Phượng Hí Đông Cung

quyển 3 chương 97

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phượng Hí Đông Cung

Quyển - Chương

gacsach.com

Minh Nguyệt yên lặng một lúc lâu rồi mới trả lời. Nàng mím môi, nói: “Một năm trước, Lý gia chúng ta gặp tai ương diệt môn, Lý phủ từ trên xuống dưới mấy chục mạng người trong một đêm hóa thành cô hồn. Nếu không nhờ tỷ kịp thời cứu giúp, ta cũng đã trở thành một trong số đó.”

Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, áy náy nói, “Thật xin lỗi, nhắc tới chuyện đau lòng của muội rồi.”

Minh Nguyệt lắc đầu, khóe miệng cố nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Muội đã nghĩ thông suốt rồi. Hôm nay có Tướng công ở bên cạnh, muội rất vui vẻ. Muội đã từng không cho rằng mình sẽ không bao giờ có người nhà nữa, nhưng bây giờ, không chỉ có trượng phu thương yêu mình, mà còn có cả đứa bé sắp ra đời, muội cảm thấy rất thỏa mãn.”

Thấy nàng như thế, Phượng Triêu Hoa an tâm rất nhiều, hỏi, “Ta còn người thân nữa không?”

“Có.” Minh Nguyệt nói: “Tỷ là con nuôi của Nam Lăng vương, đứng hàng thứ thứ bảy. Phía trên còn có năm nghĩa huynh và một nghĩa tỷ.”

Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, “Nam Lăng vương?” Mình lại nhận một Vương gia làm cha nuôi.

“Vâng. Nam Lăng vương rất nhân từ, rất được dân chúng Nam Lăng kính yêu. Chỉ là...”

“Chỉ là làm sao?”

Minh Nguyệt ngước mắt dò xét Phượng Triêu Hoa một cái, thận trọng nói, “Nghe nói Nam Lăng vương bởi vì mưu đồ bất chính, Hoàng thượng giận dữ, ngay cả quan tốt như Phượng Thừa tướng cũng bị liên lụy.”

‘Phượng Thừa tướng’ Phượng Triêu Hoa khẽ nhẩm, cảm giác mình biết người này, không đúng, là quen thuộc, có cảm giác rất thân thiết.

“Phượng Thừa tướng là quan tốt, muội không tin ngài sẽ tạo phản. Nhưng ngày ngài bị xử quyết, cũng chính là ngày hôm qua, nghe nói Nam Lăng vương phái người đến cướp pháp trường rồi.” Nói đến đây, Minh Nguyệt chợt hiểu ra, tò mò nói, “Hôm qua tỷ cũng mới đến, vừa đến là bất tỉnh.” Có lẽ nào lại liên quan tới cướp pháp trường? Câu nói kế tiếp nàng không dám hỏi ra miệng.

Pháp trường! Phượng Triêu Hoa bỗng thấy cái đó thoáng hiện lên trong đầu. Không chỉ là một hình ảnh, có người chảy máu, rất nhiều rất nhiều máu, có rất nhiều quan binh cầm đao, còn có người đang khóc, có người cuồng loạn, đúng, chỗ đó nhất định chính là pháp trường!

Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa nhìn về phía Minh Nguyệt, nói: “Đưa tỷ đến pháp trường!” Có lẽ, ở đó tỷ có thể tìm về trí nhớ.”

“Hả?” Minh Nguyệt không ngờ nàng sẽ nghĩ muốn đến đó, nhất thời không biết làm thế nào. Hiện tại thân thể Phượng Triêu Hoa còn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa Long công tử đã dặn không thể để cho nàng tùy tiện rời khỏi nơi này. Huống chi, nếu như nàng thật sự tham gia cướp pháp trường, hiện giờ nhất định sẽ bị triều đình truy nã, lúc này mà xuất hiện thì thật quá nguy hiểm. Nhưng, nàng là Thất công tử, nàng muốn làm cái gì, ai ngăn nổi?

Đang lúc Minh Nguyệt suy nghĩ làm như thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên thì Cảnh Võ trở lại, cầm vài thứ giống như bức tranh.

“Đây là cái gì?” Minh Nguyệt vừa nói vừa mở ra. Nàng ngây dại, quả nhiên, quả nhiên, Thất công tử thành tội phạm bị triều đình truy nã. Không chỉ như thế, kể cả Tứ công tử, Ngũ công tử và Lục công tử cũng đều thành trọng phạm triều đình, “Một cái đầu người, thưởng mười vạn!” Minh Nguyệt hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía Phượng Triêu Hoa. Mười vạn một đầu người, đây là cái giá cao nhất từ trước đến giờ. Xem ra, Hoàng thượng nhất quyết muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.

Phượng Triêu Hoa nhận lấy bức họa, thấy tờ thứ nhất chính là nàng, không khỏi nhíu mày, nói: “Vẽ xấu thật đấy.”

Minh Nguyệt và Cảnh Võ đồng thời im lặng nhìn trời, đây đâu phải vấn đề!

Sau khi đọc xong thông cáo đính kèm của triều đình, khóe miệng Phượng Triêu Hoa nhếch lên, nói “Mười vạn lượng hoàng kim, triều đình đúng là ưu ái ta.”

Minh Nguyệt và Cảnh Võ cùng gật đầu, mười vạn lượng hoàng kim cũng không phải là con số nhỏ. Mặc dù bọn họ từ trước đến giờ vẫn coi tiền bạc như rác, nhưng nhìn thấy bảng giá này cũng không khỏi tặc lưỡi, không khỏi thầm cảm khái một phen

“Từ bức họa xem ra, ba vị nghĩa huynh của ta cũng rất khá.” Phượng Triêu Hoa liếc nhìn bức họa của đám người Tô Tứ, cuối cùng, tầm mắt dừng ở bức cuối cùng, trong đầu bỗng dưng thoáng hiện rất nhiều hình ảnh rời rạc. Hình như, một cô bé chơi đùa trong tuyết, một người đàn ông từ xa xa đi tới ôm cô bé lên, thân mật dùng râu cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Bóng dáng của người này rất quen thuộc, rất quen thuộc”

“Bộp” một tiếng, bức họa từ trong tay Phượng Triêu Hoa rơi xuống, sắc mặt nàng trắng bệch.

Cảnh Võ vội nhặt lên, không hiểu nhìn Minh Nguyệt.

Mà Minh Nguyệt lại nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa, ngừng thở, muốn an ủi lại không dám nói, chỉ sợ đụng nhẹ vào nàng sẽ sụp đổ mất.

Phượng Triêu Hoa khổ sở nhắm mắt lại, một tay ấn chặt mi tâm, ép mình cố gắng nhớ lại. Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là có thể nhìn được mặt của người đàn ông kia rồi. Nhưng rồi đột nhiên hình ảnh bể tan tành, người đàn ông và cô gái nhỏ cùng biến mất, thay vào đó là bóng lưng một thiếu nữ, chung quanh vẫn là một vùng trắng xóa. Thiếu nữ khoác áo choàng lông hồ đứng thất thần trong tuyết, sau lưng bỗng nhiên có người gọi “Con gái ngoan, ngày đông lạnh lẽ, con ra ngoài đứng ngẩn người làm gì”. Giọng nói rất quen thuộc! Là ai? Rốt cuộc là ai?

“A!” Phượng Triêu Hoa rên rỉ, liều mạng muốn nhìn người nói chuyện là ai, nhưng thiếu nữ vẫn không nhúc nhích, hình ảnh giống như dừng lại. Chợt, cảnh tượng chung quanh trong nháy mắt đã thay đổi. Không còn tuyết trắng, cả vùng đất khôi phục màu sắc vốn có. Lá cây khô vàng, có lẽ là mùa Thu, mà thiếu nữ vẫn đứng ở đó. Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc lại vang lên “Con à, lão Nhị chết không phải do con, không nên đổ tất cả tội lỗi lên đầu mình.”

Bỗng nhiên, hình ảnh nhanh chóng xoay tròn, Phượng Triêu Hoa thấy được người nói chuyện, chỉ cần liếc một cái nàng đã nhận ra đó chính là người trên bức họa! Nhưng không còn kịp nhìn kĩ nữa, người nọ bắt đầu dần dần nhỏ đi, dần dần đi xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Phượng Triêu Hoa muốn đưa tay ra bắt lấy hắn, nhưng lại không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất.

Phượng Triêu Hoa mở choàng mắt ra, trong đầu lại chỉ còn trống rỗng. Nàng ảo não nhíu mày, chỉ vào bức họa Phượng Liêm hỏi, “Người này là ai?” Ông ấy nhất định có quan hệ với mình.

Minh Nguyệt giật mình, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Muội chưa từng nghe nói tỷ cùng Phượng Thừa tướng có quan hệ.”

Cảnh Võ cũng lắc đầu, “Phượng thất từ trước đến giờ chỉ hoạt động ở Nam Lăng, rất ít về Kinh Thành, chứ đừng nói đến chuyện có qua lại cùng Phượng Thừa tướng. Nhưng nếu Phượng Thừa tướng là đồng đảng với Nam Lăng vương thì tỷ biết ông ấy cũng không phải chuyện không thể.”

Không đúng, Phượng Triêu Hoa lắc đầu, không chỉ đơn giản là biết, nàng cảm thấy ràng buộc giữa bọn họ tuyệt đối không chỉ là biết. Ông ấy họ Phượng, mình cũng họ Phượng, có lẽ nào là người thân, hoặc hơn thế nữa.

Phượng Triêu Hoa càng nghĩ càng thấy có lý, liền vội vàng hỏi, “Ông ấy có con gái?”

“Có hai. Một gả cho Đại công tử phủ Trần Thái phó, một gả vào Đông cung, cũng chính là Thái tử phi.” Nói đến đây, Minh Nguyệt không khỏi lo lắng nói “Ngay cả Trần Thái Bác cũng vì có quan hệ thông gia với Phượng tướng mà chịu liên lụy bị bỏ tù rồi, không biết Thái tử phi sẽ ra sao.” Nghĩ lại, cũng thấy là cô gái một đáng thương.

Nghe vậy, chẳng biết tại sao Phượng Triêu Hoa cảm thấy cơn giận trào lên, lạnh lẽo nói, “Hoàng đế không phải cũng là thông gia với Phượng gia sao? Sao hắn thế không tống mình vào đại lao? Chẳng lẽ câu ‘thiên tử phạm pháp tội cũng như thứ dân’, chỉ là nói đùa hay sao?”

“À...” Minh Nguyệt cứng họng, hình như rất có lý thì phải.

Cảnh Võ cũng cảm thấy có lý, dùng ánh mắt sùng bái thần linh nhìn về phía Phượng Triêu Hoa.

Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt lườm hắn một cái, không nhìn nữa, quay đầu hỏi Minh Nguyệt: “Hai người biết thân phận của hắn không?”

“Ai cơ?” Minh Nguyệt không hiểu.

“Người đầu tiên ta nhìn thấy khi tỉnh lại, Long Liễm Thần.”

“Tỷ nói Long công tử sao. Nghe nói... Khoan, Long Liễm Thần?” Minh Nguyệt sợ hãi kêu lên, thân thể run rẩy.

Cảnh Võ vội ôm nàng vào lòng, nói: “Đừng kích động. Cẩn thận động thai khí.”

Minh Nguyệt không để ý đến Cảnh Võ, hỏi Phượng Triêu Hoa: “Tỷ vừa mới nói, tên đầy đủ của Long công tử là Long Liễm Thần?”

Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Thân phận của hắn rất đặc biệt sao?”

Cảnh Võ cũng rất tò mò, “Rốt cuộc là ai mà lại khiến nàng khiếp sợ vậy.”

Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Nếu như hắn không cùng tên với Thái

tử, vậy thì hắn nhất định là Thái tử." Trước kia ở thanh lâu lâu như vậy, bạc không kiếm được bao nhiêu, nhưng được nghe không ít sự tích của hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý. Tục danh của Thái tử trước kia cũng được nghe Trần đại công tử nhắc tới.

Cảnh Võ sợ hãi kêu, "Không phải chứ, hắn là Thái tử! Trước kia, đã từng, hình như, trong một đêm trăng mờ gió lớn ngày tháng năm nào đấy mình đã ám sát hắn? Ông trời, người tiếp theo bị đưa lên đoạn đầu đài có phải là mình hay không đây?

Nghĩ vậy, Cảnh Võ không khỏi rụt cổ một cái. Tuy hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ vợ con minh không chỗ nương tựa. Sau này tìm cơ hội bồi tội với Thái tử thôi.

Trên mặt Phượng Triêu Hoa không bộc lộ quá nhiều kinh ngạc thay vào đó là biểu cảm đã sớm liệu đến điều này. Nàng suy nghĩ, nói "Như vậy là được rồi, hắn là Thái tử, mà ta là thê tử của hắn, như ta và Phượng Thừa tướng tám chín phần là cha con rồi."

Giờ khắc này, Phượng Triêu Hoa chợt nghĩ đến lời Long Liễm Thần "Càng giải thích càng phức tạp". Bởi vì hiện nay, mới chỉ biết thân phận của hắn và quan hệ giữa mình cùng Phượng Thừa tướng thôi mà trong đầu nàng cũng đã rối hết cả lên rồi. Cha đẻ cùng cha nuôi của mình đều là phản tặc bị quan phủ truy nã, mình và mấy vị nghĩa huynh cũng là trọng phạm triều đình. Thế nhưng vào lúc này hắn vẫn ở bên cạnh mình, mang theo tình yêu nặng nề đem lại cho người vừa mất trí nhớ là nàng cảm giác an toàn vô tận. Đây rốt cuộc là khúc mắc như thế nào?

Minh Nguyệt do dự hỏi, "Thất công tử...Không...Phải là Thái Tử phi."

Phượng Triêu Hoa thản nhiên nhướng mày, nói: "Trước kia xưng hô như thế nào thì giờ cứ xưng hô như thế. Ta bây giờ cũng chỉ một tội phạm bị truy nã mà thôi."

"Muội không hiểu. Nếu Long công tử là Thái tử, sao hắn lại không quan tâm đến chuyện này?" Minh Nguyệt nói.

Phượng Triêu Hoa rũ mắt, khẽ nói: "Có lẽ hắn cũng không gì được. Dù sao, tạo phản cùng cướp pháp trường đều không phải là tội nhỏ." Nàng tình nguyện tin tưởng hắn mặc dù lúc này còn chưa biết chân tướng như thế nào.

Minh Nguyệt vẫn khó hiểu, nhưng thấy Phượng Triêu Hoa hình như cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nên không nói nữa.

Chỉ là Phượng Triêu Hoa cũng không im lặng lâu "Có thể giúp ta liên lạc với mấy vị nghĩa huynh của ta được không?"

"Chuyện này." Minh Nguyệt khó khăn nói, "Có thể đến Vân Nghê lâu để Vân nương liên lạc với tứ công tử, nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Minh Nguyệt nhìn về phía Cảnh Võ, muốn nói lại thôi.

Cảnh Võ nói: "Nàng đã thề với ta, không bao giờ bước vào Vân Nghê lâu nửa bước nữa." Làm như vậy không phải vì không tin nàng, mà là sợ những kẻ mơ ước nàng phá hỏng cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.

Phượng Triêu Hoa mặc dù không biết nguyên nhân nhưng cũng không muốn làm người khác khó chịu. Nàng khẽ mỉm cười, nói "Nếu không tiện, vậy coi như ta chưa nói gì. Ta nghĩ, bọn họ sẽ tìm được ta thôi."

Minh Nguyệt mím môi không nói, nàng thật sự rất muốn giúp một tay, nhưng nàng từng thề với trời, sao có thể lật lọng?

Lúc này, Phượng Triêu Hoa đứng dậy, nói "Mực cũng đã khô rồi." Nói xong, nàng gỡ tranh khỏi bàn vẽ, lẳng lặng suy nghĩ về người trong bức tranh hồi lâu, cuộn tranh, nói "Cũng không thể tiếp tục giết thời gian như vậy nữa rồi." Dứt lời xoay người vào nhà.

"Thất..." Minh Nguyệt muốn hỏi nàng định làm gì, nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng. Chờ nàng vào nhà mới nghiêng đầu nói với Cảnh Võ, "Chỉ một lần thôi, được không."

"Không được." Cảnh Võ mặc dù phủ quyết vô cùng dứt khoát, nhưng trong lòng hắn biết ngoại lệ là khó tránh khỏi rồi. Hắn không thể nào cự tuyệt được yêu cầu của nàng.

Minh Nguyệt sớm biết hắn sẽ cự tuyệt, trầm mặc một lát, hạ quyết tâm, "Thất công tử là ân nhân cứu mạng của thiếp, không có nàng, ta đã sớm là oan hồn dưới tay đám tặc giống những người khác. Mà lúc này là lúc nàng cần trợ giúp nhất, ta không thể ngồi không." Ngụ ý là dù chàng không đồng ý, nàng nhất định sẽ vẫn giúp.

Nghe vậy, Cảnh Võ bất đắc dĩ thở dài nói, Được rồi, ngoại lệ một lần thôi. Nhưng ta muốn cùng đi với nàng."

"Được."

Bên trong phòng, khóe miệng Phượng Triêu Hoa hơi cong lên, nhỏ giọng nỉ non nói: "Cám ơn hai người." Vốn định mạo hiểm tự mình đi một chuyến đến Vân Nghê lâu. Mặc dù còn không biết rốt cuộc nó ở đâu càng không biết Vân nương là ai, nhưng hiện giờ đã không còn là vấn đề nữa rồi. Bởi vì có hai người lương thiện không tiếc làm trái với lời thề ra tay giúp đỡ. Phần ân tình này, nàng sẽ ghi nhớ!

Phượng Triêu Hoa lại mở bức vẽ ra, mê muội nhìn người trong bức vẽ. Điều nàng lo lắng không phải là thân phận của mình, cũng không phải là an nguy của các nghĩa huynh, mà là đứng ở hai lập trường trái ngược như vậy, tình cảm lưu luyến của nàng dành cho hắn nên giải quyết thế nào?

Mà bên kia, Long Liễm Thần đang chuẩn bị thanh lý môn hộ.

Thiên Lao.

Trần Minh Hiên và Trần Thiên Sinh bị nhốt ở chung một phòng giam. Ngoại trừ hai cái chiếu thì không còn gì để chống lạnh nữa. Bộ quần áo tù mỏng manh trên người cũng không có tác dụng gì. Trần Minh Hiên thân thể khỏe mạnh còn chịu được, nhưng Trần Thiên Sinh lớn tuổi đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Viêm khớp, viêm cứng khớp vai và những bệnh cũ tái phát tra tấn ông, mới ba bốn ngày đã tiều tụy vô cùng. Nếu không nhờ Trần Minh Hiên dùng nội lực sưởi ấm cho ông thì sẽ còn thê thảm hơn.

Thấy vậy, lửa giận của Long Liễm Thần càng bùng lên, thái độ vô cùng lạnh lẽo, “Người đâu, đưa hai bộ áo bông thật dày tới.”

Cai ngục sợ nhũn cả chân, vội chạy đi lấy áo bông.

Sắc mặt âm trầm mấy ngày nay của Trần Minh Hiên rốt cuộc cũng dịu bớt, cười nói, “Chậm hơn ta tưởng một ngày.”

Long Liễm Thần lại cười không nổi, “Sớm biết sẽ thấy ngươi thành ra thế này, ta đã không kéo dài tới giờ.”

Trần Minh Hiên thản nhiên cười nói, “Ta cũng không bất ngờ. Dù sao, tình người lạnh ấm, lòng người dễ thay đổi.”

Trần Minh Hiên mặc dù cười vô hại, nhưng Long Liễm Thần biết hắn đã bị chọc giận. Cũng đúng, mỗi ngày trơ mắt nhìn cha mình tiều tụy dần nhưng không làm gì được, không giận thì cũng không phải là hắn.

Chỉ chốc lát sau, cai ngục đưa áo bông tới, nhân tiện đưa thêm hai bộ chăn đệm.

Cha con Trần gia mặc quần áo xong, Long Liễm Thần mới bắt đầu khởi binh hỏi tội, “Nếu không thiếu áo bông và chăn, vì sao không đưa cho hai vị đại nhân?”

Mặt cai ngục lập tức trắng bệch như tờ giấy, vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói, “Là Đức phi nương nương hạ lệnh, tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc, xin Thái tử gia khai ân.”

Long Liễm Thần cười lạnh, “Khá lắm, phụng mệnh làm việc! Xem ra, trong mắt của ngươi chỉ có Đức phi, không có chế độ thiên triều ta!”

“Không, tiểu nhân không dám...”

Long Liễm Thần hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói, “Đánh gậy, tước chức vụ.”

“Thái tử gia khai ân, Thái tử gia khai ân...”

Long Liễm Thần không thèm để ý đến tiếng khóc vang trời đó, nghiêng đầu trách mắng, “Lại là Đức phi!”

“Lại? Bà ta còn làm cái gì nữa sao?”

Long Liễm Thần không vui nhíu mày, nói: “Phụ hoàng bị bà ta dùng thuốc khống chế.”

Trần Minh Hiên hoảng hốt “Ngay cả chuyện như vậy mà bà ta cũng dám làm.”

Long Liễm Thần cười lạnh, “Không chỉ có như thế, ba năm trước đây kẻ phái người phục kích đại ca cũng là bà ta.”

“Phỏng đoán của chúng ta quả nhiên không sai, Đức phi thật thẹn với phong hào của bà ta.”

“Nếu không xứng, ta sẽ lấy xuống hộ bà ta!” Khi nói chuyện, quanh thân Long Liễm Thần tản ra sát khí dày đặc.

Trong lòng Trần Minh Hiên biết Long Liễm Thần đã quyết định ra tay, liền nói, “Ta hiện giờ không thể giúp ngài, nhưng ta biết một người bạn, y thuật của hắn rất cao, hắn có thể giúp Hoàng thượng thoát khỏi sự khống chế của thuốc.”

“Ai?”

“Phong Tín Tử.”

“Phong Tín Tử!” Long Liễm Thần kinh ngạc, “Người này hắn thuật cao minh, người đời gọi là Hoa Đà tái thế. Nhưng hắn ở Vô Danh Phong, rất ít khi lộ diện trên giang hồ. Dù mời được cũng chưa chắc đã kịp.” Chỉ là, xem bệnh cho Triêu Hoa thì vẫn có thể.

Trần Minh Hiên nói: “Hắn hiện đang ở khách sạn Thiên Nhất kinh thành.”

Long Liễm Thần giật mình “Trùng hợp vậy sao.”

“Hắn nợ ta một món nợ ân tình. Ta vốn định dùng ân bình nhờ hắn giải quyết ôn dịch ở Nam Lăng, nhưng chờ hắn mè nheo đến được Nam Lăng thì Thác Bạt Lục đã tìm ra thuốc giải khống chế ôn dịch, cho nên ta liền giữ phần ân tình này lại.”

Long Liễm Thần gật đầu, “Vậy, đa tạ.”

“Đa tạ cái gì.” Trần Minh Hiên nói: “Mặt khác, căn cứ đầu mối Minh Nguyệt cung cấp, ta tìm được một bản danh sách khác của Lý Đức Thiên. Trong đó ghi lại những cái tên không có trong Tông Quyển, tất cả đều là người Vân Mãng, thay tên đổi họ mai phục tại Tây Nam. Ta vốn định một lưới bắt hết bọn chúng, chỉ tiếc còn chưa ra tay đã nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng.”

Long Liễm Thần hổ thẹn trong lòng “Phụ hoàng lần này hơi quá đáng.”

“Dù vậy, ngài vẫn là Hoàng thượng.” Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng, nhưng thần tử có còn như xưa không thì không biết.

Long Liễm Thần trầm mặc, hắn rốt cuộc vẫn không thể nào quên được chuyện lúc này.

Thấy thế, Trần Minh Hiên nhướn mày, lại nói, “Chuyện Nam Lăng vương tạo phản bây giờ đã là một bí mật công khai, ta nghĩ, nếu hắn không giấu giếm chuyện tạo phản nữa thì nhất định đã hạ quyết tâm phát động chiến tranh. Ngài phải mau chóng ra tay, bằng không đến lúc đó hắn và Đức phi trong ứng ngoài hợp sẽ khó giải quyết.”

“Chắc chắn Đức phi và Nam Lăng vương có cấu kết?” Long Liễm Thần nói.

“Nghe Phượng tướng nói.” Dứt lời, Trần Minh Hiên lấy từ dưới chiếu ra một phong thư đưa cho hắn, nói: “Đây là Phượng tướng để lại, ngài đã dặn ta dù thế nào cũng phải giao cho Hoàng thượng. Nếu ngài đã tới, vậy nhờ ngài chuyển hộ.”

Long Liễm Thần nhận lấy, trầm mặc chốc lát, nhìn về phía Trần Thiên Sinh đang ngủ mê man, nói, ‘Cần mời ngự y cho ông ấy không?”

“Không cần. Ngài tới thăm tù cũng đã là không tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng rồi, còn mời ngự y không chừng sẽ lại thêm chuyện. Huống chi, trước là vì quá lạnh, hiện giờ có chăn bông, sẽ từ từ khôi phục thôi.”

Long Liễm Thần than nhẹ một tiếng, nói: “Nhiều nhất ba ngày, ta nhất định sẽ đưa hai người ra.”

Trần Minh Hiên cau mày, “Cần lâu vậy sao?

“Ta còn có chút chuyện riêng phải giải quyết.”

“Thái tử phi? À, không đúng, phải nói là Phượng thất.” Trần Minh Hiên đã biết được thân phận khác của Phượng Triêu Hoa từ Phượng Liêm, giọng điệu có chút trêu chọc.

Long Liễm Thần khẽ cười một tiếng, nói: “Không phải, là Long thê.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Trần Minh Hiên sững sờ, ngay sau đó liền hiểu ra, mỉm cười nói, “Đáng tiếc, Phượng thất là con gái, lúc đầu ta còn chuẩn bị xem trò cười của ngài cơ.”

Nơi xa, truyền đến tiếng cảnh cáo của Long Liễm Thần, “Cẩn thận trước khi ngươi ra tù ta lại đem Hiểu Vân gả đi đấy.”

“Ngài...” Trần Minh Hiên thức thời ngậm miệng, tù có thể ngồi, máu có thể chảy, nhưng nương tử không thể bỏ.

Sau đó lại truyền đến một tràng cười to cực kỳ phách lối, dần dần tiếng cười càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Nông trại ngoại ô.

Phượng Triêu Hoa khoác áo choàng thật dày đứng ở phía trước cửa sổ, cửa sổ mở, gió lẳng lặng thổi trong đêm tối. Những lọn tóc phất phơ theo gió bắt đầu vuốt ve gò má của chủ nhân, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Thật sự sẽ không tới sao? Phượng Triêu Hoa ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm, trăng sáng không đủ, sao cũng rất ít, trên bầu trời chỉ có một khoảng trắng mờ, nhìn vô cùng khó chịu.

Trăng sáng dần lặn về phía tây, gió cũng ngừng, chớp mắt đã tới đêm khuya, người chờ vẫn chưa hề xuất hiện.

Xem ra, là sẽ không tới thật. Phượng Triêu Hoa nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó đóng cửa sổ, lên giường ngủ.

Cùng lúc đó, thư phòng Đông cung Thái tử, Long Liễm Thần đang múa bút thành văn, hoàn toàn không biết đêm đã khuya rồi.

“Thái tử gia, đã giờ Tý rồi, xin ngài nghỉ ngơi sớm.” Vương công công khuyên nhủ.

Đã giờ Tý? Long Liễm Thần ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đã khuya lắm rồi, nàng chắc cũng đã ngủ rồi. Hắn vốn định viết xong lá thư này sẽ tới, bây giờ xem ra đành đợi sáng sớm ngày mai đi cùng Phong Tín Tử vậy.

Long Liễm Thần mệt mỏi nhíu mày, nói: “Ông đi nghỉ ngơi trước đi, ta cũng đi ngủ ngay đây.”

“Như vậy sao được. Ngài không ngủ, nô tài sao có thể ngủ trước.” Vương công công miễn cưỡng xốc lại tinh thần.

Nghe vậy, Long Liễm Thần cũng không nói gì nữa, tiếp tục viết thư.

Hồi lâu sau, Long Liễm Thần để bút xuống, cầm thư lên từ đọc từ đầu tới cuối một lượt, hài lòng mỉm cười, rồi cầm lấy lá thư tự mình bỏ vào phong thư. Đây đã là lần thứ mười, đại ca chắc sẽ hài lòng

Long Liễm Thần bỏ thư vào trong ngực, đứng dậy rời đi

“Thái tử

gia." Vương công công không hiểu, "Ngài muốn đi ra ngoài sao?" Cũng đã giờ Tý rồi, Thái tử gia vẫn thật cần chính.

"Tối nay ngủ ở cùng Phi Phượng." Dứt lời, Long Liễm Thần sải bước về phía cung Phi Phượng. Dọc đường, nhỏ giọng nói "Hôm nay nàng đã làm những gì."

Long Ngũ hiện thân, báo cáo tất cả những việc Phượng Triêu Hoa đã làm hôm nay.

"Vẽ tranh. Xem ra nàng khôi phục rất nhanh." Tâm tình Long Liễm Thần lúc này rất tốt. Không đúng, là cực kỳ tốt. Thông qua lời Long Ngũ, hắn có thể tưởng tượng ra nụ cười của nàng.

"Ngài không hỏi vẽ cái gì sao?" Từ trước đến giờ ít nói như Long Ngũ hôm nay lại chủ động hỏi.

Long Liễm Thần nhướn mày kiếm, nói: "Vẽ cái gì?"

"Không biết." Long Ngũ trả lời chắc như đinh đóng cột.

Long Liễm Thần ngẩn người, ngay sau đó quay đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái, đem thư vừa mới viết xong ném cho hắn, nói, "Trước hừng đông đưa đến tay Đại hoàng tử."

"Vâng." Long Ngũ cầm lấy thư liền chuẩn bị đi.

"Ngươi không phải bàn giao lại rồi mới đi à?"

Long Ngũ quay đầu lại, cố ra vẻ không hiểu.

Khóe miệng Long Liễm Thần giật giật, nói, "Nàng vẽ cái gì." Nếu Long Ngũ đã cố tình nói thì nhất định là rất đặc biệt.

"Không biết." Long Ngũ lạnh lùng bỏ lại hai chữ, đạp gió mà đi.

"Ngươi..." Long Liễm Thần im lặng, Long Ngũ này học được cách đùa giỡn chủ tử từ bao giờ vậy?

Vốn không quá hứng thú xem nàng vẽ gì, nhưng bị Long Ngũ trêu như vậy, lại đột nhiên muốn biết, Rốt cuộc nàng vẽ cái gì?

Bất tri bất giác, Long Liễm Thần đã tới bên ngoài cung Phi Phượng.

Đèn tại sao lại sáng? Mang theo nghi ngờ, Long Liễm Thần nhanh chóng đi vào.

"Ai ở ngoài đó?" Lục Bình quát lên.

Long Liễm Thần nhìn lại, thì ra là nha hoàn bên cạnh nàng.

"Thái tử?" Lục Bình không ngờ Thái tử sẽ xuất hiện vào lúc này.

"Ta đêm nay ngủ ở đây. Mặt khác, ngươi lập tức sắp xêp đồ đạc, ngày mai ta đưa ngươi tới chỗ Thái tử phi." Nói xong, Long Liễm Thần đi vào phòng Phượng Triêu Hoa.

"Ngài biết tiểu thư ở đâu sao?" Mắt Lục Bình ươn ướt, Phượng gia gặp chuyện như vậy, nàng đã cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại tiểu thư nữa.

"Ừ." Long Liễm Thần chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng liền đi. Nếu Minh Nguyệt đã nói cho nàng chuyện Phượng thất ở Nam Lăng, vậy để Lục Bình tới nói cho nàng biết chuyện Phương Triêu Hoa ở kinh thành thôi. Dù sao cũng nhẹ nhõm hơn là để tự hắn nói. Ít nhất, hắn sẽ không bởi vì sợ mất nàng mà khổ sở giãy giụa.

Đóng cửa lại, Long Liễm Thần nằm ở trên giường Phượng Triêu Hoa, đắp chăn của nàng, khóe miệng khẽ cong lên, tự mình an ủi rằng thế này có phải cũng được coi là cùng giường chung gối không đây? Hắn nghiêng người, thấy khoảng trống cách giường không xa, nơi đó từng có một giường nhỏ, đó là 'quà tặng' đêm tân hôn nàng tặng cho hắn. Tân nương tử nhà người ta đều tặng phu quân tấm thân hoàn bích, mà nàng lại tặng một cái đêm trải dưới đất vừa lạnh vừa cứng, đúng là làm cho người ta trọn đời khó quên. Chỉ có thể tử của hắn mới có can đảm như thế, cũng chỉ có nàng mới xứng làm thê tử của hắn.

Mà cả hoàng cung, ngoại trừ Đông cung đều đang rối loạn.

Trong một góc nào đó của Hoàng cung, trong ngự thư phòng đột nhiên có thêm một lư hương, mùi thơm rất nhạt lại thấm vào lòng người.

Hoàng thượng trên tay nắm thật chặt phong thư của Phượng Liêm, tức giận càng ngày càng dâng trào, đáy mắt xuất hiện sát khí trước nay chưa từng có. Bên tay trái đặt tấu chương sự thật về lần "ngộ hại" ba năm trước được Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ trình lên, bên tay phải là tấu chương Long Liễm Thần đưa lên, hai bản đều được mở rộng, có lẽ là đã đọc xong.

Tiểu thái giám gác đêm đứng cạnh đang run cầm cập.

Hoàng thượng hét lớn một tiếng, "Ngự Lâm quân nghe lệnh!"

"Có ty chức!" Thống lĩnh Ngự Lâm Quân ở ngoài cửa quỳ xuống lĩnh chỉ.

"Lột bỏ phong hào Đức phi giám làm thứ dân, nhốt vào Thiên Lao, ba ngày sau vấn trảm." Giọng nói của Hoàng thượng lạnh lẽo không mang theo một tia tình cảm, giống như người hắn sắp sửa xử tử không hề có chút quan hệ với hắn.

"Dạ!" Thống lĩnh Ngự Lâm quân lập tức mang theo một nhóm lớn Ngự Lâm quân đi về phía tẩm cung Đức phi.

Tay Hoàng thượng siết chặt phong thư, trầm giọng nói, "Cẩm Y Vệ nghe lệnh!"

"Có ty chức!" Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ quỳ xuống hầu chỉ.

"Toàn lực đuổi bắt nhị hoàng tử, trẫm muốn thấy người sống!"

"Tuân lệnh!" Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ lui ra.

Hoàng thượng lại nói: "Truyền ý chỉ của trẫm: Thái phó Trần Thiên Sinh cùng Lại Bộ Thị Lang Trần Minh Hiên vô tội thả ra."

"Nô tài tuân chỉ.' Tổng quản thái giám vội vàng tới Thiên Lao truyền chỉ.

Ba đạo ý chỉ hạ xong, Hoàng thượng lập tức chạy tới Hoàng Lăng, quyết định tự mình đón Hoàng hậu về,

Nghĩ đến đoạn thời gian hoang đường gần đây, hận ý trong lòng Hoàng thượng càng dâng cao. Giỏi lắm Đức phi, nếu không phải muốn dùng ngươi làm mồi bắt hắn, trẫm nhất định đã giết ngươi ngay tại chỗ!

Ai có thể ngờ, chỉ một đêm đã long trời lở đất! xixon thích bài này. banglangtrang - Hôm qua, lúc : Ngày hôm sau, đang lúc Minh Nguyệt kể cho Phượng Triêu Hoa tin đồn nghe được từ trên đường cái thì Long Liễm Thần mang theo Lục Bình tới nông trại.

“Tiểu thư!” Lục Bình ôm bọc quần áo, nhìn Phượng Triêu Hoa, hai mắt lưng tròng.

Phượng Triêu Hoa nghi ngờ nhìn Long Liễm Thần.

“Nàng là trước kia nha hoàn cận thân của nàng, tình hình cụ thể lát nữa cứ để nàng ấy nói cho nàng nghe. Hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Nói xong, Long Liễm Thần kéo ông lão sau lưng tới trước mặt, nói: “Đây là lão tiền bối Phong Tín Tử, ta nhờ ông ấy tới giúp một tay.”

“Sư phụ!” Minh Nguyệt không thể tin nổi nhìn mặt sư phụ mình tròn ra không ít, “Gần đây người ăn cái gì vậy?”

“Sư bá?” Long Liễm Thần nhướn mày, sẽ không trùng hợp thế chứ?

“Sơn trân hải vị, tới kinh thành có thể ăn được gì chứ.” Phong Tín Tử mệt mỏi xua tay với Minh Nguyệt, bày tỏ ông thật sự rất ghét những thứ đắt đỏ kia.

Minh Nguyệt liếc mắt xem thường, lần nào cũng vậy, cứ xuống núi là hận không thể ăn sơn trân hải vị đến no chết, sau khi ăn xong lại ra vẻ ghét bỏ tỏ vẻ là mình bất đắc dĩ mới ăn. Thật đúng là trơ trẽn.

Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên nhìn người xa lạ thú vị này, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.

Phong Tín Tử cũng đang quan sát Phượng Triêu Hoa, thầm nói, “Nha đầu này sao nhìn quen vậy?”

Nhìn quen? Long Liễm Thần ấn trán, giang hồ nhỏ vậy sao?

“Dĩ nhiên là quen. Nàng chính là Phượng thất, chính là thiếu niên đốt tân hồ của người đó.” Minh Nguyệt vừa dứt lời cũng biết mình đã gây họa, nàng thề, vừa rồi tuyệt đối là không cẩn thận lỡ miệng mà thôi.

Phong Tín Tử cũng nhớ ra, lửa giận ngùn ngụn, trừng mắt phẫn nộ, “Tiểu tử ngươi còn dám xuất hiện trước mắt ta! Xem hôm nay ta có xử lý ngươi không!”

Long Liễm Thần lại líu lưỡi, có cần trùng hợp thế không?

Phượng Triêu Hoa hếch mày, không vui nói, “Rõ ràng là ông chạy tới trước mắt ta, sao lại thành lỗi của ta.”

Phong Tín Tử kinh ngạc, đây đâu phải trọng điểm chứ?

Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt liếc ông ta một cái, ngay sau đó lại nhìn sang Long Liễm Thần, “Chuyện này là sao?”

“À...” Long Liễm Thần nhíu mày, nói: “Ông ấy là thần y ta tìm đến giúp nàng khôi phục trí nhớ, nhưng mà bây giờ xem ra, không vui rồi.” Người sáng suốt đều nhìn ra được lửa giận hừng hực trong mắt Phong Tín Tử không bình thường.

“À.” Phượng Triêu Hoa đáp một tiếng biểu thị nàng đã nghe.

À? Vậy thôi sao? Long Liễm Thần nhìn về phía Phong Tín Tử, thử tìm chút cơ hội cho hai người phối hợp với nhau. Đáng tiếc, không tìm được tẹo nào.

Phong Tín Tử dựng râu trợn mắt, giống như có thù không đội trời chung với Phượng Triêu Hoa.

Phượng Triêu Hoa lơ đễnh nhíu mày, nói: “Nghe nói Lục ca ta y thuật cũng rất cao minh, chuyện khôi phục trí nhớ cũng không phiền đến tiền bối.

“Cái...cái gì. Ngươi ghét bỏ ta.” Mắt Phong Tín Tử sắp lồi ra rồi.

Phượng Triêu Hoa hình như cố ý đối chọi cùng ông, trả lời vô cùng khẳng định, “Đúng vậy. Ta lo ông già rồi vô dụng.”

“Ngươi...Ngươi...” Phong Tín Tử nổi đóa “Bệnh của ngươi ta nhất định phải chữa!”

“Quân tử nhất ngôn.”

“Tứ mã nan truy.” Vừa dứt lời Phong Tín Tử liền nhận ra mình bị lừa, lập tức kêu to, “Ngươi lại dám gài bẫy ta!”

Phượng Triêu Hoa miệng nhếch lên, nói “Đâu có ai ép ông nhảy vào.”

“Ngươi...”

“Bắt đầu đi. Không tìm ra biện pháp giúp ta khôi phục trí nhớ thì hôm nay cũng đừng ăn cơm.” Phượng Triêu Hoa nói.

Phong Tín Tử chợt trợn mắt, dùng ánh mắt giết người nhìn Phượng Triêu Hoa, “Ngươi dám?”

Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nhíu mày “Đến lúc đó ông sẽ biết ta có dám hay không.”

Phong Tín Tử tức đỏ cả mặt, nhưng trong lòng biết mình nói không lại Phượng Triêu Hoa, liền dùng ánh mắt oán hận nhìn Long Liễm Thần, “Đúngl à không nên đồng ý với ngươi mà.”

Long Liễm Thần nhướn mày kiếm, nói: “Lạc tử vô hối.” Dứt lời, liếc Phượng Triêu Hoa một cái, ý nói ‘nàng được lắm đấy’.

Phượng Triêu Hoa đáp lễ bằng ánh mắt ‘tàm tạm thôi’.

Cho đến khi mặt trời về tây, Phong Tín Tử vẫn không tìm ra lý do Phượng Triêu Hoa mất trí nhớ, vài cọng tóc trên đầu cũng sắp bị gãi trụi rồi. Mà Phượng Triêu Hoa vẫn đang nói chuyện phiếm với Lục Bình về cuộc sống trước kia ở kinh thành.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu ngươi không có vấn đề gì cả.” Phong Tín Tử thầm nói.

Phượng Triêu Hoa đen mặt, “Ta đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, thân thể ta không có vấn đề. Đột nhiên mất trí nhớ thôi.”

“Không đúng, không đúng, ngươi mất trí nhớ nhất định là do gân bị lệch đâu đó.” Phong Tín Tử kiên quyết giữ ý kiễn.

Phượng Triêu Hoa quyết định sẽ không tiếp tục lãng phí nước bọt với ông ta nữa mà quay sang nói với Long Liễm Thần nói, “Nghe nói ba ngày sau xử trảm Đức phi!”

“Tin tức rất nhạy.” Long Liễm Thần nói.

“Ta còn nghe nói Trần Thiên Sinh và Trần Minh Hiên cũng được thả rồi. Như vậy, ta còn là tội phạm bị triều đình truy nã nữa không?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

Nghe vậy, Long Liễm Thần bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ có chuyện này là ta bất lực. Căn cứ theo lời Phượng tướng dặn dò, ông ấy mặc dù không trực tiếp tham gia cùng Nam Lăng vương tạo phản nhưng biết chuyện lại không báo, coi như đồng mưu. Mà chuyện các nàng cướp pháp trường, phụ hoàng ngay từ đầu đã biết.”

Phượng Triêu Hoa không nói gì, đúng sai phải trái, chỉ sau khi khôi phục trí nhớ mơi hiểu được. Hiện tại, nói gì cũng đều là phí công thôi.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng Phong Tín Tử nói thầm. Hơn nữa hình như ông ta không hề biết mình thật ầm ĩ, cứ nói mãi không thôi.

Qua chừng nửa khắc, bên ngoài chợt truyền đến tiếng vó ngựa, tiếp theo là tiếng kêu của Tô Tứ, “Tiểu Thất, chúng ta tới rồi!”

Phượng Triêu Hoa vội vàng chạy ra, nhìn chằm chằm hai người, nói: “Tứ ca? Lục ca?”

Tô Tứ nhíu mày, nói: “Tiểu Thất, nghe nói muội bị bệnh, đừng bảo ngay cả chúng ta cũng không nhận ra nhé.”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy than nhẹ “Đúng thế, đều không nhớ. Cho nên mới bảo huynh và Lục ca đến, xem có cách nào giúp ta khôi phục trí nhớ không.”

Tô Tứ kinh hãi, túm chặt bả vai Phượng Triêu Hoa, lắc đầu, nói: “Tiểu Thất, muội đừng làm ta sợ.” Chẳng lẽ Thất thiếu Nam Lăng bọn họ nhất định lắm tai ương sao.

“Ta cũng rất hy vọng đây không phải là sự thật.” Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ cười khổ.

Nghe vậy, trong lòng Thác Bạt Lục biết nàng không nói giỡn, vội vàng tiến lên bắt mạch cho nàng. Khi cảm nhận được mạch tượng lại chợt ngẩn ra, giương mắt

nhìn Phượng Triêu Hoa một cái, ngay sau đó lại trầm ngâm bắt mạch nhưng cũng không phát hiện điều gì khác thường, "Không có vấn đề gì cả."

"Dĩ nhiên là không rồi, bằng không ta đã sớm tìm ra cách chữa." Phong Tín Tử đen mặt đi ra ngoài.

"Ông ấy là ai?" Tâm tình Thác Bạt Lục lúc này thật không tốt, hôm trước vừa mất đi Tam ca hiện giờ lại biết Tiểu Thất mất trí nhớ, hắn thật sự rất muốn tìm người phát tiết áp lực?

"Phong Tín Tử." Phương Triêu Hoa giới thiệu ngắn gọn.

Thác Bạt Lục định hỏi thêm, Tô Tứ đã lên tiếng, "Sao ngươi lại ở đây?"

Phượng Triêu Hoa nhìn theo tầm mắt của hắn, vừa hay nhìn thấy Long Liễm Thần cũng đang nhìn Tô Tứ.

"Nàng ấy ở đây, ta đương nhiên cũng phải ở đây." Long Liễm Thần lạnh nhạt nói.

Tô Tứ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Long Liễm Thần hồi lâu, chợt hừ lạnh một tiếng, túm tay Phượng Triêu Hoa nhảy lên ngựa.

"Huynh làm gì đấy?" Phượng Triêu Hoa không ngờ hắn lại đột nhiên làm vậy.

"Một lát nữa muội sẽ biết." Dứt lời, Tô Tứ giục ngựa rời đi.

Mọi người cũng sững sờ, thế này là sao?

Hồi lâu, Minh Nguyệt hỏi "Không đuổi theo sao?

Long Liễm Thần lắc đầu "Hắn sẽ không hại nàng." Chuyện gì phải tới cũng sẽ tới thôi.

Ước chừng qua hai canh giờ, trời hoàn toàn tối đen vẫn chưa thấy Phượng Triêu Hoa và Tô Tứ trở lại.

Long Liễm Thần ngẩn ngơ đứng ở cửa, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi, trông ngóng.

Minh Nguyệt không đành lòng, khuyên nhủ "Ngài ăn chút gì đi." Từ khi Thất công tử rời đi, đừng nói là ăn cơm uống nước ngay cả chân cũng chưa từng di chuyển, vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ. Thật không hổ là cao thủ võ lâm.

"Ta thật sự phục ngươi rồi." Thác Bạt Lục khó chịu đưa cho Long Liễm Thần một chén nước, nói: "Lo lắng thì đuổi theo đi, ở đây chờ có ích gì."

"Đa tạ." Long Liễm Thần nhận lấy chén nước, nói: "Ta chỉ đang đợi quyết định của nàng." Hiện giờ, không phải muốn gặp là có thể gặp. Dù sự thực thế nào, dù phụ hoàng là bị người ta giật dây hay bị thuốc khống chế thì cái chết của Vân Mãng quả thật vẫn là do phụ hoàng tạo thành. Phượng gia cửa nát nhà tan cũng do một tay phụ hoàng gây ra, mà Thanh Phong Phổ chết rồi cũng không thể sống lại: Nam Lăng vương đã thực sự tạo phản. Cha đẻ dưỡng phụ nghĩa phụ, một chết, một bị thương, một sắp."

Nghĩ đến đây, Long Liễm Thần đã cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng. Tổn thương như vậy, cho dù nàng không để ý hắn cũng không thể không ái ngại thay nàng.

Đúng lúc này, Tô Tứ trở lại, nhưng không đưa Phượng Triêu Hoa theo.

Long Liễm Thần lạnh nhạt nói: "Nàng ấy không muốn gặp ta sao?"

Tô Tứ xuống ngựa, nói: "Cho muội ấy một chút thời gian."

Trên bờ sông cách đó không xa, Phượng Triêu Hoa ngồi một mình trên thảm cỏ. Nàng biết gió bên bờ sông lạnh hơn những chỗ khác, nhưng nàng vẫn chọn nơi này. Không phải vì không sợ lạnh, mà là hy vọng gió có thể khiến cho đầu óc nàng tỉnh táo một chút, suy nghĩ rõ ràng một chút. Trong đầu nàng hiện giờ vô cùng hỗn loạn. Từ Tô Tứ nàng biết được tất cả mọi chuyện, giống như nghe người khác kể chuyện vậy. Nhưng ngoại trừ cảm thấy khó tin thì thật sự không còn cảm giác nào khác. Giống như, nhân vật trong câu chuyện kia không phải là nàng. Nhưng nàng hiểu được khúc mắc mà Long Liễm Thần nói quả thật khó mà cắt đứt được.

Phượng Triêu Hoa bông cảm thấy đầu vai được khoác thêm áo, chặn gió lạnh từ phía sau lưng thổi tới.

Đắp áo choàng cho Phượng Triêu Hoa xong, Long Liễm Thần than nhẹ một tiếng, xoay người định đi.

Phượng Triêu Hoa bỗng dưng túm lấy tay hắn, im lặng một hồi lâu mới khẽ nói, "Ngồi cùng ta một lát, được không."

Long Liễm Thần theo lời ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Đừng nói là một lát, dù là cả đời cũng được."

Thân thể Phượng Triêu Hoa khẽ run lên, không đáp, lẳng lặng nhìn nước hồ, khẽ nói, "Qua hôm nay, trước khi ta khôi phục trí nhớ, đừng gặp nhau nữa."

Những lời này giống như tảng đá đập vào tim Long Liễm Thần, măc dù đã sớm có chuẩn bị tư tưởng nhưng lúc này chính tai nghe nàng nói ra hắn vẫn khó chịu. Vừa nghĩ tới cảnh vĩnh viễn tách ra, trái tim tựa như đang bị người ta xé nát, đau đến không muốn sống.

"Ta biết nàng không thể tha thứ cho phụ hoàng, ta cũng không mong nàng vì ta mà khiến mình chịu thiệt thòi. Chờ đại ca trở về, ta sẽ lập tức nhường chức thái tử, đi cùng nàng. Nếu như nàng đối với ta còn có một chút nhớ nhung, vậy xin nàng, đừng cự tuyệt." Long Liễm Thần nói rất nhỏ, gần như là cầu khẩn, giống như chỉ cần bị cự tuyệt hắn sẽ lập tức rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Phượng Triêu Hoa nghe vậy, nói không cảm động là lừa mình đối người, nhưng dù cảm động thì thực tế vẫn là thực tế.

"Trước khi ta khôi phục trí nhớ, ta không thể cho huynh câu trả lời thuyết phục." Phượng Triêu Hoa nói.

"Ta nguyện ý chờ, bao lâu cũng được. Chỉ cần nàng cho ta câu trả lời, dù kết quả thế nào ta cũng tôn trọng nàng."

Những ngày kế tiếp, Long Liễm Thần vẫn bận rộn đối phó với thế lực làm phản của Nam Lăng vương. Thật ra vốn không cần gấp gáp như vậy, dù sao, một khi diệt trừ Nam Lăng vương rồi sẽ có thừa thời gian đối phó với tay sai của hắn. Nhưng Long Liễm Thần muốn mình bận rộn, chỉ không ngừng làm việc mới không nhớ đến nàng.

Mà trong những ngày này Phượng Triêu Hoa rốt cuộc cũng được cảm nhận cái gì là nỗi khổ tương tư, quả đúng là một ngày bằng một năm. Nàng không cách nào tưởng tượng, vô số ngày đêm sau này không có hắn nàng sẽ vượt qua thế nào. Rõ ràng đã quên hắn, nhưng lại không quên được lưu luyến trong lòng. Cảm giác khó hiểu này khiến nàng không biết phải làm sao.

“Chưa tới một canh giờ nữa, Đức phi sẽ bị xử trảm.” Minh Nguyệt nói.

Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, “Bà ta còn chưa bị hành hình?”

“Buổi trưa canh ba hôm nay.” Minh Nguyệt nói.

“A, thì ra mới qua ba ngày.” Phượng Triêu Hoa hốt hoảng nói.

Minh Nguyệt không hiểu liếc nhìn nàng một cái, nói: “Nghe nói hôm nay là Thái tử giám trảm, nếu như muốn thấy ngài, tỷ có thể đến pháp trường xem.”

“Thái tử giám trảm?” Tô Tứ lúc này mới bắt đầu chú ý tới điểm kỳ lạ, “Cái gọi là ‘việc xấu trong nhà không phô với người ngoài’. Theo lý thuyết, phi tần phạm tội phải để hậu cung xử lý, bình thường ban cho cái chết là xong, không nên phô trương lớn như vậy.”

Minh Nguyệt nói: “Có lẽ là Hoàng thượng quá tức giận?”

“Có tức giận hơn đi nữa thì ông ta cũng sẽ không bất chấp mặt mũi của hoàng gia đâu. Ông ta làm như vậy, chỉ có một khả năng.” Tô Tứ nói.

“Khả năng gì?” Phượng Triêu Hoa đang chìm trong trạng thái lơ mơ rốt cuộc bắt đầu chú ý đến chuyện này.

“Lấy Đức phi làm mồi.” Tô Tứ nói.

Mồi? Phượng Triêu Hoa chợt có một dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó Cát Đại chạy vào, nói: “Nghĩa phụ, nghĩa phụ tới kinh thành rồi!”

Nghĩa phụ? Mồi!

Tô Tứ kêu to, “Hỏng bét! Hoàng thượng nhất định là lấy Đức phi dụ nghĩa phụ tự chui đầu vào lưới!”

Thác Bạt Lục nghe vậy vỗ mạnh xuống bàn một cái, mắng, “Mẹ kiếp! Cẩu hoàng đế rốt cuộc vẫn không chịu để yên!”

“Tạm thời đừng tức giận.” Cát Đại nói: “Sau khi nghĩa phụ rời khỏi Nam Lăng, chính ta đã phát hiện một vài thư từ trong thư phòng của ông, ghi lại chi tiết hành động của ông và Đức phi. Nghĩa phụ hình như rất thích Đức phi. Ta xem ngày tháng thì trên căn bản là từ lúc thiên triều dựng nước, bọn họ vẫn thư từ qua lại. Trong đó có ghi lại...”

Thác Bạt Lục thúc giục, “Cái gì?”

Cát Đại nắm chặt quả đấm, vô cùng đau đớn, “Năm đó, Hoàng thượng sát hại phụ thân của chúng ta, tất cả đều do ông ta khích bác.”

“Cái gì?” Tô Tứ cùng Thác Bạt Lục không dám tin.

Phượng Triêu Hoa lại bình tĩnh, “Còn gì nữa không?” Những điều này tối hôm qua đã nghe Long Liễm Thần nói rồi, hóa ra là thật.

“Còn có... ” Trong đáy mắt Cát Đại xuất hiện đau thương, nói: “Nhị đệ ba năm trước ở vực Tuyệt Tình bị phục kích, là do Đức phi sai người làm. Mấy ngày trước, các ngươi cướp pháp trường gặp phải nhiều Cẩm Y Vệ cà Ngự Lâm Quân là do...Do nghĩa phụ phân phó Đức phi sắp xếp. Ông ta nhấn mạnh... ”

“Nhấn mạnh cái gì?” Đáy mắt Tô Tứ đã xuất hiện tia máu.

“Phượng bá phụ và Tam đệ, cần phải giết một.” Dứt lời, Cát Đại đau đớn nhắm mắt lại, cúi đầu nói, “Nghĩa phụ có lẽ muốn ép Tiểu Thất.”

‘Bùm’ một tiếng, cái bàn tan tác. Thác Bạt Lục đứng dậy, oán hận nói, “Hóa ra lão ta mới là hung thủ!”

Tô Tứ nắm chặt trường kiếm, đứng dậy, nói: “Hắn không phải vẫn hy vọng chúng ta báo thù sao? Được, hôm nay ta sẽ cho hắn được như ý, báo thù cho cho cha mẹ, Nhị ca cùng Tam ca!”

“Ta đi với huynh!” Thác Bạt Lục nói.

Cát Đại nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, nói: “Muội muốn đi cùng chúng ta không?”

“Đương nhiên là muốn.”

Buổi trưa canh ba đến! Mà lúc này, người mọi người chờ cũng đã mang theo đám tay sai của hắn tới. Nam Lăng vương mang theo mười tử sĩ xuất hiện tại pháp trường.

Cát Đại, Tô Tứ cùng Thác Bạt Lục cầm vũ khí, giằng co cùng Nam Lăng vương.

“Các con có ý gì?” Nam Lăng vương không vui nói.

“Báo thù.” Tô Tứ lạnh lẽo nói.

Nam Lăng Vương giật mình, nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói “Bây giờ không phải là lúc giận dỗi, giúp ta cứu người. Có chuyện gì trở về Nam Lăng nói sau.”

“Nam Lăng Vương quả là tình thâm ý trọng, biết rõ là bẫy còn nhảy vào.” Dứt lời, Long Liễm Thần vung tay lên, vô số Cẩm Y Vệ xông ra bao vây hình đài, ở ngoài lại còn một tầng cung tiễn thủ. Ttình hình như thế, Nam Lăng vương mọc cánh cũng khó bay.

Nam Lăng Vương đẩy Đức phi ra sau lưng tử sĩ, nói: “Dù thế nào, cũng phải mang nàng rời đi.”

Đức phi liều mạng lắc đầu “Phải đi thì cùng đi.”

“Đừng kẻ nào mong chạy thoát!” Vẻ mặt Long Liễm Thần thật lạnh lùng, so với lúc bình thường quả như hai người khác nhau. Hắn vừa ra lệnh, Cẩm Y Vệ lập tức động thủ.

Tô Tứ dùng kiếm chỉ vào Nam Lăng vương, nói “Hắn là của chúng ta. Không ai được nhúng tay.” Dứt lời, ngưng tụ tất cả hận ý vào một kiếm hung hăng đâm tới.

Cát Đại cùng Thác Bạt Lục thấy thế, cũng vội tấn công Nam Lăng vương.

Nam Lăng Vương cười lạnh, nói: “Coi như bảy người các ngươi liên thủ cũng chưa chắc thắng được ta. Huống chi hiện giờ chỉ còn ba người!” Dứt lời, vận công tiếp chiêu.

Trên đài đánh đến trời đất mịt mù, dưới đài, Phượng Triêu Hoa đầu đau muốn nứt. Cảnh tượng này, cảnh tượng này...

“Đừng nhìn!” Long Liễm Thần chẳng biết đã đến sau lưng Phượng Triêu Hoa từ lúc nào, ôm nàng vào trong ngực, lấy tay che mắt nàng.

Phượng Triêu Hoa đẩy tay hắn ra, nói: “Ta nhất định phải nhớ lại, nhất định...”

Dần dần, tử sĩ Nam Lăng vương mang tới đã chết gần hết, mà cánh tay Đức phi cũng trúng một kiếm.

Vốn Nam Lăng Vương chiếm thượng phong nhưng vì bận tâm đến an nguy của Đức phi mà phân tâm, nhưng hắn vẫn hơn bọn họ một chút.

Trên đài giờ chỉ còn ba đánh một, dưới đài cũng đã trở nên yên tĩnh. Hồi hộp quan sát thế cục.

Mà mảnh vụn trong đầu Phượng Triêu Hoa xoay tròn càng lúc càng nhanh, đầu cũng càng ngày càng đau.

Chợt một luồng kình khí đánh tới, một thanh trường kiếm đâm thẳng vào giữa trán Nam Lăng vương, sau đó một chàng trai áo trắng xuất hiện trên hình đài.

Tô Tứ, Thác Bạt Lục: “Nhị ca!”

Cát đại: “Nhị đệ!”

Long Liễm Thần: “Đại ca!

Vân Tiêu Dao lạnh lùng nhìn Nam Lăng vương sắp chết, nói “Nghĩa phụ, đã lâu không gặp.”

Nam Lăng vương trợn mắt, từ từ ngã xuống, trước khi chết cũng không dám tin mình lại chết ở trong tay một con cờ bị thao túng.

Mà khi thấy máu Phượng Triêu Hoa cũng đã nhớ lại cảnh Thanh Phong Phổ ngã xuống, sau đó, tất cả trí nhớ xuất hiện trong đầu nàng giống như chiếu phim vậy. Trí nhớ đã khôi phục.

Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nhìn đầu sỏ

trên đài, rất muốn lao lên cho hắn thêm một nhát vì Thanh Phong Phổ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Dù thế nào, hắn cũng là nghĩa phụ của mình, nếu chết rồi thì hãy để cho tất cả ân oán theo đó mà kết thúc thôi.

Bên ngoài Kinh Thành Tây Môn.

Long Hiểu Vân túm tay áo Vân Tiêu Dao nói "Đại ca, huynh đừng vô tình vậy chứ."

Vân Tiêu Dao vỗ vỗ đầu của nàng, nói: "Ta đã quyết, muội và Thần phải thay thế ta hầu hạ, hiếu kính phụ hoàng mẫu hậu."

"Muội không muốn. Đại ca, đừng đi tu hành, ở lại đi, được không?" Long Hiểu Vân nước mắt ròng ròng.

Long Liễm Thần cũng khuyên nhủ, "Đại ca, ngôi vị Thái tử nay vẫn là của huynh, huynh ở lại đi."

Vân Tiêu Dao lắc đầu, "Ta tội nghiệt chồng chất, nào còn mặt mũi tạo phúc vạn dân."

"Huynh là bị Nam Lăng vương lừa."

"Tam đệ, nếu như đệ là ta, đệ sẽ nhẹ dạ tin lời từ một phía Nam Lăng Vương, mắc mưu hắn sao?" Vân Tiêu Dao hỏi.

"Đệ..." Long Liễm Thần cứng họng, theo tính cách của hắn, nhất định sẽ không. Trừ nàng ra, không ai có thể khiến hắn dùng tương lai và mang sống để tin tưởng. Nghĩ đến Phượng Triêu Hoa, Long Liễm Thần không khỏi nhìn về phía nàng, đại ca muốn xuất giá, hắn không thể thoát thân, nên làm gì đây?

Cảm nhận được tầm mắt của hắn, Phượng Triêu Hoa rũ mắt xuống. Nàng chưa nói cho hắn biết mình đã khôi phục trí nhớ. Bởi vì nàng sớm đoán được, nhị ca chắc chắn sẽ không hồi cung. Nhị ca là người kiêu ngạo, sau khi đã trải qua những chuyện như vậy sao có thể trở về cung? Nếu nhị ca không về cung, vậy hắn nhất định phải tiếp tục làm Thái tử, như thế, có nói hay không cũng không còn quan trọng nữa. Cuối cùng chung quy vẫn là quên nhau trong chốn giang hồ thì hơn.

Mà Long Liễm Thần cũng biết rõ quy ẩn chỉ còn là giấc mơ thôi, hắn không thể thoát khỏi trách nhiệm trên vai.

Không có từ biệt, chỉ nhìn hắn một cái, Phượng Triêu Hoa quay đầu, giục ngựa rời đi. Tô Tứ, Thác Bạt Lục theo sát phía sau.

Vân Tiêu Dao cũng quay lại, nói, "Tam đệ, hãy làm một hoàng đế tốt." Dứt lời liền rời đi.

Ngơ ngác nhìn bóng lưng của mọi người dần dần biến mất, đôi mắt Long Liễm Thần ươn ướt, lúc này mới phát hiện thì ra là hắn cũng có nước mắt.

"Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Tam ca ngu ngốc!" Long Hiểu Vân vừa đánh Long Liễm Thần, vừa khóc.

"Đúng vậy, ta đúng là ngu ngốc." Long Liễm Thần xoay người, không muốn để Long Hiểu Vân phát hiện nước mắt trong mắt hắn.

"Huynh rõ ràng thích tỷ ấy như vậy, tại sao lại để tỷ ấy?" Long Hiểu Vân nói.

Long Liễm Thần cười khổ, "Muội còn nhỏ, chờ muội trưởng thành sẽ hiểu." Phụ hoàng cuối cùng cũng không có đặc xá cho Phượng Liêm, cũng không có rút lại lệnh truy nã, có thể thấy phụ hoàng cũng không định bỏ qua cho Phượng gia hoặc Vân gia. Dưới tình huống căng thẳng như vậy, nàng cùng phụ hoàng sao có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước đây?

Long Hiểu Vân chu môi "Hừ, muội đã trưởng thành rồi. Nếu muội là nam nhi, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn co gái mình yêu rời đi."

"Nếu muội là nam nhi, ta sẽ đi theo nàng ấy ngay"

"Tại sao muội là nam nhi huynh mới có thể theo tỷ ấy?"

"Bởi vì muội là nam nhi, ta sẽ không cần làm Thái tử nữa." Long Liễm Thần than nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn hoàng cung, thầm nói "Cái nhà tù này nàng không muốn vào. Mà ta, lại không thể nào ra được."

Trên đường Thác Bạt Lục rốt cuộc không nhịn được. "Tiểu Thất, muội định cứ đi như vậy sao?"

Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu, "Huynh muốn nói gì?"

"Muội mang thai." Thác Bạt Lục ném ra một quả bom.

Phượng Triêu Hoa sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ, "Đa tạ!" Roi ngựa vung lên, con ngựa phi về phía trước.

"Ta cho rằng nàng sẽ quay đầu trở về" Thác Bạt Lục hoàn toàn trợn tròn mắt.

Vân Tiêu Dao nhìn bóng lưng Phượng Triêu Hoa, nói: "Tiểu Thất là người như thế nào, đệ không phải không biết." Trở về, sợ rằng chỉ có kiếp sau. Giống như hắn, kiếp này vĩnh viễn không thể trở lại hoàng cung nữa rồi.

Lúc này, Tô Tứ vẫn im lặng nãy giờ mới nói: "Ta cược cuối cùng Tiểu Thất vẫn sẽ trở về."

Vân Tiêu Dao nhíu mày: "Sao đệ lại nghĩ vậy?"

Tô Tứ nói: "Hắn không bỏ được nàng. Lúc nàng rời đi đáy mắt hắn rõ ràng hiện lên: cuối cùng sẽ có một ngày..."

"Cuối cùng sẽ có một ngày cái gì?" Thác Bạt Lục không hiểu.

Tô Tứ bí ẩn nói: "Cuối cùng sẽ có một ngày, nghĩa là giữa bọn họ còn chưa kết thúc." Dứt lời, chợt kẹp bụng ngựa, roi vung lên, đuổi theo Phượng Triêu Hoa.

"Này, nói rõ ràng xem nào." nói xong, Thác Bạt Lục cũng đi theo.

Nhìn bóng lưng bọn họ, Vân Tiêu Dao nghiêng đầu nói với Cát Đại nói, "Chúng ta chia tay ở đây thôi."

"Về sau đệ có tính toán gì không?"

Vân Tiêu Dao sờ sờ khuôn mặt tạm thời không dịch dung, lạnh nhạt nói, "Vân Du Tứ Hải." Dứt lời, quay đầu ngựa, đi về con đường bên trái.

Cát Đại than nhẹ một tiếng, tự nhủ, "Nguyệt Nhan, nàng không muốn gặp lại ta ư." Sau đó hắn quay đầu ngựa, đi về hướng ngược lại Vân Tiêu Dao.

Truyện Chữ Hay