Editor: Mai Tuyết Vân.
Đất Thục quy hàng, cũng không phải cứ mang theo tỷ đệ Khương gia là có thể lập tức trở lại. Phải thống nhất quân đội, kiểm kê hộ tịch, cần đo đạc tính toán đất đai. Vì vậy Thái tử còn chưa trở về, đội ngũ của Tấn vương đã đến trước.
Lúc này, Tần Chiêu vẫn là Tấn vương, giỏi chinh thiện chiến, chính là tấm gương cho binh sĩ noi theo, uy danh chấn động thiên hạ. Sau này, hắn còn có một phong hào vang dội hơn nữa, Trung Châu vương.
Khi Vệ Thiện bị giam trong tiểu Doanh Đài, nghe nói Trung Châu vương khởi nghĩa. Đã lập tức nóng lòng mong hắn có thể đánh vào hoàng thành, cứu cô cô, nhưng cô cô không thể gắng gượng được đến ngày đó.
Còn chưa chờ được Tần Dục lên ngôi, Tần Chiêu đã sớm đến đất phong. Khi Chính Nguyên đế muốn Tần Chiêu trấn thủ Tấn Châu, rất có thể hắn đã tập trung lực lượng ở đây. Viên Lễ Hiền bị vu oan làm phản, người thay ông xử lại án sai chính là Tần Chiêu. Hắn vốn là một võ tướng, lại được lòng quan văn, còn Hoàng đế ngồi trên long tọa, Tần Dục chính là phế vật. Nếu không phải có thuộc hạ cũ của Chính Nguyên đế hợp sức chống đỡ, nơi đó đâu cần đánh đến ba năm.
Đáng tiếc, nàng và Bích Vi đều chết cả rồi, nếu không như thế, biết đâu Bích Vi còn có thể ở bên cạnh Tần Chiêu. Thái tử thích nàng, Tấn vương cũng thích nàng, có lẽ từ khi nàng trở thành Trắc phi của Tần Dục, Tấn vương đã có lòng mưu phản.
Người hắn phản không phải là Chính Nguyên đế, mà là Tần Dục, quân vương mê muội để kẻ tiểu nhân vô đạo nắm giữ triều chính. Mượn tiếng tiêu diệt nịnh thần khởi binh tiến đánh, ép Tần Dục vì muốn bình an mà phải giết từng người Dương gia. Nhưng hắn giết một kẻ, Tấn vương vẫn có thể liệt ra một tội mới cho hắn. Đám thần tử còn sót lại, gặp phải quân chủ như thế, làm sao nguyện ý trung thành được.
Đáng tiếc, nàng không thể nhìn thấy ngày Trung Châu vương ngồi lên đế vị, nhưng cô cô nuôi dưỡng hắn, thúc thúc dạy dỗ hắn. Trong những tội hắn đã nêu, có việc sau khi Vệ hoàng hậu mất, Tần Dục không dùng lễ nghi Hoàng hậu phát tang, cũng không cho hắn hồi kinh tế bái mẫu hậu.
Người của Vệ gia chắn chắn sẽ được rửa sạch tội danh, nhưng rửa oan cũng vô dụng. Không ai còn sống, cũng chỉ có thể xây một ngôi mộ đẹp mắt mà thôi. Cho dù có người tảo mộ tiết Thanh Minh, hóa vàng rằm tháng bảy, đốt hương tế bài quanh năm, thì có lợi ích gì chứ?
Vệ Thiện mang tin Tấn vương sắp hồi kinh báo cho cô cô biết. Mặc dù không bằng Tần Hiển được Vệ Kính Dung nuôi lớn, nhưng vẫn đỗi xử với hắn như nhi tử. Trong cung đã sắp xếp xong xuôi, thái giám, cung nhân hầu hạ đều được chuyển đến, dạy dỗ. Áo xuân mới may, giày vớ lại được lôi ra phơi nắng lần nữa.
Vệ Thiện quấn lấy Vệ Kính Dung muốn Vệ Kính Dung cho nàng đến cổng thành, Vệ Kính Dung búng trán nàng: “Ngốc nghếch.’’ Nhìn ánh mắt long lanh của nàng, biết Vệ Thiện trong lòng rất nhớ ca ca: “Ca ca con áp giải phạm nhân sẽ về chậm hơn một chút.’’ Rốt cuộc cũng không đành lòng làm nàng buồn, dụ dỗ nói: “Trên cổng thành không phải nơi con có thể đứng đâu, nó sẽ đến bái kiến ta, con ở đây chờ là được.’’
Chính Nguyên đế ra đón, văn võ bá quan cũng đều phải đi, quả thật Vệ Thiện đứng ở giữa sẽ không ra thể thống gì. Nàng suy nghĩ một chút rồi đồng ý, cũng không kể cho cô cô nghe nàng vừa mách tội Dương gia. Cô cô dỗ dành nàng, Vệ Thiện đã cười hì hì đi chọn xiêm y. Trong nội khố lại mang đến cho nàng hai rương gấm vóc, bảo thạch. Vương Trung tự mình đi một chuyến, nói là bệ hạ ban cho Công chúa, cô nương thì nên ăn mặc hoạt bát hơn mới đúng.
Những thứ khác thì thôi, nhưng lại có một bộ váy xòe đuôi dài, vô cùng lộng lẫy. Lông Khổng Tước màu lục bích, tầng tầng lớp lớp đan xen xanh mướt. Khi phòng tối còn phát sáng, khiến Tố Tranh ô một tiếng, Vệ Thiện nhìn lướt qua, rồi nói: “Cất chiếc váy đó đi.’’
Đây chính là họa tiết nổi tiếng của tiền triều, Phế đế vì Thẩm Thanh Ti, bỏ ra mười vạn lượng vàng mua minh châu, phỉ thúy. Sau đó sai người làm thành trang sức, y phục cho nàng.
Tổng quản nội khố đã cố ý chọn, cũng vì được Vương Trung cẩn thận dặn dò, phải tìm hoa văn rực rỡ tươi mắt. Thật ra Vệ Thiện cũng rất thích y phục hoa lệ, cô cô chưa từng keo kiệt, Vệ gia cũng không thiếu vàng bạc. Nhưng nàng chưa từng thấy váy áo lộng lẫy thế này, khảm châu nạm ngọc, chỉ sợ đáng giá liên thành.
Mặc chiếc váy này ra ngoài, còn không phải để người khác vạch tội Vệ gia sao. Vệ Thiện nhìn chiếc váy một cái: “Mau cất nó đi.’’
Nhiều gấm vóc như vậy, cũng không tiếc gì môt cái váy, lấy tuổi của Vệ Thiện mà nói, lúc này mặc nó là quá mức xa hoa. Chọn vài tấm lụa mỏng sắc hồng đưa đến Thượng Y cục may quần áo, Tố Tranh sai Trầm Hương đi. Vệ Thiện nhìn chằm chằm chiếc vái xòe đuôi dài, khảm châu nạm ngọc, rồi gọi Trầm Hương đến bên cạnh: “Ngươi đến Thượng Y cục, truyền việc ta được ban thưởng y phục tiền triều ra ngoài.’’
Trầm Hương không hiểu gì, Vệ Thiện mỉm cười: “Ta có đồ tốt như vậy, tất nhiên phải để mọi người đều biết.’’ Đặc biệt là muốn cho Dương Vân Kiều nghe được, nàng ta rất thích những thứ này. Trong cung từng có thời gian lưu hành các loại váy áo từ Châu Kính điện truyền ra. Dương gia lại có tài lực, gần đây Chính Nguyên đế không đến cung của nàng, chỉ cần truyền đến tai nàng, chỉ một lúc sau thế nào nàng ta cũng có một bộ.
Vệ Thiện nằm nghiêng trên gường, Lạc Quỳnh chỉ vào mấy rương “Huấn giới’’ của Văn hoàng hậu rồi hỏi nàng: “Những quyển sách này có cần đặt lên kệ không ạ?’’ Cả một rương đầy, chỉ bằng một rương đã chất đầy một nửa giá sách của nàng rồi đấy.
“Bày ra đi, lấy một quyển đến cho ta xem.’’ Vệ Thiện không định trưởng thành theo cách cô cô kỳ vọng. Đời trước dựa theo lời dạy mà trở thành một quý nữ, nhưng kết quả như thế nào? Trong lòng nàng biết rõ, sống lại một lần, phải thay đổi bản thân.
“Huấn giới’’ Thật ra là một quyển sách vô cùng nhàm chán, đời trước Vệ Thiện đã từng đọc qua một lần. Lúc ấy, nàng một lòng cho rằng mình sẽ làm Hoàng hậu, đọc đi đọc lại, chỉ sợ mình có chỗ nào chưa chu toàn. Hôm nay, lật được một trang lại bỏ xuống ngay, để Tiểu Thuận Tử đi lấy tấu chương của Viên Lễ Hiền đến.
Trầm Hương rất nhanh đã mang theo Bích Khả, Lan Châu trở lại, báo với Vệ Thiện đã làm xong mọi việc. Nàng biết Công chúa đang đối phó Dương gia, cố ý nói cho Vệ Thiện biết: “Lúc nô tỳ đế, Thái Uyên đang cầm gấm vóc muốn may trang phục cho Dương nương nương. Nhưng nghe nô tỳ nói xong, đã kéo tay hỏi han rất lâu.’’
Vệ Thiện mỉm cười, tháo chiếc vòng vàng trên tay xuống, đưa cho Trầm Hương: “Ngươi làm rất tốt.’’
Trầm Hương cười khanh khách nhận lấy, trước giờ Vệ Thiện luôn hào phóng, nàng tặng đồ ban thưởng cũng không phải chuyện gì lạ. Tố Tranh nhìn thấy cũng không nói gì, chọn trang sức ngọc bảo, rồi hỏi nàng: “Công chúa, mấy ngày tới người muốn mặc bộ nào?’’
Chính Nguyên đế vừa ban thưởng, đương nhiên phải mặc ra ngoài, chọn một bộ trang sức hồng thạch, ngọc bảo, càng nhìn càng thấy đẹp. Cài trâm trên tóc, mặc cung trang mới may, Vệ Thiện không thể đợi để được gặp đại ca.
Ngày Tấn vương hồi triều rất náo nhiệt, Chính Nguyên đế đích thân nghênh đón. Tấn vương ngồi trên lưng ngựa, dẫn đầu đoàn người, đi qua cầu Ngự Kiều rồi xuống ngựa.
Bái kiến Chính Nguyên đế đầu tiên, tất nhiên sẽ có ban thưởng, Vệ Bình cũng ở trong đó. Thái giám Đan Phượng cung đã đứng ngoài Tuyên Chính điện từ lâu. Hỏi thăm được một câu, nửa chữ, cũng vội vàng báo cho Hoàng hậu nương nương biết. Việc ban thưởng là chuyện tốt, một đám người bận rộn chạy qua chạy lại.
Vệ Thiện ở cửa đi qua đi lại, nàng biết lần này ca ca sẽ được phong làm Tướng quân. Nguyên triều lần đầu tiên có một vị Tướng quân chỉ mới hai mươi tuổi. Từ đó Vệ gia liền có hai vị Tướng quân, trong tay còn nắm đại quân ba mươi vạn binh mã.
Vệ Kính Dung thấy nàng dạo bước liền cười: “Con gấp cái gì, chờ nghe xong phong thưởng sẽ đến ngay. Ta đã phái người hầu đi đón, nhanh đến đây ngồi đi. Vừa nói có bộ dáng đại cô nương, giờ lại giống hài tử rồi.’’
Vệ Thiện nào chịu đồng ý, trấn giữ cửa điện, đi ra ngoài điện đứng, hai mắt cứ nhằm chằm cửa chính cung Đan Phượng. Trong lòng còn nhớ rõ dáng vẻ phóng khoáng của ca ca.
Vệ Bình còn chưa đến, thái giám đã tới trước hồi báo: “Chúc mừng nương nương, Thế tử Phụ quốc công được gia phong thành Dũng Nghị tướng quân, Tấn vương đang đến Thọ Khang cung, chờ chút Thế tử Phụ quốc công sẽ đến.’’
Tấn vương từ Tuyến Chính điện ra đã đến Thọ Khang cung bái kiến Triệu thái hậu. Vệ Kính Dung nghe bẩm báo, gật đầu một cái: “Thế mới phải chứ, trước giờ Chiêu Nhi luôn là người quy củ.’’
Nếu hắn không đến đó trước, sẽ trở thành đầu đề để Triệu thái hậu soi mói. Dù người cháu này không phải ruột thịt, bà ta cũng không thích hắn mấy. Nhưng có thể chà đạp con dâu, bà ta sẽ không bao giờ bỏ qua.
Vài ngày trước, Triệu gia thừa thắng xông lên, yêu cầu muốn trạch viện lớn hơn đã bị Chính Nguyên đế bác bỏ. Một chút chiến công lập tước cũng không có, nhưng Chính Nguyên đế làm Hoàng đế lại rất hào phòng. Khi ban thưởng chưa từng hẹp hòi, đã ban cho thôn trang vùng ngoại thành. Những thứ không thể ban thưởng ngoại trừ Thượng Lâm Uyển, chỉ có Thanh Ti cung.
Triệu thái hậu được đằng chân lên đằng đàu, đòi trạch viện, đòi chức quan xong hết, cũng khiến hiếu tử là Chính Nguyên đế nóng giận bốc hỏa. Những thứ này tiền triều còn chưa định, thay đổi bộ luật, thu thuế cũng đổi, ngay cả quan chế cũng muốn sửa đổi. Triệu thái hậu còn cố tình gây chuyện, khiến hắn không còn cách nào khác, vô cùng tức giận, liền nói: “Nếu Triệu gia thật sự có thể sinh ra một văn thần võ tướng, thì một phần công trạng của hắn lập tức tăng thêm ba phần. Phủ Tư Ân công chưa từng đi học, lại có sức khỏe, nếu như có chiến sự, gọi Triệu gia tòng quân đánh trận giết địch là được.’’
Bà ta lập tức im bặt, một chữ cũng không dám hé răng. Chỉ sợ nhi tử tức giận, sẽ bắt cả nhà Tư Ân công tòng quân đánh giặc. Vệ Bình cũng từ quan nhỏ mà lên, con cháu Triệu gia sau này cũng theo đó mà tiến.
Lời này truyền đến tai phủ Tư Ân công, tẩu tẩu Triệu thái hậu lập tức vào cung khóc lóc. Trước là toàn bộ dòng họ bị bà ném lại nông thôn không thể mang theo. Sau đều là ruột thịt của bà ta, còn nghĩ đến kinh thành sẽ cưới con dâu cho nhi tử, sinh con nối dõi, sao có thể ra chiến trường được.
Triệu thái hậu náo loạn lần này cũng chẳng còn bao nhiêu mặt mũi. Lại liên tục mấy ngày nghe tẩu tẩu khóc lóc, mở miệng không ngừng đòi chức quan. Liền ôm lấy đầu giả vờ đau nhức, sợ Vệ Kính Dung sẽ vì chuyện này mà cười bà ta.
Nhưng bà ta vừa đổ “bệnh’’, vậy Vệ Kính Dung làm con phải đến hầu hạ, lại triệu Thái y đến bắt mạch cho bà. Triệu thái hậu càng thêm tức giận, cảm thấy người con dâu này cố tình đến phá đường lui của bà ta. Đầu tháng tư đã huyên náo, Thái Y viện đưa ra phương thuốc hạ hỏa.
Vệ Thiện cũng đi theo thăm hỏi mấy ngày, bưng trà, dâng nước, nâng khăn, chịu đựng Triệu thái hậu. Còn muốn giúp mẹ chồng nàng dâu các nàng hòa giải với nhau.
Thái hậu và cô cô, một người không hiểu đạo lý, một người lại biết lễ nghi. Ngẩn ngơ hai ngày, Vệ Thiện đã biết, muốn tháo nuốt thắt này ra, đời trước không thể, đời này cũng đừng mơ.
Chuyện này cũng không gấp, chỉ cần trong lòng Chính Nguyên đế, thê tử vẫn là một người quang minh lỗi lạc, thì Triệu gia không có gì phải lo. Triệu gia có rất nhiều nhi tử, tôn tử, văn võ đều không được. Đời trước, tìm một người ra ngoài làm chuyện lớn cũng không có, đợi đến khi Tần Dục đăng cơ, Dương gia đã hoàn toàn thay thế Triệu gia. Tư Ân công cũng chỉ còn sót lại một tòa phủ Quốc công mà thôi.
Vệ Thiện không kịp suy nghĩ thấu đáo đã nghe Trầm Hương nói: “Thế tử gia đến.’’
Vệ Thiện đưa mắt về phía xa, có một thiếu niên mặc áo lam, vừa ngẩng đầu bước qua cửa cung. Không phải là Vệ Bình thì có thể là ai, nhấc tà váy chạy xuống bậc thang, Trầm Hương vội vàng theo phía sau: “Công chúa, chậm một chút, cẩn thận dưới chân.’’
Còn chưa chạy đến, đã nghe tiếng Vệ Bình cười, hắn mới được ban thưởng, trên mặt đầy vẻ hoan hỉ, thấy Vệ Thiện chạy đến đã cất cao giọng nói: “Chậm một chút, muội ngã bây giờ.’’
Chạy hai bước, đã kéo Vệ Thiện đến cạnh mình, lại quan sát nàng một lượt, cau mày nói: “Gầy quá, mới nửa năm không gặp, muội cũng không cao lên được bao nhiêu.’’
Lúc hắn ra ngoài nửa năm, nàng đã cao lên rất nhiều, còn nói nàng không lớn. Mắt Vệ Thiện đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, vòng tay ôm chầm lấy cổ ca ca, lời muốn nói ra lại nuốt vào, đấm hắn một cái: “Váy của muội đã ngắn đi một tấc, sao lại nói muội không lớn!’’
Quả nhiên, Vệ Bình mới cẩn thận nhìn nàng, cười ha ha: “Tốt, tốt, coi như muội lớn, muội về nhà mấy ngày, ta có mang về đồ tốt cho muội.’’