Khi đó Tu Ly đứng giữa hai lựa chọn, một là theo mong muốn của Tố Ngọc, mang con của họ cao chạy xa bay, từ đây biển núi cách nhau, không liên quan gì đến nàng nữa; hai là ở lại, đối đầu với cả Không Động, hủy đi toàn bộ công sức gầy dựng những năm qua.
Một tay ôm đứa trẻ sơ sinh, một tay đỡ cô gái đã ngất lịm, trong mắt Tu Ly như có bão tuyết quay cuồng, giá rét và thê lương đến cực cùng.
Chàng chưa bao giờ cảm thấy lục giới lại rộng lớn nhường này, ấy vậy mà nó lại không có chỗ cho một nhà ba người của chàng. Nếu đã thế, sao chàng không y theo vận mạng của mình mà hủy đi lục giới? Song Tố Ngọc là thượng thần Không Động, lục giới chính là sinh mạng của nàng, ngày nào nàng không buông tay với chúng sinh lục giới thì ngày đó chàng vẫn phải gìn giữ nó cho nàng. Thần uy của Không Động duy trì sự tuần hoàn của lục giới, chàng làm sao có thể gây chuyện khiến nàng đau lòng chứ?
Song tác thành cho mong muốn của nàng đồng nghĩa với chuyện phải từ bỏ nàng.
Phải chọn một trong hai, nan giải biết bao.
Nhẹ nhàng đặt Tố Ngọc lại trên giường, Tu Ly ôm lấy đứa bé nằm trong tã, thật lâu sau mới khẽ khàng nói: “A Phù, đừng trách vi phụ tàn nhẫn…”
Bên ngoài điện Vĩnh Lạc, nhóm trưởng lão Không Động cung kính đứng chờ, cách cửa điện dày nặng và tiên chướng trùng điệp vẫn có thể cảm nhận được sát khí kinh người. Bọn họ thầm than thở trong bụng: “Ôi nghiệp chướng…”
Thế rồi bầu sát khí khủng khiếp kia bỗng dưng biến mất, cửa điện chậm rãi mở ra từ bên trong, trên khuôn mặt lãnh đạm của nam tử mở cửa không đeo bất kỳ thần sắc nào.
Chúng thần tử đều nín thở, sững sờ khi thấy mái tóc vốn đen tuyền như suối của Tu Ly thần quân trở nên trắng toát như tuyết, nổi bật trên nền cổ áo màu đen, tô đậm khí chất thanh lãnh của chàng hơn. Chàng ôm một bọc tã lót nơi khuỷu tay, vật trong tã lót không có bất kỳ sinh khí nào.
“Tu Ly thần quân, ngài… đây…”
Nam tử đứng trên bậc thềm bằng bạch ngọc, mặt không chút biểu tình, giọng lạnh lẽo không sắc thái, “Tố Ngọc sinh hạ thai chết.”
Chỉ một câu song lại khiến hô hấp của tất cả rối loạn.
Nam tử đều giọng tiếp lời: “Đây là chuyện buồn trong nhà của Không Động, bổn thần không muốn nó truyền ra ngoài.” Chàng ôm tã lót đi hai bước rồi dừng lại, “À phải, truyền lệnh của bổn thần xuống, sau khi Tố Ngọc tỉnh lại, tuyệt đối không được nhắc nửa chữ về chuyện này ở trước mặt nàng. Kẻ nào vi phạm, trừ tiên cốt, đày đi man hoang sung quân.”
Có trưởng lão muốn tiến lên xác nhận thai nhi chết thật hay chưa liền bị người bên cạnh ngăn lại, ông ta khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tử khí mạnh như thế còn cần xác nhận cái gì nữa.” Tất cả đều im lặng dõi mắt nhìn bóng lưng nam tử rời đi, giờ phút này, dường như ngay cả thở dài một tiếng cũng là mạo phạm.
Tuy chuyện Tố Ngọc sinh ra thai chết chỉ có mấy người ở đây biết, nhưng chưa được mấy ngày thì tin này đã âm thầm lọt ra khỏi cung Hoa Dương truyền ra ngoài. Dân chúng vụng trộm lưu truyền hai cách giải thích, một là tiểu thần quân chết từ trong trứng nước, hai là Tu Ly thần quân vì đại nghĩa mà quên tình nhà, tự tay bóp chết tiểu thần quân. Hai cách giải thích đều có cơ sở, qua khảo chứng thì cách nói thứ hai dường như có tính thuyết phục hơn. Chẳng qua, từ khi có kẻ vì đàm luận chuyện này mà chịu hình phạt rút xương lột tủy, không còn ai trong cung Hoa Dương dám nhắc nửa chữ tới chuyện này nữa.
Cung Hoa Dương, chí ít là ở ngoài mặt, lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Sau khi hôn mê suốt nửa tháng thì Tố Ngọc tỉnh lại, điều ập đến trong đầu trước tiên là lo cho con mình. Không hỏi được gì từ miệng của nữ quan, nàng liền bất chấp thân thể suy nhược, lảo đảo muốn xuống giường, được nửa chừng liền rơi vào một vòng ôm rắn chắc. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam tử áo đen với mái tóc trắng toát thì đầu óc trống rỗng, sau khi hoàn hồn mới run run nắm chặt cánh tay chàng, hỏi: “Tu Ly, con ta đâu?”
Sắc mặt nàng khiến chàng khổ sở trong lòng, sau khi cho nữ quan lui ra, chàng nói nhỏ với nàng: “Tiểu Ngọc, ta đã đưa A Phù đến một nơi đáng tin cậy, sẽ không ai hại được nó.”
Nàng không tin, “Chàng gạt ta… Tu Ly, chàng gạt ta. Tại sao chàng còn ở đây, con của ta đâu? Chàng nói đi, con ta đâu rồi?”
Chàng ôm chặt nàng vào lòng, thầm thì: “Tiểu Ngọc, hổ dữ không ăn thịt con.”
Nghe vậy nàng mới từ từ bình tĩnh lại, rồi bỗng kêu lên: “Không, ngươi là Cô Hà, không phải Tu Ly. Ngươi đã giết phụ quân ta, giờ muốn giết cả con ta.” Giọng nàng dần trở nên luống cuống, “Cô Hà, ta xin ngươi, hãy trả con lại cho ta.”
Nam tử bất đắc dĩ ôm lấy nàng, vùi đầu vào hõm cổ nàng, “Tiểu Ngọc, nàng dưỡng thương cho tốt rồi ta dẫn nàng đi gặp nó, được không nào?”
Nghe xong câu này, Tố Ngọc im lặng một thoáng rồi mới gật đầu, “Được, ta nghe ngươi.” Nàng kéo lấy ống tay áo chàng, hít mũi một cái rồi nói: “Cô Hà, ngoại trừ A Phù, ta không còn gì khác. Đừng giằng con khỏi tay ta, có được không?”
Nam tử ôm nàng chặt hơn, cất giọng khàn đặc: “Tiểu Ngọc, sao nàng lại không còn gì khác. Chẳng phải ta đang ở cạnh nàng sao?”
Từ lần đó đã có thể mơ hồ nhìn ra dấu hiệu loạn trí của Tố Ngọc, về sau nàng thường xuyên hỏi Tu Ly khi nào thì dẫn nàng đi gặp A Phù, tất nhiêu đều nhận được câu từ chối. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, nàng càng lúc càng khó khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng trở thành thấy ai cũng hỏi: “Ngươi có thể dẫn ta đi gặp A Phù không?”
Tình trạng Tố Ngọc như vậy, tất nhiên là không thể gặp gỡ ai. Tu Ly đành viện cớ nàng không khỏe, giữ chân nàng trong tẩm điện, phát người canh chừng ngày đêm. Đánh tiếng với bên ngoài là dưỡng bệnh, nhưng thật ra lại không khác gì giam lỏng cả. Tuy đã mời vô số dược tiên đến chẩn trị cho nàng, nhưng bệnh của nàng là tâm bệnh, đương nhiên chỉ có tâm dược mới chữa khỏi được.
Tu Ly tất nhiên không hy vọng Tố Ngọc trong tình trạng này mãi, song sâu trong tâm trí, chàng lại thấy như vậy cũng chưa hẳn không tốt.
Ít ra nàng đã tạm thời quên đi hận thù với chàng, chỉ cần dỗ dành sẽ dẫn nàng đi gặp con, nàng liền ngoan ngoãn nghe lời chàng. Chẳng qua trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, dù chàng đã dùng chính sách tàn nhẫn nhất cấm kỵ nhắc tới chuyện này, song vẫn không thể niêm phong miệng của nữ quan chuyên chăm sóc Tố Ngọc.
Chứng kiến Tố Ngọc hết lần này đến lần khác hỏi về con mình, tiểu nữ quan rốt cuộc không kềm được lòng, nước mắt lã chã nói cho nàng biết đứa trẻ không còn nữa, còn nói rằng có lẽ nó đã bị Tu Ly thần quân tự tay giết chết.
Tố Ngọc nghe xong liền hoàn toàn bùng nổ.
Nàng phẫn nộ đánh chém tới thẳng trước mặt Tu Ly, khi ấy Tu Ly lại đang tiếp đón một thượng thần nào đó đến từ Tiên giới. Sau khi náo loạn một trận, cả lục giới đều biết… thì ra quan hệ giữa hai vị thượng thần của Không Động vô cùng xấu.
Dẫu cuối cùng cũng khống chế được Tố Ngọc đã gần như phát cuồng, song toàn thân Tu Ly lại bị mấy chục vết thương. Đứng giữa khung cảnh đổ nát, chàng không để ý thân thể đầy máu của mình mà ôm chặt lấy nàng. Ở trong lòng chàng, nàng gào khóc không ngừng: “Ngươi giết con của ta, ta phải giết ngươi! Cô Hà, ta phải giết ngươi!”
Tu Ly ôm Tố Ngọc trở lại tẩm điện, cởi bỏ quần áo của nàng, dùng thần lực chữa trị vết thương cho nàng xong mới mệt mỏi lặp lại câu đã từng nói với nàng trước đó: “Tiểu Ngọc, A Phù đang ở một nơi an toàn, nàng hãy tin ta.”
Nàng lại bi phẫn quát: “Ngươi gạt ta. Ngươi vẫn luôn gạt ta.” Trong lúc giãy giụa, cổ tay cổ chân lại đau dữ dội, khi nãy để khống chế nàng, chàng đã cắt đứt gân tay chân của nàng.
Ngón tay lạnh giá của nam tử lướt trên da thịt nàng, khiến nàng run rẩy vì giận, nhưng vết thương lại dần lành lại. Chữa xong một vết thương, mặt chàng lại tiều tụy đi vài phần, dẫu thế song chàng vẫn cẩn thận làm lành từng vết thương mắt có thể nhìn thấy trên người nàng.
Chàng dường như đã quên thương thế trên thân mình còn nặng hơn cả nàng.
Đến khi toàn bộ vết thương trên người nàng đã biến mất, tay chàng vẫn còn lưu luyến không nỡ rời đi. Tố Ngọc nức nở nói: “Cô Hà, đừng tưởng rằng ngươi tốt với ta thì ta sẽ bị ngươi lừa. Lừa đảo, đồ lừa đảo.”
Tu Ly cuối xuống hôn lên cần cổ trơn bóng của nàng, giọng nặng nề đến cực cùng, “Đúng, ta là kẻ lừa đảo. Tiểu Ngọc, từ ban đầu ta đã lừa nàng rồi.”
Nàng nghiêng đầu sang một bên né tránh nụ hôn của chàng, song vẫn không thoát khỏi.
Nụ hôn kia rất nhanh liền thấm đẫm mùi máu, song chàng vẫn không quan tâm, tiếp tục công thành đoạt đất, tựa như không nuốt nàng vào bụng thì sẽ không bỏ qua.
Chẳng bao lâu sau, ngay cả sức kêu khóc Tố Ngọc cũng không còn.
Ái ân xong, chàng ôm chặt nàng, thì thầm: “Tiểu Ngọc, A Phù đang ở chỗ Mặc Hành, thằng bé sống rất tốt, tại sao nàng không tin ta?”
Người trong lòng chàng đã mê man từ lâu, trên mặt vẫn đầy nước mắt.
Ngày đó chàng ôm đứa trẻ đi thẳng đến nơi ẩn cư của Mặc Hành.
Chàng đã dùng toàn bộ thần lực bổn nguyên của mình để phong ấn sát khí trên người đứa trẻ, bằng không đã chẳng thể qua mắt các trưởng lão của Không Động. Nhưng có thể lừa gạt nhất thời chứ không thể giấu giếm cả đời. Đứa bé này còn ở cạnh họ ngày nào, chàng và Tố Ngọc sẽ không được yên bình ngày đó. Khắp lục giới chàng chỉ có thể nghĩ ra được một người có thể giúp mình: Mặc Hành.
Bên trong gian phòng nhỏ, nam tử mặc cổ phục đen tuyền một tay chống trán, một tay dằn một quyển sách cũ, ánh mắt luôn không rời trang sách, “Cô Hà, cớ gì bổn thần lại phải giúp ngươi?”
Tu Ly thoáng thất thần vì đối phương gọi đúng tên thật của mình, song ngay sau đó liền khẽ cười, tán thưởng không chút che đậy: “Không hổ là thượng thần sáng tạo nên Không Động, xem ra trên đời này không có gì qua mắt được ngươi.” Rồi chàng hỏi y: “Nếu thượng thần biết rõ mọi chuyện, tại sao trước giờ không hề nói câu nào?”
Ngón tay thon dài lật một trang sách, nam tử mặc cổ phục đen vẫn không hề nhấc mí mắt lên, “Tà thần, ngươi cũng là thần thượng cổ, hẳn phải biết, kẻ kiến tạo sự vật không thể tham dự vào tạo hóa của chúng sinh.” Y cuối cùng cũng ngước lên nhìn Tu Ly với ánh mắt xa xăm, “Nhưng nếu Không Động xuất hiện nguy cơ hủy diệt, bổn thần nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.” Ánh mắt y chuyển xuống đến đứa trẻ trên người chàng, “Đứa bé này có lẽ liên quan đến kiếp nạn của Không Động.” Rồi y lặp lại câu hỏi ban đầu: “Cớ gì bổn thần lại phải giúp ngươi?”
Tu Ly im lặng rất lâu mới trả lời: “Ngươi nói đúng, ngươi không việc gì phải giúp ta. Trước đây Thanh Mộc gặp nạn ngươi cũng không ra tay, chẳng lý nào lại vì một đứa trẻ vừa chào đời mà phá bỏ nguyên tắc của mình.” Chàng nhẹ giọng nói tiếp: “Phàm nhân tin tưởng trên trời có thần linh, cho nên hễ có tâm nguyện khó thì lại đến miếu cầu thần bái Phật. Trước kia ta thấy hành động đó rất buồn cười, nhưng hôm nay xem ra ta cũng trở thành mục tiêu để cười nhạo rồi.” Chàng cúi xuống nhìn đứa trẻ ngủ say trong lòng mình rồi nhẹ nhàng đặt bé xuống trên ghế, “Cứ coi ta là một phàm nhân đến cầu cạnh thần linh đi, từ nay về sau, tạo hóa của đứa trẻ này đều dựa theo ý chỉ của thần linh.”
Trước khi rời đi, chàng lại nói: “Mặc Hành, toàn bộ lực bổn nguyên của ta đã ở trên người đứa trẻ này, từ nay về sau, trên đời không còn Tà thần Cô Hà nữa.”