Từ hôm đó, Hoả Hương lúc nào cũng ngập sáng ánh đuốc, tiếng nói cười, tiếng la hét, tiếng bước chân qua lại, không khi nào yên tĩnh.
Ta mang một trăm thân binh đi gõ cửa từng nhà một, xin lương thực thừa. Bắt đầu từ những gia đình giàu có.
Mẫu thân của Khả Vinh vừa nhìn thấy ta đã cười, ấm áp nói:
- Tướng quân? Vào nhà! Vào nhà!
Nàng kéo tay ta vào trong sảnh chính, đích thân rót trà mang qua. Ta bối rối nhận lấy. Nàng cười hiền từ hỏi ta:
- Ta nghe nói người bị thương, đã khoẻ lại chưa mà đi linh tinh như vậy?
Ta gật đầu:
- Đã khoẻ lại nhiều rồi. Lần này tới đây là có chuyện muốn nhờ phu nhân…
Nàng không để ta nói hết đã hồ hởi:
- Có gì thì cứ nói thẳng, ta nhất định giúp ngươi.
Ta không được tự nhiên. Những chuyện như thế này trước kia đều do Hải Điền và Ngô Thanh làm, tướng quân ta chưa từng trực tiếp đi xin gạo ăn bao giờ.
- Chuyện là… quân lương của Thuỷ Tịnh quân không đủ, có thể hay không muốn nhờ người…
Mẫu thân của Khả Vinh nhanh chóng hiểu ý ta, nàng nói:
- Chuyện này sao lại không thể chứ! Ngươi xem thế này được không? Bây giờ đang trong mùa gặt, nhà ta cũng vừa gặt lúa về, còn phải phơi khô mới có thể giã ra gạo. Bây giờ trong kho còn hai trăm yến thóc, ngươi mang tạm về trước. Nửa tháng sau ta cho người mang thêm sáu trăm yến nữa đến phủ tướng quân. Này không phải là ta keo kiệt không cho ngươi hết như nhà ta còn phải dùng gạo để ăn, người hầu kẻ hạ cũng không thể uống nước mà chờ đến mùa gặt tới được. Ngươi nói có đúng không?
Ta gật đầu. Thật ra ta chưa từng nghĩ nàng sẽ sảng khoái cho tới hai phần ba lúa thóc gặt được như vậy.
Ta cảm kích đứng lên hành lễ:
- Phượng Dương đa tạ phu nhân trợ giúp.
Nàng gạt tay ta xuống, nói:
- Ngươi cái đứa trẻ này! Nói cái gì không à! Tuổi ngươi còn nhỏ hơn Khả Vinh nhà ta, chỉ là một tiểu hài tử chưa lớn mà thôi. Xem, da mặt mỏng như vậy? Mở miệng xin thóc gạo thôi cũng ngại ngùng.
Da mặt ta nóng hơn, nàng mỉm cười:
- Ngươi còn muốn đến vài nhà xung quanh đây đúng không?
Ta gật đầu. Nàng nói tiếp:
- Cứ ngồi ở đây uống trà, ta cho bọn người hầu đi đánh tiếng cho ngươi. Bọn họ nghe ngươi tới lập tức mang gạo qua, khỏi phải xin làm gì. Ngốc tử! Cũng không hiểu sao ngươi điều hành được Thuỷ Tịnh quân nữa. Những chuyện như thế này, không cần ngươi trực tiếp đi, để Khả Vinh hay phó tướng của ngươi dán thông cáo, người dân Hoả Hương tự động giúp ngươi. Gõ cửa từng nhà, ngươi muốn xin đến sang năm có phải không?
Ta không nói gì.
Chỉ là, nếu dán thông cáo sẽ giống như ta ép buộc mọi người. Nhà giàu thì không sao, những nhà nghèo thì lấy đâu ra lúa gạo nộp lên cho Thuỷ Tịnh quân? Rồi lại bán con, ở đợ đổi lúa gạo sao? Chẳng bằng ta tốn công một chút, đi từng nhà, có nhiều cho nhiều, có ít cho ít, dù gì có lòng cho thì tốt rồi.
Mẫu thân Khả Vinh nhìn ta không nói gì, nàng nén tiếng thở dài:
- Hài tử ngốc! Thuỷ Tịnh quân giúp Hoả Hương có được bình yên, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp.
Ta cúi đầu không nói. Nàng nắm lấy tay ta, thở dài:
- Hài tử ngốc! Chúng ta ai cũng thấy các ngươi lớn lên từ nhỏ, từ những đứa bé yếu ớt trở thành tướng quân dũng mãnh trên sa trường. Nếu không phải ngươi là Tướng quân, ta sẽ không an lòng cho tiểu tử nhà mình vào Thuỷ Tịnh quân. Không phải vì ngươi là Chiến thần bất bại mà vì ngươi trọng nghĩa tình, dám vì đồng đội mà đứng lên. Ta muốn Khả Vinh có thể học hỏi một chút từ ngươi, một chút dũng cảm, một chút trách nhiệm, giúp nó đứng thẳng giữa trời đất này. Sau này có lấy một cô nương cũng không đến nỗi bị ức hiếp.
Ta nói ra suy nghĩ của mình:
- Người nhắm được cô nương nhà nào rồi sao?
Nàng lắc đầu:
- Duyên phận của hài tử thì để nó tự chọn thôi. Nhưng ta nghĩ Khả Vinh thích một người trong Thuỷ Tịnh quân. Dạo này nó kỳ lạ lắm. Khi về nhà thường thơ thẩn nhìn lên bầu trời, hỏi cái gì cũng lắc đầu. Tăng gia bên cạnh vừa ý Khả Vinh, ta hỏi thì nó giãy nảy lên, nhất quyết không chịu. Ta hỏi nó ưng cô nương nào, ta đến nhờ người ta dò ý, nó lại lắc đầu không nói. Ngươi nói xem, như vậy là làm sao chứ? Tuổi cũng lớn rồi, có phải nhỏ đâu.
Ta nâng ly trà uống một ngụm, không tiếp lời nàng.
Tấm lòng của cha mẹ, ai cũng chỉ muốn con mình có một nơi nương tựa tốt. Nhưng Khả Vinh vừa ý ai?
- Tướng quân, người biết Khả Vinh thích ai không?
Ta lắc đầu, thành thật nói:
- Ta không biết.
Nàng thở dài:
- Ai cũng được nhưng hy vọng không phải là Tử Ân.
Ta ngạc nhiên nhìn nàng:
- Là Tử Ân thì làm sao?
Nàng thở dài:
- Không phải ta có thành kiến với cô nương ấy nhưng Khả Vinh vào Thuỷ Tịnh quân là do Tử Ân dìu dắt, theo nghĩa nào đó thì là sư phụ nó. Hơn nữa… Không giấu gì người, những ngày mới gia nhập Thuỷ Tịnh quân, Khả Vinh không hôm nào không mang thương tích về. Một ngày ta lo lắng đến quân doanh thăm nó, tận mắt thấy Tử Ân đánh Khả Vinh. Dù ta biết nàng đang dạy võ công cho nó nhưng… Người nói xem, một mẫu thân nhìn thấy con mình bị đánh như vậy làm sao mà không xót? Khả Vinh bây giờ dù là phó tướng nhưng trước mặt Tử Ân vẫn không dám lớn tiếng, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là ngậm thóc. Nếu phải cưới Tử Ân, con trai ta phải sống thế nào chứ?
Ta cười với nàng:
- Cũng không thể trách Tử Ân được, khi luyện tập nếu nương tay thì ra chiến trường ai sẽ nương tay cho hắn? Sơ sẩy một chút liền có thể mất mạng, nghiêm khắc cũng là điều nên làm. Hơn nữa, người đừng lo lắng quá sớm như vậy, chắc gì đã là Tử Ân. Thuỷ Tịnh quân có nhiều nữ tướng quân như vậy, đâu phải chỉ có một mình Tử Ân, đúng không?
Nàng gật đầu, đột nhiên nói với ta:
- Lâu rồi ta không thấy Tử Ân, nàng đi đâu à?
Ta gật đầu:
- Ta giao cho nàng một số việc, tạm thời không thể về Hoả Hương.
Nàng chỉ gật đầu không nói. Một người hầu đi vào nói:
- Phu nhân, lương thực đã chuẩn bị xong.
Ta cùng nàng ra sân. Thân binh của ta đang chất lúa lên xe bò, cột thành hai xe lớn. Bên ngoài có tiếng ồn ào, một nữ nhân lớn tuổi cười hiền hậu bước vào, nói với ta:
- Nghe nói tướng quân tới ta còn không tin. Hoá ra là thật à? Người cần gạo sao? Nhà ta còn ba trăm yến, người chờ một chút ta quay về kêu mấy đứa nhỏ mang qua.
Ta chưa kịp nói gì thì nàng đã đi mất, mẫu thân của Khả Vinh cười tưới rói nói vọng theo:
- Ngươi nói với mấy bà già xung quanh nữa, có gạo thì mang qua đây cho tướng quân nha.
- Được được.
Giọng người kia xa dần, mẫu thân của Khả Vinh vỗ nhẹ tay ta:
- Chờ một chút, chờ một chút.
Một lúc sau có rất nhiều người đến, họ mang theo lúa thóc, cá khô cùng khoai mì. Mỗi người một câu, vui vẻ giúp thân binh của ta chất đầy hai mươi xe bò. Ta muốn quay về nhưng mẫu thân Khả Vinh nhất định không đồng ý, giữ ta cùng đội thân binh ở lại ăn cơm trưa, nói chuyện cùng mọi người đến chiều rồi mới thả ta về. Vài người còn giúp chúng ta đánh xe về tới phủ tướng quân, khuân vác lương thực vào kho cất giữ, cuối cùng còn giúp dắt bò về trả cho chủ nhân. Mặc dù ta nói không cần nhưng họ gạt bay lời ta, hăm hở dắt bò về.
Ngày hôm sau có rất nhiều người mang lương thực đến phủ tướng quân, có người mang nhiều, có người mang ít. Vài đứa trẻ hái được trái dại cũng mang đến chỗ ta. Kính Thiên cùng người của hắn ghi chép rõ ràng từng người, số lượng lương thực mang tới, sau này Thuỷ Tịnh quân còn biết đường mà trả lại. Hắn vừa ghi vừa nói với ta:
- Người ở đây thật nhiệt tình.
Ta gật đầu không nói.
Người dân ở đây không ai dư giả gì. Giàu có thì chỉ như mẫu thân Khả Vinh, có vài miếng ruộng nước trồng ngô trồng khoai, đủ nuôi sống vài miệng ăn trong nhà, có chút của cải cho con đọc sách viết chữ. Nghèo thì chạy ăn từng bữa qua ngày. Không phồn thịnh như kinh thành nhưng con người nơi đầy tình cảm hơn bất cứ đâu. Có cháo ăn cháo, không cháo thì ăn rau, quan trọng là lương tâm mình thanh thản. Nếu không phải Hoả Hương, một nàng công chúa nhỏ như ta liệu còn có thể sống sót? Người nuôi ta lớn không phải là Phượng gia, cũng không phải Nghi quốc mà là Hoả Hương này, là những ngư dân trên người lúc nào cũng tanh mùi cá, mặn mùi biển và khét mùi nắng.
Trước khi ta chết đi, ít nhất cũng để ta nhìn thấy Hoả Hương phồn thịnh hơn kinh thành, con người cũng có thể thư thái mà sống, không phải vất vả lo từng bữa ăn như bây giờ.