Bên cửa sổ của điện Vân Sơ, thiếu nữ mặc áo vải mềm, tóc buông xõa, chắp tay đứng đó. Ánh mắt nàng rơi vào một nơi không tên, đáy mắt bị bao trùm bởi vẻ tĩnh mịch thê lương.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân vững vàng, nàng hơi chuyển mắt, quay lại nhìn nam tử áo xanh, hỏi: “Phượng Chỉ đi rồi à?”
Vị thần quân áo xanh nhẹ gật đầu, “Thượng thần đã rời khỏi Thái Hư cảnh.”
Dạ Lai nói xong thì nhìn Trầm Chu chằm chằm. Phượng Chỉ rời khỏi cung Hoa Dương, nàng không đi đưa mà lại một mình ngẩn người ở đây, thật sự có chút khiến người ta lo lắng.
Trầm Chu không hề đổi sắc mặt, đáy mắt vẫn tĩnh lặng vô ngần, “Dạ Lai, sao lại nhìn bổn thần như vậy?” Nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt hắn, nàng không khỏi hơi cong môi, hỏi: “Bởi vì Bách Linh cũng đi cùng Phượng Chỉ, ngươi không nỡ à? Nghe Thành Bích nói, trong thời gian bổn thần không có ở đây, ngươi và nàng ấy thường xuyên qua lại, Phượng Nghi đến cung Hoa Dương đòi người, ngươi cũng nhiều lần ngăn cản đối phương thay nàng ấy.” Nàng hứng thú đánh giá: “Hiếm khi thấy ngươi để ý cô nương nào như vậy đấy.”
Nghe giọng điệu đùa bỡn của nàng, Dạ Lai hơi giật mình, thấy thần thái nàng bình thản, không giống đang giả vờ thì cũng từ từ thả lỏng chân mày, “Đế quân nói đùa rồi. Bách Linh nữ quân là khách của cung Hoa Dương, thuộc hạ trông nom cô ấy cũng chỉ theo đạo đãi khách.”
Trầm Chu khoát tay ngăn lời hắn, nói: “Thôi đi, những lời sáo rỗng này, ở trước mặt bổn thần có thể hạn chế được thì nên hạn chế.” Nàng hất cằm nhìn hắn, “Các cô nương khác thì nửa con mắt ngươi cũng không thèm liếc nhìn, ngươi dám nói mình không thưởng thức nàng ấy sao?”
Dạ Lai hơi khựng một chút, “Bách Linh nữ quân đích thật là…” Hắn ngẫm nghĩ mới tiếp lời: “Nữ trung hào kiệt.” Rồi không muốn nhiều lời về đề tài này nữa, hắn hỏi nàng: “Đế quân, sau này người có tính toán gì không?”
Mặc Hành vốn có di mệnh rằng sau khi ngài ấy đi về cõi tiên, bọn họ phải lập tức thiêu hủy di thể của ngài ấy. Sắp xếp như vậy tất nhiên quá tàn nhẫn với Trầm Chu, vì vậy hắn đã thuận theo tư tâm, mặc kệ mọi dị nghị, tạm thời bảo lưu di thể của Mặc Hành trong quan tài băng, chờ Trầm Chu trở về.
Đến nay hắn vẫn không biết, mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Hắn vốn định lập tức nói cho Trầm Chu biết chuyện Mặc Hành qua đời ngay khi nàng ra khỏi chuông Hỗn Mang, để nàng chủ trì tang lễ cho Mặc Hành. Ai ngờ qua một trăm năm, hắn lại phát hiện chuyện này càng lúc càng khó mở miệng, để rồi cuối cùng nàng lại biết được từ miệng kẻ khác. Bây giờ nàng rốt cuộc dự định thế nào?
Thần sắc trong mắt Dạ Lai dần trở nên phức tạp.
Trầm Chu lại rất bình tĩnh, “Dạ Lai, kể từ hôm nay, sự vụ của cung Hoa Dương do ngươi chủ trì.” Dứt lời nàng liền hóa ra một vật ném vào ngực Dạ Lai.
Dạ Lai cuống quýt đón lấy vật đó, sau khi nhìn rõ là gì thì lập tức biến sắc.
Ngọc tỉ trắng xanh, xung quanh khắc hoa văn long hỏa và biển mây, chỗ tay cầm là hình hoa long lâu. Dẫu đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn biết rõ vật này chính là đế ấn của Không Động.
Dạ Lai kinh ngạc kêu lên: “Đế quân, vì sao…”
Trầm Chu nói bằng giọng thản nhiên, nhưng vẻ ảm đạm trong mắt lại khó giấu được, “Một trăm năm trước Mặc Hành phế bỏ trữ vị của ta nhưng lại nhờ Thành Bích giao vật này cho ta, quả nhiên là tự mâu thuẫn với chính mình.” Khóe môi nàng khẽ nhếch một nụ cười khổ, nhỏ giọng thì thào: “Chẳng lẽ người cho rằng, chỉ cần nắm giữ đế ấn trong tay là ta có thể danh chính ngôn thuận chấp chưởng cung Hoa Dương sao…” Nói xong nàng thu lại cảm xúc trong mắt, quay sang nói rõ với Dạ Lai: “Đế ấn tạm thời giao cho ngươi bảo quản, nếu cần ngươi có thể dựa vào nó hành sự thay bổn thần.”
Dạ Lai nghiêm nghị hỏi nàng: “Đế quân giao đế ấn cho thuộc hạ là vì có dự định đi xa sao?”
Nàng nhẹ nhàng chỉnh sửa lại ống tay áo, hờ hững ngẩng lên đáp: “Bổn thần à? Bổn thần muốn khởi động Bàn Cổ Luân, e rằng sẽ không thể có mặt ở cung Hoa Dương một thời gian khá lâu.”
Hai mắt Dạ Lai đột nhiên trợn to.
Bàn Cổ Luân giống vòng luân hồi, là nơi lịch kiếp và hóa kiếp, chỉ khác ở chỗ, tất cả thần tiên đều có thể thông qua luân hồi xuống phàm trần độ kiếp, còn Bàn Cổ Luân thì chỉ thượng thần mới có tư cách khởi động. Trước đây Đế Thượng từ Bàn Cổ Luân lịch kiếp trở về, thần lực được nâng cao mấy chục lần, không lâu sao liền thuận lý thành chương tấn vị làm Thiên đế… Đủ thấy Bàn Cổ Luân có khả năng tạo ra thay đổi to lớn trong công cuộc tạo hóa như thế nào…
Trầm Chu vừa ra đời đã giữ phân vị thượng thần, là một trong số ít người trên thế gian có khả năng khởi động Bàn Cổ Luân. Lúc trước nàng chưa từng có ý định lịch kiếp là vì cảm thấy không cần thiết, nhưng bây giờ nàng không thể lại tiếp tục sống cuộc sống nhàn nhã, chẳng động tay làm chuyện gì nữa.
Tốt xấu gì nàng cũng là đế quân của Không Động.
Dạ Lai nắm chặt đế ấn, “Đế quân, người đã nghĩ kỹ chưa?”
Vào Bàn Cổ Luân lịch kiếp thất bại cũng chỉ bị đánh trở về tu vi vốn có, cho nên hắn không cần lo lắng cho an nguy của nàng, chỉ là nàng đi chuyến này, không biết năm tháng nào mới có thể trở về.
Trầm Chu khẽ gật đầu, trong mắt là sự kiên định không thể lay chuyển, “Trước khi bổn thần trở về, hãy phái người bảo vệ quan tài của Mặc Hành, tuyệt đối không được có bất kỳ sơ sảy nào.”
Dạ Lai cúi đầu, chỉ cảm thấy đế ấn trong tay nặng ngang trời đất, một lát sau hắn ngước lên nhìn nàng, “Thuộc hạ hiểu, đế quân yên tâm.”
Trầm Chu không nhiều lời nữa, nâng tay lên, nhắm mắt đọc quyết ngữ.
Thần lực tinh thuần từ lòng bàn tay nàng chậm rãi khuếch tán rồi bỗng bừng sáng chói lòa, sau đó trước mặt xuất hiện một bánh xe vàng đang xoay tròn.
Dạ Lai nép sang một bên, ngắm nhìn thiếu nữ đứng trước Bàn Cổ Luân. Thần lực khiến ống tay áo nàng khẽ lay động, như phủ thêm sự trang nghiêm và hoài cổ lên dung nhan của nàng.
Trầm Chu nhấc chân bước vào trong cảnh giới của Bàn Cổ Luân.
Dạ Lai ngắm nhìn thân ảnh dần biến mất của thiếu nữ, lại đứng thêm một lát mới đi ra khỏi tẩm điện.
Sau khi hay chuyện, Bạch Trạch và Thành Bích đều im lặng, thật lâu sau tiểu nữ quan mới sờ cằm nói: “Tạm thời rời khỏi lục giới cũng tốt.”
Ít nhất nàng không cần lo lắng đế quân náo loạn vì thượng thần Mặc Hành. Có lẽ đế quân cũng biết với bản lĩnh hiện giờ của mình, đừng nói là Yêu hoàng, ngay cả yêu quân dưới trướng Yêu hoàng nàng cũng không đánh lại. Huống chi, đối thủ của nàng không chỉ có Yêu hoàng mà còn cả Thiên đế.
Thành Bích tiếp lời: “Thượng thần Phượng Chỉ không ở đây, ta còn sợ đế quân sẽ khổ vì tương tư, cảm giác đó đặc biệt cào xé tim gan ấy.” Nàng quay mặt sang Dạ Lai, “Dạ Lai thần quân, ngươi nói có đúng hay không?”
Dạ Lai im lặng một thoáng mới nói: “Làm sao bổn thần biết được?”
Thành Bích nheo mắt, “Bây giờ Dạ Lai thần quân chưa cảm giác được, nhưng mấy ngày nữa liền sẽ biết thôi.” Rồi cô nàng lại lặp lại kết luận vừa nãy của mình: “Đế quân có thể tự tìm chuyện để làm tức là vẫn còn rất ổn, hai vị thần quân không cần lo lắng.”
Trong tai Dạ Lai, những lời này nghe như Thành Bích đang tự an ủi chính cô nàng.
Mấy ngày sau, Phượng Chỉ ở núi Ly Hoàng cũng thông qua thư Thành Bích gửi biết được chuyện này, Bách Linh đứng sau lưng hắn điềm tĩnh mở miệng nói: “Quân thượng, thượng thần Trầm Chu vào Bàn Cổ lịch kiếp, hiện không ở lục giới, hay là thừa dịp này hủy thi thể của thượng thần Mặc Hành đi, như vậy có lấy được đèn dẫn hồn về cũng không làm được gì.”
Phượng Chỉ nắm chặt lá thư trong tay rồi lại buông lỏng, từ chối cho ý kiến trước đề nghị của Bách Linh.
Bách Linh tiếp tục nói: “Nếu quân thượng sợ thượng thần Trầm Chu oán hận quân thượng, có thể giao chuyện này cho Bách Linh an bài, Bách Linh cam đoan sẽ xử lý vô cùng gọn gàng.”
Phượng Chỉ khẽ nhếch môi, “Bách Linh, là bổn quân, kẻ A Chu phòng bị nhất chính là bổn quân.”