Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Ngủ một giấc dậy, hoàng hôn ngoài cửa sổ đã sắp chìm nghỉm tiến vào đường chân trời u buồn.
Sở Từ mở mắt ra, nhìn thoáng qua sắc trời liền biết, hiện tại đã qua thời gian mà cậu thường gửi tin cho tiểu quỷ hút máu.
[ Hôm nay còn muốn tiếp tục gửi thư không? ].
[ Gửi chứ ].
[ Bây giờ? ]
Sở Từ không chút để ý nhìn về phía ngoài cửa sổ, đèn nê ông sớm đã toả ra ánh sáng lộng lẫy mà sáng lên: [ Gấp cái gì, dù sao đã muộn rồi, lại muộn trong chốc lát cũng không có việc gì.
]
Tối hôm qua tham gia yến hội phi thường nhàm chán, vị thiên kim kia mới vừa tròn tuổi không quan tâm mà quấn lấy cậu.
Làm hại cậu chỉ có thể cùng Christine ngốc tại một chỗ mới có thể đổi lấy một chút yên tĩnh.
Mà công lực vị kia thiên kim ríu rít thật sự quá mức cường đại, như hình với bóng mà theo tới tận trong mơ.
Làm cậu ngay cả trong mơ trong nháy mắt cũng hiện ra âm thanh ríu rít, cậu không thể không lựa chọn mở to mắt.
Buổi tối giờ, bồ câu trắng truyền tin khoan thai tới muộn, dừng ở trước cửa sổ Ludwig.
Nó dùng cánh nhẹ nhàng gõ gõ cửa kính pha lê, Ludwig mở cửa sổ cho nó.
Bồ câu trắng bay vào phòng, bắt lấy ngón tay lạnh băng của hắn, mở miệng, hạc giấy rớt ở trên bàn sách, phát ra tiếng vang "Lạch cạch" rất nhỏ.
Hôm nay hạc giấy là màu xanh cobalt như màn đêm, dính một chút hương khí yếu ớt.
Loại hơi thở xa lạ này, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.
Ludwig suy nghĩ mạc danh mà đứt đoạn một chút, hắn rũ mắt nhìn hạc giấy tinh xảo trong tay.
Nghĩ thầm, đây là hơi thở trên người nữ quỷ hút máu kia sao?
Bọn họ......!Ở bên nhau sao?
Ngón tay hắn giật giật, rồi sau đó chúng nó như là tự mình có ý thức, không chịu khống chế mà mở ra hạc giấy.
Hắn lần đầu tiên mở ra, động tác lại thuần thục đến dường như đã tính toán qua rất nhiều lần.
Gỡ xong, hắn thấy trên giấy chỉ viết đơn giản bốn chữ: Buổi tối tốt lành.
Ludwig nhìn bốn chữ này hồi lâu, đem giấy một lần nữa gấp thành hình hạc giấy bỏ vào trong ngăn kéo.
Bóng đêm doanh doanh, ngọn đèn nơi thành thị đan xen mà loang ra bên ngoài, giống tàn dư của sóng biển.
Hắn liếm liếm răng nanh nhô ra.
Quỷ hút máu hàm răng sắc nhọn có thể dễ như trở bàn tay cắn nát xương người.
Quỷ hút máu cấp thấp không khống chế được bản năng, răng nanh lúc nào cũng nhô ra.
Nhưng đối với quỷ hút máu cao cấp mà nói, răng nanh sẽ hiện ra, thông thường chỉ có vài nguyên nhân.
Chiến đấu, sợ hãi, cùng đối diện với dục vọng nguyên thủy.
Hắn không phải chiến đấu, cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là yết hầu có chút ngứa.
Một cảm giác đã lâu, là trạng thái sinh lý mà con người thường gọi là " đói " một lần nữa xuất hiện.
Loại đói khát này thật sự quá khó có được, từ tuổi nhỏ rời khỏi nhà về sau, hắn liền không còn gặp phải cảm giác này.
Nhưng đây không phải một chuyện tốt.
Hắn cư nhiên đối với người mình muốn rời xa nhất có dục vọng.
Ngày hôm sau, đại học Winston ngoại nghênh đón một liệt hùng hổ đoàn xe.
Wiston là Ôn Tư Đốn á mọi người.
Mấy chương trước mình thấy để hán việt nên quất luôn.
Giờ mấy chương sau đổi lại cho hợp phương Tây.
Xin lỗi mọi người nhiều hiu hiu (。ŏ﹏ŏ).
Vị thiên kim này hai ngày trước còn xuất hiện trên báo chí quý tộc, hiện giờ gióng trống khua chiêng xuất hiện ở trường học, nói không hiểu kỳ là không có khả năng.
" Cô ấy là vì Sở Từ mà đến sao? ".
"Hẳn là vậy, trên báo chí viết vị thiên kim này tựa hồ là đối với Sở Từ là nhất kiếm chung tình ".
"Đáng ghét lại nhiều thêm một tình địch ".
"Nói như cậu thì tình địch của cậu khỏi cũng quá nhiều đi ".
Các bạn học khe khẽ nói nhỏ là một loại tra tấn, mặc kệ bọn họ tự cho mình là nói rất là khẽ.
Nhưng đối với quỷ hút máu mà nói thì nó lại rõ ràng như gần ở bên tai.
Tệ nhất chính là việc này không chỉ phát sinh ở một phòng học, mà là toàn bộ sân trường.
Trừ bỏ một bộ phận nhỏ đang trò chuyện thì phần lớn người lại đặt hết điểm chú ý lên Sở Từ và vị thiên kim kia.
Thấy Ludwig bỗng nhiên rời khỏi phòng học, sinh viên đang nói chuyện quỷ dị mà an tĩnh vài giây.
Nếu bọn họ nhớ không lầm, hình như là Ludwig lần đầu tiên trốn học?.
"Sở ——" Đương lúc vị thiên kim kia không rảnh lo lễ nghi, vừa thấy Sở Từ xuất hiện, ánh mắt sáng lên.
Vội vàng đuổi theo cậu: " Sở Từ, anh từ từ đã, đợi em nữa".
[ Cô ấy như thế nào sẽ xuất hiện tại đây? ].
Sở từ xa xa liếc nhìn cô một cái, không để ý tới lời gọi của cô.
Vòng tiến vào một giảng đường nhỏ khác.
[ Cô ấy cố ý tới tìm ngài ] Hệ thống trả lời: [ Cô ấy muốn chuyển trường lại đây].
Sở Từ: [ không được.
]
[ Được tôi sẽ làm cho cô ấy không chuyển học được ].
Tiếng gọi ầm ĩ của cô gái càng ngày càng gần, Sở Từ không vui mà nhầm mi lại, đang nghĩ xem thế nào mới thoát khỏi cô nàng, vừa đảo mắt lại thấy Ludwig đang đi từ cầu thang xuống.
Trong nháy mắt Sở Từ biết nên làm thế nào mới có thể hữu hiệu tránh đi vị thiên kim kia.
Cậu cầm tay Ludwig, đem hắn một lần nữa túm lên lầu: " Mang tôi đi ra ngoài chơi đi Ludwig ".
Ludwig: "......!Cậu muốn đi nơi nào.?"
" Không biết ", Sở Từ quay đầu lại nhìn hắn.
Chớp mắt một chút: " tùy tiện đi nơi nào đều có thể, chỉ cần để tôi không gặp được vị đại tiểu thư kia là được".
"Cậu không thích cô ta sao?".
Ludwig chậm rãi hỏi.
"Thích?" Sở Từ cười rộ lên: "Không, tôi không thích cô gái ầm ĩ".
Cậu lôi kéo Ludwig lên đỉnh toà nhà, tiểu quỷ hút máu kia hôm nay không có phản kháng, vẫn luôn ngoan ngoãn để cho cậu lôi đi.
Cái này làm cho tâm tình bực bội của Sở Từ trở nên tốt hơn một chút.
Tiếng ầm ĩ dừng lại trên mặt đất, trên tầng cao nhất tựa hồ chỉ có tiếng gió mạnh hoà hoãn.
Sở Từ đều đã đem người lên tận đây, còn không trách nhiệm mà bổ sung một câu: "Chúng ta có phải đã trốn học rồi không?"
Ludwig nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy."
"Vậy cậu còn muốn trở về không? Bây giờ còn có cơ hội đổi ý".
Ludwig nhìn cậu, lắc lắc đầu.
"Vậy cậu mang tôi đi tới nhà cậu chơi đi".
Sở Từ nói: "Liền từ nơi này xuất phát, tôi biết cậu có thể làm được."
"Có thể," Ludwig dừng một chút, "Nhưng là, để đi ăn toàn, cậu ôm chặt tôi."
"Không thành vấn đề." Sở Từ cười câu lấy cổ hắn, cảm giác được quỷ hút máu nháy mắt căng chặt thân thể.
Trên mặt cậu ý cười càng sâu: " Ôm như vậy có thể chứ?"
Nhiệt độ cơ thể ấm áp, hơi thở và mùi máu quen thuộc, cùng với loại hương khí u ám xa lạ.
Một đạo ập thẳng vào mặt.
Ludwig rũ mắt, nhìn người trong lòng ngực.
Cảm xúc nôn nóng kia mạc danh bốc lên vì nghe được tất cả mọi người đều thảo luận Sở Từ cùng cô gái mạc danh bỗng nhiên mà tan thành mây khói.
Nhưng một loại cảm giác càng nôn nóng vì phức tạp lại lần nữa bò lên tới.
Hắn miễn cưỡng áp xuống nôn nóng bất an trong lòng, vươn cánh tay, ôm lấy eo Sở Từ "Nhắm mắt lại."
Sở Từ không có phản đối: "Được."
Gió dìu dịu trong thời gian ngắn trở nên lạnh thấu xương như đao.
Sở Từ cuối xuống né tránh, cả người hoàn toàn được quỷ hút máu ôm trọn.
Trước mượn hắn chắn gió cái đã.
Ludwig sợ cậu ôm không chặt chính mình, cánh tay ôm lấy cậu tăng thêm lực đạo, đem cậu gắt gao ôm vào trong ngực.
Sở Từ "Ngô" một tiếng, oán giận nói: " Cậu siết tôi đau "
Ludwig lần đầu tiên ôm một nhân loại, thật sự không biết nên dùng lực đạo như thế nào.
Huống chi người trong lòng ngực hắn thoạt nhìn yếu ớt đến muốn mệnh, tựa hồ chạm vào một chút đều sẽ hư mất.
Hắn vô thố mà buông ra một chút "Hiện tại còn đau không?"
"......!Không đau." Sở Từ nói: " Cậu giống như rất để ý tôi có đau hay không?"
Ludwig không nói gì, ôm lấy cánh tay cậu rồi lại lặng lẽ lỏng một chút.
Sở Từ chớp chớp mắt, không tiếng động cười một chút, dùng sức ôm lấy hắn, trách cứ nói: " Tôi bám không được cậu."
Ludwig rốt cuộc ý thức được hắn là lấy chính mình làm trò cười, lại không rảnh lo có thể hay không làm cậu đau, ôm chặt eo cậu.
Mấy lần uyển chuyển nhẹ nhàng lên xuống qua đi, hắn rơi xuống trên mặt đất, buông Sở Từ ra: "Tới rồi."
Sở Từ mở mắt ra, thấy một vườn tường vi rực rỡ.
"Đây là hoa thật hay hoa giả?"
Ludwig: "......!Thật."
Sở Từ ý vị thâm trường mà nhìn hắn, nhìn đến tiểu quỷ hút máu không được tự nhiên dời đi tầm mắt, nhịn không được cười rộ lên: "Nhiêu này hoa là cậu chọn sao?"
"Đúng vậy."
Sở Từ đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua cánh hoa nhu nhược không có xương "Chúng nó rất đẹp."
Ludwig bắt lấy tay cậu, kéo về sau một chút: "Cẩn thận, nguy hiểm"
Động tác hắn đột nhiên, Sở Từ không có phòng bị, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Tiểu quỷ hút máu tựa hồ rất sợ ngửi phải máu cậu.
Nhớ tới hệ thống đối với cậu nói qua, Sở Từ như suy tư gì.
Có lẽ hắn sợ không phải huyết, mà là mất khống chế.
Cậu nhìn hoa trong chốc lát, rồi sau đó hỏi: "Cậu không mang tôi đi phòng của cạu nhìn một cái sao?"
"......!Không có gì đẹp."
"Chính là tôi muốn nhìn."
Ludwig cùng cậu đối diện hồi lâu, chung quy vẫn là đáp ứng: "Được"
Dễ nói chuyện như vậy.
Sở Từ nhịn không được tò mò, quỷ hút máu này đến tột cùng bị cậu khi dễ đến tình trạng gì mới có thể nói "Không."
Quỷ hút máu phòng sạch sẽ đến nỗi buồn tẻ, vật dụng đều quy củ mà bày, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ ràng.
Sở Từ đi đến kệ sách trước nhìn "Tôi đưa hạc giấy cho cậu, nó ở đâu?"
"Trong ngăn kéo bàn sách."
Sở Từ không có đi lại, chỉ là cảm thấy mỹ mãn mà trả lời: "Chúng nó đều là lễ vật mà tôi tặng cho cậu, cậu phải giữ cẩn thận".
Ludwig không biết đi khi nào đến phía sau cậu: "Thật là lễ vật sao?"
"Đương nhiên."
"Được, tôi sẽ giữ cẩn thận."
Sở Từ gợi lên khóe môi: "Cậu ngoan thật nha, cậu vẫn luôn ngoan như vậy sao?"
Ludwig chớp mắt một chút: "Không phải."
Sở Từ ở trong giáo đường lãng phí thời gian một buổi chiều, thẳng đến di động cậu vang lên.
Nhìn đến trên màn hình chữ Christine, quỷ hút máu bỗng nhiên nâng mắt lên, bất động thanh sắc nhìn cậu.
Sở Từ ấn xuống trò chuyện, cho dù không mở loa, quỷ hút máu cũng rành mạch mà nghe thấy được Christine đang nói cái gì.
Cô nàng là mời Sở Từ cùng đi dự tiệc.
Cúp điện thoại, Sở Từ nhướng mày, hỏi: "Cậu rõ ràng nghe thấy cô ấy nói cái gì, đúng hay không."
Ludwig vẫn như cũ nhìn cậu: "Đúng vậy."
"Vậy tôi đây đi."
Quỷ hút máu ánh mắt chậm rãi trở nên đen tối, nhưng hắn cũng không có ngăn cản Sở Từ rời đi: "......!Được."
Một chút đều không được.
Hắn suýt nữa liền đem câu "Không được đi" nói ra.
Mà sau khi hắn nhìn thấy Sở Từ rời đi giáo đường, cảm giác nôn nóng vẫn luôn quanh quẩn ở lòng ngực hắn nháy mắt tăng đến đỉnh núi.
Hắn không nên để Sở Từ rời đi.
"Ludwig" thần phụ khẽ nhíu mày "Con ở nơi đó ngẩn người làm gì?"
Cho dù là quỷ hút máu, cũng không nên tùy tiện đứng ở bệ cửa sổ.
Ludwig lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thần phụ liếc mắt một cái: "Thần phụ."
Thần phụ nhạy bén mà nhận thấy được hắn cảm xúc không đúng "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ludwig không có lập tức trả lời, chỉ là bình tĩnh mà vươn tay, ấn ở chỗ ngực.
Nơi đó gió êm sóng lặng, không có tim đập của nhân loại.
Nhưng hắn có thể cảm giác được, có thứ gì lặng yên đã xảy ra biến hóa.
Ở đấy lòng hắn vô thanh vô tức xé mở ra, phảng phất dự liệu cho thứ gì đó nào đó.
"Thần phụ," Ludwig bình tĩnh mà nói: " Khả năng là con không có biện pháp rời xa cậu ấy."
- -------------------------------------.