Vân Khinh thấy nàng kinh ngạc liền ra tiếng giải thích:"Lưu dì không cần hiểu lầm.
Tiểu thư nhà ta luôn chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo.
Bất kể là thứ gì chỉ cần hữu dụng, tiểu thư cũng đều sẽ chuẩn bị một ít mang theo."
"Ra vậy.
Tiểu thư là một người thật tỉ mỉ." Lưu Đại Hân gật đầu hiểu rõ.
Ba người ngồi ăn với nhau khá vui vẻ, thỉnh thoảng lại có tiếng cười phát ra của Lưu dì và Vân Khinh.
Còn Hàn Băng Vô Tình chỉ im lặng lắng nghe và chậm rãi dùng bữa.
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Đại Hân dọn dẹp bát đũa chuẩn bị rời đi thì bị Hàn Băng Vô Tình lên tiếng gọi lại:"Lưu dì.
Chờ một chút."
"Tiểu thư còn có việc gì phân phó?" Lưu Đại Hân cầm hộp gỗ đứng lại chờ Hàn Băng Vô Tình nói.
Thiếu nữ gật đầu dẫn Lưu Đại Hân đến một chỗ đất trống trong viện.
Nàng chỉ vào nơi này nói:"Lưu dì đi ra ngoài có thể hỏi người trong vương phủ giúp ta có thể hay không kiến giúp ta một căn bếp ở nơi này?"
Vân Khinh theo sau nghe được lời này của Hàn Băng Vô Tình suýt nữa trượt chân té ngã.
Nàng cho rằng lúc này Hàn Băng Vô Tình đề ra yêu cầu bị nàng nói đã từ bỏ suy nghĩ này.
Ai ngờ chờ Lưu dì đến đây nàng trực tiếp nói ra làm Vân Khinh có cảm giác trở tay không kịp.
"Cái này...!Tiểu thư là không vừa ý với thức ăn trong vương phủ sao?" Lưu Đại Hân có vài khó xử hỏi.
Nàng nhớ lại động tác cùng những món mà Hàn Băng Vô Tình đã dùng qua.
Xác thực nàng so với những người bình thường khác đều ăn rất ít.
Mặc dù nàng biết với những người tu luyện ăn hay không ăn cũng không phải vấn đề quan trọng.
Nhưng mà Hàn Băng Vô Tình bình thường ăn cũng quá ít điểm.
Đại đa số món ăn trên bàn nàng đều chưa hề động qua đũa.
Chẳng lẽ những món ăn các nàng làm đều không gợi nổi vị tiểu thư này ăn uống chi dục?
Lưu Đại Hân càng nghĩ càng có khả năng này.
Trong lòng nàng bỗng bừng lên một ngọn lửa không phải ngọn lửa tức giận mà ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Nàng muốn vị tiểu thư này sẽ đối ăn uống chi dục có hứng thú.
"Cái này thì không phải! Thức ăn ở đây khá tốt nhưng ta vẫn thích mọi việc của bản thân đều tự bản thân làm lấy." Hàn Băng Vô Tình lắc đầu nói.
Nghe được lời của Hàn Băng Vô Tình, Lưu Đại Hân đối vị tiểu thư này càng có hảo cảm.
Nàng gật đầu:"Nếu tiểu thư đã muốn vậy thì để bà già này ra ngoài hỏi một chút xem sao."
"Vậy làm phiền Lưu dì rồi!" Vân Khinh thay Hàn Băng Vô Tình nói một câu khách khí rồi chủ động dẫn đường đưa Lưu Đại Hân ra ngoài.
Nhìn bóng hình hai người rời đi, Hàn Băng Vô Tình tiếp tục thay đổi Nguyệt Hoa viện đại kế.
Nàng thu hết những vật dụng không cần thiết vào nhẫn trữ vật đã lấy ra kia rồi từ nhẫn trữ vật của bản thân lấy ra một loạt bảo vật giá trị thiên thành.
"Việc tiểu thư của ta làm phiền Lưu dì rồi.
Không giấu gì Lưu dì, tiểu thư nhà ta trù nghệ rất tốt.
Món ăn tiểu thư làm là món ngon nhất mà ta được ăn.
Chỉ là khẩu vị của người thiên hướng thanh đạm chút nên thường dùng đều là đồ chay ngay cả khi xuống bếp cũng vậy." Vân Khinh vừa đưa Lưu dì vừa ríu rít nói chuyện.
Lưu Đại Hân nghe vậy nhìn xuống hộp gỗ trên tay tấm tắc:"Thì ra là vậy! Khó trách hơn phân nửa bàn đồ ăn bà già này mang đến tiểu thư đều không động đũa.".