Ban đêm đã đến, cơn buồn ngủ kèm với sự mệt mỏi đến từ thân thể khiến Phượng Minh muốn thiếp đi.
Nhưng lần này sự quyết tâm của hắn đã lên tới tột cùng. Hai hàm răng nghiến thật chặt, Phượng Minh bắt đầu thử thổ nạp linh khí theo công pháp căn bản của người tu linh. Quả nhiên hệt như những gì Sơ Tuyết ghi chép lại. Từ sau khi được ba vị kỳ nhân núi Tử Mang cải biến thân thể thì hắn đã có thể tu linh, thậm chí tốc độ tu luyện còn nhanh gấp mấy lần người thường.
Một người tư chất bình thường muốn đạt đến cảnh giới Khai Nguyên sơ kỳ phải mất ít nhất ba tháng. Tư chất cao thì một tuần. Còn ở đây Phượng Minh chỉ sau một nhịp thở đã đạt tới Khai Nguyên sơ kỳ.
Nhưng hiện tượng lạ ngay lập tức xảy ra trong cơ thể hắn. Hình xăm phượng hoàng phía sau lưng hắn đột nhiên nóng lên bất thường, một luồng sức mạnh không tên từ nó toả ra phá tan số linh khí mà hắn vừa tích tụ được, khiến cảnh giới Khai Nguyên sơ kỳ lại bị đánh rớt về phàm nhân. Cơn đau cùng lúc kéo đến, trên người giống như đang có ngàn vạn mũi đao đang lóc da hắn ra, Phượng Minh phải hét lớn lên vì sự thống khổ đến tột đỉnh này.
"Hoá ra trong người ta tồn tại tới ba nguồn sức mạnh không ngừng triệt tiêu lẫn nhau. Nếu một bên đột ngột tăng cao sẽ dẫn tới sự hỗn loạn của hai bên còn lại, chúng tàn phá cơ thể khiến cho ta đau đớn!"
Phượng Minh ngừng một chút lấy lại sự bình tĩnh rồi phân tích. Hắn quay sang hỏi Trần Ngọc Kỳ:
- Cô có hồn huyết không?
- Có, trong túi trữ vật của ta có hơn vạn hồn huyết cấp một, một ngàn hồn huyết cấp hai, một trăm hồn huyết cấp ba, ngay cả cấp bốn cũng có bốn khoả.
Trần Ngọc Kỳ đổ túi trữ vật mình ra. Hồn huyết có dạng viên bi tròn đủ màu sắc lập tức chất thành núi trước mắt Phượng Minh. Hắn ôm quyền nói:
- Cô cho ta mượn dùng trước, ngày sau sẽ trả lại!
Phượng Minh khách khí như thế khiến Trần Ngọc Kỳ cảm thấy có chút chua xót. Nàng cười gượng:
- Được thôi!
Theo suy tính của Phượng Minh, nếu muốn cố định tu vi không tiêu tán thì cơ thể, hay nói chính xác là kinh mạch, xương cốt của hắn phải đủ rắn chắc để chống đỡ ba loại sức mạnh đối chọi nhau. Hoặc chí ít là gia tăng cùng lúc hai loại sức mạnh, để duy trì được sự cân bằng nhất định.
Phượng Minh đã nhận ra sức mạnh đến từ hai mạch nhâm đốc là chân lực của người tu chân, vì chân lực này có tính chất khá nhu mì mềm mại. Về phần sức mạnh đến từ hình xăm phượng hoàng sau lưng của hắn thì quá đỗi mạnh mẽ, giống như một ngọn lửa muốn thiêu đốt tất cả, nó khác hẳn với sự cuồng dã hỗn loạn của linh lực. Phượng Minh nghĩ đây là Vu lực đến từ huyết mạch Vu Thần.
- Sơ Tuyết nói ta có huyết mạch Vu Thần? Vu tộc là dân tộc nào? Chẳng lẽ không phải ở Nam Thiệm sao?
Vì Nam Thiệm đã cách biệt với ba châu còn lại cả trăm vạn năm nên chẳng ai biết ba châu đó tu luyện loại công pháp gì, sở trường ra sao. Có lẽ vu tộc cũng như hoang tộc là một tộc chính, có đường lối tu luyện của riêng mình. Phượng Minh thầm nhủ phải sớm tìm ra cách tu luyện này để cân bằng bằng hoàn toàn ba nguồn sức mạnh trong người, nếu không sự thống khổ sẽ theo hắn vĩnh viễn đến ngày hắn chết đi.
- Trước mắt cứ tu văn củng cố thân thể, đồng thời duy trì sự cân bằng của tu linh và tu chân. Tuy rằng vẫn bị sức mạnh tu vu quấy phá nhưng ta có thể chịu được!
Nói đi cũng phải nói lại, hình xăm hình con lợn của Thạch Trư vẫn còn nguyên trên tay phải của Phượng Minh, chỉ là hơi mờ nhạt. Thạch Trư dường như đang ngủ say, sự kiện ở núi Tử Mang đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của y, không biết ngày tháng năm nào y mới tỉnh lại được.
Phượng Minh lấy mười viên hồn huyết đặt lên từng vị trí chủ chốt trên người. Mấy viên hồn huyết này hoàn toàn tan ra trên da hắn, sau đó biến thành những hình xăm yêu vật đủ hình dạng. Kế đến hắn bắt đầu dùng ý niệm điều khiển để hồn huyết trở thành tủy sống nơi có hình xăm, và không ngừng sinh ra máu tươi mang theo yêu lực xé tan các múi cơ, giúp cơ thể không ngừng cường đại hơn.
Phá rồi lập, lập rồi phá, đó là nguyên tắc tu văn. Quá trình này đau đớn khôn tả nhưng vẫn không bằng nỗi đau khi tu linh.
Thấm thoát ba ngày trôi qua, Phượng Minh vẫn duy trì được sự thanh tỉnh nhờ gặm nhấm những cơn đau. Quả nhiên chỉ cần không ngủ say thì ký ức sẽ không bị mất đi. Bù lại cơ thể luôn trong tình trạng mệt mỏi vô cùng. Đôi mắt hắn trũng sâu xuống, thâm quầng, hai gò má hốc hác nổi rõ xương, dung mạo Phượng Minh so với ba ngày trước biến đổi một cách đáng sợ, dù đeo mặt nạ cũng không cách nào che giấu được. Cũng may Trần Ngọc Kỳ làm ra một mặt nạ da người mới cho hắn, đeo vào có thể che đi hoàn toàn khuyết điểm trên mặt.
- Phượng Minh, chuyến này vào hoàng cung khi gặp phụ hoàng ta, huynh nhất định phải luôn cúi đầu không được nhìn vào mắt người. Nếu vi phạm chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng ta nổi trận lôi đình mà nảy sinh sát niệm với huynh, đến ta cũng cản không được.
Sau khi nhận thấy tương lai mình có chút sáng sủa hơn, Phượng Minh rốt cuộc nghe theo sự sắp đặt của Trần Ngọc Kỳ, đi đến đế đô diện kiến Vô Nhật đế.
Hiện tại hắn khoác lên người một bộ áo xanh của văn nhân trông rất nho nhã, chỉ là ánh mắt vẫn vô cùng mệt mỏi vì mất ngủ.
Hoàng Trung đưa chiến mã của mình cho Phượng Minh, cử chỉ lễ độ phải phép. Người được thất công chúa tôn trọng thì bất kỳ hạ nhân nào cũng không dám khinh rẻ.
Ngày bọn họ rời đi khỏi U Lam thành, Minh Quá Long cũng có ra tiễn. Chỉ là sau khi đám người đã khuất dạng về phía chân trời thì Minh Quá Long đột nhiên vỗ trán như sực nhớ ra gì đó:
- Toi rồi, đêm hôm đó ta kể chuyện có được hồn huyết Hoang Long cho hắn nghe, mà mấy ngày nay hắn lại không hề mất đi ký ức. Lỡ như hắn gặp phải đám Lăng Vân dùng thuật sưu hồn thì chẳng phải ta tiêu đời rồi sao? Không được, ta phải đến đế đô một chuyến!
- ------
Cách nơi Phượng Minh đang đi không xa cũng có hai người đang đi bộ trên một lối mòn xuyên qua rừng núi. Một trung niên béo ị đeo gùi như thư đồng; một thanh niên vẻ mặt ngông nghênh, đầu chít khăn đỏ, lưng đeo bảo kiếm. Đây là con đường tắt dẫn đến đế đô chỉ dành cho những người tu văn không có điều kiện sử dụng Yêu mã. Nơi đây có vô số yêu thú cường đại ẩn náu, địa hình thì hung hiểm vạn phần, mặc dù được các Săn Yêu giả xem như bảo địa nhưng nó cũng là mồ chôn của không ít người.
Sất Hổ khúm núm chạy theo Lý Tiểu Xuyên, y chỉ là một Phàm Cảnh nhất cấp sơ kỳ nên khá mệt mỏi khi phải di chuyển quãng đường dài thế này.
- Tiểu Xuyên à, ngươi muốn tới đế đô để làm gì? Tu vi chúng ta còn chưa qua nổi nhị cấp, đến đế đô cũng chỉ như con kiến cho người ta chà đạp thôi?
Lý Tiểu Xuyên tỏ ra bất cần, hừ lạnh:
- Sợ cái quái gì? Sắt rỉ không qua mài dũa làm sao thành bảo kiếm? Ta muốn đến đó để xem thử tứ đại ma tông Nhất Niệm, Thắng Thiên, Nghịch Hành, Thất Sát lợi hại cỡ nào. Còn nữa, lão tử muốn vỗ mông một trong tứ đại mỹ nữ Nam Thiệm - Hồng Tụ đao Mã Tư Thuần! Ai dám ngăn cản hoài bão này của ta, dù có là thần ma ta cũng sẽ đồ sát!
Nghe Lý Tiểu Xuyên khoác lác như vậy, đáy lòng Sất Hổ giật thót, vẻ mặt sợ hãi vội bịt miệng gã lại.:
- Tha cho ta đi tiểu tổ tông ơi! Chẳng lẽ ngươi không sợ trời đánh sao mà thốt ra mấy câu này?
- Trời dám đánh ta, ta liền diệt trời!
Khuôn mặt Lý Tiểu Xuyên trở nên nghiêm nghị, rút thanh kiếm cũ kỹ sứt mẻ sau lưng ra chỉ thẳng lên bầu trời tối tăm trên đầu rồi quát lớn. Ngay lập tức ông trời như hưởng ứng lại lời gã nói bằng một tia sét đánh thẳng xuống.
Lý Tiểu Xuyên hốt hoảng ngã lăn ra đất, dùng hai tay ôm đầu mình lại. Một hồi sau phát hiện bản thân không hề hấn gì thì gã lại đứng dậy cười phá lên:
- Thiên kiếp hoá ra chỉ có vậy? A... Sất Hổ...
Khi gã nhìn sang bên cạnh thì không ngờ Sất Hổ lúc này đang nằm co ro dưới đất như con chó chết, toàn thân cháy xém, tóc tai bị thiêu rụi hoàn toàn, hơi thở hấp hối giống như sắp bỏ mạng đến nơi.
Thấy Lý Tiểu Xuyên lại gần mình, Sất Hổ khóc rống lên, sau đó bật dậy chạy thẳng một mạch mặc cho Lý Tiểu Xuyên đuổi theo trong ngơ ngác.
- Gặp ngươi trong sòng bạc thì ta bị thua trắng tay, đến miếng ăn cũng mất. Bây giờ ngươi chửi trời thì người bị sét đánh là ta, có còn thiên lý không vậy? Mau tránh xa ta ra, ngươi là đồ sao chổi!
Khung cảnh thu hẹp dần, đứng từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy hai chấm đen đang rượt đuổi nhau trên lối mòn xuyên qua rừng núi đến thẳng đế đô. Mà đế đô lúc này đang áng ngự dưới một đám mây đen khổng lồ hình năm ngón tay. Trong năm ngón tay này lại tồn tại vô số tia sét ngũ sắc chớp nháy không ngừng, giống những sợi dây leo cuốn chặt lại không cho bàn tay này chuyển động. Và dường như trong lòng bàn tay còn có một đôi mắt vô hình đang dần dần mở ra nhìn về đám người sắp tiến đến.