp dẫn lẫn nhau, vì thế chúng ta rất nhanh kết hôn.
Chính là cuộc sống ngọt ngào tốt đẹp giống như lúc đầu đêm, chỉ toàn mộng ảo không đúng thật.
Năm thứ hai, đứa con ra đời. Một sinh vật nho nhỏ, mềm mại lại có thể giải thích toàn bộ ý nghĩa của sinh mệnh.
Vợ hiền con ngoan, ta nghĩ đây chính là toàn bộ cuộc sống của chúng ta.
Nào ngờ bà xã phản bội, mất đi sinh mệnh, từng chuyện phát sinh giống như theo quỹ tích của định mệnh.
Đáng tiếc thế sự biến hóa vô thường, vận mệnh luân hồi vô cùng, dữ dội thật đáng giận, dữ dội thật đáng buồn.
Ta cười. Cười cả thế gian này hoang đường.
Ta trào (trào phúng). Trào cả thế gian này thê lương.
Đến khi bừng tỉnh, ta đã nhớ không rõ diện mạo của mỗi người bọn họ.
Cảnh tượng trước mắt kịch liệt lay động, hóa thành một mảnh đỏ tươi, như máu dịch lan tràn.
Một bạch y nam tử chậm rãi hiện lên từ trong mảnh đỏ tươi, thân như giao long, phiên tựa kinh hồng, bộ mặt lại mơ hồ.
Ta cố gắng trợn to mắt muốn nhìn rõ diện mạo nam tử, nhưng hai mắt lại giống như bị sương mù che phủ, vô luận như thế nào cũng không thể nhìn rõ được.
Chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết. Như mộng đến.
Nam tử vươn tay về phía ta. Tiêm tay không chưởng, bất nhiễm trần sương (đừng hỏi ta là ý gì, vì ta cũng không hiểu nốt).
Hắn nói: Ly Chi, để ta mang ngươi đi.
Ly Chi … Mang ngươi đi …
Mang ngươi đi …
Trong lòng rung động như thủy triều cuồn cuộn, ta nâng tay hướng về phía hắn, lại phát hiện hai tay nặng như thiên kim.
Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm nhau, hắn hóa thành một đống tro tàn, theo gió bay đi.
Chung mất đi …
“Hà Ngôn, mau nhìn, chúng ta tới rồi! Hà Ngôn?”, thanh âm quen thuộc từ xa đến gần, giống như lợi trảo xé rách ác mộng ngụy trang.
Ta từ trong mộng bừng tỉnh.
Trên mặt hình như ẩm ướt, đưa tay sờ, cảm giác lạnh lẽo.
Ta, khóc?
Nam tử trong mộng kia thâm tình kêu gọi người, giống như ta, cũng là ta.
Không biết vì sao, đau lòng khó có thể phục hồi. Giống như bị hung hăng bắt lấy cổ họng, không thể hô hấp.
“Hà Ngôn, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?”, nam tử thân thiết bên người không chút ý tứ che giấu quan tâm tràn đầy trên mặt. Một thân hồng y xinh đẹp kia bất đồng với bạch y tuấn lãng trong mộng, lại đồng dạng có thể trấn an lòng người.
“Không có việc gì, chỉ là có chút buồn, cảm thấy đầu choáng váng thôi.” Ta cười khẽ, nhìn sắc mặt hắn từ từ hòa hoãn. “Đi lâu như vậy, thật ra ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Nói xong, đứng dậy đi ra bên ngoài xe ngựa.
Trời chiều như trước sáng lạn, ánh lên mấy chữ to trên tường thành, giống như vàng ròng, phát ra ánh sáng chói mắt.
“Hương Châu thành?”