Kỷ An không trả lời câu hỏi của Tiêu Ngân Phong, nhưng thái độ của Tiêu Ngân Phong thay đổi làm cho nàng có chút mềm lòng. Nàng có thể cự tuyệt mọi người, nhưng nàng không thể cự tuyệt bóng dáng trong lòng mình. Có lẽ, bởi vì có lẽ cả hai người đều bị vây bởi một nguyên nhân nào đó ở sâu trong lòng. Nàng xoay người, ngồi xuống ở trên ghế, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Tiêu tổng, mỗi người đều có cuộc sống và giá trị riêng, mục đích cũng không giống nhau. Có người theo đuổi danh lợi tài phú, có người lại theo đuổi tình yêu, có người không chỉ theo đuổi trách nhiệm, còn có người tầm thường không có chí tiến thủ thì chỉ đơn giản là còn sống mà phải sống". Nàng nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng, nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mại từ trên đầu vai tuột xuống trước ngực, kề sát hai bên gò má. "Về phần ta mà nói, ngươi thật sự nói đúng, ta kiêu ngạo tự phụ, ta không tin bất luận kẻ nào, ta sợ bị tổn thương lần nữa, điểm ấy ta thừa nhận. Ta thích làm một người sinh ra là khán giả, trầm tĩnh nhìn thấy thế giới này, lặng lẽ nhìn thấy những người xung quanh diễn kịch trên sân khấu của cuộc đời, nhưng điều này không có nghĩa ta thích tham dự chung với họ. Ông bà ta có câu ngạn ngữ, kêu to bất đồng không cùng mưu kế. Ngươi và Lí quản lý đều muốn ta có được sự nhiệt tình trong công việc, đều hi vọng ta có thể khéo léo hòa đồng với đồng nghiệp, đeo bộ mặt giả đối mà đối nhân xử thế, ta không phải không làm được, mà là ta khinh thường, nhưng mà cảm thấy không cần thiết phải sống mệt mỏi như vậy". Nàng quay đầu về phía Tiêu Ngân Phong hỏi, "Tiêu tổng, ngươi cảm thấy một người sống không giả dối là sai sao? Ngươi cảm thấy một người tốt có rất nhiều tài phú, danh lợi, công việc được hoàn thành hết thảy đều hoàn hảo, sống một cuộc sống mà hết thảy tất cả mọi người đều khen ngợi mới là thành công, mới được xem là suất sắc phải không?" Nàng lại hỏi, "Ngươi cảm thấy một người từ chối sở hữu một cái gì đó hoặc không quan tâm đến nó là sai sao?"
"Ngươi tiếp tục nói đi". Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói, nàng thật sự muốn lắng nghe. Nàng muốn tìm ra đâu là con người thật của Kỷ An. Quan sát từ nhiều góc độ khác nhau mà không chỉ từ khía cạnh đặc biệt của Kỷ An.
"Ông trời rất là công bằng, hắn cho mỗi người một thứ gì đó thì cũng sẽ làm cho ngươi mất đi một thứ gì đó. Thời điểm chúng ta chạy theo một cái gì đó, hẳn là biết rõ bản thân mình muốn cái gì và không muốn cái gì, chính bản thân mình sẽ quyết định chọn lựa. Nhân sinh chỉ có một đời, không đủ sức theo đuổi cả đời thì đến già mới phát hiện là mình đã sai lầm rồi, cái mà mình đã đạt được thực chất không phải là cái mà mình muốn. Đến lúc đó thì đã muộn rồi. Nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều người, người ta nói cho mình biết cái gì gọi là tốt, phải làm như thế nào mới được gọi là thành công, phải làm như thế nào mới có được sự nhận thức của người khác, vì thế bọn họ đều dựa theo tất cả những gì người ta nói mà làm. Cố gắng để rồi cuối cùng trả một cái giá rất lớn, thời gian, sinh mệnh, có khi là sức khỏe, có người thậm chí còn phải trả giá bằng tình yêu, tình thân, sau đó thì sao? Có hạnh phúc không? Có thỏa mãn không? Trong phim truyền hình , Kiều Trí Dung là một thư sinh, ca ca của hắn đã chết, Kiều Gia làm ăn thất bại, hắn chọn gánh lấy trọng trách của ca ca, bỏ lại sự nghiệp sách vở mà đi kinh doanh, trải qua thăng trầm hơn nửa cuộc đời, kiếm được thật nhiều vàng bạc châu báu, trong nhà chất đầy núi vàng núi bạc. Nhưng mà cho đến lúc tóc bạc đầy đầu, ngồi cô độc ở trước gương mà nguyền rủa chính mình, nguyền rủa là một ông chủ lớn có núi vàng núi bạc, ở trước gương nguyền rủa sai lầm của chính mình, một lần lầm lỡ, lại là một đời. Kiều Trí Dung mong muốn điều gì? Lúc hắn còn đi học, muốn đạt được công danh để trung thành với vua đền nợ nước, hắn nhận lấy trọng trách của gia tộc lúc đó vì muốn thông thương hàng hóa trong thiên hạ. Theo cái nhìn của ta, hắn đã thành công, hắn muốn thông thương hàng hóa trong thiên hạ thì hắn đã làm được, hắn kinh doanh cũng rất thành công, trong nhà chất đầy vàng bạc châu báu. Nhưng mà khi về già, hắn vì sao lại ngồi trước gương mà nguyền rủa chính mình?"
Kỷ An nhìn Tiêu Ngân Phong chăm chú, "Hắn đã trải qua một đời người, một cuộc đời xuất chúng như vậy, tại sao tận sâu trong lòng vẫn còn muốn đi một con đường khác, cho nên về già mới cô độc và tịch mịch như vậy. Không thể nói là hắn hối hận, nhưng làm sao có thể nói là hắn không có hối tiếc được?" Kỷ An đem tầm mắt từ trên người Tiêu Ngân Phong chuyển ra phía cửa sổ nói, "Lúc ta còn đi học, cha mẹ luôn chỉ cho ta thấy rất nhiều tấm gương sáng, chỉ cho ta con đường mà tất cả mọi người đều cho là đúng. Vì thế, ta cố gắng học tập, tất cả thứ hạng thành tích của ta đều là tốt nhất, lúc nào cũng là đứng nhất. Tất cả mọi người đều khen ta, nói ta là một cô gái thiên tài, ta cũng thật tự hào cảm thấy chính mình cũng rất tuyệt vời, nên ta rất đắc ý. Cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, các bạn học sinh ngồi lại với nhau nhớ lại thời thơ ấu, ta ở bên cạnh ngồi nghe, mới phát hiện tuổi thơ của mình ngoài một đống danh diệu thứ hạng đó thì trống không, chẳng có gì khác, thế giới của những bạn học bên cạnh ta không thể hòa hợp được, ta không có gì để nói cả. Ngoại trừ chuyện học tập, ta không có bất kì chuyện gì khác để có thể khoe khoang. Ta cũng không nói tục, cũng không nhảy dây, đá kiện lông gà, không có ra sông bắt cá, cũng không có leo cây lấy trứng chim, ta cũng không làm những chuyện mà một tiểu hài tử bướng bỉnh thường làm, ta cũng chưa có làm chuyện gì ầm ĩ để bị chê cười, ta cũng chưa bao giờ trải qua việc làm một "việc ngốc nghếch" như thế nào, lục lại trong kí ức, một câu nói có thể khái quát hết tất cả về ta đó chính là "học sinh giỏi" chẳng có gì thú vị". Nàng ngồi ở trên ghế, nhớ lại thời thơ ấu, nàng không thể nói là hối hận, nhưng cũng không thể nói là không có hối tiếc.
Tiêu Ngân Phong lẳng lặng đi tới ngồi xuống một bên, nàng chờ nghe Kỷ An nói tiếp, kể chuyện trước đây của Kỷ An, nói ra thế giới của Kỷ An. Nàng gục đầu xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu chính mình, nàng nghĩ là nàng đã hiểu thấu Kỷ An, lại không nghĩ ra là Kỷ An đã nhìn thấu thế giới này. Một cô gái hai mươi bốn tuổi, lại có thể nhìn thấu rõ ràng hồng trần nhân sinh sao? Lạnh lùng ngồi ở trong thế giới của chính mình, trầm tĩnh quan sát cuộc sống phồn hoa của nhân gian, có thể xem như là trải qua đời người rồi sao? Mười năm hai mươi năm sau này, nàng nhớ lại lúc này, thấy bản thân mình lãnh đạm ngồi bên ngoài nhìn thế giới, mà không bước vào cảm nhận và trải qua cuộc sống cõi trần gian được thì có lại tiếc nuối hay không? Nhưng những lời nói của Kỷ An kì thật cũng có tác động tới nàng, nhân sinh chỉ có một đời, thời điểm theo đuổi một cái gì đó tất nhiên cũng sẽ bỏ lỡ một cái gì đó, con ngươi nên biết rõ là mình muốn cái gì hay không muốn cái gì, để tránh cho đến những giây phút đã già yếu thì lại hối tiếc. Kỷ An còn nói đến chuyện của Kiều Trí Dung, rồi nói đến thời thơ ấu của nàng, nói như thế nào cho đến cùng Tiêu Ngân Phong nàng cũng là người có lỗi, "Kỷ An, vậy hiện tại ngươi đang theo đuổi cái gì?" Nàng sợ Kỷ An băn khoăn, nhẹ nhàng cười nói, "Hiện tại ta không phải là lão bản của ngươi, mà là một bằng hữu cùng ngươi ngồi nói chuyện phiếm".
Kỷ An quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, nhẹ nhàng hé môi, nghiêng đầu nói, "Vừa rồi còn nói những chuyện kia thì ta đã không xem ngươi là lão bản rồi". Nhân viên thì không nên cùng với lão bản ngồi nói chuyện thời thơ ấu của chính mình.
Tiêu Ngân Phong bắt chước bộ dáng của Kỷ An hé môi nói, "Vậy hiện tại ngươi đang theo đuổi điều gì trong cuộc đời?"
Kỷ An nhìn Tiêu Ngân Phong, sau đó nhìn ra ngoài của sổ lắc lắc đầu, "Không biết. Ta chỉ biết mình thích cái gì, không thích cái gì, nhưng lại không thể nói ra được là mình muốn cái gì".
"Công việc thì sao? Cuộc sống thì như thế nào?" Tiêu Ngân Phong thử hỏi thăm dò, "Không có mục tiêu gì sao?"
"Công việc? Công việc chỉ là để duy trì cuộc sống, mà cuộc sống chỉ cần thoải mái là tốt rồi. Không cần đại phú đại quí, không cần ăn sơn hào hải vị, chỉ cần còn có thể cầm ly cà phê, tinh tế thưởng thức hương thơm đơn thuần của cuộc sống, ngắm bình minh, hoàng hôn là tốt rồi".
"Vậy còn phượng hoàng hoa?" Tiêu Ngân Phong hỏi ra một câu mà mình nghi ngờ, "Vì cái gì ngươi lại mê đắm phượng hoàng hoa như vậy?" Khi hỏi xong rồi lại cảm thấy mình có chút đường đột, nên lại nói, "Nếu cảm thấy không tiện thì không cần phải nói".
Kỷ An ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngân Phong, ánh mắt của Tiêu Ngân Phong nói cho nàng biết là nàng ấy rất muốn biết đáp án này. Kỷ An khe khẽ nhếch khóe miệng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lời nói nhẹ nhàng chậm chạp từ trong đôi môi của nàng thoát ra giữa không gian, "Phượng hoàng hoa, hoa của cây phượng vĩ, tháng năm hoa nở, hoa nở hai mùa, hoa có năm cánh, đóa lớn xinh đẹp, màu đỏ tươi có một ít màu vàng; trong thời gian trổ hoa, lửa đỏ một mảnh, bởi vì lá giống như cánh phượng hoàng, trên đỉnh hoa lại là màu đỏ, cho nên gọi là phượng hoàng hoa. Hoa có ý nghĩa là ly biệt, tưởng niệm". Kỷ An nhẹ giọng chậm rãi nói ra, trong ánh mắt lại lộ ra một loại mông lung, "Thời điểm hoa nở, cả cây đỏ bừng, khí thế hừng hực, rực rỡ lóa mắt, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, hỏa phượng hoàng trong đó bay lên, nóng bỏng không gì có thể cản trở". Nàng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, trong mắt lộ ra một loại si mê, "Đóa đóa mạnh mẽ phóng túng, đầy cây đầy cành, phô trương sự lộng lẫy rực rỡ, không hề cố kỵ mà nở hoa thật xinh đẹp, rồi một mùa đi qua, hoa rơi rụng cũng không héo rũ, rơi xuống nằm trên mặt đất cũng vẫn là một mảng lửa đỏ. Ta thích sự xinh đẹp của nó như vậy, càng hâm mộ nó có thể nở rộ một cách phô trương như thế". Còn có phong cảnh dưới tàng cây phượng hoàng hoa vào buổi sáng sớm có một bóng dáng. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Ngân Phong, thân ảnh của Tiêu Ngân Phong cùng với bóng dáng ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa chồng chéo lên nhau, thân ảnh mông lung kia lại trở nên rõ ràng hơn một chút, tâm bỗng dưng rung động, gắt gao như là bị nhéo, giống như nhớ tới sáu năm trước, nhìn đến phong cảnh đó mà rung động. Nàng hoảng sợ, vội vàng quay đầu, thu hồi tầm mắt của chính mình, thở sâu, ngăn chặn tim đập một cách kinh hoàng, dùng tay để lên trán đè đầu mình ra phía sau, đè thật mạnh... Cảm thấy bị ý tưởng lúc mới thất thần vừa rồi của chính mình làm cho hoảng sợ không nhẹ. Nàng biết người kia không có khả năng là Tiêu Ngân Phong, nhưng gần đây những hình ảnh của Tiêu Ngân Phong và hình ảnh trong ký ức chồng chéo lên nhau quá nhiều, mỗi một lần như vậy lại rõ ràng hơn, nếu còn tiếp tục nàng sợ ngay cả khi mình hồi tưởng cũng làm rối loạn bộ nhớ.
Tiêu Ngân Phong nở nụ cười, nàng nhìn Kỷ An mà không nhịn được phải nở nụ cười, nét mặt biểu lộ muốn cười một trận thật to, nhưng lại cười không phát ra tiếng. Đứa nhỏ này rất đáng yêu, thật sự đáng yêu đến mức làm cho người khác muốn ôm vào trong lòng trêu đùa vài lần. Hỏi nàng vì cái gì mà mê phượng hoàng hoa như vậy, vẻ mặt nàng khi nói tới phượng hoàng hoa có thể nói là quanh co vòng vo đủ kiểu, ngoạn mục như kiểu đang diễn kịch nói. Mà cuối cùng khi nhìn mình lại chật vật xoay người sợ hãi như vậy, càng làm cho Tiêu Ngân Phong cảm thấy thú vị. Nàng là cọp mẹ hay là dã thú a? Có thể đem người khác dọa đến mức gần chết như vậy. Ngoài ra Tiêu Ngân Phong còn cảm thấy Tô Bối Nhi nói một điều rất đúng về Kỷ An, "Già trước tuổi". Rõ ràng vẫn còn là một tiểu hài tử, thế mà giờ này ngồi ở đây giả bộ tang thương sắm vai người già. Không sai, Kỷ An có phần giải thích chính xác nguyên tắc của nàng, nàng có điểm độc đáo của riêng mình. Nhưng mà là người trong thế giới này, ai cũng là người phàm tục, không ai có thể thoát khỏi cuộc sống phồn hoa này, cũng không ai có thể sống thanh cao tách biệt. Ví dụ giống như không khí, ở bên trong có vi khuẩn, siêu vi trùng, tro bụi nhưng cũng có dưỡng khí, như vậy không thể vì không muốn hít phải siêu vi trùng mà không hít thở chứ? Hoặc là mỗi ngày đều mang một cái mặt nạ dưỡng khí đi khắp nơi sao? Duy trì căn nguyên của chính mình, ở một mức độ vừa phải là tốt rồi. Không cần thay đổi, nhưng có một số việc đôi khi không thể nào chống lại được đúng không? Bất quá, lúc này Tiêu Ngân Phong không có tiếp tục trách móc Kỷ An không đúng, nàng cảm thấy Kỷ An có thể duy trì bản thân như thế cũng không dễ dàng gì, thật sự là không dễ dàng chút nào. Hơn nữa Kỷ An kiên trì vạch ra ranh giới với những người khác cũng không làm mất đi vẻ phong nhã, mà còn rất đáng yêu không phải sao? Nàng mỉm cười chăm chú nhìn Kỷ An, đem thân ảnh đang đắm chìm trong thế giới buồn chán thu vào trong đáy mắt, nàng cảm thấy được nếu mà người nào đó có thể làm cho Kỷ An yêu thì nhất định sẽ rất hạnh phúc, một người như vậy thì tình yêu của nàng nhất định toàn tâm toàn ý mà không có chút tạp chất. Nghĩ đến Tô Bối Nhi và Kỷ An lúc trước, nàng cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu lúc đó Tô Bối Nhi không nghĩ bậy mà làm chuyện sai trái kia, hiện tại cùng Kỷ An sẽ rất hạnh phúc, đương nhiên điều kiện trước hết trong hạnh phúc của hai người là phải chiến thắng được hết tất cả áp lực xung quanh. Tiêu Ngân Phong hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Kỷ An ngồi thất thần hồi tưởng gì đó, gương mặt nở ra nụ cười, một hồi thì xanh, một hồi thì trắng rồi lại hồng, Tiêu Ngân Phong rất buồn cười, người này cho đi diễn kịch Tứ Xuyên cũng không cần đạo cụ hóa trang để thay đổi sắc mặt nha. "Ha ha ha ha...." Lần này nàng nhịn không được nữa mà phải cười ra thành tiếng.
"Ách, Tiêu.... Tiêu Tổng...." Kỷ An bị tiếng cười của Tiêu Ngân Phong làm giật mình, có chút kích động nhìn nàng.
Tiêu Ngân Phong hé miệng áp chế ý cười, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên tạo thành một nụ cười khẽ, nàng còn nghiêm túc nói, "Không ở trong công ty, ngươi có thể kêu ta là Ngân Phong hoặc Phong Phong đi, ân, ta lớn tuổi hơn ngươi, ngươi gọi ta Phong tỷ tỷ".
Kỷ An mặt tối sầm lại, sợ run cả người, Phong tỷ tỷ? Đều phát điên rồi, bảo nàng gọi Đại lão bản là Phong tỷ tỷ? Nàng muốn nói, "Đại lão bản, thỉnh ngươi một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh chết ta đi a". Ách, nghĩ lại một chút, Hàng Long Thập Bát Chưởng là chiêu thức chỉ có nam nhân luyện mà thôi, vậy còn nữ nhân thì luyện cái gì nhỉ? Cửu Âm Bạch Cốt Trảo? Nàng trộm nhìn bàn tay của Tiêu Ngân Phong, ngón tay thon dài dường như rất mịn màng, vừa thấy cũng biết là chỉ để thêu hoa, làm sao có thể "Ca" một tiếng cắm vào trên hộp sọ người ta năm lỗ được? Ân, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo không phù hợp với Đại lão bản. Vậy thì còn loại võ công nào dành cho nữ nhân nữa nhỉ? Nga Mi kiếm pháp? Cau mày lại, cũng không tốt, thời đại này còn ai sử dụng kiếm nữa chứ. Bỗng nhiên, Kỷ An đột nhiên hoảng sợ phát hiện mình lại thất thần, nhanh chóng thu hồi tầm mắt mà nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, chỉ thấy Tiêu Ngân Phong dùng một ánh mắt rất thú vị mà quan sát nàng. "Ách, Tiêu tổng..."
"Gọi Phong tỷ tỷ". Tiêu Ngân Phong lập tức sửa lại cho đúng, thanh âm ôn ôn nhu nhu nhưng lại làm cho người ta nghi ngờ về sự bá đạo của nó.
Kỷ An lần này không chỉ đen mặt, mà ánh mắt cũng trở nên tối đen, nàng rất muốn chắp tay lại nói cho Đại lão bản, "Đại lão bản a Đại lão bản, xin Đại lão bản giơ cao đánh khẽ, ta chỉ là nhân viên nhỏ không dám trèo cao như vậy". Phong tỷ tỷ, Lôi S lão nương. Nếu đổi lại là một người khác, nàng dám quả quyết rằng mình sẽ cầm đôi giày PIA mà bay đi mất, không những chiếm tiện nghi của ta, còn bắt ta gọi ngươi là tỷ tỷ. Muốn làm người nhà với Đại lão bản ư, ách, nàng không dám.
Tiêu Ngân Phong hai tay khoanh ở trước ngực, dùng ánh mắt quan sát Kỷ An. Đừng tưởng không nói lời nào là ta không biết ý của ngươi đang không vui, ngươi xem ánh mắt của người cùng với vẻ mặt của ngươi kìa, tất cả đều viết ra rõ ràng, "Tiêu Ngân Phong, ngươi mà còn bảo ta gọi ngươi Phong tỷ tỷ, lão nương sẽ đánh chết ngươi". Bất quá nàng biết Kỷ An không dám, nhìn Kỷ An thụt cổ lại như người hầu nhỏ, chỉ dám vụng trộm mà YY chủ nhân. Điều này làm cho Tiêu Ngân Phong ở trong lòng hung hăng xem thường Kỷ An một phen, nghĩ thầm rằng, "Ngươi không vui thì cứ thử tới đây đánh ta, ngươi mà dám đánh ta, ta liền gọi ngươi An tỷ tỷ".
Tiếng di động đột nhiên vang lên rất không đúng lúc, làm gián đoạn sự giao chiến bằng ý nghĩ của hai người. Tiêu Ngân Phong hồi phục lại tinh thần, nghe thấy đó chính là nhạc chuông điện thoại của mình, nhanh chóng đi lại mở túi xách lấy điện thoại ra, thấy cuộc gọi là do Tô Bối Nhi gọi đến. Nàng nhìn Kỷ An liếc mắt một cái, đi đến bên cửa sổ rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, mở miệng nói, "Alo".