Phượng Hoàng Lưu Lạc

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng khách, cô nương xinh đẹp cười nói dịu dàng chiêu đãi khách nhân.

Hướng Lăng Ba từ trên cột nhà được điêu khắc phượng hoàng bay lượn, ánh mắt nhàn nhạt vẫn nhìn toàn bộ phòng khách, không cho phép bất luận kẻ nào ở Hoa Khôi các hồ nháo gây sự.

"Ái chà, Lăng Ba đệ đệ, ngươi hôm nay thế nào lại không cười?" Phục Thành Ngạn xuất hiện nói.

Hướng Lăng Ba biết Phục Thành Ngạn cố ý làm bộ quên, miễn cho hắn cảm thấy xấu hổ, túng quẫn. Nhưng Hướng Lăng Ba làm thế nào cũng không thể quên một màn hắn hôn hắn ngày hôm đó.

Nghĩ đến điều này, tim Hướng Lăng Ba lại bắt đầu gia tăng tốc độ.

"Ngươi không đợi vị trí của mình, tới đây làm cái gì?" Hướng Lăng Ba cố gắng ép buộc chính mình giả vờ lộ ra vẻ mặt bình thản dường như không có việc ấy.

"Một mình ở đó rất buồn chán. Ta chạy tới làm bạn với ngươi nha!" Phục Thành Ngạn nói.

"Ta không cần ngươi theo ta làm bạn, đi trở về vị trí của ngươi đi." Hướng Lăng Ba lấy ra ngữ khí nhàn nhạt cự tuyệt ý tốt của Phục Thành Ngạn.

Nếu như Phục Thành Ngạn cả đêm đứng ở bên cạnh hắn, hắn còn có thể chuyên tâm làm việc sao?

"Lăng Ba đệ đệ, ngươi thực sự là lãnh đạm. Ta là Thành Ngạn ca ca của ngươi nha! Ngươi thế nào nhẫn tâm lạnh lùng đúng với ta như vậy?" Phục Thành Ngạn giọng điệu đùa giỡn một tay đè lại ngực, khoa trương nói: "Nha, trái tim của ta tan nát..."

Lần này, Hướng Lăng Ba liếc mắt một cái liền nhìn cũng không nhìn Phục Thành Ngạn.

Thật là lãnh đạm! Phục Thành Ngạn không thể làm gì được nhún nhún vai ngoan ngoãn trở về vị trí của mình nhưng không có chuyên tâm trông coi phòng khách, quan sát nhất cử nhất động mọi người, mà lại nhìn ra xa phía Hướng Lăng Ba.

Thật giống tiểu tử mới biết yêu! Hắn tự giễu cười cười.(chém, nhưng đại ý là vậy)

Không phát hiện nhất cử nhất động của mình đều lọt vào trong mắt Phục Thành Ngạn, Hướng Lăng Ba quan oanh thanh yến ngữ trong phòng khách.

Bất ngờ, hắn nhíu mày, trừng mắt nhìn nam nhân mập mạp hướng hắn đi tới.

Trần đại nhân, một tham quan nổi danh, cũng là lão biến thái thèm nhỏ dãi hắn từ lâu.

"Ha ha ha, Lăng Ba tiểu tâm can, đã lâu không gặp rồi sao?" Trần đại nhân hỏi, một đôi mắt nhỏ mê gái qua lại ở trên thân thể thon dài của Hướng Lăng Ba dò xét.

"Nếu như không gặp được ngươi, ta nghĩ ta sẽ tốt hơn." Đúng mặt với lão biến thái có ý đồ nhúng chàm hắn, Hướng Lăng Ba đúng với tôn chỉ "Khách hàng vĩnh viễn đúng "mà hắn luôn đặt trong lòng, lập tức bỏ qua sau đầu.

"Ha ha ha, lời này cũng không thể nói như vậy nha! Lăng Ba tiểu tâm can, không gặp ngươi hai ngày, ngươi trở nên đẹp hơn, càng ngon miệng hơn." Trần đại nhân lè lưỡi liếm quá môi dưới."Lần trước ta đưa ra bảng giá ngươi hài lòng chứ? Nếu là không đồng ý, ngươi cứ việc đưa ra một cái giá, ta nhất định sẽ cho ngươi, chỉ cần ngươi bồi ta ba ngày là được rồi."

Ánh mắt mê gái, phảng phất muốn đem y sam trên người Hướng Lăng Ba từng món một lột ra.

"Ma ma sẽ không đồng ý." Hướng Lăng Ba thoải mái mà đem tất cả trách nhiệm đều đẩy cho Hoa ma ma. Dù sao trời sập xuống có Hoa ma ma thay hắn chống -- đây là Hoa ma ma chính miệng nói.

"Mặc kệ ta nói thế nào, Hoa ma ma cũng không chịu cho ngươi đi theo ta." Nói đến đây, Trần đại nhân liền giận, nữ nhân kia ỷ vào chỗ dựa của mình vững chắc đủ cường ngạnh, trở nên không cách nào vô thiên.

"Kia thỉnh Trần đại nhân hồi phủ." Kiếp này đừng vọng tưởng nhúng chàm hắn!

"Không không không, hôm nay ta còn không muốn trở về." Trần đại nhân lắc lắc đầu, chậm rãi bước đi thong thả trở về cái bàn của mình, gọi tới một ca nữ, uống rượu mua vui.

Bằng vào hắn cũng không dám ở Hoa Khôi các gây sự!

Hướng Lăng Ba chán ghét quay mặt đi, tiếp tục công việc quan sát khách nhân trong phòng khách của hắn.

"Ha ha ha..." Đột nhiên, tiếng cười dâm đảng chói tai từ nơi khác vang lên." Lăng Ba tiểu tâm can, qua đây bồi Trần đại nhân uống một chén đi!" Bàn tay của người đang nói chuyện cùng lúc nắm cổ tay Hướng Lăng Ba.

"Không thể, Hoa ma ma quy định tất cả hộ vệ cũng không được phép uống rượu." Tay rút khỏi bàn tay đưa tới, ngữ khí bình thản, nhưng chỉ có Hướng Lăng Ba biết hắn có bao nhiêu muốn dùng lực đem này bàn tay vọng tưởng nhúng chàm tay hắn bẻ gãy.

" Lăng Ba tiểu tâm can của ta, chỉ là một chén rượu mà thôi, ngươi thế nào nhẫn tâm cự tuyệt ta như vậy đâu?" Trần đại nhân bày ra thần tình bi thương buồn cười, chén rượu trong tay lại đưa tới bên môi Hướng Lăng Ba.

"Đại nhân, ngài cũng đừng ép Lăng Ba, ma ma nói, có ai dám không nghe đâu? Ngài vẫn là trở về để chúng ta cùng ngài uống đi!" Vốn là ca nữđang hầu hạ Trần đại nhân mở miệng nói giúp muốn Trần đại nhân đừng ép rượu nữa.

"Không, các ngươi câm miệng cho ta!" Trần đại nhân xoay người hung ác mắng: "Ta chỉ muốn Lăng Ba bồi ta uống, ta chỉ muốn hắn! Không phải là lũ dong chi tục phấn các ngươi!"

"Ái chà, ta còn đang suy nghĩ là ai đang đúng với Lăng Ba của chúng ta lưu luyến, thì ra là Trần đại nhân si tình thắm thiết nha!" Hoa ma ma trên mặt nở nụ cười dịu dàng, trong miệng lại lời nói chứa đầy ẩn ý.

Phục Thành Ngạn đứng bên người Hoa ma ma, vốn dĩ là đôi mắt tràn đầy ý cười lúc này lại đầy vẻ lo lắng.

Phòng khách to như vậy, vì Hoa ma ma xuất hiện trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, sợ mình trở thành đúng tượng phát hỏa kế tiếp của Hoa ma ma.

"Hoa... Hoa ma ma!" Trần đại nhân vừa nhìn thấy Hoa ma ma tươi cười rạng rỡ, kiêu ngạo đầy người lập tức biến mất hơn phân nửa.

"Hạ lệnh cho tất cả hộ vệ không được uống rượu, là quy củ của bản các, mong Trần đại nhân thông cảm." Nụ cười trên mặt Hoa ma ma nhìn như muôn vàn nhu tình, lại khiến Trần đại nhân không lạnh mà run.

"Ta chỉ là... Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Trần đại nhân?" nụ cười trên mặt Hoa ma ma vì lời nói của Trần đại nhân mà cứng ngắc trong chốc lát rồi trở lại bình thường.

Hay cho tên họ Trần to gan, cho mình là con chó bên người hoàng thừa tướng thì có gan chó đến Hoa Khôi các của nàng cường cướp dân nữ... Ách, là mỹ thiếu niên!

Lúc này Hướng Lăng Ba lại một tay tiếp nhận cốc sứ trên tay Trần đại nhân, "Hoa ma ma, cũng chỉ là một chén rượu, để Lăng Ba uống đi! Như vậy, Trần đại nhân sẽ hài lòng, đúng không, Trần đại nhân?" Hắn ghé mắt nhìn về phía lão biến thái.

"Đúng, đúng!" Trần đại nhân lên tiếng trả lời liên tục, ánh mắt dâm đãng lại hiện lên một tia sáng."Chỉ cần ngươi uống chén rượu này, ta sẽ lập tức rời đi."

Lăng Ba tiểu tâm can, chỉ cần ngươi uống xong chén rượu này, ngươi rất nhanh sẽ trở thành người của ta...(đáng chết con heo mập ~ xé xác nó đi)

Hắn một lòng muốn đạt được Hướng Lăng Ba lại quên ở dưới tầm mắt của mọi người, hắn ngay cả cơ hội chạm Hướng Lăng Ba cũng không có huống chi đưa hắn đến chỗ không người tùy ý dâm dục?

"Như vậy a?" Hoa ma ma nhìn về phía Hướng Lăng Ba, hiểu rõ hắn không muốn vì Trần đại nhân mà cản trở việc làm ăn của Hoa Khôi các."Được rồi, ta liền phá nước mắt một lần, Lăng Ba ngươi cứ uống đi!"

Hướng Lăng Ba gật gật đầu, đem chén rượu để sát vào chóp mũi, ngửi thấy mùi rượu không khác bình thường mới uống một hơi cạn sạch, đem cái chén để lại trên bàn."Lăng Ba đã uống, thỉnh đại nhân..." Một trận mắt hoa thình lình đánh úp về phía hắn, hắn lắc lư người cơ hồ chống đỡ nổi thân thể của mình."Ngươi..."

"Lăng Ba!" Phục Thành Ngạn lập tức tiến lên tiếp được Hướng Lăng Ba, lại bị hắn đẩy ra."Lăng Ba?"

Hoa ma ma vội vã tiếp nhận thân ái dưỡng tử."Ngươi bỏ thuốc ở trong rượu?! Ngươi ở trong rượu bỏ cái gì?" Nàng trừng mắt Trần đại nhân chất vấn.

"Ta... Ta..." Trần đại nhân bị Hoa ma ma tức giận làm kinh sợ, thật lâu cũng nói không được một câu đầy đủ.

Trên đầu chữ "Sắc" có một cây đao, một câu nói kia từ Trần đại nhân trên người là một ví dụ chính xác nhất.

"Ma ma..." Hướng Lăng Ba ngã vào người Hoa ma ma đứt quãng hô, khô nóng từ bụng không ngừng xâm nhập khắp thân thể, trong nháy mắt cho hắn biết mình rốt cuộc đã uống thuốc gì."Mau mang ta trở về phòng..."

"Được, ma ma lập tức mang ngươi trở về phòng." Hoa ma ma đỡ Hướng Lăng Ba, "Phục Thành Ngạn, ngươi đi đem cái lão biến thái kia trói lại, ném tới sài phòng, đợi ta trở lại trừng trị hắn."

"Ta thân là mệnh quan triều đình, là người bên người hoàng thừa tướng..." Trần đại nhân bị Phục Thành Ngạn ngăn chặn vẫn đang kêu gào không ngớt.

"Ngươi cho là ngươi vọng tưởng nhúng chàm dưỡng tử của Bình Dã vương, hắn sẽ dễ dàng buông tha ngươi như vậy sao?" Hoa ma ma quá tức giận đại não không kịp suy nghĩ liền nói ra người bên gối quyền cao chức trọng.

"Ta..."

Không hề để ý tới hắn, Hoa ma ma cùng mấy ca nữ cấp tốc đem Hướng Lăng Ba trở về phòng.

"Cái kia ngươi ngươi ngươi... Ta cho ngươi bạc, ngươi lập tức buông ta ra." Trần đại nhân nhìn về phía Phục Thành Ngạn, mở miệng thương lượng.

"Ngươi, mơ, tưởng!" Phục Thành Ngạn bị Hướng Lăng Ba đẩy ra, cảm giác trống rỗng khiến lửa giận bốn phía, vừa vặn kẻ chết thay có thể cho hắn trút giận.

Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, mấy cây ngân châm vững vàng cắm vào mấy huyệt đạo trên người Trần đại nhân, bao gồm á huyệt, nhất thời làm Trần đại nhân "mất tiếng".

Trần đại nhân tàn bạo trừng Phục Thành Ngạn, bất đắc dĩ lại không mở miệng được.

"Dám ra tay đúng với Lăng Ba đệ đệ của ta, ngươi đáng chết!" Một tay đưa hắn ném vào sài phòng lại hung hăng ở trên người hắn đạp mấy đá, Phục Thành Ngạn mới xoay người rời khỏi.

Hiện tại chuyện gì đều không quan trọng bằng Lăng Ba đệ đệ, lão biến tháichết tiệt này đợi sau khi hắn xem qua Lăng Ba đệ đệ xong lại đến hảo hảo mà trừng trị hắn!

"Lăng Ba a, ngươi cảm thấy thế nào? Muốn ma ma đi tìm đại phu tới giúp ngươi xem qua sao?" Hoa ma ma cẩn thận từng li từng tí đem Hướng Lăng Ba đỡ lên giường, hỏi.

Vừa chạm tới giường, Hướng Lăng Ba liền vô lực nằm ở trên giường. Cho dù mồ hôi đầm đìa, hắn vẫn kéo chăn qua đem chính mình cẩn thận bao lại.

"Lăng Ba, ngươi rất lạnh sao?" Hoa ma ma thấy hắn mồ hôi chảy đầy mặt nhưng vẫn đem chính mình bao lại, không khỏi lo lắng hỏi.

"Ma ma, hạ lệnh cho tất cả mọi người không được tới gần phòng của ta, nhất là nam nhân." Hướng Lăng Ba cắn cánh môi sưng đỏ, đứt quãng nói.

Hắn tóc dài rối tung trên vai gầy yếu, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ ửng. Bộ dáng này không cần Trần đại nhân nói ra đã bỏ thuốc gì, Hoa ma ma cũng đoán được.

" Lăng Ba ngoan của ta, ủy khuất ngươi." Hoa ma ma yêu thương nói.

"Ma ma, Lăng Ba một chút cũng không cảm thấy ủy khuất..." Hướng Lăng Ba thở dốc không ngớt, giả vờ kiên cường an ủi Hoa ma ma.

"Lăng Ba..." Hoa ma ma muốn nói lại thôi, đôi mắt đẹp tràn đầy đầy không muốn.

"Ma ma có việc mời nói." Hơn nữa mời nói nhanh lên một chút, hắn sắp không chịu nổi!

"Ma ma tìm người giúp ngươi... Giúp ngươi giải..."

"Ma ma, không thể." Hướng Lăng Ba chậm rãi lắc lắc đầu."Lăng Ba không thể để cho ma ma ngài mạo hiểm như vậy. Hơn nữa ma ma an tâm, Lăng Ba còn có thể chịu đựng." Hắn cậy mạnh nói.

"Lăng Ba... hài tử ngoan của ta... Ma ma đi đem tên Trần đại nhân kia xả thành tám khối, trả lại ngươi một công đạo." Hoa ma ma lòng đầy căm phẫn nói.

"Hảo... Ma ma muốn làm cái gì thì làm cái đó... Lăng Ba nhất định sẽ ủng hộ ngài..." Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, hắn sắp chịu không nổi...

"Được được được, ma ma lập tức ra ngoài." Mang theo một thân tức giận, Hoa ma ma cho tất cả mọi người lui xuống đi, cũng đem cửa phòng đóng lại.

Hắn hẳn là... Có thể nhịn xuống đi...

Hẳn là có thể? Không, Hướng Lăng Ba rất là khó chịu, cơ hồ sắp không kiềm chế được, hắn hiện tại khát vọng muốn ra bên ngoài tìm người để giải quyết... Dục hỏa trong cơ thể tàn sát bừa bãi, mồ hôi chảy xuống, dính ướt tơ lụa trên người.

Nóng... Nóng quá...

Tay trắng nõn nắm thành quyền, hắn liều mình ngăn cản chính mình cởi ra của mình y phục. Không thể... Không thể...

Hắn muốn... Nghĩ muốn cái gì... đó làm giàm đi khô nóng của mình...

Lửa nóng trong cơ thể khiến hắn than nhẹ một tiếng, bàn tay rốt cuộc khó nhịn mở ra chăn mền đắp ở trên người, bắt đầu xé mở y phục, lộ ra bộ ngực được dùng tầng tầng lớp lớp vải trắng bao lại.

Da thịt lộ ra bên ngoài vải trắng bị nhiễm một màu hồng nhạt, càng mê hoặc lòng người hơn bất kỳ mỹ nữ nào.

Không thể... Không thể lại cởi vải...

Lòng bàn tay đặt trên ngực, hắn suy nghĩ muốn cởi ra tấm vải trên người, nhưng... Không thể...

Hắn dùng lực hít sâu, nhưng mà nhiệt khí không chỉ chạy toàn thân hắn, thậm chí còn xông lên đầu, khiến lý trí của hắn thối lui một ít...

Thuốc thúc tình trong cơ thể so với tưởng tượng của hắn còn muốn lợi hại hơn, cuối cùng hắn vẫn là không ngăn cản được chính mình kéo xuống tấm vải dư trên người, lộ ra phần đẫy đà chỉ thuộc về nữ tử mới có --

Hắn... Nên nói là nàng, lớn nhất bí mật chính là -- nàng, Hướng Lăng Ba, vốn là nữ nhi đang tuổi dậy thì.

Đây mới là nguyên nhân tứ đại hoa khôi nguyện ý cùng nàng đồng sàng cộng chẩm.

Trời ạ!

Phục Thành Ngạn không thể tin được sự thật mà hai mắt hắn nhìn thấy. Đây là... Lăng Ba đệ đệ của hắn?

Vừa bước vào sương phòng, Phục Thành Ngạn liền nhìn thấy Lăng Ba đệ đệ của hắn... Không, muội muội... Không... Nói chung, đầu của hắn lúc này rất hỗn loạn, chỉ còn lại thân thể xích lõa không mành vải che thân của nàng...

Nàng... Đẹp quá!

Bởi vì tình dụcquấy nhiễu khiến đôi mắt đẹp của nàng bị nhiễm một tầng hơi nước, mị hoặc làm cho người khác không cách nào di chuyển tầm mắt; hai gò má nổi lên một tầng đỏ ửng, giống như vừa được yêu thương, làm hắn không cách nào khống chế tiến lên, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng.

"Ngươi thế nào tiến vào?" Hướng Lăng Ba bị Phục Thành Ngạn ôm chặt trong ngực không có giãy giụa, trái lại nhu thuận dựa trong ngực của hắn.

"Nàng dĩ nhiên là nữ tử." Ánh mắt hắn qua lại trên thân thể không mành vải vủa nàng, Phục Thành Ngạn vửa như kinh ngạc lại vừa như ca ngợi.

Bị tình dục dằn vặt, Hướng Lăng Ba hoàn toàn không có che giấu xúc động, chỉ là thở dốc tựa trên người Phục Thành Ngạn."Ngươi không phải là danh y sao? Không phải y thuật cao minh sao? Mau cứu ta!" Muốn cùng nàng nói chuyện phiếm cũng phải đợi lúc nàng không mất đi lý trí, trước giúp nàng giải quyết vấn đề rồi nói.

"Lăng Ba, thuốc giải của thúc tình chỉ có hai loại. Một loại là nhẫn nại, đợi dược hiệu qua đi, nàng sẽ bình yên vô sự; hai là nam nữ giao hoan. Nàng nghĩ ta dùng loại nào phương pháp giúp nàng?" Phục Thành Ngạn hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, giọng nói cũng ngày càng khàn khàn.

Chỉ cần nàng nói một câu nàng muốn người trước, hắn nhất định sẽ lập tức đứng dậy rời khỏi gian phòng kia. Ép buộc mà có được vui thích, hắn Phục Thành Ngạn không muốn làm!

"Ta... Ta... Nóng quá..." Mồ hôi nóng không chỉ triệt để dính ướt thân thể của nàng, liền trên người hắn y sam cũng vì vậy mà bị dính ướt.

"Đúng vậy, sẽ nóng, nhưng nhịn một chút sẽ gặp qua thôi." Ôm chặt thân thể của nàng, không cho nàng sẽ trên người hắn nhúc nhích, khiêu chiến thú tính của hắn.

"Ta..." Sau một khắc, mặt của nàng càng đỏ hơn. Nàng thế nhưng... Thế nhưng cảm thấy nơi tư mật giữa hai chân bắt đầu thấm ướt."Ta... Ta phải nhẫn nại bao lâu?"

Cảm thấy tình hình khó xử như thế, nàng còn phải nhẫn nại bao lâu?

"Ba canh giờ, năm canh giờ, hoặc là cả ngày, coi dược tính mà định." Hắn từ từ nói ra đáp án khiến nàng muốn đụng đầu vào tường ngay tức khắc.

"Ngươi là nói... Ta còn phải chịu đựng..." Nàng không có tự tin có thể chống đỡ lâu như vậy.

"Đúng. Nhưng nếu ngươi không muốn nhịn, chỉ còn cách nam nữ giao hoan để giải trừ dược tính thúc tình dược." Phục Thành Ngạn con ngươi đen thâm trầm."Đáp án của nàng là gì?"

"Ta..."

"Chỉ cần một câu nói của ngươi, chỉ cần ngươi một câu 『 không cần 』, " lòng bàn tay của hắn từ từ vỗ về da thịt trên cánh tay nàng, "Ta sẽ lập tức buông nàng ra, cũng tìm phương pháp khiến nàng không quá mức vất vả."

Không cần sao?

Con ngươi nổi lên một tầng hơi nước nhìn hắn thật lâu, nội tâm lại giãy giụa không ngớt.

Đem thân thể của mình giao cho một nam tử vừa quen biết ở chung chỉ bất quá một tháng? Nàng thậm chí ngay cả thân phận của hắn cũng không biết, chỉ biết tên của hắn, biết hắn là con của thần y.

Hắn có được một thân hảo y thuật, lại mang trên người ngàn vạn độc dược; hắn có thể cứu người, lại đồng thời có thể giết người vô hình...

Một nam tử như vậy, nàng có thể mạo hiểm sao, nàng có thể bảo đảm an nguy của Hoa ma ma cùng với các tỷ tỷ sao, sẽ không vì nam tử này mà khiến các nàng lâm vào hiểm cảnh sao?

Nàng... Có thể chứ?

"Lăng Ba, chỉ cần một câu nói của nàng." Nụ hô nóng rực, mềm nhẹ ấn trên trán của nàng.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Nàng không cách nào không suy nghĩ cho an nguy của Hoa ma ma cùng các tỷ tỷ, nàng không thể chỉ vì chính mình.

"Phục Thành Ngạn, con của thần y Phục Danh." Hắn nói.

Cái này nàng biết, nhưng nàng biết rõ, thân phận của hắn không chỉ là cái này. Rốt cuộc hắn cũng là không muốn nói cho nàng biết.

Thở sâu, nàng run lên mở miệng: "Ngươi..." Đi!

"Ta là nghĩa tử của Túy Hồ sơn trang trang chủ Mạc Ngôn." Hắn nói, cắt ngang việc nàng gần như mở miệng cự tuyệt.

"Túy Hồ sơn trang?" Thế ngoại đào nguyên trong lời đồn đãi kia?"Ngươi là một trong bốn nghĩa tử của Mạc Ngôn?"

Trên giang hồ, không người nào chưa từng nghe qua bốn tên nghĩa tử của Túy Hồ sơn trang trang chủ Mạc Ngôn. Đồn đại bọn họ mỗi người thân thủ bất phàm, hơn nữa tinh thông bất đồng ám khí cùng binh khí.

Chỉ cần là bọn họ muốn gì đó, chưa từng có lý do không chiếm được.

"Đúng vậy, ta đứng hàng thứ ba. Túy Hồ sơn trang là tổ chức giao dịch thế giới ngầm, bao gồm giết người cùng với trộm cướp bảo vật. Mà cái đêm nàng nhặt ta trở về, ta mới từ phủ hoàng thừa tướng trộm đi ngọc Bồ Tát hắn coi là trân bảo." Nụ hôn của hắn, tiếp tục mềm nhẹ rơi trên mặt nàng.

"Vì sao... Muốn nói cho ta? Không sợ ta bán các ngươi?" Nàng khẽ nhắm mắt lại, giống như hưởng thụ ôn tồn hắn dành cho mình.

"Ta cũng không rõ lắm." Hắn cũng không rõ tâm ý của chính mình.

"Phải không?" Tay trắng nõn, ôn nhu quàng trên cổ hắn, đưa hắn chậm rãi kéo gần chính mình."Ta cũng không rõ được, vì sao mới nhận thức ngươi một tháng, ta thế nhưng sẽ nguyện ý đem chính mình giao cho ngươi... Phục Thành Ngạn, giúp ta, ta thật là thống khổ." Hắn nguyện ý nói thật, nàng kia cũng nguyện ý tin tưởng hắn.

Cho dù, hắn có thể là đang lừa gạt nàng: nhưng tất cả đều trở nên không quan trọng.

"Lăng Ba, một khi bắt đầu, ta sẽ không thể rời khỏi, cầu xin của nàng, mệnh lệnh của nàng cũng sẽ không tạo nên bất cứ tác dụng gì với ta nữa, ngươi hiểu không?" Phục Thành Ngạn vô cùng nghiêm túc nói cho nàng biết.

Một khi bắt đầu, cho dù chết, hắn cũng sẽ không buông tay!

"Ta hiểu rõ, hơn nữa, ta chỉ muốn ngươi giúp ta." Nhỏ và dài lòng bàn tay cho vào thượng mặt của hắn gò má, môi đỏ mọng chủ động đón nhận hắn.

Từ nhỏ lớn lên ở Hoa Khôi các, mặc dù chưa bao giờ đích thân thể nghiệm qua, nàng cũng hiểu được cách câu dẫn bộ phận của nam nhân.

Tỷ như, nàng muốn trước đem cái lưỡi thơm tho dò vào trong miệng nam nhân, quấn lấy lưỡi hắn, sau đó nam nhân này sẽ...

"Ân..." Phục Thành Ngạn vì trêu đùa của nàng mà phát ra một tiếng hô trầm thấp.

Đúng, nam nhân sẽ như vậy!

Môi của nàng biên nhịn không được nổi lên ý cười, bởi vì, nhiều năm làm nam tử như vậy, nàng rốt cuộc có thể cùng các tỷ tỷ giống nhau, khiến nam nhân điên cuồng.

"Nàng cảm thấy rất đắc ý?" Phục Thành Ngạn hơi dời môi, thấp giọng hỏi.

Đắc ý, nàng đương nhiên phải cực kỳ đắc ý!

Nàng câu môi hắn trở lại, không muốn cùng hắn tách ra lâu. Không thể phủ nhận, tư vị hôn hắn thật tốt, nàng hôn đến nghiện!

Theo nàng! Hắn không hề kiên trì cái gọi là tự tôn nam tính, khiến cho nàng thỏa mãn tự tôn nữ tính thật lớn của nàng.

Bàn tay bao trùm mềm mại trước ngực nàng, ngón tay dài hơi dùng sức kẹp lấy nụ hoa dần dần đứng thẳng, tùy ý xoa nắn, làm cho lôi quả nho nhỏ bị màu sắc tình dục nhiễm đỏ tươi.

"Ân a..." Lần này, đổi nàng ngâm nga phát ra âm thanh mê người.

Đây là cảm giác gì? Vừa như đau nhói vừa là cảm giác thoải mái, khiến nàng khó chịu nhíu mày, thân thể trở nên mẫn cảm, lại không biết là muốn đón nhận hắn đụng vào hay là muốn tránh thoát sự dằn vặt như vậy.

"Không nên..." Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy nơi tư mật giữa hai chân vì hắn vỗ về chơi đùa càng thêm ẩm ướt, dịch thể không biết tên ồ ồ chảy ra, khiến nàng xấu hổ kẹp hai chân lại, không để hắn thấy.

"Thân thể thật mẫn cảm." Hắn thấp giọng, không để ý kháng nghị của nàng, tách ra hai chân kẹp chặt của nàng, ngón tay thon dài trêu ghẹo hạt đậu hồng nhạt ẩn giấu giữa hai chân.

"Dừng tay... Không nên..." Hắn sao có thể chạm đến địa phương xấu hổ của nàng? Nàng hoảng loạn đong đưa vòng eo, muốn tránh xấu hổ bậc này chạm vào người.

"Lăng nhi của ta, một khi bắt đầu, ta sẽ không thể dứt ra rời khỏi. ta đã nói qua, cầu xin của nàng, mệnh lệnh của nàng đối với ta không tạo nên bất cứ tác dụng gì nữa."

Hắn bỗng nhiên hôn lên môi của nàng, che lại nàng mở miệng kháng nghị, hoặc là cầu xin...

Truyện Chữ Hay