Nữ vương lựa lựa chọn chọn nửa ngày, rốt cuộc cũng chọn được mấy thứ vừa mắt, nàng mang theo quần áo, quay đầu nhìn Kỷ An, sau đó giống như mới nghĩ ra cái gì, xoay người lấy một cái túi to ở bên cạnh Kỷ An đưa cho nàng rồi nói, "Nhìn xem thử thích cái nào thì lấy ra thay".
"Nga!" Kỷ An đáp lời, mở cái gói to ra nghĩ nghĩ, chẳng lẽ mấy cái túi quần áo này là Đại lão bản mua cho nàng hay sao? Nàng lấy ra một bộ quần áo, nhìn từ trên xuống dưới, đang chuẩn bị đứng trước gương để ướm thử thì đột nhiên thấy Đại lão bản... Ở đối diện gương cởi áo ra...
Trời ạ! Một dòng máu nóng đánh thẳng lên đại não của Kỷ An, đầu Kỷ An "Ông" một tiếng muốn nổ tung. Nàng ngơ ngác nhìn Đại lão bản, trợn mắt há mồm, choáng váng líu lưỡi, cũng quên phải dời tầm mắt đi nơi khác.
Chỉ thấy ngón tay của Đại lão bản nhẹ nhàng di chuyển, mở từng cái từng cái nút áo ra, cởi áo khoác, lộ ra cái áo ba lỗ bằng tơ tằm màu đen cùng với đôi cánh tay trơn nhẵn. Áo ba lỗ được cởi ra, lộ ra bộ đồ lót màu đen khêu gợi và cái lưng bóng loáng có cảm giác rất toàn vẹn, cái lưng trẻ trung hoàn mỹ, eo nhỏ nhắn không hề có một vết sẹo, không có chỗ nào mà không hoàn mỹ. Kỷ An chỉ thấy có một cảm giác nóng hôi hổi đang dâng lên, nàng liền nhanh chóng dời tầm mắt khỏi cái lưng của Đại lão bản, lại chuyển qua mặt gương siêu lớn kia, dừng lại ở trên cái áo ba lỗ tơ tằm của Đại lão bản... "Trời ạ!" Trong lòng Kỷ An hét lên một tiếng chói tai, đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt đang nhìn trên người nàng, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đại lão bản đang nhìn nàng từ trong gương, đôi mắt kia giống như tinh thể phát sáng, muốn nói cũng không được, cũng khó có thể mà từ chối, cho nên làm trong lòng Kỷ An nhộn nhạo, đứng ở đó giống như là bị điện cao thế đánh trúng, luồng điện từ trên đầu lan tỏa xuống bàn chân. Nàng đứng đó trợn mắt há hốc mồm, toàn thân run lên, hồn vía giống như lên mây.
Một luồng nhiệt nóng từ trong lổ mũi trào ra, nóng nóng ấm ấm, mang theo một chút mùi vị tanh tanh ngọt ngọt.
Nàng không có cảm lạnh thì tại sao lại chảy nước mũi? Kỷ An lấy tay sờ sờ, OH MY GOD! Màu đỏ! OMG! Máu mũi! Thật xấu hổ! Kỷ An liền quay đầu vọt vào toilet.
Đóng cửa cái "rầm", sau đó khóa vòi nước nóng, dùng nước lạnh để rửa mũi. Ở ngoài cửa, Kỷ An còn nghe được truyền đến một tiếng cười không chừa mặt mũi cho người ta, từ cười rúc rích chuyển thành cười to, sau đó có tiếng gõ cửa, âm thanh không đứng đắn của Đại lão bản truyền đến, "An An, có phải là nhìn trúng cái không nên nhìn hay không, làm sao mà máu mũi lại chảy như vậy?"
Mặt Kỷ An càng đỏ hơn, nóng rực, cái cổ cũng đỏ bừng. Đặc biệt tiếng của nữ vương gọi An An, thanh âm kéo thật dài, vừa mềm mại lại giống như tiếng rên rỉ, Kỷ An chưa bao giờ thấy có người nào gọi biệt danh của nàng mà có thể làm người ta tê dại như vậy, Kỷ An đứng cừng đờ ở đó, không chỉ có cái cổ tê rần, mà đầu ngón tay cũng vậy, nàng sợ run cả người, nghĩ muốn từ trong bồn cầu theo đường ống thoát nước trốn ra ngoài biến mất không còn dấu vết. Rất kinh khủng!
Lấy nước lạnh hắt thẳng lên mặt, trong chốc lát Kỷ An mới có thể dịu xuống được. Cố ý, tuyệt đối là cố ý mà. Nàng dám chỉ lên trời thề Đại lão bản tuyệt đối là muốn chỉnh nàng. Kỷ An thật buồn bực, chỉnh nàng chơi vui lắm sao a! Mặt đen thui nghiêm lại, mở cửa ra đi ra ngoài, đừng tưởng rằng một nhân viên nhỏ không có nóng nảy, nàng chuẩn bị dùng mặt đen để đối phó với Đại lão bản.
"Kỷ An, ngươi xem ta mặc như vậy có được không?" Giọng của Tiêu Ngân Phong truyền đến.
Khuôn mặt Kỷ An lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, ách... Áo len trắng cổ cao không có tay bó sát người, váy ngắn màu đen, tất chân màu sắc hài hòa, giày ống cao bằng da màu đỏ rực, vẻ bề ngoài của Tiêu nữ vương cao gầy hoàn mỹ nhưng rất nóng bỏng, ngẩng đầu lên, đôi môi khêu gợi, nét mặt lộ ra vẻ quyến rũ yêu nghiệt, gợi cảm đến mức nói không nên lời, vừa phóng túng lại mang theo vẻ tươi mát, cuồng dã lại có một chút lãnh ngạo. Nói thẳng ra chính là cực hạn của băng hỏa giao hòa với nhau, đẹp, cực kỳ đẹp!
Tiêu Ngân Phong nhìn thấy biểu tình biến hóa của Kỷ An thì coi như đã tìm được cho mình đáp án vừa lòng, nàng khẽ gật gật đầu, không lạnh lùng không hờ hững nói, "Vậy ngươi thay bộ quần áo, lát nữa xong thì ra ngoài tìm ta". Ngẩng đầu ưỡn ngực, giẫm gót giày, đi tới cửa mở cửa ra rồi đi ra ngoài.
Cho đến cửa đóng lại cái "rầm" thì Kỷ An mới phục hồi lại tinh thần, trán nàng đổ đầy mồ hôi, sau đó lại chùi chùi cái mũi của mình! Hoàn hảo, không có chảy máu mũi. Nàng thu lại tâm trạng, Đại lão bản này thật quá phô trương! Bất quá nàng không thể không thừa nhận sự phô trương của Đại lão bản là tiền vốn. Nhưng Kỷ An nàng cũng không kém đúng không? Vừa nhìn thấy một màn màn đức hạnh của Đại lão bản kia chính là cố ý đả kích nàng! Muốn tìm nàng để làm lá cây sao? Tâm trạng Kỷ An rất không vui, cúi đầu lôi quần áo ở trong túi của Đại lão bản mua cho nàng ra, cắn răng một cái, đứng trước tấm gương màu vàng ướm lên thử. Không tin Kỷ An nàng sau khi mặc váy có thể thua kém so với Đại lão bản! Đại lão bản thích đả kích nàng đến nghiện rồi phải không? Lúc này nàng đang không vui, không muốn làm người hầu, làm lá cây trang trí, nàng cũng muốn làm hoa hồng!
Kỷ An thay đổi cách ăn mặc nặng nề bình thường, đổi thành một loại mát mẻ hơn, lỗ tai còn đeo trang sức, thản nhiên vẽ mắt, vẽ viền môi, rồi tô son. Áo vest mới có cổ thấp, quần jean đáy ngắn, giày sandal đế bằng, dây chuyền pha lê kết hợp thành đồ trang sức, một bông hoa tinh khiết thanh thuần. Kỷ An vừa nhìn thấy người trong gương, sau đó lại nghĩ tới hình tượng của Đại lão bản, cảm thấy có một chút áp lực vì sự nổi bật của Đại lão bản, nếu so sánh với Đại lão bản thì nàng còn quá non, thật giống như là một tiểu học muội còn chưa tốt nghiệp! Cởi cởi cởi, tự mình cởi ra hết, mặc lại! Rất quyết đoán, thế là một bộ đồ nữa được mặc lên người. Quần jean lưng thấp, áo sơ mi khoác ngoài cùng với áo thun rộng ở trong, vạt áo được cột lại ở phía trên, giày phong cách hiphop, sau đó lấy khăn vuông cột mái tóc mềm mại lên. Ân, có chút hứng thú của nhạc punk. Ở giữa sự thanh thuần lại lộ ra cuồng dã, sau đó còn mang một chút tàn khốc. Kỷ An đối với bộ dáng của chính mình như vậy không thực sự hài lòng lắm, nhưng cũng chỉ biết chấp nhận. Nàng không thông thạo trang điểm cùng với ăn mặc, bình thường đều ăn mặc kiểu giống như là phải đi ra ngoài tiếp xúc với khách hàng. Huống hồ khí chất cùng với quần áo của Đại lão bản đều đem sự xinh đẹp của nữ nhân mô phỏng tới cực hạn, nàng muốn áp đảo lão bản, khó! Chỉ có thể mặc theo một phong cách khác để khỏi bị ép tới mức quá khó khăn là được!
Ở trong quán bar có ca sỹ đứng hát ở trên sân khấu, quán bar chật ních, loại người nào cũng có. Kỷ An thích yên lặng cho nên rất ít khi đi quán bar. Tầm mắt của nàng tìm kiếm trong đám người đông đúc, rất nhanh chóng liền thấy Đại lão bản đang ngồi với một đám người ở chung một bàn trò chuyện rất vui vẻ.
Kỷ An đi qua liền thấy Đại lão bản ngẩng đầu, sau đó lại thấy ánh mắt của Đại lão bản hình như sáng lên một chút, nhưng lại lập tức ẩn xuống ngay. "Đến đây, ngồi ở đây". Tiêu Ngân Phong vỗ vỗ lên vị trí ở bên cạnh.
Vị nam nhân bên cạnh liền đứng dậy nhường đường, Kỷ An liền chen đi vào, ngồi vào bên cạnh Đại lão bản. Nàng đánh giá sơ một chút nam nữ trai gái ngồi ở đây, đại khái có khoảng năm sáu người, tuổi thì đều khoảng trên dưới ba mươi, quần áo mặc thì đều là hàng hiệu cao cấp. Trong đó có một người Kỷ An đã từng gặp qua, A Quân!
Kỷ An cảm giác được ánh mắt của A Quân, quay đầu nhìn lại, kết quả A Quân vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, sau đó mới quay đầu hỏi Tiêu Ngân Phong, "Phong Phong, như thế nào lại mang theo trợ lý tới đây?"
Tiêu Ngân Phong vỗ một cái lên trán của A Quân, đem cái đầu dò xét của nàng đẩy ra, "Bà tám, đừng có làm loạn, tan ca thì không còn là trợ lý nữa rồi". Dừng một chút rồi còn nói, "An An chỉ là trợ lý có hai ngày để gặp khách hàng thôi, ngươi cũng đừng tưởng người ta là trợ lý thật sự chứ".
"Vậy thì là gì chứ?" A Quân cười như không cười hỏi.
Tiêu Ngân Phong trợn mắt nhìn A Quân, ngậm thù mang oán nói, "Bà tám, đặt ngươi tên này thật đúng là không sai mà".
A Quân chà chà cánh tay của mình, ngồi nhích ra xa một chút, "Được, Phong Phong, ngươi đừng phóng điện ta, ta sẽ ngồi xa ngay". Thuận thế tựa vào lồng ngực của một nam nhân ở phía sau, "Lão công, Phong Phong câu dẫn ta".
Nam nhân kia cười gật đầu, "Ta sẽ vui hơn nếu như nàng câu dẫn ta". Vừa nói dứt tiếng đã bị một bàn tay của A Quân chém vào cổ, "Cho ngươi ngồi suy diễn bậy bạ này, đánh chết ngươi".
"Ai nha, mưu sát chồng, ta chết!" Nam nhân kia cực kỳ phối hợp đổ người sang một bên, ngã vào trong lồng ngực của A Quân. Làm cho những người xung quanh cười một trận dữ dội.
"Được rồi, hai vợ chồng các ngươi không cần đùa giỡn phô trương như vậy chứ". Một nữ nhân rất khá có mắt kính gọng đen, nhìn có vẻ trí thức cười nói. Nàng mỉm cười nhìn phía Kỷ An, hướng nàng vươn tay nói, "Xin chào, Liễu Mộng Nghê".
"Liễu Mộng Ly? Bốn đồng?" Kỷ An ngẩn ra. Nàng kia khẽ cười một tiếng, "Nghê của cầu vồng, không phải thủy tinh".
"Ách, xin chào. Kỷ An, Kỷ của kỉ niệm, An của yên tĩnh". Kỷ An theo lễ tiết vươn tay nắm lấy tay người kia một chút. Bàn tay thật mềm mại, giống như là không có xương cốt. Có thể nói là mềm mại không xương đúng không? Kỷ An nghĩ nghĩ... Tiêu Ngân Phong chuyền một ly nước trái cây cho Kỷ An, sau đó xoay người qua... Nói với nam nhân đi cùng ở bên cạnh cái gì đó, nhưng quán bar thực ồn, Kỷ An nghe không rõ, cũng không cố ý muốn nghe người ta nói chuyện với nhau.
Một lát sau ca sĩ dừng hát nói là buổi biểu diễn tối hôm nay đã chấm dứt, rồi nói vài câu linh tinh gì đó, sau đó nhạc disco vang lên. Nhạc mở đinh tai nhức óc cùng với ánh đèn rất chói mắt, đám người chen vào ở giữa sàn nhảy bắt đầu vặn vẹo nhảy múa.
"Phong Phong, chúng ta đi nhảy một bài". Một nam nhân ngồi bên cạnh A Quân, ăn mặc như khổng tước mời Tiêu Ngân Phong.
Tiêu Ngân Phong vui vẻ đáp ứng, cùng nam nhân kia tiến tới sàn nhảy, sau đó bắt đầu nhảy múa. Kỷ An nheo mắt lại nhìn lên, nhìn thấy Tiêu nữ vương đang nhảy múa ở trên sàn nhảy, không thể không thừa nhận thời điểm Tiêu nữ vương chơi đùa rất thoải mái, nhiệt tình không bị cản trở, hào quang bốn phía, ánh mắt của những người xung quanh đều bị nàng hấp dẫn. Nàng xinh đẹp, nàng nóng bỏng, nàng có khí chất, cho dù chỉ là tùy tiện nhảy những động tác mà nàng nghĩ ra, nhưng cũng đầy linh hoạt sôi nổi, như là một ngọn lửa đang thiêu đốt. Nàng thấy khả năng phóng điện của Tiêu Ngân Phong trên sàn nhảy đầy sức mạnh, cười một cái đều được thu vào ánh mắt của nam nhân kia, làm cho nam nhân kia mê muội nhắm mắt theo đuôi, hai người ở trên sân khấu trình diễn một màn truy đuổi dây dưa. Thật chướng mắt, thực sự quá chướng mắt. Tiêu nữ vương khiêu vũ liên quan gì tới tâm tình của nàng? Nhưng mà nàng nhìn không vừa mắt nam nhân kia cứ ám muội đuổi theo Tiêu nữ vương, nhìn không quen Tiêu nữ vương lại đối với nam nhân kia mắt đi mày lại giống như là tình nhân vậy.
"An An, không vui sao a?" A Quân ngồi bên người của Kỷ An, "Đến đây, bồi tỷ tỷ chơi oẳn tù tì". Kỷ An phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện người ở bên cạnh không biết chạy đi đâu hết, chỉ còn lại A Quân ngồi bên người nàng.
"Kỷ An, gọi ta là Kỷ An". Kỷ An rất không thích người không quen gọi nickname của nàng, hơn nữa nàng đối với A Quân cũng không có ấn tượng hay ho gì.
"Kỷ An và An An không phải là cùng một người hay sao?" A Quân xắn tay áo hỏi, "Chơi oẳn tù tì không? Đơn giản nhất, năm, mười, mười lăm, hai mươi".
Kỷ An lắc đầu, kết quả lọt vào một trận khinh bỉ của A Quân. A Quân lại liên tục hỏi Kỷ An nhiều luật chơi oẳn tù tì khác thì sao, Kỷ An vẫn trả lời là không. Kỷ An một bên đáp lời A Quân, một bên vẫn nhìn ra sàn nhảy, kết quả liền ngây ngốc khi thấy nam nhân kia cư nhiên đưa tay lên ôm lấy eo của Tiêu đại lão bản. MK! Một cỗ tức giận vọt lên, Kỷ An hận mình không thể biến thành một trang võ hiệp trong tiểu thuyết có tuyệt đỉnh công phu bay tới chưởng tên nam nhân kia để gỡ cái tay xuống. Đồ móng heo, rõ ràng là đồ móng heo. Quay lại, nàng chẳng muốn nhìn sàn nhảy nữa. "Đến đây, A Quân tỷ, chúng ta chơi oẳn tù tì, ai thua uống rượu".
"Được". A Quân mới đây còn tức giận Kỷ An xa cách, kết quả Kỷ An lại gọi một cụm từ A Quân tỷ trìu mến làm cho nàng cũng không còn giận nữa. Vừa rồi lại còn nghe Kỷ An chịu cùng nàng chơi oẳn tù tì lại còn uống rượu, lập tức tươi cười rạng rỡ. "Ngươi chơi kiểu nào a?"
"Hai con ong mật nhỏ". Kỷ An bất chấp khó khăn trả lời.
"Phụt-" A Quân lập tức phun ra, trời đất quỉ thần ơi, đứa nhỏ này như thế nào lại đáng yêu như vậy a, cư nhiên lại chơi trò oẳn tù tì kiểu cũ rích thế này! "Được, hôm nay A Quân tỷ liền cùng ngươi chơi kiểu ong mật nhỏ, còn nữa, thua phải uống rượu, không được uống nước trái cây, ai uống nước trái cây là con chó nhỏ".
"Được!" Kỷ An đáp, nhưng mà nàng có thể ngửi được một chút mùi vị âm mưu đâu đây. Nhưng có thể là âm mưu gì cơ chứ. Cùng A Quân vung tay lên. "Hai con ong mật nhỏ, bay ở giữa bụi hoa, bay a, PIAPIA...."
"Uống..."
Hai người hết ngươi tới ta, cũng không biết uống hết bao nhiêu rượu a, A Quân uống tới mức cái cổ đỏ hồng, trong mắt tỏa ra ánh sáng, càng lấy một ly bia ngửa lên trời uống, cởi áo khoác ra, để lộ dáng người nóng bỏng, quần áo màu sắc đỏ tươi, ngực cúp E, nhìn thấy thật siêu cấp, Kỷ An vừa nhìn qua liền sửng sốt, mẹ ơi! Đầu có chút choáng váng, đoán chừng là mắt bị viễn thị đây mà? Lắc lắc đầu, trước mắt tối sầm, sau đó khôi phục lại tinh thần được một chút. Nghe được tiếng A Quân kêu nàng uống rượu, nâng cốc đưa lên đến miệng của nàng, nàng lại ngây ngốc ngửa cổ lên trời uống hết, sau đó ợ hơi một cái, sau lại trở nên tối đen như vậy a? Nàng rõ ràng là đang mở mắt, nhưng sao lại thấy đen thui giống như là đang nhắm mắt vậy?