Mỗi một thời đại đều có một nhân vật điển hình.
Ở thời đại này, nếu ngươi không biết võ lâm minh chủ Thanh Vân kiếm Quản Tiêu, giống như ngươi ăn gạo Trung Quốc mà không biết Viên Long Bình, xài máy tính mà không biết Bill Gates.
tuổi chỉ với một bộ Thanh Vân kiếm pháp xuất thần nhập hóa nổi tiếng giang hồ, tuổi đứng đầu bảng võ lâm thập đại cao thủ, tuổi đả bại cung chủ Phượng Huyền Cung Phượng Huyền Dã, sau đó được đề cử làm võ lâm minh chủ. Hiện giờ năm qua đi, trên giang hồ gió êm sóng lặng, Quản Tiêu hình như cũng có ý thoái vị nhượng hiền.
Võ lâm đại hội vốn là để các thiếu hiệp luận võ trao đổi, đang tiến hành lại có một người lực bạt thứ nhất. Người này nguyên bản ở trên giang hồ chưa rõ danh tính, ai ngờ lúc lên đài liền trong vòng mười chiêu đả bại cao thủ đứng hàng thứ bảy trên giang hồ phán quan Diêm La, làm cho mọi người ở đây đều cúi đầu kinh diễm.
Tục truyền, người này tuổi còn rất trẻ (nguyên văn là “qua tuổi nhược quán chưa kịp mà đứng”, ta không biết là bao nhiêu tuổi nhưng đoán chắc ý muốn nói rất trẻ), mặt như quan ngọc, khí chất nội liễm, sử dụng một thanh thanh phong kiếm, kiếm pháp dáng người như nước chảy mây trôi, sau khi toàn thắng liền phóng người bay đi, không ai biết hắn tên họ là gì, xuất sư từ môn phái nào.
Lại tục truyền, người này là con trai độc nhất của Quản Tiêu ở bên ngoài học nghệ nhiều năm, Quản Đàm.
Cái gọi là hổ phụ vô khuyển tử. Giang hồ Bách Hiểu Sanh ngắt lời, người này như thế nào mặc cho võ lâm minh chủ tốn công chọn người.
…
Tranh giành quyền lực, sao có thể sánh với tiêu diêu tự tại tùy tính mà qua?
Nề hà …
…
Vào lúc này ta đang ở quầy tính sổ sách, bàn tính lách cách không ngừng.
“Ông chủ, có người tìm ngươi.” A Mang chạy tới gọi ta.
Xưng hô “ông chủ” này là A Mang sau khi bị ta cưỡng bức lợi dụ mới bằng lòng gọi như vậy, đối với cách gọi này ta rất là hưởng thụ.
“Không thấy ta đang bận hả? Ai như vậy …” Ngẩng đầu liền thấy nam nhân đứng ở trước mặt kia vẫn ung dung nhìn ta.
Hắn không nói lời nào, ta cũng phân không rõ hắn rốt cuộc là ai.
“Chưởng quầy, ngươi không biết ta?” Thấy ta bất động hồi lâu, nam nhân hất hất cái cằm cương nghị, khẽ cười nói.
“Ngươi là người lần trước!” Ta chỉ vào hắn nói, “Ngươi tìm ta làm gì?” Một tên Quan Khanh đã làm cho ta nhức hết cả đầu (nguyên văn “một cái đầu hai cái lớn”), hắn lại đến xem náo nhiệt gì?
“Tại hạ Mục Thanh Dương, muốn cùng chưởng quầy làm bằng hữu, không biết chưởng quầy có chịu nể mặt hay không.” Nam nhân lại ảm đạm cười, tựa hồ tình thế bắt buộc.
“Đâu dám đâu dám, ta gọi là Hà Ngôn, chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, không dám trèo cao.” Ta thuận miệng ứng phó vài câu, thật sự lười đối đáp với hắn.
“Hà huynh tựa hồ đối với ta có chút đề phòng, chẳng biết có thể nói cho ta rõ nguyên do được không?” con ngươi tối đen như mực bình tĩnh nhìn ta, không biết vì sao ta đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
“Không, làm gì có.” Ta nhích nhích gương mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Gọi ta Hà Ngôn được rồi. Cáp, ha ha ha … Khụ khụ khụ …”
Cười đến rất giả tạo, ta không cẩn thận bị sặc nước miếng.
Mục Thanh Dương vỗ tay cười nói: “Có ý tứ. Hà Ngôn người bằng hữu này ta quả thực không thể không kết giao. Chờ lúc ngươi rảnh rỗi chúng ta cùng uống mấy chén được không?”
Trong đầu chợt lóe linh quang. Ta nghiêm mặt nói: “Hẹn trước chi bằng ngẫu nhiên (nguyên văn “Cải lương không bằng bạo lực”, ta thật bó tay với câu này), không bằng ngay đêm nay đi.”
Mục Thanh Dương vuốt cằm đồng ý.
Viên Nguyệt lâu. Kỹ viện duy nhất ở Bác Dương.
Trước đây khi ta biết một cái thành trấn phong cách cổ xưa như Bác Dương thế nhưng cũng có kỹ viện, không khỏi tâm sinh cảm khái: nghề mua vui này ở cổ đại quả nhiên phát đạt.
Có lẽ là bởi vì ngành sản xuất lũng đoạn, sinh ý của Viên Nguyệt lâu thần kỳ tốt.
Nơi trăng hoa. Chỗ tầm hoan mua vui. Tiếng đàn réo rắt bên tai, có tiếng nói nữ tử mềm nhẹ uyển chuyển.
“Ngươi hẹn ta tới, đúng là loại địa phương này?” Khi biết nơi chúng ta muốn đến, sắc mặt Mục Thanh Dương liền có chút khó xem.
Ta nhướn mày. “Như thế nào, là ngươi nói địa điểm do ta chọn, nhanh như vậy liền đổi ý?”
“Không, không có.” Hắn cười khổ nói.
“Nói rõ trước, tiền là do ngươi trả.” Nói xong ta liền nghênh ngang vào cửa.
Vừa vào cửa, hương rượu hoà lẫn với huân hương thúc tình xông vào mũi. Một nữ tử nhẹ nhàng đi tới, một thân lụa trắng, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện khi đi lại.
“Nhị vị công tử thực lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến.” Nàng che miệng nhẹ nhàng cười, phi thường quyến rũ. “Cô nương chỗ chúng ta đều là hạng tốt nhất, không biết nhị vị muốn tìm ai tiếp khách?”
Ách, nàng chính là tú bà? Như thế nào cùng với tú bà dáng người béo tốt khi cười rộ lên toàn thấy thịt trong TV không giống nhau?
“Cứ gọi cô nương tốt nhất ở chỗ ngươi tới.” Ta mở miệng nói, cố tình không để ý tới Mục Thanh Dương sắc mặt đen như than.
“Công tử, ngươi bộ dạng thật tuấn tú, mau cùng ta uống vài chén.” nữ tử bồi rượu vừa thấy Mục Thanh Dương liền ra sức dựa vào hắn, hận không thể toàn thân đều quấn trên người hắn.
Mục Thanh Dương mặt xanh mét, cũng không chú ý nàng kia, tự mình uống rượu, nhìn sắc mặt hắn đại khái ngay cả bổ lòng (?) đều có.
Mục Thanh Dương, ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo gương mặt ngươi cùng Quan Khanh giống nhau như đúc. Tên kia không phải hái hoa tặc sao? Viên Nguyệt lâu này nhiều hoa như vậy, mặc sức ngươi hái.
Tâm tình không khỏi tốt lên. Nữ tử bên cạnh dâng rượu cho ta, ta cũng không từ chối, uống xong một ly, rất nhanh liền say.
Hàm hàm hồ hồ nói với Mục Thanh Dương một câu nhắc hắn nhớ trả tiền, liền bị nữ tử kia ỡm ờ mang đi.
Nằm ở trên giường, cảm thấy có một đôi bàn tay hoạt nộn như ngọc cởi bỏ quần áo của ta. Ta nhắm mắt lại, giơ tay lên thì thào nói “Phạm Dung, đừng đụng vào anh, đi xem con đi” liền xoay người tiếp tục ngủ.
Đột nhiên áo bị hung hăng nắm lên, ta mở to mắt, nhìn thấy chính là gương mặt giận dữ không thể áp chế của Đoạn Khâm.
Lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
“A, ha ha, Đoạn Khâm, ngươi … ngươi như thế nào ở trong này?” Ta quyết định giả ngu.
“Ngươi thiệt là giỏi, dám đến kỹ viện mua vui?” Đem ta kéo lại gần, chỉ vào nữ tử quần áo bán thốn đang ở góc tường khóc đến lê hoa đái vũ, “Chỉ tìm được loại mặt hàng này. Ngươi … ngươi làm ta tức chết.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Nữ tử này làm sao sánh được với ngươi, nếu là ngươi khẳng định có thể làm hoa khôi.” Ta hồ ngôn loạn ngữ, không biết như thế nào lại vô tâm vô tình phun ra một câu giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào miệng vết thương khó khăn lắm mới kết vảy của Đoạn Khâm.
“Ngươi …” Gương mặt Đoạn Khâm hết trắng lại xanh rồi lại trắng, cuối cùng mày nhíu chặt, khiêng ta trên vai, nhảy ra cửa sổ phi thân rời đi.
Đầu chúc xuống trên người hắn, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều dồn xuống.
“Đoạn Khâm, ta … ta muốn ói.” Che miệng lại, nhịn xuống cái thứ đang muốn trào ra khỏi miệng.
Ý thức dần dần rời xa, cảnh sắc ngọn đèn dầu huy hoàng trước mắt không ngừng lùi về sau, cuối cùng mơ hồ thành một mảnh sương mù.
“Hà Ngôn, ở trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là cái gì?” Âm thanh trầm thấp của nam nhân thốt ra một câu thống khổ, nhưng không được người nọ đáp trả, cuối cùng hóa thành một giọt thanh lệ từ trên gương mặt bạch ngọc rơi xuống, phiêu tán ở sau người hơi lạnh trong bóng đêm.
Đêm, dần dần thâm.