Kỷ An thấy động tĩnh từ Tiêu Ngân Phong càng lúc càng ít, hô hấp dần dần trầm ổn, nghĩ thầm rằng đừng nói Đại lão bản đã ngủ rồi chứ? Ngất mất, nghĩ tới việc nàng nằm ở trên giường ngủ mà quần áo không thay, người không tắm, mặt không rửa, răng không đánh, đừng nói là Đại lão bản, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không được nữa. Kỷ An xoay người đi lấy đồ ngủ, nàng không có đồ mới chưa mặc, đành phải tìm một bộ ít mặc hơn từ trong góc tủ lấy ra, sau đó đánh thức Tiêu Ngân Phong dậy, "Dậy đi, đi rửa mặt rồi ngủ tiếp".
Tiêu Ngân Phong lẩm bẩm kêu lên, "Ta buồn ngủ".
"Vậy cũng phải dậy đi tắm rửa rồi mới ngủ tiếp". Kỷ An trừng mắt.
Tiêu Ngân Phong lấy tay che trên mắt, đèn rất sáng, chói mắt.
Kỷ An trừng mắt còn lớn hơn nữa, nhưng mà dù cho nàng trừng muốn lọt tròng mắt ra ngoài thì Tiêu Ngân Phong vẫn cứ ngủ thật say, ngay cả người cũng không trở mình một cái. Kỷ An cắn răng, hừ, mắt thì có thể không nhìn, vậy thì nàng động tay chân là được. Kỷ An xắn tay áo lên, một tay hạ xuống dưới cổ Tiêu Ngân Phong ôm lấy cổ nàng, tay kia thì bám vào vai Tiêu Ngân Phong, đem nàng ngồi thẳng dậy. Nhưng mà có hàng trăm triệu năm nữa nàng cũng không ngờ Đại lão bản thoạt nhìn mỏng manh nhẹ nhàng, gầy gầy yếu ớt không được hai lạng thịt lại có thể nặng như một gò đất vậy, mới vừa ngồi dậy được một chút liền tụt lại xuống giường, Kỷ An cố gắng làm đi làm lại vài lần cũng không thể đem người ngồi dậy được, lại làm cho nàng mệt tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
"Tiêu Ngân Phong!" Kỷ An tức giận hét lên.
Khóe miệng của Tiêu Ngân Phong hơi nhếch lên trên, sau đó lại cong lên rất đẹp.
Kỷ An vừa nhìn thấy nụ cười của Tiêu Ngân Phong còn bị thu hút một chút, thì ra là nàng giả vờ ngủ để trêu đùa mình, đang chuẩn bị đẩy ngã Tiêu Ngân Phong trở lại giường thì Tiêu Ngân Phong đã mở mắt ra lập tức, sau đó vươn cánh tay ôm lấy cổ của Kỷ An. Ánh mắt như mặt hồ thu mênh mông, nhu tình như nước, quyến rũ như yêu tinh thiêu đốt, kể cả trái tim có sắt thép cỡ nào cũng bị nàng làm cho biến thành cọng chỉ mà cuốn lại. Đôi môi đỏ thắm của Tiêu Ngân Phong hé mở, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đem cổ chôn vào trong cánh tay của Kỷ An, nàng nhỏ giọng nỉ non, "An An". Thanh âm ôn nhu giống như chim hoàng oanh uyển chuyển hót vào buổi sáng, dừng lại ở bên tai Kỷ An nhưng lại tiến vào trong lòng, trong ngực bỗng nổi lên một trận tê dại, hận không thể dùng móng vuốt để mà cào xuống. Trên trán của Kỷ An lấm tấm mồ hôi, tim đập thật nhanh khó có thể khống chế, lại có chút kích động, không biết phải nói như thế nào. Tầm mắt của nàng dừng lại ở trên mặt của Tiêu Ngân Phong, không nỡ rời đi. Dung nhan này thật đẹp, vẻ mặt này rất nhu hòa.
Tiêu Ngân Phong chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nâng hàm dưới lên, Kỷ An liền trở nên hồ đồ theo dấu hiệu ngầm của nữ vương mà hôn xuống. Mùi thơm nhạt nhạt trộn lẫn với mùi vị của rượu, tuyệt vời đến mức thần kì, Kỷ An nhịn không được mà đem lưỡi đi vào bên trong tìm kiếm thêm điều tốt đẹp. Tay của Tiêu Ngân Phong liền quấn ở trên cổ Kỷ An, càng làm cho Kỷ An sát vào mình hơn. Kỷ An thuận thế đặt Tiêu Ngân Phong ở trên người, hai tay ôm lấy Tiêu Ngân Phong, đầu tiên là nụ hôn phớt tinh tế, về sau hôn càng sâu, càng cảm thấy không đủ, hôn cũng càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Ân", Tiêu Ngân Phong khẽ ngâm nga một tiếng, tất cả đều như tan ra dưới nụ hôn của Kỷ An, giống như nước chảy mùa xuân, nhẹ nhàng mà trầm bổng.
Một tiếng ngâm khẽ lại giống như sét đánh vào tai Kỷ An, nàng ngẩng đầu, giữ vững thân mình, há miệng thật to thở hổn hển nhìn Tiêu Ngân Phong. Hai mắt của Tiêu Ngân Phong khép hờ, đôi môi đỏ khẽ mở, lồng ngực theo nhịp thở dốc mà phập phồng. Đôi môi lửa đỏ gợi cảm giống như hoa hồng tắm máu, đỏ bừng như hoa đào nở vào tháng ba, vẻ mặt mê say giống như đang yêu cầu nhiều hơn. Kỷ An cảm thấy đầu óc rối loạn lung tung, cả người tê dại giống như linh hồn bị tách rời, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, trái tim lại thêm một trận kích động, giống như hung hăng muốn đập xuống trên người Tiêu nữ vương. "Không!" Nàng đứng dậy quay đầu vọt vào phòng tắm, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, mở vòi sen xối nước lạnh lên đầu.
Tiêu Ngân Phong thở hổn hển mở mắt ra nhìn cánh cửa dường như còn đang rung chuyển, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Nàng có chút bối rối, cũng thấy hơi mệt, muốn ngủ lại ngủ không được, đáy lòng có một cỗ dục vọng nhưng không muốn hành động, cũng không có chỗ phát tiết. Muốn làm cái gì đó nhưng lại không biết phải làm gì. Tiêu Ngân Phong đứng dậy, đi đến trước cửa sổ thủy tinh mở cửa ra, hai tay khoanh lại nhìn phong cảnh ở dưới lầu.
Gió đêm từ từ thổi tới mang theo một cỗ mát mẻ, chìm ngập trong sự yên lặng của bóng đêm, cảm giác say dần dần biến mất, lý trí bắt đầu thanh tỉnh trở lại. Tiêu Ngân Phong lại cảm thấy bản thân dường như còn say hơn, trong lòng giống như đang bị một sợi dây nhỏ buộc chặt mà bản thân mình chế ngự không được. Nàng gục đầu xuống, khóe miệng cong lên cười khổ. Nếu buổi tối hôm nay Kỷ An không đến tìm nàng thì sau khi khóc đã đời, qua ngày mai nàng dần dần có thể đem Kỷ An ra bên ngoài giới tuyến, tách rời với cuộc sống của nàng. Nhưng mà Kỷ An lại cố tình đi tìm nàng, chặn đường lui của nàng. Khi Kỷ An xuất hiện ở cửa văn phòng thì trong nháy mắt Tiêu Ngân Phong biết mình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, rốt cuộc trốn không được, vùng vẫy cũng không ra. Trong lòng Kỷ An có nàng, yêu thật sự sâu đậm, nhưng chỉ là không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận mà thôi. Tiêu Ngân Phong biết mình không thể nào buông Kỷ An ra được, tình yêu giống như độc dược, dính vào liền gỡ không ra. Một người khi thể nghiệm tình yêu, chịu đựng không được hư không tịch mịch khi tình yêu ra đi, khi ấy cũng là một loại giày vò.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tiêu Ngân Phong nghe được tiếng vang nên quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ An dùng khăn tắm bọc quanh người rồi đi chân trần ra ngoài, da thịt trắng nõn giống như là trứng gà bóc vỏ, mềm mại non nớt làm cho người ta muốn chạy tới cắn một ngụm.
Kỷ An nhìn thấy Tiêu Ngân Phong đứng trước cửa sổ, biết nàng chắc cũng đã tỉnh rượu rồi. Nàng nhếch miệng, gục đầu xuống, tầm mắt dừng ở trên chân của Tiêu Ngân Phong, mặt vẫn còn đang hồng hồng. Nàng mím mím môi, thở sâu, ngẩng đầu lên gọi, "Ngân Phong". Bởi vì hành động vừa rồi chẳng có chút ý tứ nào.
Khóe miệng Tiêu Ngân Phong giương lên một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao đâu, An An, ta hiểu được". Kỷ An chỉ là nhất thời khó có thể chấp nhận mà thôi. Nàng gục đầu xuống, nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai, "Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi về nhà".
Kỷ An đột nhiên không muốn để Tiêu Ngân Phong đi, nàng nghĩ nghĩ liền nói, "Mẹ ta cũng ngủ rồi, giờ này mở cửa đi ra ngoài sẽ đánh thức nàng, nếu ngươi không chê thì có thể ở lại đây một đêm". Mím môi, "Nhà của ta có phòng khách". Nói xong lại bổ sung, "Nhưng mà lâu rồi không có dọn dẹp..." Kiên trì đến cùng, có đôi chút nói lắp, "Giường của ta..." Nàng càng nói mặt càng đỏ hồng, cũng không dám nói tiếp.
Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng... cong khóe miệng, đi tới phía trước, nhéo vành tai của Kỷ An, ở bên tai của nàng nhẹ giọng hỏi, "Vật nhỏ, nhìn không ra ngươi lại hư hỏng xấu xa như vậy a. Ngươi đang nghĩ gì? Muốn ta ngủ cùng với ngươi sao?"
Kỷ An rụt cổ lại sợ run cả người, cố gắng đứng thẳng lưng nghiêm trang kêu lên, "Không có, tuyệt đối không có". Mặt lại càng đỏ hơn nữa.
Ánh mắt của Tiêu Ngân Phong hàm xúc nhiều ý tứ sâu xa rồi liếc Kỷ An một cái, kéo dài giọng "Nga~~~" một tiếng rồi đi về phía phòng tắm.
"Ngân Phong" Kỷ An gọi nàng.
Tiêu Ngân Phong quay đầu lại nhìn về phía Kỷ An, ánh mắt nhấp nha nhấp nháy giống như biết nói.
Kỷ An đỏ mặt, đem áo ngủ đưa tới trước mặt Tiêu Ngân Phong, "Quần áo".
Tiêu Ngân Phong nhìn nhìn Kỷ An, kéo áo ngủ lên nhìn, sau đó ngửi ngửi, "Đồ này ngươi không thường mặc đúng không?"
Kỷ An cứng ngắc gật đầu một chút.
"Ta không mặc cái này". Tiêu Ngân Phong trả trở lại, ngẩng đầu lên, "Ta muốn mặc bộ đồ ngày hôm qua ngươi mới mặc" (Bá đạo quá nha Tiêu tỷ @TruyenHD)
"A?" Kỷ An mở miệng thật to, Đại lão bản lại đang chơi trò chơi gì đây a?
"Không muốn cho ta mặc cũng không sao, ta khỏa thân". Tiêu Ngân Phong xoay người, lảo đảo đi vào trong nhà tắm. (=.=)
Kỷ An sợ run cả người, trong đầu hiện ra một bức tranh mỹ nhân lõa thể tắm rửa. Thánh thần thiên địa ơi, cái này cũng thật là làm cho đầu người ta muốn vỡ tung ra mà, vẫn còn đang ở nhà của ta a! Nàng nhanh chóng đem đồ ngủ vứt ở trên giường, rồi bay đi tìm cái áo sơ mi cỡ lớn cùng với quần đùi ngày hôm qua mới mặc, đưa đến trước cửa phòng tắm, "Tiêu... Ách, Ngân Phong, áo ngủ".
Cửa mở, từ trong khe cửa vươn ra một cánh tay trắng nõn mềm mại. Giọng của Tiêu Ngân Phong ở bên trong truyền ra, "Đưa ta". Thanh âm ngắn gọn êm tai dễ nghe.
Kỷ An đưa quần áo tới tay Tiêu Ngân Phong, sau đó nhìn thấy cánh tay tuyết trắng kia "Xoạt" một cái rụt vào trong, cửa phòng tắm cũng liền đóng lại. Kỷ An sờ sờ mũi, rất xấu xa nghĩ rằng nếu như mình không đưa cho nàng áo ngủ thì nàng dám khỏa thân đi ra sao? "Hừ" Kỷ An hít hít mũi, nghĩ thầm rằng lần sau mà nàng còn dám như vậy thì mình sẽ không thèm đưa cho nàng áo ngủ, để xem thử nàng làm thế nào? Ách... Lần sau? Mặt Kỷ An lập tức đỏ lên, còn có lần sau nữa sao? Nàng lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của mình cũng cực kì xấu xa, âm thầm xem thường bản thân mình một phen, lấy máy sấy ra thổi tóc.
Chờ cho tới lúc Tiêu Ngân Phong đi ra thì Kỷ An đã thay áo ngủ nằm trên giường cuộn tròn trong chăn, Tiêu Ngân Phong cũng nhanh chân nhanh tay chui vào trong chăn, sau đó tắt đèn, co lại trong lòng Kỷ An, ôm lấy một cánh tay của nàng.
Kỷ An nhắm mắt, lui người lại, do dự một chút sau đó ôm lấy thắt lưng của Tiêu Ngân Phong.
"Ngủ đi". Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói, vỗ vỗ Kỷ An như để trấn an, cái đầu tựa vào trong hõm cổ của Kỷ An cũng không nhúc nhích, chẳng bao lâu sau đó truyền ra tiếng hít thở đều đặn.
Ngược lại với sự yên lặng của Tiêu Ngân Phong, Kỷ An lại có vẻ bất bình tĩnh. Mỹ nữ ở trong lòng, hương thơm tràn ngập mũi, trong lòng thì lo lắng, có thể không được voi đòi tiên sao? Bất quá nàng cũng chẳng dám làm ra bất kì hành động gì đúng không? Mắt Kỷ An mở thật to, một chút buồn ngủ cũng không có, đầu óc cực kì thanh tỉnh, đem chuyện hôm nay và những chuyện xảy ra trước đó lọc đi lọc lại vài lần, cuối cùng tìm ra một cái kết quả, mà kết quả này thực sự làm cho nàng phát điên. Nghiêng người đè lại Tiêu Ngân Phong, hôn lên môi của Tiêu Ngân Phong, hung hăng giày vò một phen, sau đó hung dữ hỏi, "Ngươi nói xem, hôm nay ngươi..." Ách, câu dẫn mình sao? Nói không nên lời!
"Ta làm sao?" Tiêu Ngân Phong thở gấp thấp giọng hỏi, thanh âm lộ ra thật quyến rũ, lại mang theo một chút khiêu khích.
Kỷ An thật giận chính mình không thể không thua kém, rõ ràng nên chạy cách xa Tiêu Ngân Phong ra, nhưng hết lần này tới lần khác càng chạy càng gần, còn đem người ta giữ lại lừa lên trên giường, tất cả đều là do bộ dạng của kẻ gây họa Tiêu Ngân Phong này mà ra, sau đó còn liên tục câu dẫn, bản thân mình thì u mê mà ào ào theo sát ôm nàng vào lòng. Kỷ An càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận, cuối cùng căm phẫn cắn một cái ở trên cổ Tiêu Ngân Phong, càng muốn cắn chết nữ yêu tinh này!
"Ai... Đau!" Tiêu Ngân Phong đau tới mức phải hít hơi vào xuýt xoa la lên, "Đau quá."
Kỷ An buông ra, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, "Ta muốn cắn chết ngươi".
Tiêu Ngân Phong mếu máo yếu ớt hỏi, "Ngươi nỡ lòng nào như vậy sao?" Nhắm mắt lại, bộ dáng giống như hùng hồn phó thác mặc kệ, giống như đang nói cho người nào kia có giỏi thì cắn đi.
Kỷ An thật sự cắn không nổi nữa, xoay người nằm sang một bên, ngửa mặt lên trời bĩu môi, vẻ mặt rất phức tạp. Nàng biết mình không nỡ buông Tiêu Ngân Phong ra, nếu không hôm này Tiêu Ngân Phong không nghe điện thoại của nàng thì nàng cũng không sợ tới mức như vậy. Nhưng mà nếu nàng và Tiêu Ngân Phong thực sự ở cùng một chỗ, những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nàng không biết phải ứng phó như thế nào. Tâm ý của Tiêu Ngân Phong như thế nào nàng cũng đã biết rõ, đã khóc đến mức như vậy mà nếu còn không hiểu thì chẳng cần đợi người khác tới đánh nàng, bản thân nàng cũng nên nhảy lầu đi cho rồi. Đây rõ ràng là một người có tình cảm rất sâu sắc, không phải là một thân cây hay một đóa hoa! Nếu như nàng thích một cái cây hay một bông hoa thì mẹ nàng có thể nhận, nếu mà yêu thích một nữ nhân, trời đất ơi, không biết Lý Vân Cẩm đại nhân có lấy xoong lấy xẻng nấu cơm đánh nàng không nữa.
Tiêu Ngân Phong ôm Kỷ An vào trong lòng, "An An". Nàng nhẹ nhàng gọi, ngón tay xoa ở trên mặt Kỷ An, sau đó lại sờ trán của nàng, ở giữa hai chân mày của nàng đụng phải một cái nếp nhăn, nhất thời trong lòng liền sáng tỏ, "An An...". Nàng nhẹ giọng nói, "Chỉ cần hưởng thụ tình yêu cho thật tốt, đừng làm cho những nhân tố ở bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tình trong lòng".
Kỷ An mếu máo, cái kia không phải là nhân tố ở bên ngoài, mà là mẹ của nàng! "Ta lo rằng mẹ ta sẽ không chấp nhận được!" Nàng ăn ngay nói thật.
"Vậy đừng nói cho nàng biết". Thanh âm của Tiêu Ngân Phong càng ngày càng nhỏ, nàng thật sự mệt mỏi. Đã muốn ngủ mấy lần đều bị Kỷ An gọi cho tỉnh lại. Lúc trước Tiêu Ngân Phong còn đang suy nghĩ vì sao khi người khác gọi dậy trong lúc nàng đang ngủ thì sẽ rất tức giận, bị Kỷ An gọi dậy thì không có chút phản ứng nào? Thật sự là gặp được số kiếp của nàng mà!
Kỷ An cúi đầu đáp ứng, sau đó nhanh chóng ôm lấy Tiêu Ngân Phong thật chặt. Nếu như yêu Tiêu Ngân Phong là một sai lầm, nàng nguyện ý gánh vác hậu quả mà sai lầm này mang tới, cũng nguyện ý tiếp tục sai lầm. Kết quả gì đi chăng nữa nàng cũng nguyện ý cắn răng gánh vác.