Trở lại Không Động, cả nhóm thẳng tiến đến kiếm chủng (mộ cất giữ kiếm), Trầm Chu đặt Phượng Huyết ngọc vào hộp ngọc, ánh mắt dần trở nên bình lặng. Hạo Nguyệt thương, dù Bích Lạc, Định Hải châu, Phượng Huyết ngọc, hơn bảy trăm năm, nàng rốt cuộc cũng tìm đủ bốn vật.
Để luyện hóa lửa chí dương thì cần dẫn xuất bổn nguyên cất trong bốn vật này ra. Bởi vì chúng đều là bảo vật thượng cổ, linh lượng bình thường sẽ khó bề khống chế được chúng, cho nên nhiệm vụ này liền rơi lên đầu Bạch Trạch.
Trước cái nhìn tha thiết của cả nhóm, Bạch Trạch khẽ gật đầu, “Ta sẽ cố thử một lần.”
Dứt lời hắn nhấc chân đi tới trước kết giới cất giữ bốn món bảo vật, đưa tay phải lên, dùng thần lực nâng chúng bay lên giữa không trung. Hắn vừa nhắm mắt lại, thần lực trong người liền chậm rãi khuếch tán ra ngoài. Hắn muốn dùng lực bổn nguyên của mình dẫn xuất thần lực trong bốn món đồ này.
Trầm Chu đứng một bên, nhìn Bạch Trạch không chớp mắt.
Quá trình Bạch Trạch dẫn xuất thần lực trong người ra rất dài, tất cả bắt đầu thấy nhàm chán thì bỗng nghe thấy tiếng ù ù như âm thanh cộng hưởng, khiến không gian khẽ rung chuyển. Hơn vạn thanh kiếm cổ được cất giữ trong kiếm chủng của Không Động như bị ảnh hưởng bởi chấn động, đồng loạt phát ra tiếng ngân vang dai dẳng.
Trầm Chu rùng mình, mắt sáng quắc nhìn bốn món bảo vật lơ lửng giữa không trung, thấy rõ bốn luồng thần lực màu sắc khác nhau đang chậm rãi bị lực bổn nguyên của Bạch Trạch lôi ra. Nhưng rồi Bạch Trạch lại như hơi lực bất tòng tâm, trên trán liên tục rịn ra mồ hôi, lực bổn nguyên xuất ra cũng từ từ trở nên bất ổn.
Trầm Chu thấp thỏm lo sợ, nhưng không dám tùy tiện nhúng tay vào.
Chốc lát sau, Bạch Trạch rốt cuộc cũng rút được thần lực của bốn món bảo vật ra. Chúng lập tức rơi xuống đất, giữa không trung chỉ còn lại bốn quả cầu ánh sáng với kích cỡ và màu sắc khác nhau.
Trầm Chu chưa kịp mừng rỡ thì đã thấy Bạch Trạch nhíu mày, “Không ổn. Bốn luồng thần lực này không cách nào dung hợp với nhau.”
Bốn nguồn thần lực bổn nguyên này bài xích lẫn nhau, tiếp tục thế này thì chưa kịp luyện hóa được lửa chí dương, chúng sẽ vì không có thực thể ký thác mà biến mất hoàn toàn.
Lực bổn nguyên trong dù Bích Lạc yếu nhất, nên mới một lát mà đã có dấu hiện tan biến.
Tử Nguyệt cuống quýt kêu lên: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạch Trạch nói: “Trừ phi có thần lực trấn áp được cả bốn nguồn thần lực này, bằng không…” Hắn im lặng một thoáng rồi nói ra sự thật khiến người nghe tuyệt vọng: “Nhưng dẫu tập hợp thần lực của tất cả chúng ta cũng không thể nào làm được.”
Dạ Lai im lặng, Tử Nguyệt cũng trở nên ảm đạm, nhìn Trầm Chu đứng bên cạnh, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm giữa không trung, trong mắt vằn tia máu.
Trên mặt nàng viết đầy ba chữ ‘không cam tâm’.
Nàng không cam tâm, rõ ràng… đã đi tới bước này.
“Bạch Trạch, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Nghe Trầm Chu hỏi, Bạch Trạch hơi khựng người một thoáng mới đáp: “Mời thượng thần Phượng Chỉ đến đây có lẽ còn cơ hội…”
Lại là một trận trầm mặc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trầm Chu chờ nàng lên tiếng, nàng lại mím chặt môi, không nói chữ nào.
Tử Nguyệt lên tiếng phá vỡ sự im lặng khiến người ta ngạt thở này trước tiên: “Từ núi Ly Hoàng tới nơi này quá xa, thượng thần Phượng Chỉ có lên đường ngay bây giờ cũng sẽ không kịp.” Nàng lại đề nghị: “Còn nước còn tát, cứ tập hợp thần lực của chúng ta thử một lần đã, không được thì tìm cách khác.”
Trầm Chu nặng nề nói: “Cũng chỉ có thể làm thế.”
Cả nhóm đang tụ lực thì bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Không biết tự lượng sức mình.”
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, tất cả liền thấy một nam tử y phục chỉnh tề xuất hiện ở của kiếm chủng. Thần quân phụng kiếm đi theo sau hắn, tức giận nói: “Phù Uyên thần quân, đây là cấm địa Không Động, sao ngài có thể bừa bãi xông vào?” Tuy đế quân đã dặn phải dùng lễ dành cho khách quý đối đãi với ngài, nhưng mấy ngày nay ngài khoa trương quá mức rồi đấy…”
Nam tử tựa như không nghe thấy, chỉ phất ống tay áo khoan thai tiến vào.
Mặt thần quân phụng kiếm càng thêm sa sầm, “Phù Uyên thần quân, lời tiểu thần nói ngài rốt cuộc có nghe thấy không vậy?”
Trầm Chu bỗng lên tiếng: “Để y vào đi.” Nàng khoát tay với thần quân phụng kiếm, “Ngươi tạm lui ra.”
Thần quân phụng kiếm đành bực bội liếc nhìn Phù Uyên rồi cụp mắt lui ra.
Phù Uyên đi tới trước mặt nàng, nhướng mày bình phẩm: “Các ngươi có thử tám trăm lần cũng chỉ hao tốn thần lực vô ích. Ngu xuẩn.” Hắn lúc này, trường bào chạm đất, ngọc quan buộc tóc, khóe mắt đôi mày đều là vẻ phong tình, bất cần đời.
Dạ Lai vốn luôn không có ấn tượng tốt với Phù Uyên, vừa nhìn thấy hắn liền nhíu mày; Tử Nguyệt cũng không khỏi nheo mắt trước khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người hắn. Tên Phù Uyên thần quân rốt cuộc là gã khỉ gió nào? Hơn nữa còn dám ăn nói kiểu đó với Trầm Chu, đúng là chán sống rồi.
Trầm Chu lại im lặng trước lời của hắn, cúi đầu lẩm bẩm: “Đều tại ta, ta quá yếu…”
Tử Nguyệt quay phắt qua nàng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, Trầm Chu chưa bao giờ lộ vẻ yếu thế mà lại trưng bộ mắt đưa đám thế này với hắn…
Phù Uyên đưa mắt nhìn dáng vẻ ủ rũ của nàng một lúc rồi bỗng phất tay áo, cuốn bốn quả cầu ánh sáng kia vào trong thần lực của mình.
Trầm Chu giật mình, “Huynh…”
“Chỉ là luyện lửa chí dương mà thôi, có cần tỏ vẻ khổ sở thê lương đến thế không.”
Trên mặt Trầm Chu vẫn tràn đầy vẻ ngỡ ngàng, “Đại ca, huynh đồng ý giúp ta sao?”
Tử Nguyệt và Dạ Lai đều giật mình, “Đại ca?”
Phù Uyên chỉ nhàn nhạt nói: “Còn không lui xuống đi, muốn ở đây cản trở à?”
Vừa cùng Trầm Chu lui ra, Tử Nguyệt không nhịn được liền kéo tay áo nàng hỏi: “Ngươi có thêm đại ca từ khi nào vậy?”
Vẻ mặt Dạ Lai từ từ trở nên nghiêm nghị. Vì Diễm Linh châu, khắp thiên hạ đều đã biết thân phận của Trầm Chu có vấn đề, nếu thân phận của nàng thật sự là giả, vậy đế quân Không Động hẳn phải là một người khác.
Chuyện đã đến nước này, Trầm Chu cũng không buồn giấu nữa, bình thản nói ra bí mật che giấu nhiều năm: “Tuy là con gái của mẫu hoàng và phụ quân, nhưng ta không có tư cách nhận phân vị thượng thần, trước đây Mặc Hành sợ Không Động vô chủ sẽ khiến lục giới náo loạn, vì vậy đã dung hòa Diễm Linh châu với lực bổn nguyên của ta, nâng ta lên đế vị. Nhưng trước khi có ta, mẫu hoàng và phụ quân còn có một đứa con khác.”
Dứt lời nàng ngước mắt nhìn nam tử đang thay mình luyện hóa lửa chí dương, “Phù Uyên chính là đứa bé kia.”
Dạ Lai và Tử Nguyệt kinh hãi tột độ.
Hắn thật sự là… ca ca ruột của Trầm Chu!
Sau khi lại liếc nhìn nam tử, hai người càng thêm kinh ngạc, bốn luồng thần lực cổ xưa nhất kia lại trở nên ngoan ngoãn trước thần lực của hắn… thần lực phải biến thái cỡ nào mới làm được như vậy…
Một lát sau, Phù Uyên nghiêng đầu nhìn sang, nhếch môi cười nói: “Nha đầu, lửa chí dương luyện thành rồi, có cần ta cùng ngươi tới Minh giới một chuyến không?” Ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn nhảy nhót, phản chiếu dung nhan như trăng sáng của hắn, đẹp đẽ vô song.
Trên môi rõ ràng mang nụ cười, nhưng trong mắt hắn lại như có bóng tối vô biên, khiến người ta bất giác chìm đắm trong đó không thể thoát ra.
Tử Nguyệt theo bản năng nắm chặt tay Trầm Chu, từ chối hảo ý của hắn: “Không cần, có ta theo A Chu là được rồi.”
Tên thần quân này địch bạn khó phân, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dạ Lai hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Tử Nguyệt, nhận lấy lửa chí dương từ tay Phù Uyên, tạm thời cất nó vào một chiếc đèn lưu ly rồi lãnh đạm nói: “Đa tạ Phù Uyên thần quân tương trợ, chuyện lấy đèn dẫn hồn, không dám lại phiền tới thần quân nữa.”
Đối với biển hiện dè chừng của bọn họ, Phù Uyên chỉ khẽ nhếch môi, “Tùy các ngươi vậy.”
Trầm Chu nhìn hắn, trong mắt như có ngàn vạn lời lẽ nhưng lại chỉ thốt ra được hai chữ: “Cảm ơn.”
Đưa mắt nhìn nàng cưỡi mây đi, nam tử vuốt phẳng ống tay áo, hơi thu lại nụ cười nơi môi, “A Chu, không cần cảm ơn ta.” Ánh mắt hắn dần trở nên sâu không lường được, “Ngươi phí sức lấy đèn dẫn hồn giúp ta, nên là ta cảm ơn ngươi mới phải.”
Từ Không Động xuất phát, cả nhóm chia ra đi theo ba hướng.
Trầm Chu cùng Tử Nguyệt đi tới Minh phủ, thuận đường ghé ngang Yêu giới trả Hạo Nguyệt thương lại cho Yêu hoàng, Bạch Trạch và Dạ Lai chia nhau cầm dù Bích Lạc và Định Hải châu tới Tiên giới và Đông Hải.
Chỉ có Phượng Huyết ngọc là Trầm Chu không biết nên xử lý thế nào, đành tạm giữ trong tay áo.
Trên đường đi, Tử Nguyệt đã mấy lần muốn hỏi tình hình giữa nàng và Phượng Chỉ nhưng đều bị bầu không khí âm u quanh người nàng dọa phải lùi bước. Tuy vậy Tử Nguyệt có một phẩm chất vô cùng ưu tú là càng khó càng tò mò, cho nên cuối cùng cô nàng cũng không nhịn được nữa, “Ta hỏi này tiểu tổ tông, lần này thượng thần Phượng Chỉ lại chọc gì tới ngươi rồi vậy?”
Lúc này hai người đã vào hoàng thành của Yêu giới, đang trên đường đến phủ đệ của Yêu hoàng.
Sau khi vào Yêu giới, hai người không hề che giấu thần lực trên người, cho nên khi đi trên đường lớn của hoàng thành liền vô cùng thu hút ánh mắt.
Dân Yêu giới đều e dè lom lom nhìn hai vị khách không mời mà đến này.
Thiếu nữ mặc y phục tuyền trắng, đầu chỉ dùng một cây trâm giữ búi tóc, khuôn mặt thanh tú nhưng nghiêm túc, hơi không hợp với tuổi tác. Nữ tử áo tím bên cạnh thì trông đầy anh khí, toàn thân đều là vẻ sát phạt quyết đoán, khiến người khác không dám tiếp cận.
Tử Nguyệt hỏi xong thì nhìn Trầm Chu chằm chằm, thấy nàng tiếp tục im lặng, định hỏi tiếp câu khác thì lại lơ đãng nhìn thấy vết tím bầm nơi cổ nàng, trông vô cùng bắt mắt trên da thịt trắng nõn. Tử Nguyệt vội vàng kéo Trầm Chu qua, vạch cổ áo nàng ra, thấy khắp nợi đều là vết bầm tím đỏ thì lập tức sầm mặt, hỏi: “Thượng thần làm?”
Trầm Chu kéo cổ áo lại, “Tử Nguyệt, trả Hạo Nguyệt thương quan trọng hơn.” Dứt lời nàng lại thất thần khi nhớ lại chuyện xảy ra sáng hôm nay.
Nàng không ngờ Phượng Chỉ lại có thể dùng sức với nàng như vậy, trước đây rõ ràng hắn luôn không nỡ làm nàng đau.
Lúc sáng, sau khi cắn răng nhẫn chịu chờ mọi chuyện qua đi, nàng cầm từng món y phục mặc vào người che đi các vết xanh tím trên người, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Cầm lấy thứ nàng muốn rồi cút đi, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt bổn quân nữa.”
Nàng cúi thấp đầu, không nói gì khác…
Tử Nguyệt chưa bao giờ thấy tâm trạng nàng sa sút như vậy, liền vội bảo: “Được rồi được rồi, lo chuyện Hạo Nguyệt thương trước, không nhắc tới hắn nữa…”
Nhưng Trầm Chu lại đột nhiên mở miệng: “Hôm nay hắn nói, ta cầm lấy Phượng Huyết ngọc rồi thì đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa.” Nàng đưa tay túm chặt vạt áo bào, môi khẽ mấp máy, giọng thê lương đến cùng cực, “Tử Nguyệt, Phượng Chỉ không cần ta nữa.” Nàng lặp đi lặp lại: “Hắn nói, hắn không cần ta nữa…”
Dứt lời nàng đột nhiên ngã chúi về phía trước, Tử Nguyệt hoảng hốt đỡ lấy nàng, thăm dò mạch tượng của nàng xong thì lòng liền nặng trĩu.
Minh giới âm khí nặng, nha đầu suy yếu nhường này, bây giờ tới đó đúng là tự tìm cái chết.
Tử Nguyệt nhìn phủ đệ của Yêu hoàng gần ngay trước mắt, vội vàng cúi xuống cõng nàng chạy tới đó.
Tạm thời nhờ Yêu hoàng chăm sóc Trầm Chu mấy ngày, nàng sẽ đi lấy đèn dẫn hồn rồi trở về đón nha đầu sau.