Kỷ An khịt mũi, lấy gạo đã được vo sạch bỏ vào trong nồi cơm điện nhấn nút nguồn, sau đó tiếp tục đi làm đồ ăn, cơ bản không thèm để ý tới Tiêu Ngân Phong.
Tiêu Ngân Phong không vui, vươn ngón tay ngọc cầm lấy lỗ tai của Kỷ An, “Nói mau!”
Kỷ An quay đầu lại liếc mắt ngắm Tiêu nữ vương một cái, sau đó quan sát thật kỹ càng rồi buồn rầu phát hiện nữ nhân này đã sắp qua ba mươi rồi mà rõ ràng một nếp nhăn ngay đuôi mắt cũng không có, không biết bình thường chăm sóc bảo dưỡng đến mức nào nữa. “Chờ tới khi mặt ngươi có nếp nhăn thì hãy hỏi ta vấn đề này”. Một người rõ ràng còn trẻ tuổi, xinh đẹp, giàu có, nhà cửa cũng bị nàng chiếm hết toàn bộ mà nàng đã không biết khiêm tốn còn chạy tới khoe với mình. Kỷ An cảm thấy bực bội bất quá chỉ lấy mấy cây hành nhét vào trong tay Tiêu Ngân Phong, “Cho ngươi!”
“Để làm gì?” Tiêu Ngân Phong sửng sốt.
Xem bộ dạng ngốc nghếch của nàng này! Kỷ An lại khinh bỉ Tiêu Ngân Phong thật vụng về trong nhà bếp một phen, giật mất cây hành lại, rửa sạch sẽ sau đó cắt nhỏ cho vào trong một cái bát. Kỷ An phát hiện Tiêu Ngân Phong đối với mấy chuyện trong nhà bếp thật đúng là dốt đặc cán mai, ngay cả đồ ăn cũng không biết rửa, không có cách nào đành phải để cho nàng đi rửa chén, kết quả Đại lão bản mới vừa để ba cái chén vào trong chậu rửa thì đã bể hết hai cái, Kỷ An bắt đầu phát cáu nên đuổi nàng ra khỏi phạm vi của nhà bếp. Sau này nếu như mà Lý đại nhân dám chê nàng vụng về, nàng nhất định sẽ đem nữ vương đến trước mặt Lý đại nhân để cho Lý đại nhân mở mang kiến thức về việc như thế nào gọi là vụng về.
Kỷ An đem cá chưng bỏ vào trong nồi, quay đầu lại thì thấy Đại lão bản đứng dựa vào cửa phòng bếp chăm chú nhìn nàng mỉm cười. Đúng là một mỹ nhân tươi đẹp, đùi phải hơi cong lại, hai tay đặt ở trên cửa, mái tóc buông xõa tùy ý ở bên người, rất đẹp. Đặc biệt ánh mắt biết cười kia nói có bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu quyến rũ. Kỷ An nhanh chóng quay mặt đi không dám nhìn Tiêu Ngân Phong thêm nữa, cứ nhìn mãi như vậy chắc chắn sẽ gây nên tội.
Kỷ An cúi đầu làm đồ ăn nhưng hai lỗ tai cũng không quên dựng thẳng đứng lên nghe ngóng động tĩnh ở sau lưng, hơn hai phút sau thì không thấy có tiếng động gì nữa. Kỷ An quay đầu lại nhìn thì thấy Tiêu Ngân Phong đã không còn đứng ở đó nữa, nhưng trong phòng lại vang lên tiếng nhạc khiêu vũ. Bài hát thật nhẹ nhàng làm cho đầu của Kỷ An không tự chủ được mà gục gật theo nhịp, ngay cả động tác nhặt rau cũng theo nhạc mà làm.
Đồ ăn nhanh chóng được nấu xong, Kỷ An bưng đồ ăn đi về phía phòng ăn, lúc đi ngang qua phòng khách thì chợt thấy Tiêu Ngân Phong đang khiêu vũ ở trong phòng khách. Nhẹ nhàng, vui vẻ, lưu loát, vòng eo uốn éo linh hoạt như rắn nước, bước nhảy cùng với động tác tay phối hợp chặt chẽ với nhau làm cho người ta có cảm giác thật nhanh nhẹn hoạt bát. Liếc mắt nhìn qua một cái thì nàng cũng cảm thấy bị luyến tiếc nếu rời đi, nên vẫn cứ bưng đồ ăn đứng ở cửa mà nhìn.
Tiêu Ngân Phong đột nhiên xoay người, vòng eo lả lướt theo bước nhảy đi về phía Kỷ An rồi vươn tay về phía nàng. Khóe miệng của nàng mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía Kỷ An lộ ra vẻ khiêu khích, sự nhiệt tình dâng tràn, lấp lánh rực lửa.
Kỷ An ngơ ngẩn đưa đồ ăn đang cầm trong tay qua cho nàng. Tiêu Ngân Phong đứng đó ngơ ngác nhận đồ ăn, sau đó đem vào trong nhà ăn. Kỷ An cũng theo đi vào vui sướng hài lòng nói, “Khiêu vũ thật đẹp”.
Tiêu Ngân Phong liếc mắt nhìn Kỷ An một cái, tên ngốc này thật không hiểu cái gì gọi là phong tình, thích nhìn nàng khiêu vũ mà lại đưa đồ ăn cho nàng bắt nàng bưng vào đây.
Kỷ An thấy ánh mắt của Tiêu Ngân Phong nên hơi ngượng một chút mà sờ sờ cái mũi, sau đó quay lại nhà bếp bưng thêm hai món ăn nữa, rồi bưng thêm hai chén cơm ra đặt lên trên bàn, sắp xếp đũa ngay ngắn.
Trong phòng ăn, Tiêu Ngân Phong gắp rau bỏ vào trong bát cho Kỷ An, Kỷ An ngượng ngùng nhưng sau đó cũng gắp rau bỏ lại trong bát cho Tiêu Ngân Phong, sau đó Tiêu Ngân Phong giống như là khen ngợi cho thú cưng liền sờ sờ đầu của Kỷ An, còn kèm thêm một nụ cười xấu xa. Kỷ An bực mình, trừng mắt liếc Tiêu Ngân Phong một cái, sau đó vươn đôi đũa ra kẹp lấy đồ ăn mà Tiêu Ngân Phong muốn gắp rồi bỏ vào miệng của mình, giận dỗi giương mắt nhìn Tiêu Ngân Phong.
Tiêu Ngân Phong nhếch miệng cười cười không thèm so đo với nàng mà tiếp tục ăn cơm. Đến khi ăn xong buông đũa lau miệng rồi mới nói, “Ân, nấu chín quá, hương vị hơi kém một tí, nhưng có tình yêu bao hàm ở bên trong nên bù lại được một chút, miễn cưỡng có thể cho bảy điểm”.
“Tiêu Ngân Phong!” Kỷ An giận đem đũa bỏ xuống bàn, đây là lần đầu tiên nàng chính thức xuống bếp nấu cơm lại còn dám chê bai nàng.
Tiêu Ngân Phong nhíu mày, tao nhã đứng dậy, dáng vẻ phong tình vạn chủng đi về phía phòng khách.
Kỷ An nhìn thấy cái tướng đi của Tiêu Ngân Phong thiếu chút nữa nhịn không được mà giúp nàng lồng tiếng, “Nữ hoàng giá lâm…”, nàng bĩu môi dài ra, đem những lời muốn nói nuốt ngược trở lại, lầm bầm gì đó hai ba tiếng rồi đem một ít cơm còn lại trong chén lùa hết vào trong miệng, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp bát đũa vào trong nhà bếp rửa chén. Sau khi bận bịu một hồi nàng trở lại phòng khách thì thấy Tiêu Ngân Phong đang nằm nghiêng người ở trên sô pha, có tiếng đàn tranh chơi một bài nhạc nhẹ nhàng trong phòng, không khí biến ảo khôn lường lộ ra vẻ yên tĩnh, chỉ nghe thôi đã làm cho người ta thả lỏng. Kỷ An chạy tới trước mặt của nàng, “Mới ăn đã nằm, không sợ béo ra sao a?”
Tiêu Ngân Phong giơ tay tới ôm lấy thắt lưng của Kỷ An, đem nàng kéo xuống nằm sát ở bên người của mình, “Vậy ta giúp ngươi chúng ta cùng nhau béo lên là được rồi”. Nàng cười, chìa tay ra vén một ít tóc trên mái của Kỷ An ra sau.
Kỷ An vội vàng giãy dụa, nàng không có thói quen quá thân cận với người khác.
“Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một cái”. Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói, nàng ôm Kỷ An vào trong lòng, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy lưng Kỷ An. Thắt lưng rất nhỏ, cái eo nhỏ nhắn cong cong nhu nhu mang theo vài phần mềm mại độc hữu của phái nữ nên ôm rất thoải mái, so với ôm gối ôm còn thoải mái hơn. Ôm Kỷ An so với ôm gối thì ấm áp và ngọt ngào hơn nhiều, còn có thêm một phần thỏa mãn nữa. Tiêu Ngân Phong nghĩ có thể cùng Kỷ An nói chuyện yêu đương quả thật là không tồi, đứa nhỏ này yên tĩnh không làm ầm ĩ, nhưng mà có chút không được tự nhiên. “Kỷ An, thả lỏng một chút, ta sẽ không ăn ngươi a”. Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng khẽ nói.
Mặt Kỷ An đỏ hồng, đỏ so với quả hồng chín rục còn muốn đỏ hơn, tim đập cũng rất nhanh, nàng cảm thấy Đại lão bản này thật sự ăn mất linh hồn của nàng rồi. Như thế này thật đúng là dụ dỗ trắng trợn cộng thêm câu dẫn mà. “Tiêu… Tiêu tổng…” Kỷ An lắp bắp nói, người dựa sát vào như vậy thật không tốt chút nào. Mỗi lần hít thở thì trong mũi toàn là hương thơm trên người của Đại lão bản, đầu óc nàng đã bắt đầu mơ hồ, đã nghĩ tới muốn làm cái gì đó!
“Còn gọi Tiêu tổng?” Tiêu Ngân Phong có chút bất mãn, bàn tay di chuyển xuống dưới cái mông nhỏ của Kỷ An nhéo một cái.
“Ách!” Kỷ An giật một cái, nâng người dậy nằm cứng ngắt ở đó, mặt càng đỏ hơn! Trời, lại còn dám nhéo mông của nàng! Thật là khiếm nhã mà!
Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An khiêu khích, nụ cười ngoài mang theo vẻ xấu xa còn thêm một chút đắc ý.
Kỷ An giãy dụa đứng dậy, muốn chạy trốn qua bên cạnh.
Tiêu Ngân Phong cười, ôm Kỷ An ngăn lại, sau đó trở mình áp ở trên người của Kỷ An, đem nàng đặt xuống phía bên dưới sô pha, “An An, ta phát hiện ngươi khi ở nhà hoặc ở bên cạnh người thân thì có vẻ rất thích ngang ngạnh giống như con cọp mẹ, mà chỉ cần ra khỏi cửa đã biến thành con tôm nhỏ”.
“Nói bậy!” Kỷ An thẹn quá thành giận, “Nói bậy! Nói bừa!” Lấy một cái gối ôm chen vào giữa mình và Tiêu Ngân Phong giống như để chứng minh cái gì đó rồi quay lại trừng mắt, kết quả cái gối ôm bị Tiêu Ngân Phong cầm lấy đánh lên đầu nàng một cái. “Không được trừng, còn trừng nữa thì vẫn là người thích bạo ngược gia đình”. Tiêu Ngân Phong cười cười đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Kỷ An chạy theo vươn tay muốn bắt lấy Tiêu Ngân Phong, Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng, cái eo nhỏ uốn éo giống như con cá trơn tuột khỏi mấy ngón tay của Kỷ An chạy đến bên giường, cười tủm tỉm quan sát Kỷ An, “Cái này phải nói là ngươi thẹn quá thành giận!” Sau đó còn cười cười bày ra cái mặt quỷ. Trên mặt Kỷ An liền hiện ra mấy đường hắc tuyến, “Tiêu Ngân Phong!”.
“Cái gì chứ?” Giọng Tiêu Ngân Phong nũng nịu đáp lại, âm cuối còn cố tình kéo thật dài thêm bảy tám phần làm người ta phát ngán.
“Mẹ của ta ơi”. Kỷ An nhịn không được mà phải run rẩy lấy bàn tay chà chà lên trên cánh tay, thật sự là nổi hết cả da gà lên rồi. Hơn nữa còn làm xương cốt trên tay chân của nàng như mềm nhũn hết. Kỷ An còn nghĩ nếu như đem Tiêu Ngân Phong xuyên không tới thời cổ đại thì nàng nhất định sẽ là tuyệt đại yêu cơ chuyên hại dân hại nước. Ân, nên so sánh Đại lão bản với yêu cơ hại nước nào đây nhỉ? Dương quí phi? Rất béo, tuyệt đối không giống như Đại lão bản xinh đẹp, ôn nhu đa tình; Điêu Thuyền? Rất nhu nhược, quá yếu, không thông minh như Đại lão bản; Tây Thi? Trái tim không tốt, không có khỏe mạnh giống như Đại lão bản; Bao Tự, nữ nhân mặt than không bao giờ cười, nụ cười của Đại lão bản đẹp tới mức có thể đi rêu rao. Tô Đắc Kỷ? Diêm dúa lẳng lơ, quyến rũ, đa tình, có cơ trí, nhiệt tình, câu nhân! Hắc hắc, cái này giống này! Kỷ An có chút xấu xa nghĩ nguyên lai Đại lão bản chính là một con hồ ly tinh a!
“Vật nhỏ, suy nghĩ cái gì vậy? Trong chốc lát nhíu mày lại còn ngây ngô cười nữa”. Không biết Tiêu Ngân Phong đã đi đến bên cạnh Kỷ An từ lúc nào, ngón tay ngọc thon dài đã muốn nắm lấy vành tai của nàng. Vành tai nho nhỏ mềm mềm, cầm trong tay rất là thoải mái.
Kỷ An rụt cổ lại, nghĩ muốn tách cái lỗ tai có chút ngứa ngáy ra khỏi cái nắm của Đại lão bản, chột dạ nói, “Không”.
“Có nói hay không?” Môi của Tiêu Ngân Phong dán sát lại gần tai của Kỷ An nhỏ giọng ép hỏi, một tay đặt lên lưng của Kỷ An, “Không nói thì sẽ dùng đại hình để hầu hạ”.
Khóe môi Kỷ An giật giật, bên tai nghe được tiếng điện thoại reo, nghe nhạc chuông thì không phải là của mình, “Nữ vương bệ hạ, điện thoại di động cả ngài reo”.
Tiêu Ngân Phong liếc mắt nhìn Kỷ An, hôn nhẹ một cái lên môi của nàng, “Tạm tha cho ngươi”. Xoay người lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe rồi đặt ở bên tai, “Alo!” Vừa nghe được giọng nói của người gọi đến thì nụ cười trên mặt của nàng liền biến mất, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Kỷ An một cái, đáp lại vài tiếng rồi hơi hơi nhíu mày nói, “Được, vậy người chờ ta một chút, ta đi đón ngươi”. Sau đó cúp máy.
Kỷ An nhìn Tiêu Ngân Phong đầy nghi hoặc rồi nói, “Ta đi về trước”. Nàng xoay người, chậm rãi đi về hướng phòng khách.
“Là Tô Bối Nhi tới đây”. Tiêu Ngân Phong nói, “Ta đi đón nàng”.
Kỷ An gật gật đầu, nhíu mày, nàng không muốn nhìn thấy Tô Bối Nhi.
Tiêu Ngân Phong đi đến bên người Kỷ An, nhéo nhéo hai má của nàng nói, “Biết ngươi không muốn gặp nàng, nên bây giờ ta đưa ngươi về trước, chờ ta đi thay quần áo”.
Kỷ An cười mỉm khe khẽ, lại lắc lắc đầu, “Không cần, ta có thể tự về được”.
“Còn hận nàng hay sao?” Tiêu Ngân Phong hỏi, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Kỷ An.
Kỷ An nhẹ nhàng lắc đầu, “Không hận, nhưng mà tình bằng hữu cũng không có”. Nhún nhún vai thở dài, sau đó lại vẫy vẫy tay với Tiêu Ngân Phong, “Ta đi về trước, có gì gọi điện thoại sau”.
Tiêu Ngân Phong đưa Kỷ An tới cửa, chờ Kỷ An đi vào trong thang máy nàng mới gọi điện thoại cho vệ sĩ nói muốn ra ngoài, sau đó quay vào phòng để thay quần áo.
Kỷ An mới vừa đi ra khỏi thang máy thì gặp Tô Bối Nhi cùng với một vệ sĩ từ phía đối diện đi tới, hai người đều thấy sửng sốt. Bất quá Kỷ An… làm bộ như không nhìn thấy, lập tức đi ra phía bên ngoài.
“An An”. Tô Bối Nhi gọi nàng lại, có chút nghi hoặc, “Sao ngươi lại ở đây?”
Kỷ An cắn môi, nghiêm mặt nhìn nàng một cái, nàng đoán rằng mình chẳng cần thiết phải trả lời câu hỏi của Tô Bối Nhi, nhịn không được muốn khiêu khích châm chọc một phen, nhưng nhìn lại thấy gương mặt của Tô Bối Nhi tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy nên nhất thời cũng mềm lòng, đem lời vừa định nói ra lại nuốt vào.
Tô Bối Nhi cúi đầu nói, “Là vì chuyện của chị họ đúng không? Không thể tưởng tượng được là ngươi cũng đã biết”. Nàng cười khổ một tiếng, nhưng nụ cười lại lộ ra vẻ đùa cợt trống rỗng, giống như là cười nhạo người khác, nhưng cũng giống như đang cười nhạo chính mình.
Tô Đồng? Nàng biết cái gì? Kỷ An chẳng hiểu gì cả. Nhưng lập tức nàng nhớ tới những bức ảnh mà Tô Đồng chụp thì liền nhanh chóng cho ra kết luận.
“Quên đi, Phong Phong có nói cho ngươi cũng không sao, dù sao chị họ… cũng thích ngươi sau đóa”. Giọng của Tô Bối Nhi mang theo một chút chua xót nghẹn ngào, khóe mắt dường như lại có nước mắt.
Hai mắt Kỷ An như muốn trợn tròn cả lên, Tô Đồng thích mình? Có nhầm lẫn không? Hơn nữa Ngân Phong cũng biết chuyện này? Vậy tại sao lại không nói cho nàng biết?