Khói trắng lượn lờ bốc lên từ chiếc lư hương bằng đồng đỏ, Di Sinh nói trước khi rút lui: “Bí ngữ để vào huyễn cảnh ta đã nói cho các ngươi biết rồi, các ngươi có thể tự chọn thời điểm muốn đến, lúc lư hương sắp tàn, ta sẽ nhắc nhở trước, tới lúc đó nếu không trở về kịp, các ngươi sẽ bị kẹt trong huyễn cảnh vĩnh viễn, nhớ kỹ đấy.”
Trầm Chu chậm rãi thở ra một hơi, ngước lên nói với thư sinh bên cạnh mình: “Phượng Chỉ, ta chuẩn bị xong rồi.”
Phượng Chỉ cầm lấy tay nàng, gật đầu với Di Sinh, “Bổn quân và A Chu sẽ đi nhanh về nhanh.” Nói xong hắn liền nhắm mắt lại, đọc bí ngữ tiến vào huyễn cảnh. Mùi hương từ lư hương bỗng nhiên nồng hẳn lên, các ngón tay của thư sinh và thiếu nữ cũng từ từ siết chặt nhau hơn…
Một lát sau, Di Sinh mới lười nhác cất tiếng gọi: “Viện nương.”
Nữ yêu xuất hiện từ sau tấm bình phong, thản nhiên hỏi: “Chủ nhân, có gì dặn dò sao?” Cô nàng lắc hông đi tới trước lư hương, ngồi xổm xuống trước đôi nam nữ đang chìm vào giấc mộng, “Chậc, nhìn tướng mạo đôi này mà xem, đúng là khiến người ta ghen tỵ.”
Di Sinh ngáp một cái, uể oải nói: “Bổn đại nhân mệt rồi, muốn đi ngủ nửa canh giờ, ngươi trông chừng đôi vợ chồng son này cho tốt, nếu có sai lầm gì thì cứ chờ xem bổn đại nhân làm sao xử lý nhà ngươi.” Tiếng bước chân đi xa rồi vẫn vọng lại một câu, “Dám đụng tới nàng, bổn đại nhân sẽ ăn ngươi.”
Nữ yêu bất đắc dĩ rụt bàn tay đang sờ vào mặt thiếu nữ lại, khẽ gắt: “Người ta đã bị ngài ăn sạch sẽ từ lâu rồi, còn sợ cái gì nữa chứ.” Dứt lời cô nàng lại thở dài, “Chủ nhân, ngài thật sự bất chấp như vậy sao?”
Song sau tấm bình phong đã không còn hơi thở của Di Sinh nữa, nữ yêu nhẹ lắc đầu, thần sắc trở nên có chút phức tạp. Lần nào đốt lư hương này, chủ nhân cũng tiêu hao rất nhiều sức lực, lần này không biết cần nghỉ ngơi bao lâu mới hồi phục được đây.
Nàng lại chuyển tầm mắt đến đôi nam nữ trước mặt, thiếu nữ lẳng lặng tựa đầu vào vai thư sinh, một lọn tóc đen rủ xuống trên sắc áo trắng tinh khôi, thần sắc và tư thế không có bất kỳ phòng bị nào. Nếu không biết thân phận của hai vị này, có lẽ người khác sẽ cho rằng bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ bình thường. Chẳng qua, chàng thư sinh mang dung mạo khuynh thành và cô thiếu nữ sở hữu khí độ bất phàm này, e vận mệnh đã định cho họ vô duyên với hai chữ ‘bình thường’ rồi…
Sau khi đọc xong bí ngữ, chỉ khoảnh khắc sau Trầm Chu và Phượng Chỉ đã ở trong huyễn cảnh.
Cảnh tượng dưới chân vô cùng xa lạ nhưng mùi vị trong gió lại hết sức quen thuộc, nơi này chính là Không Động hơn một vạn năm trước, vẫn còn hơn ngàn năm nữa mới tới đại loạn.
Bọn họ có thể tự chọn thời gian trong huyễn cảnh, Trầm Chu dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình, quyết định đi tới thời điểm trước khi Tố Ngọc thành thân với Tu Ly.
Người đời chỉ biết nhị vị thượng thần của Không Động xảy ra xích mích sau khi thành hôn, suýt chút nữa đã gây ra kiếp nạn hủy thiên diệt địa, nhưng có không mấy người biết được, trước khi lấy nhau họ đã bất hòa rồi, bằng không tại sao lại vô cớ nảy sinh xích mích?
Trầm Chu từng nghe các lão nhân ở Không Động kể lại, Tố Ngọc vô cùng bướng bỉnh, hay làm ra chuyện gàn dở. Lúc còn là trữ quân, nàng ấy đã khiến trưởng lão trong tộc rất không yên lòng. Lo lắng sau khi đăng cơ nàng sẽ càng thêm tùy hứng, quấy tung cả Không Động, các trưởng lão liền hội họp thương lượng, tìm một biện pháp ổn thỏa.
Và biện pháp này chính là đẩy Tu Ly lên đầu ngọn sóng gió.
Tu Ly xuất thân từ nhánh thủy, tuổi tác xấp xỉ Tố Ngọc, hành xử chững chạc điềm tĩnh, tuy sở hữu tài năng nổi bật nhưng lại không hề vênh váo, là một thanh niên ôn hòa tiêu chuẩn. Các trưởng lão đều nhất trí rằng chỉ có để người như vậy phụ chính, bọn họ mới có thể yên tâm. Thế nên lúc Tố Ngọc còn là trữ quân, chúng trưởng lão liền sắp xếp cho Tu Ly ở bên cạnh nàng, cũng xác định luôn hôn ước giữa hai người.
Lúc ấy đây xem ra là một quyết định vô cùng anh minh, nhưng thật khéo là quyết định anh minh này suýt chút nữa đã hủy diệt Không Động chỉ trong một đêm.
Để giúp hai người bồi dưỡng tình cảm, chúng trưởng lão đề nghị chuyển Tu Ly đến cung Hoa Dương ở, trợ giúp Tố Ngọc xử lý chính sự. Có điều chỉ mới một trăm năm, chàng thanh niên nổi danh ôn hòa điềm tĩnh Tu Ly liền bị Tố Ngọc chọc giận đến mức chuyển ra ngoài ở. Chưa được vài ngày, chàng thậm chí còn sai người đưa cho Tố Ngọc một tấu chương, trên tấu chương viết rằng mình muốn xuống hạ giới trị lũ.
Tố Ngọc không nói không rằng, phê luôn một chữ ‘Chuẩn’, à, đồng thời còn không quên vỗ bàn ném thêm một câu: “Đi đi, có gan thì đừng trở lại!”
Tu Ly thần quân cũng không chịu thua, “Lũ lụt không hết, Tu Ly không về.”
Có điều, Tu Ly chính là truyền nhân của nhánh thủy Không Động, nếu chẳng phải Không Động luôn không hỏi tới sự vụ ở hạ giới, ngay cả thủy quân của tứ hải cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt chàng. Chỉ cần chàng muốn, chàng có thể điều khuyển toàn bộ nguồn nước ở biển Thái Hư theo ý mình, cho nên đối với chàng, vài trận lụt cỏn con ở hạ giới thật sự chẳng là gì.
Vì vậy, việc hạ giới hàng năm liên tục xảy ra lũ lụt không có nghĩa là người cai quản lũ bất tài.
Có một số chuyện không phải là không thể, vấn đề là có muốn hay không mà thôi.
Lúc ấy cả Không Động đều bàn tán xôn xao, thần quân Tu Ly mãi không trở về, nhất định là vì đang giận dỗi đế quân. Nghĩ vậy bọn họ lại không khỏi bội phục, có thể khiến thần quân Tu Ly nổi danh ôn hòa tức đến thành như vậy, thượng thần Tố Ngọc của họ tài thật.
Tu Ly đang giận, tất nhiên không có lý nào xuống nước trước, Tố Ngọc tính tình càng dữ dội hơn, rõ ràng cũng sẽ chẳng chủ động hạ mình. Cho nên hai người cứ vậy giằng co một mạch tới hơn ba ngàn năm.
Tu Ly là thần phụ chính của Không Động, chỉ dưới một người nhưng trên vạn người, thân phận chàng cao quý như vậy mà lại lang thang ở hạ giới tận ba ngàn năm, không khỏi rước lấy sự dị nghị của quần chúng. Hơn nữa, trước khi chàng bỏ đi, sự vụ ở Không Động đều được chàng xử lý đâu ra đó, kể từ khi quyền hạn trở lại trong tay Tố Ngọc, chỉ mới một trăm năm trật tự liền bị phá bung bét hết. Tuy nói chẳng qua chỉ là khôi phục lại trạng thái ban đầu trước khi chàng chuyển vào cung Hoa Dương, song chúng thần tử của Không Động đều rối rít tỏ vẻ không thích ứng nổi.
Rất nhanh sau đó, tấu chương liền ùn ùn bay tới tẩm cung của Tố Ngọc, tất cả đều bày tỏ duy nhất một chuyện: khẩn cầu đế quân đón thần quân Tu Ly hồi cung.
Tố Ngọc vốn vẫn mắt điếc tai ngơ với đề nghị của chúng thần tử, song kéo dài được vài ngàn năm, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực nữa, đành cho người đón Tu Ly trở về cung Hoa Dương. Không bao lâu sau, nàng lại tiếp tục không chịu nổi áp lực, đành chấp nhận thành hôn với Tu Ly.
Thời điểm Trầm Chu và Phượng Chỉ chọn đến chính là trước khi Tu Ly trở về cung Hoa Dương.
Khi hai người vừa đặt chân xuống Không Động, trước mặt liền có hai tiểu cung nga đi ngang, cuộc đối thoại của hai nàng đều lọt vào tai họ.
“Thật không biết nhị vị thượng thần muốn như nước với lửa tới bao giờ nữa. Hôm nay thư hồi âm của thần quân Tu Ly lại bị đế quân xé vụn đấy.”
“Khó hiểu thật đó, thần quân Tu Lý luôn rất ôn hòa, tại sao lần nào ở trước mặt đế quân cũng cứng rắn như vậy nhỉ. Cậu nói nghe thử xem, đế quân đã gửi cho ngài ấy bao nhiêu lá thư rồi?”
“Tính luôn lần này thì đã là lá thứ sáu trong một tháng rồi. Nghe nói trong thư hồi âm, thần quân không hề có chút ý định trở về.”
“Thảo nào đế quân lại nổi xung thiên như vậy…”
Trầm Chu chuyển tầm mắt về phía tòa cung điện cách đó không xa, mái vòm cong cong, ngói bằng ngọc lưu ly, trước điện có đồ đằng hình rồng, hẳn là tẩm cung của Tố Ngọc. Nàng đang nhìn đến thất thần thì bên cạnh chợt vang lên giọng nói dịu dàng của Phượng Chỉ, “A Chu, trước tiên tới đó xem thử.”
Nàng khôi phục thần sắc, siết chặt tay hắn hơn, khẽ ừ một tiếng.
Phượng Chỉ nhẩm khẩu quyết, cả hai lập tức xuất hiện ở bên ngoài một căn phòng, chân hai người vừa chạm đất, từ trong phòng liền có một cái chén bị ném bay véo ra ngoài, rơi đánh xoảng xuống dưới chân họ. Theo sau là một giọng nói trong trẻo dễ nghe nhưng hổn hển vì tức giận: “Phản rồi phản rồi. Tưởng ta không nhìn ra hả, lá thư này rõ ràng là do kẻ khác viết thay, cho kẻ khác viết thay thì thôi, nhưng ngươi nhìn xem trên đó viết cái gì kìa? Câu chữ lủng củng, còn đầy lỗi chính tả! Ngươi nói xem, ngay cả đứa viết thay y cũng lười kiếm đứa nào có văn hóa một chút, rốt cuộc trong mắt y có còn đế quân là ta đây không hả?”
Trầm Chu nghe vậy thì nghẹn lời, chỉ có thể đưa mắt nhìn vào bên trong.
Trong phòng, một thiếu nữ áo màu lục đang càu nhàu với một nam thần tiên. Nam thần kia nhìn khá quen mặt nhưng Trầm Chu chỉ chú ý tới thiếu nữ nên nhất thời không nhớ ra là ai.
Nam thần tiên cất tiếng khuyên nhủ: “Đế quân bớt giận, có lẽ thần quân Tu Ly bận rộn nên không thể tự tay hồi âm. Phải rồi, nghe nói mấy ngày gần đây mạch nước ở tứ hải liên tục dao động, thủy quân tứ hải hết người này tới người nọ tới nhờ thần quân hỗ trợ, thời buổi rối ren như vậy mà thần quân vẫn có thể cùng ngày cho người hồi âm đế quân, có thể thấy được thần quân hết sức xem trọng đế quân.”
“Y mà bận rộn sự vụ? Vậy một ngày ta bay được vạn dặm đấy. Sùng Minh, ngươi chớ nói tốt hộ y nữa.”
Nghe được hai chữ Sùng Minh, Trầm Chu bừng tỉnh, lập tức trố mắt.
Phải rồi, Sùng Minh vốn là tâm phúc của Tố Ngọc, giống như Dạ Lai với nàng vậy.
Lúc qua đời, Tố Ngọc mới gần vạn tuổi, không kém bao nhiêu so với niên kỷ hiện tại của Trầm Chu, cho nên cô gái trước mặt cũng chỉ là một thiếu nữ đang giở thói càn quấy của tuổi trẻ mà thôi.
Tố Ngọc hùng hổ mắng mỏ một lúc lại nhấc chén trà lên định đập, Sùng Minh cuống quýt ngăn cản, “Đế quân tổ tông của ta ơi, ngài tức giận Tu Ly thần quân mà, cái chén có tội gì đâu mà đập nó, lãng phí không hay.”
Nghe vậy thiếu nữ liền dừng tay, bảo: “Nói có lý.” Thế rồi nàng đặt mông ngồi xuống ghế, hờn dỗi nằm dài lên bàn, mái tóc dài đen như mực chảy dài trên vai làm nổi bật thân hình mảnh mai. Hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Y rốt cuộc muốn ta phải làm sao đây. Năm đó ta chỉ lỡ miệng nói có mấy câu, ai ngờ y lại giận dữ vậy, mấy ngàn năm rồi mà vẫn còn…”
Tố Ngọc bỏ ngỏ mấy chữ còn lại, Sùng Minh im lặng đi đến bên cạnh rót một chén trà đưa tới cho nàng, “Không chừng… Tu Ly thần quân muốn đế quân tự mình đi mời về đấy…”
Thiếu nữ mới với tay nhấc chén trà lên, nghe vậy thì thoáng khựng lại, sau đó thì dằn mạnh chén xuống bàn, “Y nằm mơ đi!”
Phượng Chỉ không khỏi thầm nghĩ: nghe nói Tố Ngọc và Tu Ly vô cùng không ưa nhau, trước khi đại hôn nghe nói hai người còn đánh nhau khiến Tố Ngọc trọng thương, sau đại hôn hai người liền tách ra ở riêng, chẳng ai chịu nhìn mặt ai, nhưng hôm nay xem ra quan hệ của hai người không hề tệ như trong lời đồn, thật sự khiến người khác trông chờ diễn biến tiếp theo.
Nhất là Tố Ngọc, đây rõ ràng là dáng vẻ của tiểu cô nương giận dỗi người yêu.
Nghĩ vậy, Phượng Chỉ bất giác nghiêng đầu nhìn thiếu nữ đang ngẩn người bên cạnh mình, ánh mắt dịu dàng hẳn đi, thật sự… là rất giống.
Như cũng nghĩ tới một nơi giống hắn, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, mấp máy môi đọc bí ngữ, đi tới nơi khác của huyễn cảnh.
Trên mặt biển Tây Hải cuồn cuộn sóng lớn, mấy trăm cột sóng đồng thời dâng cao tạo thành hình dáng của một con du long ngạo nghễ bất kham như muốn lật tung mọi thứ, một chàng thanh niên áo đen đứng trên đầu ngọn sóng, thần thái trấn định ung dung. Bất kể sóng có lớn đến đâu đều bị chàng dễ dàng trấn trụ, nên chỉ thoáng sau mặt biển đã trở lại với quang cảnh sóng yên gió nhẹ.
Chàng thanh niên đáp xuống bờ biển, nhận lấy khăn tay do tùy tùng đưa tới lau tay, điềm nhiên nói với Thủy quân Tây Hải đứng cạnh đó: “Mạch nước chệch khỏi quỹ đạo chính là nền móng gây ra lũ lụt, nếu Thủy quân muốn khỏi lo nghĩ nữa thì nên sớm tìm ra nguyên nhân, bằng không thì đến khi mạch nước hoàn toàn chệch hướng thì ngay cả bổn thần cũng không giúp gì được.”
Thủy quân gật đầu lia lịa, “Tiểu tiên dĩ nhiên sẽ mau chóng cho người điều tra nguyên do, lần này phải đa tạ Tu Ly thần quân ra tay tương trợ, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.” Dứt lời ông lại ân cần mời chàng trở về thủy cung Tây Hải nghỉ ngơi.
Song chàng thanh niên lại thản nhiên quay sang hỏi tùy tùng bên người: “Hôm nay có thư cho bổn thần không?”
Tùy tùng lắc đầu, thưa: “Đã nửa tháng không thấy thư của đế quân rồi ạ.”
Chàng hơi khựng một thoáng rồi quay lại nói với Thủy quân Tây Hải: “Phiền lại cho bổn thần quấy rầy thêm mấy ngày vậy.”
Thủy quân Tây Hải tất nhiên vừa mừng vừa sợ vì bất chợt được ưu ái, cuống quýt ném một viên ngọc tị thủy vào trong biển rồi đưa tay về phía con đường được tạo thành do mặt nước đang tách ra, “Tu Ly thần quân, mời.”
Chàng thanh niên đang định cất bước thì bỗng nhiên chuyển tầm mắt về phía Trầm Chu đang đứng, khiến nàng không khỏi thót tim một cái.
Nàng và Phượng Chỉ không thuộc về huyễn cảnh này, y không có khả năng nhìn thấy bọn họ.
Song chàng thanh niên lại hờ hững cất tiếng bằng giọng thanh nhã vô cùng dễ nghe: “Đến cũng đã đến rồi, còn định trốn tới khi nào?”