Ngày hôm sau, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được Hạ Hạ, nổi trêи mặt hồ. Lúc vớt lên đã bị trương trắng bệch. Người chết vô đối chứng, không thể thẩm vấn đành phải thôi.
Chỉ là Linh Nguyệt đang nằm liệt nửa người, lúc nàng ta mơ hồ tỉnh lại muốn chết muốn sống cũng không thể tiếp thu sự thật này.
Chỉ cần vượt qua điểm lạnh nhất của mùa đông liền sẽ nghênh đón mùa xuân ấm áp tới.
Diệp Tống tinh thần càng thêm sa sút, kể cả không rủ Tô Tĩnh tới uống rượu ăn khuya, thì một mình nàng mỗi ngày cũng đều uống đến say mèm. Tô Tĩnh vẫn luôn cho hai thủ hạ đắc lực bảo hộ Diệp Tống, chỉ cần Diệp Tống ra cửa họ sẽ đi theo sau. Hành tung của nàng Tô Tĩnh đều nắm trong lòng bàn tay, chẳng qua khi Tô Tĩnh chủ động tới tìm nàng, nàng lại không nói một lời chỉ lo uống rượu, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh ở phía sau nàng, lo lắng nói: "Chờ ngươi nghĩ thông suốt, ta sẽ bồi ngươi uống đến thống kɧօáϊ."
Diệp Tống không rêи lên một teiéng mà đi xa. Sau đó, Tô Tĩnh quả nhiên không tới quấy rầy nàng.
Đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Tống thất tha thất thểu từ quán rượu đi ra, người đầy mùi rượu. Nàng giống như một cái hũ nút, chẳng ai biết trong hồ lô của nàng đang ẩn giấu cái gì.
Mặt đường ẩm ướt, hai bên góc tường còn dính tuyết đọng, gió lạnh thổi vào trong ngõ nhỏ, tinh tế mà nghe còn thấy có chút giống với tiếng rót rượu vào trong hồ lô.
Diệp Tống một mình đi trong ngõ hẻm, phía trước có bốn năm nam nhân miệng đầy mùi rượu đang đi tới, vừa đi vừa nói toàn chuyện thô tục, thi thoảng lại cười một phen. Kết quả lúc đi qua người Diệp Tống, một nam nhân lơ đang đụng phải bả vai nàng. Nàng bị đụng lảo đảo mấy bước, kịp thời đứng vững mới không té ngã.
Trêи đường đi gặp một công tử mặt trắng, làm cho mấy lưu manh hán tử sinh ra một chút hứng thú, huống hồ bọn họ người đông thế mạnh, công tử mặt trắng lại lẻ loi một mình, còn uống say như chết.
Diệp Tống không quá để ý, tiếp tục bước đi không ngờ bị người chặn đường.
Nam nhân bị đâm hình như bị què một bàn tay, nắm ngón tay dị dạng biến hình thoạt nhìn như vết thương cũ. Một cái tay khác của cầm một bầu rượu liền dùng cánh tay dị dạng kia bắt lấy cánh tay Diệp Tống nói: "Ngươi đụng vào người khác lại đi như vậy có vẻ không tốt chút nào a." Nói xong định khoác lên vai Diệp Tống, "Huynh đệ, có chuyện gì mà khiến ngươi nửa đêm còn uống thành như vậy? Ngươi nói cho chúng ta nghe một chút? Nếu mọi người nghe xong cao hứng có lẽ sẽ không cùng ngươi so đo việc đụng vào lão tử."
Diệp Tống buồn buồn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng nói chuyện. Nam nhân kia vừa thấy mặt Diệp Tống, biểu tình đột nhiên biến đổi, lại không kịp phản ứng, Diệp Tống nhíu mày liền khom người phun ra, phun đầy một thân nam nhân kia.
Thù mới nợ cũ đến cùng lúc, làm nam nhân lưu manh này tức khắc thẹn quá hóa giận, hắn xách vạt áo Diệp Tống, không biết là cao hứng hay phẫn nộ nói: "Không phải oan gia không gặp nhau a, ngươi nói có phải hay không? Không nghĩ tới, lại gặp được ngươi."
Diệp Tống mê mang nhấc lên mi mắt, nhìn nam nhân trước mặt thật sâu, thật lâu sau cũng không nhớ nổi đã gặp hắn ở nơi nào, liền lấy vạt áo từ trong tay hắn nói: "Ngươi nhận lầm người rồi."
"Chính là ngươi! Dù ngươi có hóa thành tro lão tử cũng nhận ra được!" Nam nhân bắt lấy tay Diệp Tống, thô lỗ ấn nàng lên tường, hai chân bị tuyết bao phủ, sớm đã lạnh băng không còn tri giác. Hắn đem bàn tay dị dạng giơ trước mặt Diệp Tống cười đắc ý, "Ngươi đã quên? Ta đây sẽ giúp ngươi nhớ lại một chút, cái tay này ngươi có nhớ rõ không, ngươi dùng gạch đập vào chẳng lẽ đã quên sạch sẽ?"
Người của Tô Tĩnh phụ trách bảo vệ Diệp Tống thấy thế, nhanh chóng hiện thật, ai ngờ Diệp Tống nhìn cái tay kia đột nhiên cười hỏi, "A, không nghĩ tới, thì ra là cố nhân." Ánh mắt nghiêng qua nhìn vào hai người bảo hộ bên cạnh, lại nói, "Các ngươi trở về đi, ta không cần các ngươi nhúng tay."
Thủ vệ do dự, Diệp Tống quát lạnh một tiếng: "Cút trở về đi! Lão tử không cần các ngươi quản!" Hai người liếc nhau, sau đó lại biến mất, chẳng qua là về Hiền Vương phủ báo cho Tô Tĩnh.
Hai người vừa đi, tức khắc mấy tên lưu manh gan cũng lớn hơn một chút. Diệp Tống say khướt, nhân lúc người kia chưa chuẩn bị đã bắt được cái tay dị dạng kia, dùng sức vặn khiến nam nhân đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, Diệp Tống động thủ đánh trước.
Nàng xuống tay tàn nhẫn giống như đang phát tiết, bốn năm nam nhân cũng không ấn ngã nàng. Nàng từ trong đống tuyết bới ra một cục gạch, gặp ai đập người đó, giống như người điên. Cuối cùng mấy nam nhân bị đánh khiến người bừng bừng hỏa khí, đồng loạt xông lên, kiềm trụ tay chân Diệp Tống, ép lại thành hình chữ "Đại" dán lên tường.
Nam nhân dị dạng tiến tới tán cho nàng hai cái, nàng không hề phản ứng. Hắn ta lại kéo dây buộc tóc trêи đầu nàng, suối tóc đen liền chảy xuống, ghê tởm nói: "Lão tử phải dạy dỗ ngươi, lần trước là do ngươi vận khí tốt, ngươi cho rằng lần này vẫn còn vận khí tốt như lần trước sao?" Hắn nắm cằm nàng, xem kỹ gương mặt, trêи mặt hiện lên nụ cười xấu xa, "Các huynh đê xem, đây chính là cái loại đàn bà vừa cay vừa xinh đẹp, lát nữa chúng ta thay phiên nhau chơi ả."
Vừa nói hắn vưa dùng tay kéo cổ áo Diệp Tống, lộ ra da thịt trắng như ngọc bên trong, mấy tên xung quanh ɖu͙ƈ vọng tức khắc nổi lên.
Gió lạnh thổi vào cổ Diệp Tống, nàng lúc này mới có chút thanh tỉnh, giật giật tay, phát hiện tay chân đều bị người khác cố định, bàn tay dơ bẩn còn đang sờ lên người nàng. Nam nhân dị dạng một bên nhìn mặt nàng, một bên chậm rãi kéo đai lưng nàng xuống, cởi ra từng chút một. Lúc tay hắn chuẩn bị luồn vào xiêm ý, hai mắt Diệp Tống bỗng nhiên hoàn hồn, húc đầu vào nam nhân kia, cái trán liền chảy ra máu.
Hắn ta không dự đoán được nàng lại ra chiêu này, thình lình bị húc nên đầu choáng mắt hoa ngã xuống, duỗi tay xoa trán, tất cả đều là máu. Mấy tên khác bị động tác này làm cho rối loạn tay chân, kết quả Diệp Tống bị ném trêи tuyết.
Nam nhân tay dị dạng giận tím mặt, nhào lên muốn đánh Diệp Tống, nhưng vào một khắc kia, hắn đang đè lên Diệp Tống đột nhiên trừng lớn hai mắt, không nhúc nhích. Mấy người khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tống mặt vô biểu tỉnh đẩy nam nhân tay dị dạng ra, quần áo lộn xộn ngồi dậy, tên kia ngã xuống nền tuyết, đôi tay che lại bụng, nơi đó máu đang chảy ra như suối. Mà trêи tay Diệp Tống đang nắm chặt một con dao găm sắc bén, trêи chuôi còn khảm đá quý. Không chờ mọi người phục hồi lại tinh thần, Diệp Tống bỗng chốc xoay người lại, tiếp tục hướng nam nhân dị dạng tặng một dao trêи ngực gã.
Tàn nhẫn đâm vào lại tàn nhẫn rút ra.
"Ngươi..."
Diệp Tống nhẹ giọng hỏi: "Không phải oan gia gặp nhau sao, ngươi nói có phải hay không?"
Hắn ta không trả lời nàng, tròng mắt trắng dã. Diệp Tống lại đâm xuống một dao đưa hắn lên trời.
"Giết, giết người..." Mấy tên lưu manh lúc này mới phản ứng lại, rốt cuộc không rảnh lo cho đồng bạn vừa bị giết, hoảng hốt chạy đi.
Trêи tay máu chảy lạnh lẽo, máu trong thân thể cũng chảy lạnh lẽo.
Tô Tĩnh nhanh chóng chạy tới, đứng ở đầu ngõ, thở hổn hển. Hắn thấy bóng dáng Diệp Tống ngồi xổm trêи mặt đất, trước mặt nàng là một cỗ thi thể, trêи tay nàng đều là máu tươi, hung khí còn đang nắm trong lòng bàn tay.
Thật lâu sau, Diệp Tống mới đứng lên, sửa lại quần áo của mình, vén lại tóc, vừa quay đầu liền đối mắt với Tô Tĩnh.
Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó rũ mắt, lông mi run run lên.
"Ta giết người rồi." Diệp Tống bình tĩnh nói. Nàng không nghĩ tới bản thân mình lại giết người, không nghĩ tới sẽ có người bắt gặp bản thân mình lúc này.
Nàng có nghĩ tới, nàng gặp người xấu tại ngõ nhỏ này, có phải hay không Tô Nhược Thanh sẽ giống như lần trước kịp thời xuất hiện, ra tay cứu nàng. Lúc nghĩ như vậy, mới đột nhiên cảm thấy mình rất nhớ hắn, không có tiền đồ mà nhớ đến hắn. Hắn là hoàng đế, sao có thể lúc nào cũng xuất hiện lúc mình cần hắn được, cuối cùng chỉ biết dựa vào chính mình.
Dựa vào chính mình.
Chỉ là không nghĩ tới, Tô Nhược Thanh không đến, Tô Thần không đế, Tô Tĩnh lại đến.
Tô Tĩnh chạy như bay tới bên nàng, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh, thân thể co rúm lại, để cả người theo tự nhiên mà lọt vào trong ngực hắn, hắn dùng áo ngoài bọc kín nàng, đỡ đầu nàng gần sát ngực mình nói: "Không sao, là hắn đáng chết."
Diệp Tống hô hấp đứt quãng, an tĩnh noi: "Tối nay hương mai không nhiễm mùi son phấn." Tô Tĩnh bê ngang nàng lên, Diệp Tống oa trong ngực hắn, "Lòng ta rất thoải mái."
"Thoải mái thì tốt, còn muốn uống mấy chén nữa không, ta bồi ngươi." Tô Tĩnh nói.
"Được a."
Cuối cùng Tô Tĩnh ôm Diệp Tống đến quán thịt dê nướng, ông chủ vừa thấy Diệp Tống cả người đầy máu liền sợ hãi không nhẹ. Tô Tĩnh nói: "ông chủ, mượn vợ ngươi một bộ quần áo sạch sẽ, để người trong lòng ta ở nơi này của ngươi tắm qua chút."
Ông chủ sao có thể không nhận ra Diệp Tống, chỉ là không nghĩ tới Diệp Tống lại là một nữ tử. Tô TĨnh chưa từng mang một nữ nhân ban đêm tới cửa hàng của mình ăn khuya, nếu Diệp Tống là người trong lòng hắn, như vậy hết thảy đều dễ hiểu. Ông chủ cũng bất chấp, chạy nhanh vào hậu viện bảo vợ mình nấu nước nóng.
Diệp Tống đứng trước thùng gỗ mù mịt hơi nước cởi áo, Tô Tĩnh cũng không lưu lại nói: "Ta ở phía trước chờ ngươi."
Chờ đến khi Diệp Tống đã tắm sạch sẽ, mặc một bộ thường phục của phụ nhân, tóc dài ẩm ướt xõa trêи vai, mặt cũng rửa sạch sẽ, trêи trán lúc này có thể nhìn thấy vết thương rõ ràng, đỏ rực. Tô Tĩnh ngồi trêи bàn rượu, ông chủ cũng đã nướng xong thịt dê, nóng hôi hổi bưng lên.
Diệp Tống hiển nhiên đã bình tĩnh lại, rót một ngụm rượu lại cầm thịt dê lên bắt đầu gặm, vừa gặm vừa nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Nghe nói ngươi không nguyện ý để người của ta bảo hộ ngươi." Tô Tĩnh vân đạm phong khinh nói.
"Lúc ấy ta rất muốn đánh một trận, trong lòng mới thống kɧօáϊ... kɧօáϊ...Mắng..." Diệp Tống ngẩng đầu lên, môi bị ớt cay làm cho đỏ ửng, trừng mắt Tô Tĩnh. Tô Tĩnh phong tình vạn chủng nhướng mày, hắn dùng khăn trắng tẩm rượu thuốc đè lên vết thương trêи trán nàng không chịu dời đi.
Miệng vết thương chạm vào rượu, hiển nhiên rất đau. Diệp Tống nhiều lần nhắm mắt trợn mặt, rốt cuộc lúc sắp không nhin được, Tô Tĩnh lại bỏ khăn tay xuống, cười hì hì nói: "Nhìn ngươi như vậy ta cũng cảm thấy thống kɧօáϊ." Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng tay lại lấy ra một mảnh vải sạch sẽ đã sớm chuẩn bị tốt bao quanh trán Diệp Tống, buộc thắt sau đầu nàng, ngón tay như có như không lướt qua môi nàng. Sau đó để rời đi sự chú ý của Diệp Tống, hắn bưng lên một chén rượu, "Nào, ta bồi ngươi uống rượu."
Diệp Tống một tay đỡ trán, một tay bưng rượu cụng ly mới hắn.
Hết chương
Chậc, chậc, chị nhà nát rượu quá... Sau cái chết của Hạ Hạ lại hành bản thân như này. Nói thật là say rượu khổ lắm luôn ấy, đầu óc quay cuồng, nếu lỡ uống phải rượu đểu sáng hôm sau dậy đầu sẽ đau nhức, đáng sợ cực.
Mấy tên thị vệ cũng hài, nhìn cảnh đấy mà cả hai đều bỏ đi được. Ít nhất cũng phải có một người ở lại để xem Diệp Tống thế nào chứ -_-