Các ngón tay của Trầm Chu run rẩy không cách nào kiềm chế được, từng câu từng chữ của Phượng Chỉ khiến nàng lạnh buốt từ đầu đến chân. Vì ngăn cản nàng động tới Cẩm Họa, hắn không tiếc phế bỏ phân vị thần của nàng…
Hắn lại vì bảo vệ một nữ tử khác mà phế bỏ thần vị của nàng…
Tất cả quay sang nhìn Trầm Chu, chỉ thấy toàn thân nàng tràn lan khí tức thê lương mà lạnh nhạt. Cân nhắc tới dáng vẻ không coi Thiên đế Thiên hậu ra gì khi nãy, giờ phút này nàng trông càng bi thương hơn gấp bội.
Thiên đế hoàn hồn trước tiên, lập tức lên tiếng tán thưởng Phượng Chỉ: “Thượng thần chí công vô tư, thật đúng là tấm gương cho cả lục giới. Thiên đạo tôn nghiêm, dẫu là thượng thần cũng không thể tùy ý giẫm đạp.” Rồi ông ta ra vẻ định khom lưng vái, “Bổn đế phải đại diện Tiên giới, đa tạ thượng thần đã chủ trì công đạo…”
Mới cong lưng được một nửa, ông ta liền bị một luồng thần lực vực dậy, thanh niên áo trắng đứng đó vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm, song giọng nói lại hết sức ôn hòa: “Bổn quân chỉ thực hiện chức trách của mình, Thiên đế việc gì phải khách khí…”
Thiên đế gật đầu rồi quay về phía Trầm Chu với vẻ mặt khó lường, “Trầm Chu, trước mặt thượng thần, còn không mau nhận tội.”
Dạ Lai nghe vậy liền hơi nhướng mày, “Đế quân của Không Động ta há có thể cúi đầu trước mặt các ngươi ư?” Ý tứ bảo vệ trong giọng nói vô cùng rõ ràng.
Thiên đế lộ vẻ khó chịu, lạnh lùng nhắc nhở hắn: “Dạ Lai thần quân, bổn đế chủ trì sự vụ của lục giới đã vài vạn năm, mặc dù không dám lấy quyền thế đè người nhưng cũng chẳng cho phép ai mạo phạm khinh nhờn. Trầm Chu dám trộm ô Bích Lạc, bổn đế tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Dạ Lai dùng khóe mắt liếc nhìn Phượng Chỉ, giễu cợt nói: “Có chỗ dựa lớn như Phượng hoàng, Thiên đế quả nhiên nói năng mạnh miệng hơn hẳn.” Ánh mắt hắn đảo trở lại trên người vị đứng đầu lục giới hiện giờ, “Thiên đế chỉ mới chấp chưởng lục giới vài vạn năm mà đã đòi kể công rồi, bổn thần muốn hỏi một câu, mấy trăm ngàn năm qua, nếu không có thần uy Không Động duy trì, lục giới của ngươi còn được thái bình như hôm nay sao?”
Thiên đế sầm mặt trước những lời này, “Dạ Lai thần quân đang chỉ trích bổn đế vong ân phụ nghĩa đấy sao? Bổn đế thừa nhận, Không Động quả thật đã vì duy trì lục giới mà hao tổn biết bao sức lực, nhưng đại loạn Không Động năm ấy cũng suýt nữa gây họa cho lục giới, sau khi thượng thần Mặc Hành đi về cõi tiên, thần uy thượng cổ càng chẳng còn được bao nhiêu…” Ông ta ngừng một chút rồi lại nói: “Bổn đế đã sớm dựa vào quan hệ thiên địa khí vận tạo nên năm tiên cảnh như Quang Minh cảnh, Kinh Cương cảnh, Hoa Nghiêm cảnh để thay thế thần lực của Không Động, bây giờ năm cảnh giới đó đều đã hoàn thiện, theo bổn đế thấy, Long tộc có thể bàn giao trách nhiệm thoái lui được rồi.”
Gân xanh nổi phồng trên tay Dạ Lai, cơn phẫn nộ quay cuồng trong lòng, thiếu nữ vẫn luôn im lặng bên cạnh hắn bỗng phát ra một tràng cười to: “Ha ha ha ha, nói hay lắm!”
Tiếng cười lanh lảnh nhưng lại ấn chứa nỗi bi thương khó tả.
Trầm Chu cười một hồi lâu mới ngừng lại, tự lẩm bẩm với bản thân: “Mặc Hành, đây chính là lục giới mà người đã dốc hết sức bảo vệ đấy! Lúc Không Động đại loạn, nếu người hoàn toàn cắt đứt liên hệ với lục giới thì thần lực đã không đến mức suy kiệt đến vậy. Nhưng lúc đó ngũ cảnh vẫn chưa hoàn thiện, người nghĩ đến chúng sinh thiên hạ, hết lần này đến lần khác lựa chọn đưa vai ra chống đỡ.” Ánh mắt nàng càng lúc càng u tối, thâm trầm tựa giếng cổ nhìn không thấy đáy, “Vậy mà nực cười thật, lục giới phát triển không ngừng là nhờ người dùng mạng đổi lấy, nhưng đến lúc cần sức của lục giới cứu người, lại chỉ đổi được một câu ‘có thể bàn giao trách nhiệm thoái lui’…” Nàng ngẩng đầu lên, uể oải nhếch môi cười, “Đúng là quá nực cười.”
Không có ô Bích Lạc che chắn, không trung Tiên giới u ám một lúc rồi rốt cuộc hóa thành một cơn mưa lớn trút xuống. Nước mưa đổ ào ạt như muốn rột rửa hết mọi vui buồn, bóng dáng thiếu nữ đứng trong màn mưa trông cô độc đến cực cùng.
Bàn tay ẩn trong ống tay áo của Phượng Chỉ đã trắng bệch vì siết quá mạnh, qua màn mưa, ánh mắt hắn vẫn không rời bóng dáng mảnh mai như sắp bị mưa to nuốt chửng. Tận đến khi cảm giác đỉnh đầu được vật gì đó che chắn, hắn mới hồi phục tinh thần.
Cẩm Họa hóa ra một cái ô che cho hắn, lo lắng gọi: “Thượng thần.”
Phượng Chỉ thu lại cảm xúc trong mắt, nhỏ giọng nói: “Đa tạ công chúa.” Hàng lông mi dài rậm bị nước mưa làm ướt rũ xuống, để lại một cái bóng nhàn nhạt trên mặt hắn.
Bạch Trạch bỗng đi tới trước mặt Phượng Chỉ, lạnh lẽo nói: “Phượng hoàng, mau thu hồi mệnh lệnh, A Chu không thể không có thần vị.”
Nếu hôm nay bị biếm thành tiên quân bình thường, e rằng nàng sẽ không thể trở về cung Hoa Dương nữa.
Bạch Trạch nói tiếp: “Không Động không thể vô chủ.”
Giọng Phượng Chỉ cực kỳ nhạt, dưới màn mưa như càng thêm lạnh lùng, “Bổn quân nói rồi, từ hôm nay trở đi Trầm Chu không còn là thượng thần, bị biếm thành hạ quân.” Hắn đưa mắt nhìn thiếu nữ đứng trong màn mưa, “Thế nào, muốn bổn quân tự mình động thủ sao?”
Bạch Trạch vội đưa tay ngáng trước mặt Phượng Chỉ, “Không được qua đó.”
Chẳng lẽ Phượng Chỉ muốn tự tay phế bỏ thần vị của nàng?
Khuôn mặt trước giờ vô cảm của vị thần quân tóc trắng dần trở nên băng sương, để phế bỏ thần vị thì nhất định phải dẫn xuống số lượng huyền lôi tương ứng, từ hạ quân đến thượng quân cần trải qua chín đạo lôi kiếp, mà từ thượng quân đến thượng thần thì cần phải chịu gấp đôi số đó. Điều này tương ứng với việc hôm nay Trầm Chu cần phải chịu hai mươi bảy đạo lôi kiếp.
Hai mươi bảy đạo lôi kiếp đương nhiên không là gì với Trầm Chu, nhưng nếu số lôi kiếp kia do Phượng Chỉ tự tay dẫn xuống thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Phượng Chỉ, cho dù hành động của nàng chọc giận ngươi, ngươi cũng không thể tàn nhẫn đến thế, ngươi nỡ lòng nào…
Nam tử áo trắng lại như không nhìn thấy cánh tay cản trở của Bạch Trạch, chậm rãi tiến về phía Trầm Chu.
Bạch Trạch vừa định động thủ, lại nghe Trầm Chu đanh thép ra lệnh: “Bạch Trạch, lui ra.” Nàng lại quay sang vị thần quân vẫn luôn bảo vệ ở bên cạnh mình, nói: “Dạ Lai, ngươi cũng lui ra.”
Nàng bình tĩnh nhìn vị thượng thần áo trắng đang tiến về phía này, từ tốn mở miệng: “Không dám phiền Phượng hoàng động thủ, Trầm Chu sẽ tự mình phế thần vị.”
Dạ Lai giật mình, trong mắt tràn lan vẻ đau đớn, “Đế quân.”
Phượng Chỉ dừng chân, đôi mắt phượng nhàn nhạt nhìn nàng. Phía sau hắn là Thiên đế và đông đảo thiên binh thiên tướng, giáp bạc sáng loáng và trường kích tỏa khí tức lạnh tanh trong màn mưa. Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có ánh mắt phức tạp vẫn nhìn hắn không dao động.
Hắn đối mặt với nàng trong khoảnh khắc, “Không cần bổn quân tự mình động thủ đương nhiên là tốt nhất.”
Sau đó là một khoảng tĩnh lặng dài đằng đẵng, ngoại trừ tiếng mưa thì không còn tiếng động nào khác.
Dạ Lai siết chặt nắm đấm, Bạch Trạch cũng đang cực lực kiềm chế bản thân.
Bọn họ biết, chỉ cần Phượng Chỉ không mở miệng, lần này Trầm Chu sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn.
Cuối cùng Trầm Chu mở miệng nói: “Mời thượng thần lùi lại một chút, tránh bị lôi kiếp vạ lây.”
Phượng Chỉ không hề động chân, chỉ thản nhiên nói: “Không sao.”
Trầm Chu không thêm chữ nào nữa, chậm rãi nhắm mắt lại trước cái nhìn chăm chú của tất cả, một lát sau trên cao vang lên tiếng sấm ầm ầm, một đạo huyền lôi bổ thẳng xuống người nàng…
Toàn bộ lôi kiếp đánh xong cũng chỉ khoảng hai khắc (nửa tiếng), nhưng với Phượng Chỉ lại tựa như cả đời. Hai mươi bảy đạo huyền lôi sẽ không thể nguy hiểm đến tính mạng của của nàng, nhưng đau đớn tận xương cốt là chuyện chẳng thể tránh khỏi. Mỗi lần lôi kiếp đánh xuống, thân thể nàng sẽ hơi giật khẽ, mỗi lần như vậy, tim hắn lại thít chặt hơn một chút. Hắn có thể ngăn cản nhưng hắn lại không làm, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể chặt đứt mong muốn kia của nàng.
Hắn không thể tiếp tục để nàng chìm sâu trong chuyện cứu sống Mặc Hành.
Đến khi hai mươi bảy đạo lôi kiếp đánh xong, nắm đấm của Phượng Chỉ mởi chậm rãi được buông lỏng. Dạ Lai vội vã chạy ngang qua hắn, hóa ra một tấm áo choàng khoác lên vai Trầm Chu.
Trầm Chu vô lực tựa vào lòng Dạ Lai một lúc mới vịn cánh tay hắn đứng dậy, nói: “Dạ Lai, chúng ta đi.”
Không buồn liếc mắt nhìn Phượng Chỉ, Bạch Trạch cũng nhấc chân đi theo họ.
“Đợi đã.” Hắn ngắm nhìn bóng lưng của nàng, lên tiếng gọi.
Không hề q uay đầu lại, nàng chỉ hỏi: “Thượng thần còn gì muốn chỉ giáo?”
Hắn khẽ giũ vạt áo bị ướt nước mưa, nói: “Để ô Bích Lạc lại.”
Thiên đế lấy lại tinh thần, cũng nói: “Thượng thần Phượng Chỉ nói không sai, để ô Bích Lạc lại, bổn đế sẽ bỏ qua chuyện hôm nay.”
Trầm Chu sững sờ một lúc mới hoàn hồn, hiểu được ý Phượng Chỉ thì quay đầu lại lạnh lẽo nhìn hắn, “Phượng Chỉ, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như thế sao?”
Hắn bình tĩnh nói: “Trả lại vật đã trộm về nguyên chủ là chuyện phải đạo.”
Sắc mặt Trầm Chu càng lúc càng âm u hơn, “Nếu ta không chịu?”
“Vậy bổn thần đành phải tự mình đi lấy về.” Dứt lời, Phượng Chỉ hóa ra một thanh kiếm, chậm rãi tiến về phía nàng.
Thấy rõ thanh kiếm trong tay hắn, nàng gần như đứng không vững, “Chỉ Thủy…”
Chỉ Thủy là thanh kiếm trừ ma thượng cổ lừng danh bốn bể, nhớ có lần nàng muốn nhìn thấy phong thái của Chỉ Thủy kiếm, đòi hắn hóa ra cho nhìn một cái, thuận tiện so hai chiêu với nàng. Song hắn chỉ mỉm cười nói: “Trên đời này kẻ gặp qua Chỉ Thủy kiếm, không phải qua đời từ lâu thì cũng sắp qua đời, nàng nhất định phải xem sao?” Trước biểu hiện bất mãn của nàng, hắn đưa tay vỗ về đầu nàng, tủm tỉm cười bảo: “Trừ phi A Chu chọc giận bổn quân, bằng không chỉ e đời này nàng không có cơ hội diện kiến Chỉ Thủy rồi. Đáng tiếc, trước giờ bổn quân rất tốt tính, cực hiếm khi nổi giận.”
Lúc ấy nàng nhướng mày nhìn hắn, “Chưa chắc, chàng cứ chờ đó, ta nhất định sẽ khiến chàng nổi giận một lần!”
Đời có tục ngữ ‘một câu thành sấm’, chỉ không ngờ nó lại thành sự thật vào ngày hôm nay.
Ngắm nhìn dáng vẻ cầm kiếm nghiêm nghị của hắn, nàng khẽ nhếch môi, nói nhỏ với Bạch Trạch đang ôm ô Bích Lạc: “Ở đây giao cho ta và Dạ Lai, mau mang ô Bích Lạc đi đi.”
Thấy vẻ mặt trịnh trọng của nàng, Bạch Trạch chỉ hơi do dự trong chớp mắt rồi tung mình nhảy lên không trung, phía sau truyền đến giọng nói uy nghiêm của Thiên đế: “Chạy đi đâu, chúng tiên tướng nghe lệnh, bắt tất cả lại cho ta!”
Dạ Lai lạnh lùng nhìn tiên tướng vây quanh, gằn giọng: “Ai muốn bắt bổn thần, cứ việc tới thử.”
Hai bên nhanh chóng sa vào hỗn chiến. Trên không trung xẹt qua xẹt lại đầy chú thuật, Phượng Chỉ rút kiếm đuổi theo Bạch Trạch, song nửa đường lại bị một luồng thần lực ngăn cản. Trầm Chu dùng thần lực trói hắn lại, đôi mắt đen như đầm sâu không chút cảm xúc, “Phượng Chỉ, đối thủ của ngươi là ta.”
Vừa phải chịu lôi kiếp nên sắc mặt nàng hơi tái xanh, lộ rõ các mạch máu ti li trên làn da mỏng manh như cánh ve. Phượng Chỉ sửng sốt trong thoáng chốc rồi liền dùng Chỉ Thụy chặt đứt sự ràng buộc của nàng, nói: “A Chu, bổn quân không muốn làm nàng bị thương.”
Nàng không quan tâm vẫn xông lên, khóe môi khẽ nhếch đầy giễu cợt, “Ngươi và ta bây giờ thế này, chỉ còn thiếu cắt áo đoạn tuyệt nữa thôi, còn sợ gì nữa?” Nàng ngưng tụ thần lực đánh về phía hắn, mặt lộ vẻ quyết liệt không nhân nhượng, “Phượng Chỉ, Trầm Chu và ngươi hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt. Được làm vua thua làm giặc, chúng ta ai cũng không cần hạ thủ lưu tình.”
Trước bốn chữ ‘ân đoạn nghĩa tuyệt’ của nàng, Phượng Chỉ chỉ cười khẽ, nhưng trong con ngươi đen như mực lại tràn ra vẻ thâm trầm, “Tốt, nàng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với bổn quân, bổn quân sẽ thành toàn cho nàng.”
Trong nháy mắt, kiếm khí lóe lên loang loáng, nhấm chìm tim Trầm Chu xuống vực sâu vạn trượng.
Vừa rồi nàng nói muốn cùng hắn thắng làm vua thua làm giặc, nhưng chỉ mới một nháy mắt, nàng liền tỉnh táo nhận ra giữa hai người bọn họ, ai mới là vua trong câu nói đó.
Kiếm khí đã tới trước mặt, không tránh kịp nữa rồi. Trầm Chu nhắm mắt lại, song lại nghe thấy một tiếng choang vang lên. Chỉ Thủy kiếm đã đâm tới trước chóp mũi nàng bị một đạo thần lực đánh văng, sau đó trước mắt liền xuất hiện một bóng dáng đỏ thẫm. Thân eo chợt nhẹ hẫng, rồi nàng bị kéo vào trong lòng một người, được khí tức thanh lãnh của hắn bao trọn.