Ánh mắt Tô Tĩnh diễm liễm, nơi khóe miệng hiện lên ý cười như hồ ly giảo hoạt nói: "Kế sách duy nhất hiện nay chỉ có thể là từ từ chờ đợi."
"Được, về sau sẽ thường tới."
Tô Tĩnh hỏi: "Ngươi bồi ta?"
Diệp Tống không hàm hồ nói: "Lúc rảnh rỗi sẽ bồi ngươi."
Vì thế đêm nay Diệp Tống và Tô Tĩnh uống thật sự tận hứng, xem mỹ nữ cũng thật tận hứng, Diệp Tống hào phóng nói với Tô Tĩnh, một khi có ɖu͙ƈ vọng rồi, ngàn vạn lần đừng nhịn, cứ phát tiết ra, như thế mới tốt.
Lúc đó Tô Tĩnh thấy ánh mắt nàng say rượu có chút ʍôиɠ lung, khuôn mặt ửng hồng do men say, đôi môi đỏ mọng ướt át, đôi mắt hắn yên lặng đảo xuống dưới. Một khắc ấy, vậy mà hắn lại cảm giác được ɖu͙ƈ vọng của mình đang từ từ trỗi dậy, hắn cười: "Ngươi nói không sai, nhưng còn xem đó là người nào nữa."
Diệp Tống chống cằm, không nghe rõ lắm.
Đêm dần về khuya, Diệp Tống hoàn toàn quên mất hiện tại mình nên về đâu. Sáng nay có rượu sáng nay say, cùng lắm thì ở lại đây ngủ một đêm. Tô Tĩnh cũng cảm giác bản thân có chút không thanh tỉnh, lúc này đột nhiên nghe thấy thanh âm tú bà nóng nảy: "Ai nha, vị công tử này, gian phòng kia đã có khách! Không bằng nô gia đưa người sang phòng khác?"
"Không cần, ta tới tìm người."
Tô Tĩnh vừa nghe liền giật mình, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa. Hắn thấy Diệp Tống đang nằm trêи bàn, trong tay còn cầm chén rượu, lẩm bẩm "Uống đi", hắn vỗ mặt Diệp Tống nhưng nàng cũng không tỉnh, hắn nói: "Tẩu tử tốt, có người tới đón ngươi về nhà, ta đi trước một bước a." Hắn tới bên cửa sổ, lại quay trở lại bay tới bên tai Diệp Tống nói nhỏ một câu: "Tô Thần tới đón ngươi, là Tô Thần."
Diệp Tống nghe thấy cái tên này, theo bản năng nhíu mày lại.
Lúc Tô Thần đẩy cửa bước vào thấy Diệp Tống đang nằm bò trêи bàn, biểu tình tối sầm lại. Cửa sổ mở toang, gió lại thổi thẳng vào người nàng. Tô Thần nhíu mày hỏi tú bà: "Nàng cùng ai tới?"
Tú bà là người khôn khéo, nghe vậy giật mình, ngay sau đó vô tội lắc đầu: "Công tử, vị tiểu công tử này là một mình tới a." Mấy mỹ nữ trong phòng cũng phụ họa theo.
Sắc mặt Tô Thần thật không tốt, cởi áo nỉ trêи người bọc Diệp Tống lên ôm ra ngoài.
Khi quản gia hồi phủ, hắn nghe nói Diệp Tống nửa đường xuống xe dạo Tố Hương lâu, trong lòng liền nổi lên một ngọn lửa giận không rõ. Chờ đến nửa đêm cũng không thấy Diệp Tống chủ động mò về, hắn rốt cuộc không nhịn được liền đi tìm nàng.
Chính hắn cũng không biết, trong lòng mình đang ôm loại tâm tình gì.
Diệp Tống sợ lạnh, cuộn tròn trong ngực Tô Thần, lại sợ cái ôm ấm áp này biến mất nên vòng tay ôm cổ hắn, Tô Thần ôm nàng từng bước một quạnh quẽ đi trêи đường.
Giờ này khắc này, Diệp Tống mới chậm rãi đáp lại câu nói vừa rồi của Tô Tĩnh: "Tô Thần? Thôi bỏ đi, trước nay không ai khiến ta cảm thấy ghê tởm như vậy."
Tô Thần dừng chân, cánh tay nắm thật chặt, còn bình tĩnh hỏi: "Vì sao lại cảm thấy ghê tởm?"
Diệp Tống mơ mơ màng màng trả lời: "Chỉ bằng việc hắn thích một tiện nhân."
Vừa nói xong, Tô Thần nhịn không được liền buông tay ném Diệp Tống lên tường, khiến lưng nàng bị đập thật mạnh. Phàm là chuyện có liên quan đến Nam Xu, hắn liền không thể khống chế được bản thân mình.
Diệp Tống ôm đầu bò dậy, nhìn bóng dáng hắc hắc của Tô Thần ngây ngô cười: "Đi làm gì, về uống tiếp!"
Liên tục mấy ngày, Diệp Tống trở về Ninh Vương phủ ngày nào cũng mơ mơ màng màng. Tô Tĩnh trở thành cộng sự tốt nhất của nàng. Hai người cùng nhau dạo nhà thổ uống hoa tửu, cùng nhau ngồi xổm dưới trời gió lạnh run nhìn lén nhân gia trêи giường đất sống đông cung, cùng nhau ăn bữa khuya nướng BBQ, cùng nhau ăn chơi trác táng.
Diệp Tống cười đến vô tâm vô phế nhưng ai cũng không thấy rõ được trong nội tâm nàng có đang cười hay không.
Thường xuyên hừng đông mới hồi phủ, một thân toàn mùi rượu.
Bụng Nam Xu càng ngày càng lớn, Tô Thần một đoạn thời gian dài cũng không có rảnh quan tâm Diệp Tống.
Hôm nay Diệp Tống cùng Tô Tĩnh đi ăn thịt dê nướng. Lúc nàng đi qua tiệm rượu còn tiện tay ôm một vò rượu trắng, vừa đi đường vừa uống rượu sưởi ấm. Tới cửa hàng, ông chủ đã rất quen thuộc với nàng liền mang rượu ngon thịt ngon ra chiêu đãi.
Diệp Tống ăn rất nhiều cũng uống rất nhiều, mãi cho đến khi bụng có chút trương phình phình cũng không thấy Tô Tĩnh đến.
Ông chủ nhìn sắc trời tối đen nói: "Canh giờ này, Tô công tử chỉ sợ sẽ không tới được, có khả năng hắn có việc nên trì hoãn, Tống công tử vẫn muốn đợi hắn sao?"
Diệp Tống bĩu môi ngậm xiên tre hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn có thể bị việc gì làm trì hoãn?"
Ông chủ ý vị thâm trường nói: "Tô công tử phong lưu, có khả năng là bên người có mỹ nhân nên không rời đi được a."
Tới khi cửa hàng đóng cửa, nàng mới chậm rì rì bước ra, lại bảo ông chủ rót cho nàng một vò rượu trắng để trêи đường uống. Nàng lảo đảo xiêu vẹo đi đi dừng dừng, cuối cùng quẹo vào một ngõ nhỏ mà đến chính mình cũng không biết là chỗ nào, bỗng nhiên cổ họng nóng lên, nạng vội đỡ tưởng ói ra.
Uống quá nhiều nên lúc phun ra có chút khó chịu.
Phun xong rồi, nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi, bỗng nhiên gió lạnh ban đêm quất vào mặt, bốn phía vang lên tiếng chân đạp trêи mái ngói, ban đêm nên nghe được vô cùng rõ ràng. Nàng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy bóng đen chợt lóe qua.
Đợi đến khi yên tĩnh lại, đầu này Diệp Tống đang xiêu vẹo đứng, đầu kia là một hắc y nhân, trong tay cầm kiếm. Diệp Tống quăng bầu rượu, dựa vào tường, lười biếng cười nói: "Ai phái ngươi tới, muốn tiên hạ thủ vi cường?"
Đối phương không dao động. Ngay sau đó, ánh mắt Diệp Tống thanh tỉnh thật sự, nàng đột nhiên quay đầu chạy thật nhanh.
Diệp Tống chạy được một lúc, hắc y nhân mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo. Ngõ nhỏ loanh quanh lòng vòng, nàng chuyên hướng đoạn đường hẹp lại tối om mà chạy, nghĩ hắc y nhân dù có khinh công cũng không thể hoàn toàn thi triển được, mái ngói chân đầu bị dẫm đến rung động, mái ngói rơi xuống mặt đất vỡ vụn tạo ra thanh âm vô cùng thanh thúy, từ các nhà bên truyền ra tiếng chó sủa hoặc tiếng trẻ con khóc, không chút an bình.
Mặc dù là như vậy, Diệp Tống vẫn sắp bị hắc y nhân đuổi theo. Nàng cái khó ló cái khôn, không rảnh lo nhiều, lập tức chọn một cổng lớn vọt vào, thanh âm lớn liền khiến người bên trong thức giấc. Đèn sáng lên, có hán tử mặc áo ngủ cầm gậy gộc hùng hùng hổ hổ đi ra, cho rằng có đạo tặc, không nghĩ vừa bước ra khỏi phòng liền ngây ngẩn cả người.
Một vị công tử trẻ tuổi anh khí đang đứng ở trong viện, xiêm y có chút hỗn loạn chật vật, miệng đang thở phì phò, mà đối diện hắn, là một hắc y nhân âm lệ, ánh mắt gắt gao khóa chặt hắn.
Hán tử suy nghĩ một chút, lại run rẩy tắt đèn dầu, ngoan ngoãn vào nhà, ôm vợ con tiếp tục ngủ, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, cái gì cũng chưa nghe thấy. Loại chuyện kẻ thù đuổi giết nhau này, tốt nhất vẫn đừng nên dính vào, bằng không mất nhiều hơn được.
Trong viện chứa rất nhiều đồ đạ, có chút lộn xộn, chỉ chốc lát sau trong viện vang lên tiếng đao kiếm chém đồ vật, Diệp Tống một bên trốn một bên cầm đồ ném, khiến cho cả viện càng thêm hỗn loạn. Nàng hô to: "Cứu mạng a! Có cường đạo! Cứu mạng a!"
Cánh tay bị dính hai nhát kiếm, Diệp Tống hô càng ngày càng to, khiến mấy nhà xung quanh ầm ĩ không thôi.
Hắc y nhân thấy thế, muốn tốc chiến tốc thắng. Từng kiếm hướng tới Diệp Tống càng thêm tàn nhẫn vô tình. Mắt thấy Diệp Tống bị bức lui đến góc tường muốn tránh cũng không được, thanh trường kiếm kia nhắm thẳng ngay ngực nàng đâm tới. Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên leng keng một tiếng, quát xếp xé gió lao tới cùng trường kiếm va chạm, lực đạo vô cùng lớn khiến cho kiếm của hắc y nhân lệch khỏi quỹ đạo, sau đó cắm vào bên cạnh bả vai Diệp Tống.
Hắc y nhân sửng sốt. Diệp Tống cũng sửng sốt.
Chợt một đạo hương mai thoang thoảng qua mũi, Diệp Tống trong nháy mắt thấy thân hình Tô Tĩnh phi cực nhanh tới, thuận tay ôm eo Diệp Tống kéo nàng ra khỏi góc tường, gắt gao ôm chặt trong ngực.
Hắn gấp gáp chạy tới, Diệp Tống cũng ngửi ra được một cỗ mệt mỏi và gió lạnh thấm vào xương cốt.
Tô Tĩnh đưa Diệp Tống tới một chỗ an toàn, sau đó lại bay ra, cùng hắc y nhân so chiêu, Diệp Tống xem đến hoa cả mắt, thầm than thật xuất sắc ngoạn mục. Ngày thường Tô Tĩnh đều là bộ dáng lười nhác lại ăn chơi trác táng, giờ này khắc này hắn hơi nhấp môi, hai mắt mỏng lạnh, che giấu nhàn nhạt nguyệt quang, hình dáng cực mỹ tựa như là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, không hổ là chiến thần ănm đó, đánh nhau cũng sấm rền gió cuốn khiến người ta nhìn thôi cũng đã khϊế͙p͙ sợ.
Hắc y nhân nhanh chóng bị bức lui. Hắn thấy nhiệm vụ thất bại, không thể lưu lại được, lập tức muốn rút lui. Tô Tĩnh sao có thể cho hắn đường lui, bức hắn vô cùng gắt gao.
Lúc này, người dân bốn phía đều đuốc tới bắt cường đạo, toàn bộ không gian xung quanh tức khắc hỗn loạn, bọn họ càng giúp càng vội, lại khiến cho hắc y nhân thừa dịp chỗ trống đào thoát. Tô Tĩnh muốn bắt nhưng không bắt được, bàn tay lướt qua làm rớt khăn che mặt của hắc y nhân, vừa nhìn thấy bộ dáng kia cả hắn và Diệp Tống đều cả kinh. Hắc y nhân mạnh mẽ nện bước, vượt nóc băng tường rồi hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Diệp Tống chớp chớp mắt. Tô Tĩnh cũng chớp chớp mắt.
"Cường đạo đâu, cường đạo ở nơi nào!" Các bá tánh hăng hái xông tới làm việc nghĩa lại không hề biết bọn họ vừa giúp hắc y nhân trốn chạy.
Mà hán tử đang ôm vợ con run bần bật trong phòng nghe thấy thanh âm bên ngoài, người đông thế mạnh, tức khắc tự tin dâng trào, mở cửa nhìn ra, thấy quang cảnh sân viện nhà mình, tức khắc đối Tô Tĩnh và Diệp Tống hận đến ngứa răng, quát: "Các ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà ta, đập hư nhiều đồ vật như vậy, các ngươi nói phải giải quyết sao bây giờ!"
Tô Tĩnh bên môi treo ý cười nhạt, như tắm mình trong gió xuân, từng bước một tới bên Diệp Tống hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Tống lắc lắc đầu.
Hán tử thấy Tô Tĩnh hoàn toàn xem nhẹ hắn, đang muốn giận dữ, Tô Tĩnh thình linh duỗi tay về phía hắn, trong tay có một thỏi bạc trắng, hán tử liền sáng mắt, Tô Tĩnh hơi nghiêng đầu, cười híp mắt, ôm chầm Diệp Tống vào trong lòng nói: "Phu thê bọn ta bị kẻ thù trong giang hồ đuổi giết, đến nơi ở của ngươi tị nạn, đây là bồi thường."
Diệp Tống cau mày, gia hỏa này thật đúng là biết lựa lời nói dối. Không đợi nàng lấy lại tinh thần, nàng chợt thấy thân mình nhẹ bẫng, kinh ngạc cảm thán mà ngẩng đầu, thấy Tô Tĩnh ôm nàng trực tiếp bay lên nóc tường rời đi.
Bọn họ chạy rất xa, bóng đêm kinh thành đều ở dưới chân. Gió lạnh tuy thấu xương nhưng lại mang theo tư vị khác.
Diệp Tống khẽ nầng cằm nhìn mặt Tô Tĩnh hỏi: "Ôm ta chạy lâu như vậy, ngươi không mệt sao?"
"Mệt." Tô Tĩnh thành thật đáp.
"Vậy ngươi còn không mau bỏ ta xuống."
Hết chương
Chắc không phải lại dùng mặt Diệp Tống đi giết Diệp Tống chứ? Bọn này chắc bị điên rồi. Con Nam Xu đang có thai nên chắc không phải. Haiz. Cứ muốn giết chị nhà cho bằng được cơ. Mệt mỏi thực sự.