Bóng dáng Cô Hà bỗng lay động, sau đó liền ở gần nàng trong gang tấc, khí tức xa cách lãnh đạm không đổi, trong đôi mắt vàng rực đặc trưng kia, ngoài vẻ xa xăm muôn thuở thì không có hình ảnh nào khác.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, mọi phẫn hận hóa thành một tiếng gầm: “Cô Hà!”
Thần sắc vẫn không có mảy may rung động nào, hắn đưa tay về phía nàng, “Tiểu Ngọc, phong ấn ta ở vực Bất Quy mấy ngàn năm vẫn không thể trừ đi hận thù của ngươi ư?”
Cánh tay kia còn chưa chạm tới mặt nàng đã bị nàng nâng kiếm chém ngang, kiếm nâng tay rơi, không chút do dự. Trong mắt thanh niên thoáng vẻ ảm đạm, hắn đổi một cánh tay khác, tiếp tục động tác vừa rồi. Và cánh tay này đương nhiên vẫn không thoát khỏi số phận bị chặt đứt.
Cô Hà từ bỏ ý muốn chạm vào nàng, thở dài một tiếng, “Ngươi có biết ta ở trong vực Bất Quy khổ sở đến thế nào không? Ngày ngày làm bạn với những hồn phách lãng du kia, thật sự nhàm chán đến cực độ.”
Mặt vẫn lạnh như sương, nàng gằn giọng hỏi ngược lại: “Vậy sao ngươi không chết đi?”
Nam tử nhếch môi nở nụ cười khổ trước câu nói cay nghiệt của nàng, “Bây giờ ta thế này có khác gì chết đâu.” Hắn nâng hai cánh tay vừa biến ra lại, vung vẩy tới lui, “Như ngươi vừa chứng kiến, hiện giờ ta chỉ là một ảo ảnh trong huyễn cảnh, là quái vật ngay cả hình thể cũng không có. Nếu giết ta trong huyễn cảnh có thể giúp ngươi giải hận, ngươi muốn giết ta bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề.”
Hai mắt Tố Ngọc vằn tia máu, “Là ngươi tự nói đấy!” Nàng nhấc kiếm điên loạn chém về phía hắn, mỗi một chém là một lần cảm xúc vỡ òa, “Cô Hà, tại sao ngươi không chết đi… Tại sao hả…”
Biết rõ trước mặt chỉ là một ảo ảnh, có đâm mấy trăm chém mấy ngàn nhát cũng không làm gì được hắn, nhưng nàng vẫn không cách nào ức chế sát ý trong lòng.
Hận thù đã ăn vào trong xương tủy, phong ấn Cô Hà ở vực Bất Quy rồi vẫn không thể tiêu trừ, cùng với tin hắn thoát ra ngoài, nỗi căm hận đã biến thành một tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng, khiến nàng thời thời khắc khắc đều không thở nổi. Bây giờ nhìn thấy hắn, nàng lại phát hiện so với hận, thật ra nàng sợ hắn hơn.
Cổ tay chém đến mỏi nhừ, kiếm tuột ra rơi xuống đất, nàng ngồi sụp xuống, mọi kiềm chế cảm xúc đều tan vỡ, “Cô Hà, ngươi muốn trốn thì trốn đi, còn trở lại làm gì nữa, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha ta…”
Cô Hà cuối cùng cũng chạm tay tới tóc nàng, nhưng lại xuyên qua tóc nàng chạm vào hư vô. Hắn thoáng khựng lại, thu tay về rồi nói: “Tiểu Ngọc, ta không thể làm gì khác.”
Nàng hừ lạnh trước cách gọi ‘Tiểu Ngọc’ của hắn…
Năm đó ở trong núi Lộc Ngô, hắn cũng một mực gọi nàng như vậy. Tuy không rõ về thân phận của hắn, song nàng chỉ cho rằng hắn là một tán tiên vô hại, không chút đề phòng. Về sau thấy hắn am hiểu kim cổ, cái gì cũng biết, lại sở hữu bản lĩnh cao cường, dần dà nàng đâm ra sùng bái hắn. Đương nhiên, vốn tính kiêu ngạo, nàng chẳng bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt, có điều số lần lẻn ra khỏi đại doanh tới tìm hắn lại càng ngày càng nhiều. Chỉ chung đụng một thời gian ngắn mà nàng và hắn lại hết sức hợp nhau. Bây giờ ngẫm lại, đúng là một trò cười.
Cô Hà ngước đôi mắt vàng rực nhìn lên trời, chậm rãi nói: “Tộc Tà thần và Long tộc giằng co suốt mấy trăm ngàn năm, nếu ta không thôn tính Long tộc, Long tộc cũng sẽ thôn tính tộc ta. Tiểu Ngọc, đây là ân oán từ xưa giữa hai tộc, ngươi không thể quyết định, bổn tọa cũng không thể quyết định. Ba ngàn năm trước, khi Thanh Mộc sử dụng cấm thuật thì thắng hay bại đã rõ ràng. Bổn tọa thừa nhận, ngay cả bổn tọa cũng không có được sự quyết đoán như vậy, cho nên đã đồng ý dẫn con dân còn lại lui về núi Vụ Ẩn. Khi đó bổn tọa đã biết, một ngày nào đó sẽ phải đụng đầu với ngươi, chỉ không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy.”
Hắn cúi xuống nhìn nàng, “Thừa dịp ta vẫn chưa hồi phục nguyên khí hoàn toàn mà đuổi tận giết tuyệt với tộc Tà thần, Tiểu Ngọc, ngươi làm rất tốt.”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt hắn vô cùng bình thản, tựa như tồn vong của bổn tộc và hắn không hề liên quan tới nhau, vẫn có thể mở miệng khen ngợi hành động của nàng.
Phải lãnh đạm đến cỡ nào mới có thể nói về chuyện bổn tộc bị tiêu diệt với ngữ khí hờ hững như vậy.
Hắn nhẹ giọng đánh giá nàng: “Rất sát phạt rất quyết đoán, giống cha ngươi lắm.”
Chỉ một câu bâng quơ lại khiến Tố Ngọc run lên bần bật, còn có gì mỉa mai hơn nhận đánh giá này từ miệng hắn chứ?
Nàng cố bình ổn cảm xúc, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ dữ dằn đanh thép: “Cô Hà, ngươi đừng tưởng nói mấy lời sáo rỗng đó thì ta sẽ tha thứ cho ngươi. Nếu không tại ngươi, phụ quân ta đã chẳng chết, các tướng sĩ cùng phu quân chinh phạt tứ phương cũng sẽ không chết. Những gì ta làm với ngươi đều là hoàn trả cho ngươi thôi. Nhưng đó vẫn chưa đủ bù đắp hết tội lỗi của ngươi.” Nàng lạnh lùng nhìn hắn, “Trên đời có rất nhiều thứ có thể đánh đổi ngang hàng, nhưng mạng của ngươi lại không đủ để đổi lấy mạng của phụ quân ta. Ngươi không xứng.”
Thật lâu sau, một tiếng thở dài khuếch tán trong không trung, nam tử biến mất, chỉ để lại một câu: “Tiểu Ngọc, nếu ngươi không muốn thấy ta, sau này ta sẽ không xuất hiện nữa.”
“Cô Hà!”
Lúc tỉnh giấc, mồ hôi lạnh trên người nàng đã thấm ướt chăn mỏng, trong đêm khuya, tiếng thở dốc càng thêm rõ ràng. Bên tai nàng vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng: “Tố Ngọc.”
Nàng trở mình ôm lấy nam tử bên cạnh, vùi đầu vào cổ chàng, “Tu Ly, ta vừa nhìn thấy Cô Hà.”
Tu Ly vừa đỡ nàng vừa chống tay nhỏm dậy, lọn tóc đen dài trượt ra khỏi áo, quấn với tóc nàng thả trên đệm giường. Chàng phất tay thắp sáng hai ngọn đèn bên giường rồi vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, trấn an: “Tố Ngọc, là mộng thôi.”
Nàng thoáng khựng lại, ngay sau đó liền lắc đầu, miệng lẩm bẩm liên hồi: “Không, đó không phải là mộng, Tu Ly, hắn vẫn còn ở Không Động, hắn vẫn luôn ở đây…”
Tu Ly ôm nàng vào lòng, “Tố Ngọc, có ta ở đây, hắn sẽ không hại được tới nàng, chuyện duy nhất nàng phải làm chính là xóa Cô Hà khỏi trí nhớ của mình.” Ngay thoáng sau, chàng lại bảo: “Nếu nàng không làm được, ta có thể giúp nàng.”
Tố Ngọc lấy bàn tay chàng đang đặt trên trán mình xuống, lắc đầu nói: “Tu Ly, đây là trí nhớ của ta, là một phần của con người ta, ta làm sao có thể xóa bỏ nó chứ.”
Tu Ly thương tiếc nhìn nàng, “Tố Ngọc, tội gì phải như vậy.” Chàng nắm tay nàng, vuốt ve một lúc rồi dịu dàng nói: “Vậy kể cho ta nghe chuyện giữa nàng và Cô Hà năm đó đi. Tố Ngộc, nàng đã không còn một mình, hãy để ta gánh vác hộ nàng một phần.”
Tố Ngọc ôm lấy Tu Ly, áp mặt lên ngực chàng, cách áo lót cảm nhận độ ấm từ người chàng, “Ừ, ta sẽ kể cho chàng nghe từ đầu đến cuối.”
Trong lúc Tố Ngọc nói, Tu Ly chỉ kiên nhẫn lắng nghe, chưa từng ngắt lời nàng.
Lúc kể đến lúc giằng co với Cô Hà, trong mắt nàng dần sinh ra cảm xúc phức tạp, “… Tu Ly, năm đó ta và Sùng Minh vốn không có phần thắng, huyễn thuật của hắn vừa mạnh mẽ vừa tinh diệu, e cả đời này ta cũng không bao giờ đủ làm đối thủ của hắn. Nhưng huyễn cảnh vây bủa chúng ta lại xuất hiện sơ hở ở nơi không nên xuất hiện nhất.” Các khớp ngón tay của nàng trở nên trắng bệch vì siết quá chặt, trong giọng nói đầy vẻ cay đắng, “Những năm qua, tuy ta vẫn luôn tự lừa gạt bản thân, nhưng ta biết, hắn cố ý làm vậy. Hắn cố ý để lộ sơ hở với ta, cố ý bị ta phong tại vực Bất Quy. Chàng nói xem, tại sao hắn lại làm vậy? Mà nếu hắn đã muốn vậy, tại sao lại không ở đó đến cùng?” Không nghe thấy tiếng đáp lời, nàng liền hỏi: “Tu Ly, sao chàng không nói gì hết vậy?”
Ngẩng đầu lên, mặt Tu Ly trắng bệch, cánh môi khẽ run run.
Nàng chống tay nhỏm dậy, hỏi dò: “Tu Ly, chàng sao vậy?”
Nam tử đưa tay đỡ trán, nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Không có gì, chỉ hơi đau đầu, chắc là gần đây hơi quá sức nên mệt.”
Tố Ngọc lập tức lo lắng sờ trán chàng, trách: “Chàng phải chú ý nghỉ ngơi chứ, Không Động đâu phải chỉ có một mình chàng phụ chính, giao bớt chuyện cho cấp dưới cũng…” Chưa nói xong nàng đã bị chàng kéo vào lòng.
Tu Ly cúi xuống hôn cổ nàng, tay cũng luồn xuống dưới áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tố Ngọc thở nhanh hơn, vội vàng giữa tay chàng lại, bất đắc dĩ nói: “Tu Ly, sao bỗng nhiên lại nổi hứng nữa, chẳng phải trước khi ngủ đã…”
Chàng xoay người đặt nàng dưới thân, cúi xuống thì thầm bên tai nàng: “Tiểu Ngọc, một lần nữa nhé.”
Đáy lòng chỉ thoáng run rẩy vì xưng hô này của Tu Ly, Tố Ngọc nhanh chóng hòa tan trong sự tấn công dồn dập của chàng, hoàn toàn quên đi cảnh mộng khi nãy.
So với phong cách trước sau như một đâu vào đấy ngày thường, hành vi đột ngột không theo quy tắc của Tu Ly đêm nay hình như hơi là lạ.
Chẳng lẽ do bị kích thích bởi chuyện giữa nàng và Cô Hà? Quả nhiên là không nên kể quá chi tiết.
Hôm sau Tố Ngọc ngủ thẳng đến tận trưa, Tu Ly rời giường khi nào cũng không biết. Lúc nữ quan vào hầu hạ nàng rời giường rửa mặt, hỏi hành tung của chàng thì nữ quan đáp: “Tu Ly thần quân ở thư phòng đọc sách một lát rồi cải trang ra ngoài ạ.”
Tố Ngọc nheo mắt, càm ràm: “Thật là, hôm qua rõ ràng mới dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn…” Nàng ngước lên hỏi nữ quan: “Có nói là đi đâu không?”
Nữ quan vừa chải tóc cho nàng vừa đáp: “Không ạ, thần quân cũng không dẫn ai theo, chắc là không đi đâu xa, nói không chừng là chỉ ra ngoài tản bộ, chốc lát thôi liền quay lại.”
Cánh tay cầm trâm của Tố Ngọc thoáng khựng lại, trầm ngâm: “Chẳng phải bình thường ra ngoài chàng đều dẫn Sùng Minh theo sao…” Nàng chau mày, nói với nữ quan sau lưng: “Thôi, chải vậy là được rồi.”
Nữ quan cầm lấy cây trâm, “Đế quân, trâm cài của ngài.”
Tố Ngọc cũng không quay đầu lại, “Không cần, vướng víu.”
Nữ quan nhìn theo bóng lưng của nàng, thở dài thườn thượt, “Cũng đã thành thân rồi mà vẫn lôi thôi như vậy, bao giờ đế quân mới chú ý trang dung như một nữ tử đúng nghĩa đây?” Rồi cô nàng lại vui mừng tự an ủi: “May mà Tu Ly thần quân thích vậy.”
Tố Ngọc cũng cải trang ra khỏi cung Hoa Dương, vừa dạo xuôi theo đường cái vừa hỏi thăm chúng tiên nhân đi lại trên đường hành tung của Tu Ly. Đương nhiên mục đích chủ yếu vẫn là dạo phố, hỏi thăm tin tức ai đó chỉ là thuận tiện.
Không Động khác với các giới còn lại, có phố phường tiểu thương, cũng chia tam giáo cửu lưu, nhiều lộ thần tiên ở đây an cư lạc nghiệp nên tạo thành quang cảnh hết sức náo nhiệt. Tố Ngọc lớn lên ở quân doanh, lúc khi trở lại cung Hoa Đương thì bởi vì cái chết của Thanh Mộc đế quân mà ủ dột hết mấy trăm năm, sau đó chưa kịp thôi đau buồn vì mất cha liền bắt đầu đi theo các trưởng lão học tập cách là một vị đế quân tốt.
Tam giáo là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo. Cửu lưu là Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia (dựa vào học thuyết âm dương ngũ hành để bói toán), Pháp gia (đặt ra pháp luật để trị yên thiên hạ), Danh gia (nghiên cứu lôgic, chủ yếu là các thuật nguy biện), Mặc gia (theo học thuyết Mặc Tử), Tung Hoành gia (các nhà hùng biện về chiến lược chia rẽ và liên kết), Tạp gia (nghiên cứu các môn lặt vặt), Nông gia (nghiên cứu nghề nông). Học thuyết và tư tưởng của các lưu phải này có sức thúc đẩy và ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển văn hóa, tư tưởng và khoa học trong thời Cổ đại của Trung Quốc
Hiếm khi có dịp cải trang vi hành một lần, tất nhiên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Nhưng sắp đi dạo hết hoàng thành, nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tu Ly đâu.
“Có từng gặp một nam thần tiên vô cùng tuấn tú, cao cỡ này, mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng không?”
“Chưa từng thấy qua. Xin hỏi, nam thần tiên này là gì của nữ quân vậy?”
“Còn là gì nữa, đương nhiên là tướng công ta.”
Hỏi thăm khắp cũng không có kết quả, cho rằng Tu Ly hẳn đi nơi khác, Tố Ngọc đang định quay đầu hồi cung, song vừa quay người lại thì chợt nhìn thấy một nam tử mặc trường bào đen đang đứng nhìn nàng ở cách đó không xa.
Nam thần tiên vừa được hỏi thăm cũng quay lại nhìn theo ánh mắt của nàng, hỏi ngay: “Chẳng phải vị kia chính là tướng công mà nữ quân muốn tìm đó sao?”
Tố Ngọc chạy nhanh tới, nhướng nhướng mày nhìn chàng, “Chàng đi đâu vậy? Hại ta tìm muốn chết.”
Tu Ly thu lại cảm xúc trong mắt, thay bằng vẻ trầm tĩnh thanh lãnh muôn thuở, nắm tay nàng nói: “Chỉ tới phủ đệ ta ở lúc trước dạo một chút thôi, trên đường trở về nghe nói có một cô nương đang hỏi thăm mình, liền đến đây xem thử.”
Tố Ngọc thắc mắc, “Làm sao chàng biết kẻ được hỏi thăm chính là mình?”
Trên mặt chàng thấp thoáng ý cười, “Mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ tuấn tú. Đây là ta trong mắt nàng à?”
Tố Ngọc lôi chàng đi phăng phăng về phía trước, đáp cho qua chuyện: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thăm thôi. Đi, tìm chỗ nào đó ăn chút gì thôi.” Rồi nàng lại không nhịn được hỏi: “Sao tay chàng lại lạnh vậy? Đã lạnh mà còn đổ mồ hôi nữa? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Tu Ly nắm chặt tay nàng, trấn an: “Yên tâm, mọi thứ đều ổn.”