Khi còn nhỏ ta từng vô số lần nằm mơ thấy cùng một giấc mộng.
Ta mơ thấy đôi bàn tay nho nhỏ của mình bị một đôi bàn tay ấm áp so với ta lớn hơn không bao nhiêu nắm lấy, đi trên một con đường thật dài lát đá phiến.
Sương trắng tràn ngập. Tất cả tầm nhìn đều là một màn sương mù màu trắng.
Con đường dưới chân trải dài, không có điểm đích.
Cả thế giới im lặng đến chỉ còn lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người chúng ta.
Ta bất an nắm vạt áo người nọ, hắn sờ sờ đầu của ta, ôn nhu cười nhưng không có nói chuyện.
Sương trắng tan đi. Đầu bên kia của con đường lát đá phiến, có một nữ tử xinh đẹp ôn nhu nhìn ta, gọi ta: tiểu …
Một trận gió thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vô số lá rụng, lướt qua nàng đang lay động, thế giới tĩnh lặng không tiếng động.
Mỗi một lần ở cảnh trong mơ, ta đều muốn nghe rõ nàng đang nói gì, mặc dù tiếng gió rất nhỏ, nhưng cũng cuốn đi tất cả âm thanh.
Một giấc mộng luôn làm cho ta cảm giác mỏi mệt vô cùng.
Sau khi cha mẹ qua đời vì tai nạn, ta không còn thấy giấc mộng này nữa, từ nay về sau đem nó vùi lấp ở chỗ sâu trong trí nhớ.
Ta thật không nghĩ tới, ta thế nhưng lại một lần nữa thấy giấc mộng này.
Ngay tại thời điểm chúng ta tới Bác Dương.
Bác Dương là một thị trấn cổ. Đường lát phiến đá xanh, đầy điếu hơi đình, dọc theo hồ nước cạn, kiến trúc cổ kính, nhưng lại cùng cảnh sắc trong mộng của ta tương tự đến kinh người.
“Ta đã tới nơi này …” Ta thì thào, cầm lấy ống tay áo của Đoạn Khâm, tay vô thức buộc chặt.
“Hà Ngôn, ngươi làm sao vậy, không có việc gì chứ?” Đoạn Khâm khẩn trương hỏi, nắm lại tay của ta, đổ mồ hôi.
“Rất quen thuộc, thật giống như lúc nhỏ từng ở đây, nhưng lại ở rất nhiều năm.” Một loại cảm giác không tên tích tụ quấn quanh trong g ngực, rồi lại nói không rõ cái loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì. “Cùng một nữ tử, còn có một nam hài lớn hơn ta vài tuổi.”
Đoạn Khâm có chút đăm chiêu nhìn ta, biểu tình trên mặt có kinh ngạc cũng có một tia kinh hoảng không dễ phát hiện.
Sau một lúc lâu, hắn nghiêng đầu, thật cẩn thận mở miệng: “Chúng ta ở lại đây một thời gian được không? Lần trước không phải ngươi nói muốn mở quán trà sao, chúng ta có thể ở đây mở một cái.”
Ta ngạc nhiên.
Hai tháng trước chúng ta đến Viêm Lăng, thời tiết cực độ nóng bức khô ráo, ta khát nước khó nhịn, mà gần đó ngay cả một quán trà cũng không có, nên mở miệng hướng Đoạn Khâm oán giận nói một câu phải mở quán trà, còn muốn mở khắp cả nước. Lâu như vậy chính ta cũng sớm quên, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ như vậy.
“Được, ý kiến hay.” Ta cười mỉm, “Tên quán gọi là … gọi Liễu Trần Cư được không?” Cảm giác tích tụ trong g ngực bất tri bất giác trôi đi, Đoạn Khâm luôn luôn có năng lực làm cho ta quên đi khó chịu.
“Được, đều theo ý ngươi.” Hắn nâng tay nhéo mặt của ta, cười nịnh một cái.
Năng lực làm việc của Đoạn Khâm không cần hoài nghi, một tháng sau, ta đã lên cấp thành chưởng quầy của đệ nhất trà quán ở Bác Dương, Liễu Trần Cư.
Quán trà sinh ý không tồi, chính là từ khi khai trương về sau Đoạn Khâm cũng không chịu xuất hiện ở trong , một cái Liễu Trần Cư to như vậy, chỉ có một mình ta lo trước sau, mệt muốn chết. Vừa nói với hắn, hắn cự tuyệt thẳng thừng: “Cái gì? Ngươi kêu ta đường đường một mỹ thanh niên ngọc thụ lâm phong đi làm tiểu nhị chạy bàn?” Tiếp theo lấy ra một xấp ngân phiếu, “Nè, đi mướn một người chịu khó đến phụ giúp.”
Ta tức giận quá. Ta cũng là một mỹ trung niên vậy! Chẳng lẽ ngươi không biết các tiểu cô nương đến uống trà đều là vì khuôn mặt tuấn tú này của ngươi mà tới sao?
Phúc báng về phúc báng, nói như thế nào thì người bỏ tiền ra đầu tư chính là hắn, hắn mới thật sự là ông chủ, ta chỉ là người làm công mà thôi. Giai cấp bóc lột ép sức lao động bởi vậy sinh ra.
Vì thế ta một bên cần cần cù cù và thật thà khẩn trương thay ông chủ làm công, một bên cảm khái có tiền thật là tốt.
Cũng may tiểu nhị A Mang mới mướn về không tồi, làm việc kiên định không nói, thái độ làm người cũng thật thà chất phác, giúp ta tiết kiệm không ít sức lực.
Sinh ý của quán trà bình thường đều bắt đầu sau giữa trưa, vì thế ta liền làm một ít điểm tâm sáng để kiếm thêm chút tiền lời. Trước kia Tiểu Đô thích nhất ăn điểm tâm do ta làm, tay nghề tuyệt đối hiện đại, cam đoan làm cho người cổ đại này ăn rồi muốn ngừng mà không được.
Trưa ngày kia, ta đang ghé lên quầy buồn ngủ, ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc. Ngựa dừng lại trước cửa, thanh âm của một người tuổi còn trẻ vang lên: “Thiếu gia, Liễu Trần Cư này mới mở, chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tiếp có được không?”
Tiếp theo là giọng nam ôn nhuận: “Được, ta cũng có chút mệt mỏi.”
Giữa trưa không có sinh ý gì, ta liền bảo A Mang đi nghỉ ngơi. Hiện tại sinh ý tới cửa, ta chỉ phải tự mình ứng phó. Uống mấy ngụm nước để xua đi cơn buồn ngủ dâng lên tới não, ta xốc lại thần tiến ra đón khách.
Vào quán là hai người trẻ tuổi.
“Hoan nghênh quang lâm, hai vị mời bên này.” Ánh mắt lơ đãng phất quá mặt của cẩm y nam tử đi đằng trước, không khỏi sửng sốt.
“Là ngươi!”