"Kẻ đó là..." Nữ tử chưa kịp nói hết câu thì giọng nói ngày càng nhỏ cuối cùng biến mất.
Đương Hàn Băng Vô Tình nhìn lại nơi vừa rồi đám sương xuất hiện, bóng dáng nữ tử cũng không còn nữa.
"Không nghĩ tới ngươi lại biến mất nhanh như vậy." Thiếu nữ thấp giọng nói.
Nàng biết nữ tử trước mặt sẽ biến mất nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Đương nữ tử thần bí kia ngày càng trả lời nhiều câu hỏi của nàng, thân hình nàng ta ngày càng bị đám sương bao phủ nhiều hơn giống như là bị cắn nuốt vậy.
Nàng lúc đầu cho rằng bản thân nhìn nhầm nhưng lúc này đây, trước mặt nàng không còn bóng dáng nữ tử kia đã chứng minh hết thảy.
Nữ tử kia tựa hồ biết rất nhiều về nàng mà nàng lại chẳng biết gì về nàng ta cả.
Nàng ta lúc này đã biến mất, đột ngột và bất ngờ như lúc xuất hiện.
Nàng ta xuất hiện có lẽ chỉ là tình cờ cũng có thể là vì một âm mưu nào đó.
Nhưng mà như vậy thì đã sao chứ?
Đối với nàng mà nói, nữ tử kia bất quá cũng chỉ là một trong vô số người nàng gặp.
Cũng có lẽ, nữ nhân thần bí kia chỉ là một kẻ qua đường trong nhân sinh của nàng hoặc cũng có thể là một người chỉ xuất hiện trong mộng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để thoát khỏi mộng cảnh này.
Hàn Băng Vô Tình vừa nghĩ đến điều này thì không gian xung quanh xuất hiện những vết rạn.
Đương những vết rạn này bao trùm hết không gian là lúc, Hàn Băng Vô Tình thấy những mảnh vỡ không gian như những mảnh gương vỡ, lả tả rơi xuống.
Tầm mắt nàng cũng vì thế mà tối sầm một mảnh.
Khi một lần nữa có ánh sáng xuất hiện trong tầm mắt, Hàn Băng Vô Tình còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì sau gáy bị đánh một chưởng.
Trước khi lâm vào hôn mê, nàng cảm nhận được thân thể một trận mỏi mệt, suy yếu truyền đến sau đó rơi vào trong lòng ngực rộng lớn của một người nào đó.
Phượng Kinh Hồng ánh mắt có vài phần phức tạp nhìn thiếu nữ đang hôn mê trong lòng ngực, trong lòng xuất hiện một cảm xúc không rõ tên.
Hắn cởi ra áo ngoài phủ lên người nàng, che đi phần da thịt lộ ra bên ngoài.
.