Sau hôm ấy, cứ dăm ba ngày Trầm Chu lại đến trước cung Thanh Nhiễm cầu kiến, nhưng ngay cả cái bóng của Phượng Chỉ cũng không gặp được. Bị đóng cửa từ chối nhiều lần, nàng bắt đầu thấy hoang mang, rốt cuộc Phượng Chỉ đang muốn trêu tức nàng hay thật sự không muốn gặp nàng thế?
Phượng Chỉ, chàng dự định nương nhờ bên cạnh nữ nhân khác bao lâu hả?
Hôm nay nàng theo thường lệ chờ ở bên ngoài cung Thanh Nhiễm, chìm đắm trong suy nghĩ có nên phá cửa xông vào tìm Phượng Chỉ hỏi cho rõ hay không, nhưng lại sợ kinh động tiên tướng ở Cửu Trùng Thiên, đến lúc đó lại thêm một hồi phong ba thì phiền. Tục ngữ nói trên đầu chữ ‘nhẫn’ là một cây đao, mấy ngày nay trong lòng nàng đúng là như có một lưỡi đao mắc ngang. Hôm qua Thủy quân Đông Hải đã sai người tới uyển chuyển hỏi dò khi nào bọn họ mới trả Định Hải châu, nếu vẫn không thể lấy được Phượng Huyết ngọc…
Chữ Nhẫn (忍) được ghép từ hai chữ: Đao (刀) ở trên và Tâm (心) ở dưới. Tâm (tức là trái tim) mà không chịu nằm yên thì Đao (tức con dao) sẽ phập xuống tức thì. Vậy đấy, tự mình mà nhẫn nhịn được thì đao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống.
Bạch Trạch thấy nàng cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì thì không nhịn được sờ đầu nàng. Cảm nhận được động tác của Bạch Trạch, tinh thần của nàng được vực dậy, song trên mặt vẫn còn hơi âm u. Thế rồi cửa cung bỗng rục rịch, nàng vội vàng nhấc chân bước tới, nhưng nhìn thấy hai người sánh vai đi ra thì lập tức khựng lại.
Trong ấn tượng của nàng, Phượng Chỉ luôn không thích ăn mặc cầu kỳ, bình thường phục sức của hắn luôn rất tùy tiện, không hề có dáng vẻ thượng thần. Không là một bộ tuyền trắng chỉ cũng là một bộ xanh nhạt đơn giản, tóc cũng lười chăm chút, nhiều nhất cũng chỉ dùng một dải lụa buộc gọn phía sau. Đơn giản thoải mái, hoàn toàn chẳng quan tâm đến hình tượng thượng thần.
Nhưng hôm nay hắn lại ăn mặc vô cùng trang trọng, trường bào gấm trắng tinh bên dưới áo ngoài màu đen, ống tay rộng dài buông rũ, phong hoa tuyệt đại đến mức khiến nhật nguyệt cũng phai màu. Ăn mặc như vậy trông thì đẹp mắt, nhưng toàn bộ khí tức ấm áp đều bị tầng tầng lớp lớp y phục trang trọng che khuất, làm hắn trông lãnh đạm hơn hẳn ngày thường. Tóc cũng được búi gọn, giữ chặt bằng ngân quan, tô thêm vẻ uy nghi.
Phục sức như vậy tất nhiên không phải để tùy tiện ra ngoài đi dạo, giống như chuẩn bị đi dự tiệc hơn. Nhìn thấy loan giá chờ sẵn ở cách đó không xa, nàng càng khẳng định suy đoán của mình.
Hắn như không nhìn thấy nàng, đến khi được cô gái bên cạnh nhắc nhở, hắn mới hờ hững ngước mắt nhìn sang, khiến tim Trầm Chu bỗng thít chặt.
“Phượng…”
Yết hầu nàng giật giật, chưa kịp gọi nốt tên hắn thì hắn đã thu hồi ánh mắt, điềm nhiên đi đến cạnh loan giá, ấm giọng gọi cô gái nọ: “Cẩm Họa, còn thất thần ở đó làm gì, chớ để bị muộn.”
Cô gái khẽ đáp lại, mắt phượng liếc thoáng qua Trầm Chu, ánh mắt mang theo ẩn ý, vừa như khiêu khích vừa như tội nghiệp. Sau đó nàng ta cũng khoan thai đi về phía Phượng Chỉ, mỉm cười với hắn rồi thân mật nói: “Núi Phương Hoa cách cung Thanh Nhiễm không xa, mất chưa tới một canh giờ liền đến nơi. Phương Hoa thượng quân vẫn chưa biết thượng thần cùng Cẩm Họa tham dự tiệc, thế nào cũng hù dọa ông ấy một trận cho mà xem.”
Phượng Chỉ tự nhiên đưa tay đỡ nàng ta lên kiệu, ôn hòa cười nói: “Bổn quân có đáng sợ đến vậy sao?”
Trầm Chu cảm thấy cảnh tượng trước mặt hơi chói mắt, cô gái bên cạnh Phượng Chỉ càng nhìn càng thêm chướng mắt, từng cử chỉ từng lời lẽ của họ đều khiến lòng nàng nặng trĩu, không nhấc nổi chân. Đến khi nàng hoàn hồn, loan giá ngũ sắc kia đã chở hai người họ đi xa.
“Trầm Chu.” Bên tai nàng vang lên tiếng của Bạch Trạch, “Trở về cung Hoa Dương thôi.”
Nàng điều hòa hô hấp rồi quay sang chàng trai tóc bạc, nhướng mày nói: “Về cung Hoa Dương làm gì? Chúng ta đến núi Phương Hoa tham gia náo nhiệt.”
Phương Hoa thượng quân ở cõi thần tiên cũng được coi là hàng trưởng bối, ông ra đời ở cuối kỳ hồng hoang, vốn là vị thượng quân có năng lực thăng làm thượng thần nhất ở Tiên giới. Nhưng chín vạn năm trước, ông lại đột nhiên nhìn thấu sự mênh mông của tiên đồ, ngộ ra tất cả đều là phù vân, sau đó chủ động từ bỏ cơ hội thăng thần, ở lại núi Phương Hoa trồng đào.
Phương Hoa thượng quân là một vị thần quân có tính cạnh tranh cao, cho dù là trồng đào cũng phải giành được danh tiếng hàng đầu. Ở Tiên giới, nói về trồng đào thì không ai nổi tiếng hơn Tây Vương Mẫu với vườn Bàn Đào lừng danh. Chín vạn năm qua, Phương Hoa thượng quân chăm chỉ nghiên cứu thuật trồng đào, thề phải hạ bệ ngôi vị của vườn Bàn Đào. Mỗi năm ông đều tổ chức Phương Hoa yến trên núi Phương Hoa, giao thiệp với các thần tiên là thứ yếu, mời tiên hữu tứ phương bình phẩm đào của ông mới là quan trọng nhất.
Đến núi Phương Hoa, vừa đáp xuống trước động phủ của Phương Hoa thượng quân, Trầm Chu và Bạch Trạch liền phát hiện thần tiên vào dự tiệc đều phải trình bái thiếp để tiên đồng xác nhận.
Tiếng xấu của Trầm Chu vang xa bên ngoài, nam thần tiên ở lục giới tránh nàng còn không kịp, làm gì có chuyện gửi bái thiếp mời nàng dự tiệc chứ? Lần này nàng đại náo Cửu Trùng Thiên, thần vị bị Phượng Chỉ giáng mất hai cấp, càng trở thành nhân vật cần tránh xa hơn.
Nàng miết cằm trầm ngâm: “Ở đây không tiện dùng vũ lực, làm lớn chuyện sẽ tổn hại tới danh dự của Không Động; Bạch Trạch, có cách gì hay không…” Nàng hơi nghiêng đầu, lại thấy Bạch Trạch vừa nãy vẫn còn ở cạnh mình đã mất dạng chẳng biết từ lúc nào. Nàng còn đang ngỡ ngàng, phỏng đoán hướng đi của hắn thì chàng trai tóc bạc mắt xanh đã lẳng lặng không một tiếng động trở về bên cạnh nàng, trên tay có thêm một bái thiếp mạ vàng, tên người được mời đã đổi thành Trầm Chu.
Trầm Chu hỏi: “Lấy ở đâu ra vậy?”
Bạch Trạch không đổi sắc mặt đáp: “Cướp được.”
Trầm Chu khen ngợi: “Làm tốt lắm.”
Vốn tưởng rằng có bái thiếp là có thể dễ dàng lẫn vào yến hội, ai ngờ vừa đưa bái thiếp cho tiên đồng thì bên cạnh hai người bỗng vang lên một tiếng xì khẽ: “Ta cứ tưởng ai, chẳng phải là tiểu thần quân của Không Động đấy sao?”
Nàng chuyển con ngươi liếc bên cạnh, nhận ra thanh niên vừa lên tiếng thì khóe mắt không khỏi co giật một cái.
Lại đụng phải thiếu quân Quân Lâm của Hồ tộc, sao hôm nay xui thế này.
Trầm Chu lạnh lùng lườm hắn một cái, muốn né tránh mầm họa này thì lại thấy hắn cầm lấy bái thiếp trên tay tiên đồng, nheo mắt nói: “Đường đường là thượng thần Không Động, tại sao lại làm giả bái thiếp, không sợ bị người ta chê cười à?” Sau khi vạch trần nàng, hắn còn lười biếng kéo dài giọng: “Ồ… Bổn quân quên mất, cô đã không còn là thượng thần Không Động nữa, giờ là một hạ quân thôi. Chỉ là một hạ quân, tất nhiên không có tư cách được mời tham gia Phương Hoa yến, thảo nào phải làm giả bái thiếp.” Hắn cười lạnh, “Bái thiếp giả mà cũng dám mặt dày đưa ra.”
Tên này rõ ràng đang kiếm cớ gây sự, Trầm Chu liếc mắt nhìn hắn, “Cả một con hồ ly đần đến cửa sinh tử thứ tư của Không Động cũng không qua được vẫn có thể mặt dày cầm bái thiếp tới đây, bổn thần còn ngượng cái gì chứ?”
Quân Lâm nghẹn họng: “Cô…” Hắn nghiến răng hỏi: “Hôm nay cô tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?”
Trầm Chu phiền não nói: “Chuyện của bổn thần còn chưa đến lượt ngươi hỏi.”
Nàng nhấc chân muốn đi vào thì bị chắn ngang, Quân Lâm nhíu mày, “Chạy đi đâu? Bổn quân còn một món nợ cũ muốn tính toán với tiểu thần quân.”
Món nợ cũ trong miệng hắn đương nhiên là chuyện của Dạ Lai, Trầm Chu sầm mặt, “Hôm nay bổn thần không rảnh đôi co với ngươi. Tránh ra.”
Nàng vòng qua Quân Lâm muốn vào trong, song lại bị tiên đồng canh cửa ngăn cản, cậu ta lắp bắp: “Tiểu, tiểu thần quân, cảm phiền cho tiểu tiên kiểm tra bái thiếp lần nữa, nếu thật sự như Quân Lâm thiếu quân nói thì xin thứ lỗi tiểu tiên vô lễ.”
Quân Lâm trưng ra bộ mặt hóng chuyện, “Cầm bái thiếp giả mà còn muốn xông vào à?”
Quân Lâm ồn ào như thế, trước động phủ thoáng cái đã tụ tập rất nhiều tiên nhân, tất cả đều chỉ trỏ về phía Trầm Chu.
Chúng tiên rối rít suy đoán, vị tiểu đế quân này của Không Động mấy ngày trước vừa gây ra tai họa lớn, sao không ở nhà trốn kỹ mà lại chạy tới náo loạn tiên yến của núi Phương Hoa rồi?
Nàng trộm dù Bích Lạc, phạm vào tối kỵ của Thiên đế. Thiên đế vốn nên lập tức hạ chỉ truy bắt, nhưng có lẽ do còn ngại mặt mũi của Không Động, ông ta cảm thấy không nên làm lớn chuyện quá, vì thế chỉ ra tối hậu thư cho nàng kỳ hạn trong vòng mười ngày phải trả lại dù Bích Lạc chứ không có hành động gì khác. Như vậy mà nàng còn tâm trạng tới núi Phương Hoa dự tiệc?
Vắt óc ngẫm nghĩ một phe, chúng tiên mới bỗng vỡ lẽ. Tiểu thần quân của Không Động chắc là vì thượng thần Phượng Chỉ mà đến?
Trước đây lời đồn về nàng và thượng thần Phượng Chỉ bay đầy trời, nhất là thượng thần Phượng Chỉ chính miệng giải trừ hôn ước giữa nàng và Trường Lăng, khiến thế nhân đều cho rằng sắp có một giai thoại phượng cầu hoàng kinh diễm, ai ngờ không được bao lâu lại hay tin nàng bị thượng thần Phượng Chỉ biếm bỏ thần vị. Chúng tiên đang nhiên cho rằng đây hẳn là một màn yêu nhau lắm cắn nhau đau thì lại nghe nói thượng thần Phượng Chỉ vào ngụ tại cung Thanh Nhiễm… Chiều hướng diễn biến của sự việc thật sự khiến người ta lần không ra, tâm tư của thượng thần Phượng Chỉ cũng khó đoán hệt như mê cung.
Trước đây cả Cửu Trùng Thiên đều biết công chúa Cẩm Họa ái mộ thượng thần Phượng Chỉ, nhưng thượng thần Phượng Chỉ không hề có bất kỳ ý định đáp lại nào, về sau thình lình nhảy ra Trầm Chu, khiến người ta không khỏi lấy làm tiếc cho công chúa Cẩm Họa, cảm thấy công chúa Thiên tộc này hết sạch hy vọng rồi. Song hôm nay lại thấy công chúa và thượng thần Phượng Chỉ sánh vai nhau xuất hiện ở Phương Hoa yến…
Chẳng lẽ sau khi đánh một vòng lớn, thượng thần Phượng Chỉ rốt cuộc phát hiện công chúa Cẩm Họa mới chính là lương phối với mình?
Chúng tiên không nhịn được nhìn sang tiểu thần quân của Không Động, trường bào trắng tóc đen, dung mạo và khí chất đều xuất sắc, trông không ương ngạnh ngang tàng như trong truyền thuyết, lúc mở miệng nói chuyện cũng khá trầm tĩnh.
Nàng thế này, thật sự là tìm không ra có chỗ nào thua kém vị công chúa kia cả.
Lại thấy nàng chớp mắt nhìn thiếu quân của Hồ tộc, “Bổn thần cứ xông vào đấy, ngươi có gan thì tới cản ta thử xem? Không biết Hồ quân có ngại có thêm một đứa con trai bị tàn tật không nhỉ?”
Chúng tiên không khỏi giật thót, cuối cùng đã hiểu vì sao thượng thần Phượng Chỉ lại chọn công chúa Cẩm Họa. Tiểu thần quân này quá bạo lực ngang tàng rồi.
Quân Lâm lui lại mấy bước, lắp bắp nói: “Cô cô cô… chớ có làm loạn…”
Ồn ào ở cửa phủ đã kinh động đến Phương Hoa thượng quân, chúng tiên bỗng thấy một lão thần tiên mặt mũi hiền lành từ bên trong đi ra chào đón, “Các vị tiên hữu, tại sao lại tụ tập ở đây vậy? Trong động phủ đã bày sẵn tiên tửu, mời các vị di giá vào thưởng thức.”
Vừa thấy Phương Hoa thượng quân, sống lưng của Quân Lâm lập tức thẳng tắp trở lại, “Phương Hoa thượng quân, ở đây có kẻ giả mạo bái thiếp, chẳng lẽ ngài cũng mời vào luôn sao?”
Phương Hoa thượng quân đương nhiên đã được tiên đồng cho hay từ trước, chỉ có điều từ trước tới nay ông chỉ thích chơi với bùn loãng chứ không thích đụng với đá cứng, cho nên liền vội vàng hòa giải: “Bổn quân lớn tuổi nên hay đãng trí, đến cùng đã mời ai không mời ai cũng chẳng nhớ được. Nhưng đường xa mà đến tức là khách quý, tiểu thần quân cũng vào cùng thưởng tiên tửu đi.”
Quân Lâm đang bất mãn chau mày thì liếc thấy một vị thần quân áo đen đứng sau lưng Phương Hoa thượng quân, hai mắt liền sáng lên, vui vẻ nói: “Thượng thần Phượng Chỉ, ngài đến rất đúng lúc.”
Trầm Chu nheo mắt, chăm chú nhìn Phượng Chỉ.
Hắn nhàn nhạt cất tiếng: “Ồn ào chuyện gì vậy?”
Quân Lâm lập tức kể lại chuyện Trầm Chu làm giả bái thiếp muốn xâm nhập tiên yến, Phương Hoa thượng quân muốn ngăn cũng không tìm được cơ hội mà ngăn, chỉ đành bất đắc dĩ đứng ở một bên, rũ tay áo than thở. Ông lớn tuổi lắm rồi, có thể đừng hành hạ ông như thế không? Đám tiểu bối thời này thật là, không biết thông cảm cho người già cả tí nào cả.
Quân Lâm nói một tràng xong liền chỉ vào mặt Trầm Chu, “Rõ ràng cô ta đuổi theo thượng thần tới đây, cô ta vừa bị truất phế thần vị, trong bụng tất nhiên không cam lòng. Nếu để yên cho cô ta vào, không biết yến tiệc sẽ bị cô ta quậy thành thế nào nữa. Đã bị vứt bỏ mà còn mặt dày đeo bám như thế, thật sự khiến người ta phải mở mang tầm mắt…”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng bốp chói tai chợt vang lên. Nửa khuôn mặt tuấn tú của Quân Lâm bỗng xuất hiện một dấu tay đỏ chót.
Bởi vì cái tát kia quá vang dội, bầu không khí bỗng trở nên im bặt không tiếng động.
Trầm Chu phẩy phẩy bàn tay hơi rát, từ tốn nói: “Bổn thần mặt dày bám theo Phượng Chỉ cũng là chuyện của bổn thần, không đến lượt ngươi lắm miệng.”