Cai ngục không dám chậm trễ, gian ngục nhốt Diệp Tống được quét tước vô cùng sạch sẽ, đến một con gián cũng không có, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận bọn họ có thể làm được, ví dụ như đem ít rượu cùng đậu phộng đến cho nàng, cai ngục đều sẽ thỏa mãn. Diệp Tống cũng phối hợp rất tốt, ngoài ăn uống, không nháo thêm chuyện gì.
Nhưng có một điều cai ngục cảm thấy rất buồn bực. Vì vừa đến buổi tối, Diệp Tống thật sự nhàm chán đến chết liền sẽ kể chuyện xưa.
Chuyện ma quỷ a.
Cai ngục đều là mấy đại nam nhân, lúc bắt đầu đều không tin mấy chuyện này, chỉ là khi nghe ngữ khí cùng biểu tình quá mức chân thực của Diệp Tống, hơn nữa không khí trong nhà lao vốn dĩ âm trầm, người chết cũng không ít, nên cả bọn đều lạnh sống lưng, không muốn nghe thêm nữa. Nhưng là miệng mọc ở trêи người Diệp Tống a, bọn họ đâu thể bịt miệng nàng được, Diệp Tống ngồi bên trong cứ thế lớn tiếng mà kể, bọn họ không muốn nghe cũng không được, chỉ có cách bịt tai lại.
Thế nên ban đêm, cai ngục đều ngủ không yên ổn.
Buổi tối trong phòng giam cũng thắp đèn, cai ngục vất vả lắm mới ngủ được, nhưng nửa đêm lại là thời điểm Diệp Tống ngủ cũng không an phận chút nào, tay đấm chân đá khiến cai ngục bị đánh thức. Cai ngục xoa đôi mắt lại hỏi nàng làm sao vậy, nàng bất mãn nói: "Có muỗi, cắn lão tử không ngủ được."
Cai ngục gãi gãi đầu, không tin tưởng đáp: "Hôm nay lạnh như vậy, làm gì có muỗi."
Diệp Tống thực suy sụp, tinh thần không phấn chấn chút nào, xem ra thật sự bị muỗi cắn đến phiền, nói: "Có thể là cuối mùa nên mấy con muỗi cố gắng giãy giụa nốt, các ngươi đi kiếm ngải thảo mang tới cho ta." Nàng gãi cánh tay bị muỗi đốt ngứa đã nổi mẩn đỏ, "Ngứa chết lão tử rồi."
Cai ngục thấy thế có chút không đành lòng nói: "Đêm hôm khuya khoắt thế này biết đi đầu tìm ngải thảo?"
Không đợi Diệp Tống nói chuyện, một cai ngục khác đẩy đẩy khuỷu tay hắn nói: "Ai, ngươi đi ra ngoài xem đi, ta thủ ở chỗ này cho."
Vì thế một cai ngục liền cầm theo đèn lồng ra ngoài tìm ngải thảo về đuổi muỗi. Chỉ là hắn còn chưa ra khỏi đại lao liền thấy bóng dáng hai người đang đi tới. Cai ngục không khỏi đề cao cảnh giác, nửa đêm thế này không thể lại đến thẩm vấn phạm nhân được, có phải tới cướp ngục hay không?
Cai ngục theo quán tính sờ chuôi đao đang đeo bên hông, lớn tiếng nói: "Phía trước là ai?"
Hai người cũng không đáp, đi thẳng tới. Mắt thấy sắp đến gần, cai ngục cảnh giác mà rút đao, tức thì một bóng người đã phóng đến trước mắt bằng tốc độ nhanh đến kinh người, cai ngục tâm đã nhảy lên cổ họng, một lệnh bài chợt xuất hiện trước mặt hắn, hắn mở to mắt nhìn lên, sau đó hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống, run run: "Nô tài, nô tài tham kiến hoàng..."
Tô Nhược Thanh một thân thường phục, thần thái thanh lãnh, khoanh tay đánh gãy lời cai ngục nói: "Bình thân." Cai ngục nơm nớp lo sợ đứng lên, Tô Nhược Thanh nhìn thoáng qua đèn lồng trong tay hắn, hỏi: "Đêm đã khuya rồi, còn muốn đi đâu?"
Cai ngục đúng sự thật nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Ninh Vương phi bị muỗi cắn, trêи tay nổi mẩn đỏ, nô tài đi tìm ngải thảo về đuỗi muỗi cho Vương phi."
Tô Nhược Thanh nhíu mi một chút, hành động này rất nhỏ dường như không ai phát hiện được, gọi một tiếng "Quy Dĩ", Quy Dĩ hiểu ý, tức khắc lùi ra biến mất sau bóng đêm. Hắn vươn tay về phía cai ngục, cai ngục hiểu ý giao ra chùm chìa khóa, sau đó Tô Nhược Thanh nâng bước vào đại lao, nhàn nhạt nói: "Để tất cả lui ra hết đi."
"Vâng." Cai ngục vội vàng theo vào, thông báo cho các cai ngục khác lui ra.
Diệp Tống đang đợi ngải thảo tới để đuổi muỗi, không dám nằm xuống tiếp tục ngủ liền ngồi dựa trêи tường đá, thi thoảng lại cào cào cánh tay bị ngứa, buồn ngủ gật gà gật gù. Bỗng nhiên nghe được âm thanh mở cửa nhà lao, tưởng ngải thảo tới, nhập nhèm mở mắt, ngẩng đầu lên, trong mắt thấp thoáng ngọn đèn dầu, cười nói: "Nhanh như vậy đã trở lại, cũng nhanh nhẹn đấy."
Nhưng nàng chỉ cười được một nữa liền thấy rõ người tới, ý cưới nơi khóe miệng cứng đờ. Tô Nhược Thanh mở cửa nhà lao, đứng ở cửa, rũ mắt nhìn nàng, thâm thâm thiển thiển.
Đêm thực yên tĩnh, hai người đều trầm mặc.
Vẫn là Diệp Tống có chút xấu hổ mà rời đi tầm mắt, nói: "Sao ngươi lại tới đây." Nàng chợt nghĩ tới thân phận Tô Nhược Thanh, "À đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên. Ta hẳn phải tham kiến Hoàng Thượng." Nàng định quỳ xuống hành lễ với Tô Nhược Thanh.
Còn chưa kịp quỳ xuống, Tô Nhược Thanh liền nâng Diệp Tống lên, sau khi nâng nàng lên hắn liền hơi khom người xuống, ở bên tai nàng nói: "Miễn lễ, từ nay về sau, ở trước mặt trẫm, không được quỳ xuống. Trong thiên hạ, chỉ có một mình Diệp Tống nàng, thấy trẫm được miễn lễ."
Diệp Tống ngẩn người, nâng lên mi mắt, nhìn sâu vào sóng mắt hắn. Ngực bỗng dưng có chút đau, Diệp Tống nỗ lực đứng vững thân mình, nàng vẫn là tham luyến hương thơm thanh nhuận cùng độ ấm trêи người hắn, nàng không có lui lại mà dựa vào cánh tay hắn, chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng đầu về một bên, nàng đã có thể gối lên vai Tô Nhược Thanh.
Diệp Tống hít một hơi thật sau, cười có chút bi ai lạnh lẽo, nói: "Sao nửa đêm ngươi lại tới đây?"
"Tới xem nàng được không?", Tô Nhược Thanh thanh âm trầm thấp mang theo từ tính, "Ban ngày không tiện tới, nên chỉ có thể tới vào nửa đêm."
Hắn nói chuyện nhẹ nhàng, nghe có chút giống hài tử ngoan hiền. Diệp Tống cười nhẹ, nói: "Nói giống như đi ăn trộm vậy."
Diệp Tống đi đến bên giường đá, gạt chăn mỏng ra một bên rồi ngồi xuống giường đá lạnh băng nói: "Nếu không ngại, ngươi lại đây ngồi đi."
Tô Nhược Thanh sắc mặt trầm tĩnh đi tới ngồi xuống, kỳ thật hắn có chút để ý, nhưng không phải để ý hoàn cảnh trong nhà giam không tốt, mà là để ý việc để Diệp Tống ở hoàn cảnh không tốt như vậy. Hắn kéo chăn mỏng kia lại bao bọc lên người Diệp Tống, thấp giọng nói: "Có lạnh hay không?"
Diệp Tống cong môi: "Vẫn tốt."
Sau đó lại là một trận trầm mặc. Kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại sợ vừa nói ra sẽ làm mọi thứ thay đổi.
Chỉ chốc lát sau, Quy Dĩ đã quay trở lại. Mang đến đàn hương cùng thuốc bôi, hắn giao mấy thứ này cho Tô Nhược Thanh sau đó không tiếng động mà lui ra. Tô Nhược Thanh đặt đàn hương ở bốn góc của nhà tù, đàn hương có công dụng đuổi muỗi rất tốt, sau đó lại kéo tay áo Diệp Tống lên, lộ ra đoạn cánh bị muỗi đốt đã nổi mấy vết mẩn đỏ.
Thấy Tô Nhược Thanh nhíu mày, Diệp Tống buồn cười nói: "Sao ngươi biết ta bị muỗi cắn?"
"Ta ở cửa gặp cai ngục đi tìm ngải thảo giúp nàng."
Hắn lấy một ít thuốc mỡ bôi lên mấy vết muỗi đốt, Diệp Tống muốn rụt tay lại nói: "Kỳ thật những việc này ta có thể tự mình làm, ngươi đưa thuốc cho ta, ta tự mình bôi."
Tô Nhược Thanh không buông tay, nhàn nhạt nói: "Không sao, ta bôi cũng thế thôi."
Diệp Tống nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, thuốc mỡ bôi lên cánh tay có chút lành lạnh, rất là thoải mái, nàng không khỏi nhẹ nhàng nói: "Ngươi đối với nữ nhân ở hậu cung cũng tốt như vậy sao?"
Tô Nhược Thanh dừng một chút, sau một lúc lâu mới nói: "Ta chỉ đối tốt với một mình Diệp Tống."
"Ngươi vì sao không nói sớm cho ta ngươi là Hoàng Thượng?" Diệp Tống cười "Như vậy ta có lẽ sẽ không thích ngươi."
"Nàng không thích ta là Hoàng Thượng?" Tô Nhược Thanh nói, "Vậy nàng cũng đâu có nói cho ta nàng là Ninh Vương phi."
"Chuyện của ta dù ta không nói ngươi cũng biết, nhưng chuyện của ngươi, ngươi không nói ta sẽ không biết."
Tô Nhược Thanh làm như không có việc gì nói: "Nàng không hỏi ta."
"Ta không hỏi ngươi, ngươi không thể chủ động nói sao?" Diệp Tống hỏi.
Tô Nhược Thanh bôi thuốc xong, ôn nhu buông ống tay áo xuống, xong lại bắt đầu kéo ống tay áo còn lại lên, nói: "Nếu ta nói, nàng sẽ không thích ta, cũng may là ta chưa nói."
Diệp Tống nhìn hắn, trong lòng vừa có chút đau lại vừa có chút ấm, chóp mũi hồng hồng: "Ngươi chơi xấu."
Tô Nhược Thanh giơ tay lên chạm vào sườn mặt nàng, trêи má nàng cũng có hai vết muỗi đốt, ngón tay hắn vuốt ve, ôn nhu cực kì, nói: "Cũng chỉ có chuyện của nàng, ta mới vô lại như vậy."
Nhận thấy thời gian cũng không còn sớm, Tô Nhược Thanh chuẩn bị rời đi, mới hỏi: "Ta muốn biết điều kiện của nàng là gì, có thể nói cho ta không?"
Diệp Tống suy nghĩ nói: "Trước tiên cho ta cùng Tô Thần hòa li, trả tự do cho ta."
Tô Nhược Thanh sóng mắt khẽ động, nói: "Ninh Vương sẽ không đáp ứng đâu." Có lẽ Diệp Tống không nhìn ra nhưng hắn lại nhìn rất rõ ràng, Ninh Vương không phải một chút cũng không thèm để ý, hắn vô cùng có khả năng sẽ không đáp ứng.
Diệp Tống nở nụ cười, nói: "Hắn sao có thể không đáp ứng, hắn so với ta còn mong muốn hơn đi. Nếu thật là không đáp ứng, một ngày kia ta hưu Tô Thần sẽ làm xấu mặt mũi hoàng gia các ngươi, ngươi cũng không được giáng tội ta cùng với Diệp gia của ta. Đây chính là điều kiện hoàn chỉnh của ta."
"Được", Tô Nhược Thanh đáp ứng rồi lại hỏi, "Hòa li xong sau đó đi đâu?"
"Sau đó?" Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười lập tức nhạt đi, "Chúng ta không có sau đó."
Tô Nhược Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, hỏi: "Vì sao?"
Diệp Tống ra vẻ thoải mái nhún nhún vai: "Bởi vì ngươi là Hoàng Thượng của Bắc Hạ quốc, triều thần dân chúng sẽ chấp nhận cho ngươi nạp một nữ nhân đã hòa li vào hậu cung của ngươi sao, hơn nữa nữ nhân này còn từng là em dâu của ngươi?" Tô Nhược Thanh sắc mặt vắng lặng, Diệp Tống chậm rãi dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không thể chịu đựng được việc nam nhân ta thích còn có nữ nhân khác, tương lai còn không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân, như vậy ta sẽ muốn giết các nàng. Vậy nên, ta sẽ không cùng nhiều nữ nhân như vậy chung một chồng."
Trong phòng giam ánh nến đột nhiên lóng lánh một chút.
Ngay sau đó, Tô Nhược Thanh nghiêng người, tay giữ chặt eo Diệp Tống, cơ hồ có chút bướng bỉnh chế trụ gáy nàng, hắn hôn lên môi nàng. Tiến quân thần tốc, công thành càn quét, triền miên mà ướt nóng, điên cuồng đến không thể bỏ qua.
Diệp Tống ôm cổ Tô Nhược Thanh, hắn hôn vô cùng mãnh liệt, mang theo hơi thở cực nóng. Nàng nhiệt liệt đáp lại hắn, môi lưỡi quấn quít si mê, khắc sâu vào tâm hơi thở lẫn nhau.
Mãi cho đến khi trong miệng nhàn nhạt vị máu, động tác hai người mới chậm lại, lưu luyến.
Hết chương