Việc thân thể sẽ cũng xung quanh đóng băng đã trở thành nàng bệnh căn, mỗi năm sẽ phát tác ít nhất một lần.
Tuy khoảng thời gian hai năm sau đó, Hàn Băng Vô Tình đã tìm được biện pháp khống chế nó nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.
Thời gian phát tác của nó cũng theo mỗi năm mà ngắn lại một vài ngày.
Lúc này, cảm nhận được hiệu quả của viên đan dược Mạc Thiên Sầu mang đến, Hàn Băng Vô Tình lập tức khoanh chân đả toạ mau chóng hơn tốc độ hấp thụ dược lực.Vân Khinh thấy hành động của nàng liền im lặng đứng bên chờ đợi.
Một canh giờ sau, Hàn Băng Vô Tình mở mắt, trong mắt một mảnh đạm nhiên.
Đan dược này không tồi.
Tuy không thể chữa trị tận gốc bệnh căn của nàng nhưng ít ra có cũng hơn không.
Dược hiệu của nó có thể giúp ích bệnh tình của nàng xem ra người luyện đan cùng đan dược cũng không đơn giản.
Hàn Băng Vô Tình nhìn về phía Mạc Thiên Sầu trong đầu xuất hiện một chút suy tư nào đó rồi lại nhanh chóng biến mất.
Nàng biết hết thảy mọi thứ có được đều không thể cưỡng cầu, ngay cả đan dược cũng vậy.
Lần này, nàng có thể ăn được viên đan dược này cũng tức là nàng cùng nó có duyên.
Mà thứ trên đời này nhất không thể cưỡng cầu chính là một chữ duyên.
"Chúng ta trở về thôi." Hàn Băng Vô Tình đứng dậy nói với Vân Khinh.
"Hảo." Vân Khinh lên tiếng đáp lời rồi nhanh chóng đi theo sau thiếu nữ.
Khi hai nàng vừa mở cửa phòng thì một bóng người cao lớn bao phủ xuống che đi dương quang xuất hiện.
Hàn Băng Vô Tình cùng Vân Khinh đồng loạt lùi về phía sau vài bước ngẩng đầu nhìn người tới.
"Hàn Băng tiểu thư đã tỉnh." Người tới hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Làm Nhiếp Chính Vương lo lắng rồi.
Thân thể vốn ôm một chút bệnh nhẹ đến Nhiếp Chính Vương phủ trụ là ta không đúng.
Có điều, đến nơi này bị hành thích hai lần một ngày làm bệnh càng thêm bệnh.
Vốn dĩ bản thân sẽ không bị thương cuối cùng lại bị trọng thương sau đó lâm vào hôn mê cũng không phải là điều mà ta mong muốn khi đến đây.
Nếu biết đến đây sẽ bị hành thích thì lúc trước ta đã không đáp ứng yêu cầu của vương gia rồi.
Hiện tại bệnh đã hết, thương thế cũng không còn có gì đáng ngại tất nhiên là cần tỉnh lại rồi." Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách bình đạm không gợn sóng đối diện với ánh mắt người tới.
Phượng Kinh Hồng hiểu ý tứ trong những câu nói của thiếu nữ trước.