Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

chương 68: cửa hàng bán thịt ở phố tây

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Tống dừng đũa cười như không cười liếc nàng: "Muội không cảm thấy tiểu thư nhà muội tuy gầy nhưng rất có khí khái à?"

"Không có, nô tỳ chỉ thấy tiểu thư gầy yếu, thê lương thôi."

Sau khi ăn xong, bên ngoài ánh mặt trời và gió đều rất ấm áp, nàng bảo nha hoàn vác ghế dài ra hành lang nằm phơi nắng, người có chút mệt mỏi, nàng phơi nắng được một lúc liền mơ màng mà ngủ thϊế͙p͙ đi.

Hết một ngày nhàn nhã, hôm sau tinh thần Diệp Tống đã sảng kɧօáϊ trở lại, nhớ tới buổi tối hôm trước, vụ án mạng kia có khả năng liên quan đến quốc tỉ, nàng quyết định đi dạo thuận tiện nghĩ xem có điểm gì khả nghi nữa không. Kết quả đi tới cửa lại bị thị vệ cản lại, nàng đột nhiên nhớ ra ngọc bội đã bị Tô Thần thu lai, hiện tại nàng không thể tùy tiện ra phủ.

Đúng lúc gặp được Tô Thần mới từ triều về bồi Nam Xu ăn sáng giờ lại phải đi làm việc, nàng lập tức trưng ra gương mặt cười tươi như hoa: "Vương gia sớm như vậy đã phải đi phá án, thật là tận chức tận trách vì phúc của bá tánh a."

Tô Thần đề phòng: "Ừm, ngươi muốn làm gì?"

Diệp Tống cười đến vô hại: "Đi cùng nhau a."

Tô Thần đi qua bên người Diệp Tống, nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Không có việc gì ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong vương phủ."

Vừa đi được hai bước thấy góc áo bị kéo căng. Diệp Tống thế mà lại vươn tay bắt lấy góc áo của hắn, khiến cho thủ vệ không dám cản lại. Diệp Tống cười tủm tỉm nói: "Ngươi không cần ta giúp ngươi?"

Tô Thần cười lạnh: "Ngươi là vì bổn vương thu hồi lại ngọc bội không thể tùy tiện ra ngoài, nên mới trưng ra bộ mặt này với bổn vương chứ gì."

Diệp Tống cũng không giảo biện đáp: "Ai, bị ngươi nhìn thấu rồi."

Tô Thần thấy Diệp Tống thế nào cũng không chịu buông tay, đành phải ôm nàng lên ngựa cùng nhau rời khỏi vương phủ. Diệp Tống bắt lấy dây cương nói: "Không phải hôm nay ngươi muốn chọn cho ta một con ngựa sao? Ta không muốn đi cùng ngựa với ngươi rêu rao khắp nơi."

Tô Thần lãnh mặt nói: "Ngươi chướng mắt?"

Diệp Tống quay đầu cười nhìn hắn: "Ta không phải là sợ Nam Xu muội muội hiểu lầm sao. Không bằng chúng ta đi trại nuôi ngựa trước, chờ ngươi chọn cho ta một con ngựa, ta tự mình cưỡi."

Tô Thần có chút bực bội, nhưng nghe nàng nhắc tới Nam Xu, hắn đành phải đem hỏa khí nhịn xuống quay đầu đi trại nuôi ngựa chọn cho nàng một con. Con ngựa này so với con ngựa trắng lần trược có chút cao lớn hơn, màu nâu, thực tuấn tú soái khi, thoạt nhìn cũng càng kiệt ngạo khó thuần.

Đây là Diệp Tống tự mình chọn lựa.

Tô Thần lúc ấy liền cảnh cáo nàng: "Con ngựa này là của bên quân địch bị bắt về đây, tính tình hoang dã không dễ nghe lời.

Diệp Tống nghe xong càng thêm vừa lòng, sờ lên mặt nó, bị nó cao ngạo hất đầu ra, nàng nói: "Không sợ, ta thích con này nhất."

Thấy Diệp Tống trèo lên, con ngựa bất mãn xoay tại chỗ, Diệp Tống kéo dây cương cho nó dừng lại, Tô Thần nói: "Tùy ngươi, nếu bị quăng ngã cũng đừng trách ta không cảnh cáo."

Sau đó hai người phi ngựa tới hiện trường vụ án hôm trước.

Hai ngày nay không thu hoạch được thêm gì, người của Đại Lý Tự đã điều tra trong phạm vi mười dặm lấy cửa hàng của Lưu Nhất Khắc làm trung tâm. Diệp Tống đang rất hứng thú với con ngựa, Tô Thần không ở vương phủ nên nàng không được ra ngoài, vì vậy liền đi trại nuôi ngựa để thuần phục con ngựa này. Diệp Tống bị quăng ngã vài lần, thực không cao hứng, nàng lại trèo lên ngựa lần này dùng tay không vật lộn với nó...

Đây là một con ngựa đực vậy mà lại có cái bờm mềm mại rất đẹp, Diệp Tống túm bờm nó rồi mắng: "Ngươi không chịu nghe lời lão tử sẽ cắt hết bờm của ngươi, để ngươi về sau không thể tìm được bạn gái! Ngươi chọc lão tử điên, lão tử còn muốn thiến ngươi!"

Con ngựa tựa hộ như hiểu tiếng người, lúc này ý thức được vấn đề nghiêm trọng nên mới thoáng chậm lại một chút.

Nghe nói Đại Lý Tự đã tìm được hung khí hại chết Lưu Nhất Khắc, đúng là loại đao mà ngày thường Lưu Nhất Khắc thường dùng, vết máu loang lổ bị ném vào một hẻm nhỏ sát vách là chuồng heo của một nhà dân. Lúc tìm thấy, hung khí đã bị heo trong chuồng dẫm đạp qua lại rất bẩn thỉu. Một con heo tưởng lầm đó là đồ chơi liền hứng thú bừng bừng mà chơi đùa, kết quả bị rách miệng, chủ nhân phát hiện trêи đao kia có khắc một chữ cái "Lưu", không dám trì hoàn chạy nhanh tới báo cho Đại Lý Tự.

Diệp Tống yêu cầu cùng Tô Thần đi ra ngoài, Tô Thần không cự tuyệt, Diệp Tống liền một thân nam trang cưỡi ngựa cùng hắn tới nhà dân kia, dò hỏi kĩ càng cũng không phát hiện người này có một tia chột dạ, chỉ thấy biểu tình lo lắng hãi hùng, hẳn là không chứa chấp hung thủ.

Chắc lúc hung thủ đi ngang qua, tiện tay ném vào chuồng heo.

Tô Thần hạ lệnh, kiểm tra toàn bộ cư dân sinh sống trong hẻm nhỏ.

Lúc này Diệp Tống chợt nhìn thấy một tên ăn mày đang cầm cái chén sứt, quần áo tả tơi chống gậy khập khiễng đi qua, hình như biết đụng phải quan nhân nên nhát gan mà cúi đầu tăng tốc độ, Diệp Tống đột nhiên gọi hắn lại hỏi: "Ở đây yên tĩnh không có người qua lại, vì sao ngươi lại đến đây ăn xin?"

Tên ăn mày vâng vâng dạ dạ đáp: "Bẩm đại nhân, nơi này là lối tắt tới phố tây, tiểu nhân muốn xin cơm ăn nên phải tới chỗ có nhiều người."

Diệp Tống phất tay, tên ăn mày vội vàng rời đi. Nàng ngoái đầu nhìn Tô Thần cười: "Chi bằng chúng ta cùng đi dạo phố tây náo nhiệt đi?"

Hai người xuống ngựa, không mang theo thị vệ, trêи người đều đang mặc thường phục không khác người bình thường lắm, đi xuyên qua hẻm nhỏ tới phố tây. Phố tây quả thực như là một chợ nông sản mở rộng, cả một đường dài bán gà vịt thịt cá rau dưa trái cây, có không ít người, phần lớn là nha hoàn quản gia nhà giàu tới mua sắm. Bởi vì nhu cầu rất lớn nên chợ ở đây vô cùng nhộn nhịp.

Hai người đi tới trung tâm phố, xuyên qua hàng bán gà vịt đến cửa hàng bán thịt heo, hai bên bày đầy thớt, bên trêи là từng khối thịt heo, phía trêи móc sắt treo cũng không ít, người bán rao to, náo nhiệt phi phàm. Phần lớn đồ tể đều cao to vạm vỡ, đao pháp quen thuộc, một đao chặt xuống liền cắt gọn cả thịt lẫn xương cốt. Diệp Tống chăm chú nhìn, nàng nghĩ tới cái gì Tô Thần cũng nghĩ tới, hai người giống như người một nhà đang nghiêm túc lựa chọn xem miếng thịt heo nào ngon, Diệp Tống làm như không có việc gì nói: "Sức lực rất lớn, thường xuyên dùng đao, thuận tay trái, ngươi có nghĩ rằng hung thủ có khả năng ở trong đó không?"

Tô Thần không đáp, hai người dừng trước một tiệm thịt heo, đồ tể là một người mập mạp, vẻ mặt ôn hòa, thịt nhà hắn có vẻ còn rất tươi mới, màu sắc của thịt hình như hơi khác so với thịt heo, nhưng vì đều là thịt nên cũng không biết khác ở chỗ nào.

Hắn thấy Diệp Tống và Tô Thần tới liền cười ha hả hỏi: "Xin hỏi hai vị khách quan muốn loại thịt gì?"

Diệp Tống cười cười, duỗi tay khảy móc sắt treo thịt heo, nghiêm túc chọn lựa trong chốc lát, nói: "Ta thấy thịt của tiệm ngươi rất tươi."

"Đương nhiên, sáng nay vừa mới giết."

Không đợi Diệp Tống quyết định muốn khối nào, liền có khách hàng khác tiến lên, hình như là khách quen nói: "Vương mập mạp, cho ta hai cân thịt."

"Được!"

Chờ người kia mua thịt xong, Vương mập mạp lại hỏi Diệp Tống: "Khách quan đã chọn được loại nào chưa?"

Diệp Tống chỉ đống xương trêи thớt: "Ta không mua thịt nữa, đống xương kia để hết cho ta đi, ta mua về để vợ ta hầm cháo xương."

Nàng hiện tại đang giả nam, người khác không nhìn ra điểm khác thường. Chẳng qua khi Vương mập mạp nghe thấy hai chữ "vợ ta", sắc mặt có chút thay đổi, cười có điểm miễn cưỡng nói: "Khách quan thật biết quan tâm vợ mình, chẳng qua cũng không nên đối với các nàng quá tốt, các nàng đều là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

Diệp Tống trêu ghẹo nói: "Sao, chẳng lẽ vợ ngươi chính là loại được một tấc lại muốn tiến một thước?" Vương mập mạp động tác chậm lại, hắn thái một miếng lại thổn thức nói: "Vợ ta cũng chẳng khác nào Mẫu Dạ Xoa vừa ác vừa hung dữ, hai ngày trước lại la hét đòi ăn thịt ăn xương, ta cũng không có biện pháp nào." Nàng thấy Vương mập mạp chuẩn bị cho xương vào túi, vội ngăn cản, "Ai, ngươi đừng để nguyên, chặt thành từng đoạn cho ta, bằng không về nhà ta lại phải tự mình chặt, dao trong nhà cũng không đủ sắc."

Vương mập mập đáp ứng, vội lấy đao ra mài hai cái sau đó bắt đầu chặt xương.

Thuận tay trái, thế đao nghiêng xuống, Diệp Tống híp mắt cùng Tô Thần liếc nhìn nhau một cái.

Vương mập mạp một bên chặt một bên tiếp tục nói: "Xương này ăn rất bổ, mang về chỉ cần cho vào nồi hầm lên là được bát canh xương thịt rất ngon. Căn bản không cần phải chặt ra thế này."

Diệp Tống cười nói: "Nồi trong nhà ta rất bé, mẹ chồng thích ăn tủy xương."

Vương mập mạp không nghi ngờ gì, chặt xương thành từng đoạn sau đó dùng giấy dầu gói lại, nói: "Tổng cộng ba đồng bạc."

Diệp Tống nhìn Tô Thần: "Trả tiền đi."

Tô Thần rất phối hợp mà trả tiền, sau đó cầm lấy túi xương cùng nhau đi ra phố tây.

Ra khỏi phố, lập tức có hai thị vệ từ mái hiên nhảy xuống, hiển nhiên vừa rồi vẫn luôn âm thầm quan sát, Tô Thần đem túi xương trong tay đưa cho bọn họ, phân phó: "Chú ý quan sát đồ tể kia."

Hai người lại trở về hẻm nhỏ yên tĩnh, có người đi đường vội vã đi ngang qua nhưng không ai có biểu tình thoải mái, Diệp Tống đưa tay gối sau đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ánh mặt trời kim sắc thuần túy, hai bên đầu tường trong ngõ đều phủ đầy cỏ xanh, gió nhẹ thổi qua liền nhẹ nhàng lay động, hợp lại cùng lớp rêu xanh mỏng trêи tường càng như tăng thêm sức mạnh. Tô Thần nghiêng đầu nhìn Diệp Tống hỏi: "Ngươi than cái gì?"

"Không nghĩ ra a."

"Không nghĩ ra chỗ nào?"

Diệp Tống chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ buổi tối hôm đó, lúc ta tìm được đao khắc, tất cả đã được cho vào túi đặt ở trêи quầy, có thể cho thấy ngày thường sau khi xong việc Lưu Nhất Khắc sẽ thu dọn đao khắc lại, điều này chứng tỏ lúc đó hắn đã hoàn thành công việc của một ngày."

"Điều này thì có gì kì quái, nói không chừng hung thủ giết hắn đúng lúc hắn vừa thu dọn xong."

Diệp Tống quay đầu nhìn hắn, ngữ khí có điểm lạnh: "Vậy tại sao hung thủ lại dùng đao khắc giết người? Chẳng lẽ hắn mất công lấy từ trong túi ra? Trong phòng giãy giụa kịch liệt như vậy, hắn còn có thời gian đi tìm xem đao ở đâu rồi lấy ra à?"

Hết chương

Sắp thành truyện phá án rồi :v

Truyện Chữ Hay