Phượng Hoàng Hoa

chương 68

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỷ An xuống máy bay liền đi thẳng tới trung tâm thương mại cao cấp nhất, mua một ít quà tặng đặt tiền gói lại, sau đó vào một cửa hàng của Gucci đem mình... trang hoàng lại từ đầu tới chân. Nàng cũng chẳng có thời gian mà chuẩn bị kỹ càng, nhìn thấy mình trong gương cũng có chút danh giá không có trở ngại gì là được. Sau đó lại gọi điện thoại cho A Quân, "Alo, chị A Quân, ta là Kỷ An, bây giờ ta đi tìm ông nội của ta, ngươi nói thật cho ta biết rốt cuộc Ngân Phong bị làm sao vậy!" Lời nói của nàng rất rõ ràng, nàng đi tìm Kỷ lão gia để bảo vệ cho Tiêu Ngân Phong, nếu như A Quân không chịu nói rốt cuộc Tiêu Ngân Phong xảy ra chuyện gì, nàng sẽ không thể nói chuyện với Kỷ lão gia được.

A Quân vừa nghe Kỷ An nói xong nhất thời liền thở ra nhẹ nhàng, "Nếu ngươi đi tìm Kỷ lão gia giúp đỡ thì tốt rồi".

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Kỷ An hỏi tới, đi đến ven đường đưa tay vẫy xe taxi, đọc địa chỉ một khách sạn năm sao.

"Chuyện Lí Minh Tuấn come out làm cho Lí lão gia nổi giận, đem Lí Minh Tuấn đánh gần chết, ép buộc Lí Minh Tuấn và Tiêu Ngân Phong kết hôn".

"Lí Minh Tuấn bị đánh gần chết thì liên quan gì tới chuyện Ngân Phong bị bắt giam?" Kỷ An cảm thấy lời nói của A Quân có chút lộn xộn.

"Ngân Phong kinh doanh nhiều năm như vậy, phạm vi kinh doanh rộng như vậy, thì đương nhiên mối quan hệ có chút..." A Quân nói chuyện kiểu nửa muốn nói nửa lại thôi.

"Chị A Quân, ngươi phải nói thẳng cho ta biết, Ngân Phong bị bắt giam ở chỗ nào!"

"Trại tạm giam! Liên quan đến việc buôn bán với xã hội đen". A Quân nói.

Kỷ An vừa nghe tới xã hội đen liền la lớn, "Nàng làm sao lại liên quan tới xã hội đen chứ?" Nữ vương nhà nàng làm sao có thể có quan hệ với xã hội đen được. Nhưng nghĩ lại Tiêu Ngân Phong cũng có mở quán bar, không chừng là có liên quan thật.

A Quân cũng có chút tức giận, mắng vài câu rồi mới đem sự việc nói rõ ràng. Cái gọi là dính dáng tới xã hội đen chính là chuyện có liên quan tới lão công của A Quân chính là Sinh Ca, lão công của nàng chính là xã hội đen, Lí lão gia muốn làm cho Tiêu Ngân Phong xấu hổ nhục nhã để ép nàng vào khuôn khổ, nên mới lôi luôn cả Sinh Ca vào cuộc. A Quân nói xong còn thêm một câu, "An An a, ngươi đi cứu Ngân Phong tốt nhất cũng phải cứu luôn Sinh Ca ra ngoài, bọn họ đã hợp tác nhiều năm như vậy rồi đương nhiên mối quan hệ cũng rất sâu sắc, nếu như một người bị bắt thì người kia cũng không tránh khỏi có liên quan".

"Ta biết rồi". Kỷ An cúp máy dựa vào lưng ghế, sau đó lại nói với tài xế một địa chỉ khác. Nữ vương nhà nàng gây ra chuyện lớn như vậy, nàng cũng chẳng còn tâm tư nào mà để giả bộ làm ra vẻ phô trương nữa.

Tài xế taxi vừa nghe địa chỉ nàng nói liền không tránh khỏi nhìn đi nhìn lại nàng hai ba lần.

Kỷ An liền gọi điện thoại cho Kỷ lão gia, điện thoại reo thật lâu mới có người bắt máy.

"Alo". Giọng nói của một nam nhân truyền đến, đại khái chỉ mới hơn ba mươi thôi.

Kỷ An ngạc nhiên, nhìn lại thì đúng là số của ông nội, đúng vậy a, "Ta là Kỷ An, ta tìm ông nội".

Bên kia rõ ràng rất ngạc nhiên, sau đó mới nói tiếp, "Là chị nhỏ a, vậy chờ một chút". Qua hai phút, điện thoại mới truyền ra một giọng nói trung khí mười phần nhưng có chút do dự, "An An?"

"Ông nội, là ta". Kỷ An vừa nghe giọng nói này đột nhiên cái mũi hơi chua xót, thanh âm có chút nức nở.

"Thật sự là An An a, ha ha, có khỏe không?" Kỷ lão gia cười hai tiếng, vui tươi hớn hở hỏi.

"Ta khỏe". Kỷ An đáp lại rồi hỏi, "Ông nội, người có khỏe không?"

"Khỏe khỏe khỏe". Kỷ lão gia cười ha ha nói, "Đã hơn hai mươi bốn tuổi rồi phải không? Có thời gian đến thăm ông nội a, rồi theo ta so hai ba chiêu".

"Ông nội, ta không phải là đối thủ của người, ngươi luyện Thiếu Lâm Ngũ Hành Quyền bảy mươi năm, ta mới theo ngươi học có hai năm". Kỷ An nói, làm cho giọng trở nên thoải mái một chút, nhưng mà thoải mái không nổi lại cảm thấy khó chịu, càng muốn thoải mái lại càng thấy khó chịu, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè nặng nên thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, "Ông nội... Ta..."

"Làm sao vậy? A, sao lại khóc?"

"Ta đang trên đường đến nhà người, sắp tới nơi rồi. Ta không sao, ông nội, ta cúp máy trước". Kỷ An cúp máy, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà trào ra. Một là đau lòng cho nữ vương, trong lòng ủy khuất, hai là nhiều năm không nghe được giọng nói thân thương liền cảm thấy kích động.

Tài xế lại nhìn Kỷ An, ánh mắt kia giống y như là nhìn người ngoài hành tinh vậy. Địa chỉ mà Kỷ An nói ra chính là khu nhà ở của quan lớn cao cấp của chính phủ, người bình thường căn bản là không được tới gần, lại mặc một thân toàn hàng hiệu, không muốn làm cho người ta nhìn cũng khó. Kỷ An lại tưởng nước mắt của mình làm cho người ta nhìn chê cười cho nên nhanh chóng lau đi, ổn định cảm xúc lại. Nàng thử gọi điện cho Tiêu Ngân Phong nhưng vẫn không được. Đêm qua còn gọi điện nói chuyện với Tiêu Ngân Phong, lại còn tỏ vẻ là đêm qua chưa bị bắt giam, chỉ mong nữ vương nhà nàng bị nhốt ở trong đó không phải chịu khổ, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới Tiêu Ngân Phong bị giam ở chỗ như vậy liền thấy đau lòng.

Xe chạy được ba bốn mươi phút mới dừng lại ở ven đường, tài xế taxi nói, "Xe chỉ có thể chạy tới đây, phía trước không được vào, ngươi tự mình đi vào đó đi".

Kỷ An thanh toán tiền rồi xuống xe, theo hướng quốc lộ phía trước mà đi, cách đó không xa có một cái trạm gác, có mấy người mặc quân phục đứng gác. Nàng đi không biết bao lâu thì có một chiếc xe màu đen từ phía sau nhanh chóng chạy qua hướng về phía trước, chạy đến chỗ gác thì dừng lại rồi quay đầu lại, chạy đến bên người nàng thì dừng lại. Kỷ An không biết làm sao... Nhìn lại thì thấy cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt già nua dưới mái tóc hoa râm, "A? Sao lại ở đây, lên xe, lên xe". Cửa xe được mở ra.

Kỷ An ngây người, nhìn về phía ông già kia, bộ dáng cũng vẫn giống như sáu bảy năm trước, tinh thần vẫn minh mẫn, hai mắt vẫn sáng ngời như vậy. "Ông nội". Nàng liền gọi rồi cúi đầu chui vào trong xe. Gói quà đang cầm trong tay cũng buông xuống.

"Ha ha!" Kỷ lão gia cười ha hả rồi đưa tay sờ sờ đầu Kỷ An, "Sáu năm không gặp thì đã lớn như thế này rồi, thành người lớn rồi. A, có nhớ ông nội không?"

Kỷ An gục đầu xuống, liều mạng cắn môi. Động tác Kỷ lão gia sờ sờ đầu nàng làm cho nàng nghĩ tới Ngân Phong nhà nàng, nàng ấy cũng thường hay sờ đầu nàng như vậy.

"Làm sao vậy? Ai làm cho ngươi thấy tủi thân? Nói cho ông nội nghe! Sao ngươi lại tới đây một mình a?" Kỷ lão gia nhẹ giọng hỏi, giống như đang dỗ dành đứa nhỏ.

"Ta nhớ ông nội". Kỷ An cố nói dối, nhưng Lý Vân Cẩm nói chuyện của nàng và Kỷ Bằng không có liên quan gì tới Kỷ lão gia nên Kỷ An cũng liền nhớ mong không ít, nên khi vừa gặp lại ông nội hiền hòa điềm đạm thì khó chịu gì cũng tan biến hết.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ lão gia hỏi. Tính tình của cháu gái hắn còn không hiểu rõ sao? Đừng nói nàng sẽ không tới đây gấp gáp như vậy, tính tình của nàng chậm chạp tới mức hắn còn muốn vội vàng thay cho nàng. "Có phải mẹ ngươi gặp chuyện gì hay không?" Ngẫm lại cũng không đúng a, nếu như Lý Vân Cẩm có chuyện thì tiểu tử Kỷ Bằng kia sẽ mặc kệ sao? Cần gì Kỷ An phải chạy tới đây? "Hay tiểu tử Kỷ Bằng kia đã xảy ra chuyện gì?" Con của hắn nếu gặp chuyện gì làm sao hắn không biết được? Nha đầu Viên Viên kia chắc chắn sẽ là người đầu tiên gọi điện thoại cho hắn biết. Nếu Kỷ Bằng và Lý Vân Cẩm đều không có chuyện gì thì nha đầu này sốt ruột vì ai a?

Xe chạy đến sân nhà Kỷ Gia thì dừng lại. Kỷ An và Kỷ lão gia đều không có xuống xe. Kỷ An nghĩ nghĩ gì liền nói, "Ta muốn nhờ ông nội cứu giùm ta một người".

Thật đúng là có việc đến nhờ vả hắn! Vẻ mặt Kỷ lão gia liền hạ xuống, "Hừ, không liên lạc với ông nội sáu năm trời, hiện tại có việc nhờ ông nội mới chạy tới đây". Đẩy cửa xe ra, cầm lấy cây gậy bằng gỗ đàn hương xuống xe, cây gậy kia gõ trên mặt đất mấy tiếng "cộp cộp".

Kỷ An ngồi ở trên xe, Kỷ lão gia nói ra câu kia giống như là tát một bạt tai lên mặt của nàng. Nàng cũng thấy bản thân mình có chút thực dụng và vì lợi ích riêng, nhưng mà nàng phải cứu nữ vương bệ hạ nhà nàng, ngoại trừ cầu xin ông nội, nàng không biết mình có thể tìm ai để giúp đỡ nữa? Bắt nàng đi tìm ba mình? Nàng thà rằng đi cầu xin Tô Thừa Hiên. Nhưng mà Tô Thừa Hiên sau khi Tô lão gia qua đời cũng đã bị ông nội nàng lờ đi a. Nhưng mà nàng cũng biết tính tình của ông nội là nói một không hai, bây giờ đang buồn bực nàng thì nàng có cầu xin cũng vô dụng a. Kỷ An ngồi ở trên xe, tâm loạn như ma. Nghĩ tới nữ vương đang ở trại tạm giam chịu khổ sở liền lo lắng tới mức đau đớn, ngực khó chịu tới mức hít thở không thông. Nàng xuống xe, đứng ở trong sân mà lòng tràn đầy hoảng sợ. Cắn răng một cái liền giậm chân chạy theo Kỷ lão gia vào nhà. Nàng đi theo phía sau Kỷ lão gia, ông đi đâu nàng đi theo đó, cũng không nói một lời nào. Kỷ lão gia uống trà, nàng liền đứng ở một bên, người làm trong nhà và vệ sĩ cứ nhìn nàng đăm đăm nàng cũng chẳng thèm để ý, lì giống như da trâu mà đứng ở bên cạnh Kỷ lão gia.

Mặt Kỷ lão gia vẫn căng cứng, lâu lâu liếc nhìn Kỷ An, Kỷ An không nói lời nào, hắn cũng không nói gì liền chống cây gậy đi ra ngoài vườn tản bộ, sau đó lại tập Hổ Hình Quyền một chút, một bài Hổ Hình Quyền múa ra cũng thật mạnh mẽ uy dũng. Kỷ An đứng ở một bên nhìn Kỷ lão gia đánh quyền, thấy hắn ra quyền rất có lực, trung bình tấn vững chắc, dũng mãnh mạnh mẽ, tuyệt đối không thua lúc trước. Nghe mẹ nói lúc nàng hai ba tuổi gì đó có đi theo ông nội học đánh quyền hai năm, bộ dáng nho nhỏ nhưng đánh có bài bản hẳn hoi, làm cho Kỷ lão gia vui mừng vô cùng, còn nói tương lai muốn đưa nàng tham gia vào quân ngũ, nhưng bởi vì có bệnh tim bẩm sinh nên không thể nào đi được, điều này làm cho Kỷ lão gia buồn bực một hồi thật lâu. Kỷ An cảm thấy may mắn vì nàng bị bệnh tim không thể đi lính, nếu không làm sao quen biết được Ngân Phong nhà nàng, lại nghĩ tới Ngân Phong đang ở trại tạm giam cũng không biết ra sao rồi, rầu rĩ tới mức trái tim cũng đau đớn, giống như bị cái gì đâm vào vậy. Một người được chịu chuộng như vậy làm sao chịu được khổ sở trong tại tam giam chứ! Nếu như trong đó có người khi dễ nàng thì làm sao bây giờ? Tay chân nàng mảnh khảnh mềm mại vậy đánh lại ai chứ, chỉ cần một người con gái nông thôn nào đó cũng có thể ăn hiếp được nàng! Còn người của Lí gia nếu muốn chỉnh nàng thì chắc chắn sẽ không để cho nàng cảm thấy dễ chịu. Tiêu Ngân Phong ngu ngốc, không phải là kết hôn thôi sao, ngươi đồng ý thì đâu phải chịu tội như thế này đâu a. Kỷ An biết Tiêu Ngân Phong không đồng ý chắc chắn là bởi vì mình, nghĩ đến đây nàng liền thấy đau lòng, cảm thấy bản thân mình đã hại Tiêu Ngân Phong. Nếu nàng không đi vào cuộc sống của Tiêu Ngân Phong thì chắn chắn bây giờ nàng đã duyên dáng xinh đẹp mà kết hôn cùng với Lí Minh Tuấn rồi, không những không bị Lí Gia hại mà còn được Lí Gia che chở nữa.

Đau, cơn đau lại truyền đến từ trái tim, cảm giác vừa quen thuộc mà cũng thật xa lạ. Kỷ An đứng ở đó không nhúc nhích, cả người cứ ngây ra như vậy. Kỷ lão gia xem không được, hắng giọng một cái, mặt lạnh lùng tới trước mặt Kỷ An hỏi, "Cứu ai?"

"A?" Kỷ An sợ run cả người, phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Kỷ lão gia.

"Cứu người nào là? Nhìn sắc mặt ngươi kém như vậy, người nào mà khiến cho ngươi lo lắng tới mức này".

"Cứu Ngân Phong nhà..." Kỷ An đột nhiên nhớ tới lời Lý Vân Cẩm dặn dò, lập tức sửa lại, "Cứu Tiêu Ngân Phong, mẹ nhận nàng làm con nuôi".

"Con gái nuôi của mẹ ngươi thì mắc gì ngươi phải để tâm tới?" Khúc mắc trong lòng Kỷ lão gia đối với Lý Vân Cẩm không phải một cái hai cái như mình thường.

Kỷ An không lên tiếng, nàng vươn tay nắm lấy bàn tay đầy vết chai của ông, "Ông nội, cầu xin người".

Kỷ lão gia tức giận nhìn Kỷ An nói, "Là Tiêu Ngân Phong nào?"

"Tổng tài công ty XX, cũng là lão bản hiện tại của ta, vẫn rất hay chiếu cố ta trong công việc, đối xử với ta rất tốt". Kỷ An liền nhanh chóng nói tốt cho Tiêu Ngân Phong.

"Nàng a!" Kỷ lão gia đi tới bên cạnh, kéo tay áo uống cầm lấy cây gậy chống đi vào trong phòng. Kỷ An liền nhanh chóng chạy theo sau, nghĩ nghĩ gì đó liền đưa tay ra đỡ Kỷ lão gia. Thân thể của ông vẫn còn rất khỏe mạnh, đi đường so với nàng còn vững hơn, không biết cầm cây gậy chống này để làm gì, sĩ diện sao?

"Ông nội, giúp đỡ thôi". Kỷ An nói. Thật ra nàng biết khi ông nội hỏi tới thì đã tỏ ý sẽ giúp đỡ, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Ngày hôm qua Thừa Hiên cũng đến tìm ta, nói nàng cũng là con gái nuôi của hắn, muốn nhờ ta giúp đỡ". Kỷ lão gia thở hắt ra một tiếng, xoay người qua... nhìn Kỷ An nói, "Cô gái nhỏ này là cái gì mà chạy đi khắp nơi kết nghĩa như vậy chứ?" Lại xoay qua... ngồi xuống ghế sopha thật xa hoa nói, "Ta đã gặp nàng vài lần, đúng là một cô gái nhỏ nhu thuận hoạt bát, quả thật dễ làm cho người khác cảm thấy vui vẻ. Nhưng nội tâm cô gái này giống mẹ ngươi rất nhiều, suy bảy nghĩ tám, ta không thích".

Kỷ An nghĩ nữ vương nhà nàng lăn lộn trong thương trường, nếu như không đa tâm thì chẳng lẽ để cho người ta ăn tới mức cái xương cũng không còn sao. Nàng chỉ là một nhân viên kinh doanh ở bên ngoài lăn lộn đã không dễ dàng gì, huống chi Tiêu Ngân Phong là một nữ nhân chống đỡ một công ty lớn như vậy, bộ dễ dàng lắm sao?

"Ngày hôm qua Thừa Hiên tới tìm ta, ta không đồng ý, không thể tưởng tượng được là ngay cả ngươi cũng chạy tới đây, ngươi nghĩ mặt mũi của ngươi hơn chú Thừa Hiên của ngươi sao?"

Truyện Chữ Hay