Minh Quá Long mỉm cười, ánh mắt trở nên sáng ngời:
- Nghe đồn Sơ Tuyết cô nương năm xưa đứng đầu trong ngũ kiệt Phong Kiếm học viện. Tam Tần mặc dù chỉ xếp thứ ba nhưng vẫn có thể làm ta khá khổ sở, cô khiến ta rất chờ mong đó.
Sơ Tuyết không đáp thêm gì. Nàng vận linh lực vào thanh kiếm của mình rồi chém thẳng về phía Minh Quá Long. Theo đường kiếm lướt tới, trong kiếm phát ra tiếng kêu khóc như đang đòi mạng của vô số oan hồn. Năm xưa khi giao đấu với Táng Dương thì hồn trong kiếm của nàng chỉ có hơn ngàn oan hồn thu thập được khi đi qua chiến trường của các vương triều. Sau mười năm ẩn cư chốn Hoang địa, số hồn này không những không giảm mà còn tăng gấp đôi nhờ vào việc giữa ba thế lực luôn xảy ra chiến tranh quy mô nhỏ. Người trong Hạnh Hoa thôn ít thấy nàng một phần vì nàng mải mê may thêu, một phần lúc rảnh rỗi sẽ ra ngoài Hoang địa tu luyện, đồng thời tìm kiếm cơ may đột phá tu vi và cả cách cứu Phượng Minh. Dẫu sao thọ nguyên nàng đã sắp cạn, nếu như trong một năm nữa không thể đạt đến Vô Nhai thì phải chết không nghi ngờ.
- Chiến Khốc Đa Tân Quỷ!
- Hay cho một chiêu Chiến Khốc Đa Tân Quỷ!
Minh Quá Long hiểu rằng kiếm này đi kèm với âm khí và oán khí nặng nề như thế không những gây tổn thương cho thân thể mà sẽ còn ảnh hưởng đến tinh thần của mình.
- Không biết Sơ Tuyết cô nương từng giao đấu với phàm nhân bao giờ chưa? Người tu văn chúng ta tuy không có pháp thuật đầy biến ảo, cũng không bay lơ lửng giữa trời như tu chân và tu linh được, nhưng chúng ta có thể dựa vào sức mạnh của hồn huyết để đi đến cực hạn của võ đạo. Võ phá linh, võ phá chân, võ phá mệnh, trong trời đất này võ đạo độc tôn!
Minh Quá Long quát lớn, thần thái càng lúc càng mạnh mẽ.
- Kinh Long Ngâm!
Gã hú dài một tiếng, âm thanh vang lên như tiếng long ngâm khiến mấy ngàn oan hồn trong kiếm Sơ Tuyết đều sợ hãi kêu chói tai rồi tan vỡ toàn bộ.
Tròng mắt Sơ Tuyết co rút lại, nàng nhanh chóng thu kiếm, bay người ra sau để thoát khỏi vùng ảnh hưởng của sóng âm. Kể từ sau lần giao chiến với Táng Dương thì Minh Quá Long là kẻ thứ hai khiến cho nàng cảm giác được nguy cơ sinh tử mãnh liệt vô cùng.
Minh Quá Long điềm tĩnh nhìn nàng, người hạ thấp xuống rồi đạp mạnh mũi chân. Thân hình gã lao vút lên không trung rồi bay thẳng tới chỗ Sơ Tuyết. Rõ ràng tu văn giả không thể bay như người tu linh và tu chân, nhưng Minh Quá Long vẫn có cách "bay" riêng của mình.
Gã giơ nắm đấm lên nhắm thẳng vào đỉnh đầu Sơ Tuyết, miệng quát:
- Diệt Long Quyền!
Trước khí thế như muốn đấm nát cả đại địa của Minh Quá Long, Sơ Tuyết có chút miễn cưỡng đưa kiếm lên đỡ lại.
Nhưng điều khiến nàng cảm thấy kinh hãi là thanh bảo kiếm theo mình chinh chiến mấy chục năm không ngờ bị một quyền của Minh Quá Long đấm gãy làm đôi. Đây là loại sức mạnh gì?
Minh Quá Long càng đánh càng hăng, gã ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Bọn ta không có công pháp biến ảo nhưng thân thể lại cứng rắn hơn cả pháp bảo. Nếu đánh giáp lá cà thì người tu linh và tu chân không bao giờ là đối thủ!
Nghe vậy Sơ Tuyết liền hiểu ra vì sao mình bị thất thế, vội vã xoay người định bay đến chỗ khác để giữ khoảng cách. Nào ngờ thân thủ của Minh Quá Long lại nhanh đến mức không tưởng, năm ngón tay gã cong lại biến thành trảo chộp vào bả vai nàng.
- Bài Long Vĩ!
Sơ Tuyết chỉ thấy bả vai đau nhói vô cùng, giống như bị năm cái móc sắt móc vào da thịt, máu tươi chảy đầm đìa, bản thân mà cử động mạnh một chút thì xương cốt sẽ nát vụn ra
Minh Quá Long đắc thủ nhưng lại không hề lấn tới mà lại nhẹ giọng:
- Sơ Tuyết cô nương, ta cần gặp Phượng Minh, mong cô thành toàn. Ta chỉ muốn nhìn thử hắn rốt cuộc trông như thế nào, sẽ không tổn thương hắn!
- Có quỷ mới tin ngươi!
Sơ Tuyết ráng chịu đau vung kiếm chém vào cánh tay đang nắm vai mình của Minh Quá Long. Vì không muốn làm nàng bị thương nặng nên gã đành thả tay ra. Chỉ chờ có thế, Sơ Tuyết liền bay người đi, mất hút khỏi tầm mắt của Minh Quá Long.
- ---
A Ngưu đãng trí, hay nói cách khác chính là Phượng Minh giờ đây đang được mười mấy cô gái dìu vào một căn phòng khá hoa lệ. Trong phòng thậm chí có cả thùng gỗ ấm nóng rải đầy hoa thơm để tắm.
Sau khi đặt hắn lên giường, mỗi người hôn hắn một cái thì liền nhanh chóng quay người rời đi, đóng chặt cửa để hắn lại một mình.
- Mấy vị tỷ tỷ, các người đi đâu vậy? Tới đây chiếm đoạt ta đi mà, ta cần tiền!
Hơi hụt hẫng vì sự rời đi của bọn họ, hắn đứng dậy định mở cửa ra nào ngờ cửa đã bị khoá ở bên ngoài. Hắn sợ hãi đập cửa liên hồi nhưng vẫn không có ai trả lời, trong căn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh đến tịch mịch.
- Phượng Minh, huynh là Phượng Minh phải không?
Đột nhiên có một đôi tay từ phía sau từ từ ôm lấy tấm lưng của hắn, giọng nói nữ tử hiền diệu vang lên xé tan tịch mịch khiến hắn cứng đờ người. Trong đầu hắn xẹt qua vài hình xa xăm nào đó nhưng hắn thật sự không tài nào nhìn rõ đó là hình ảnh gì.
- Tỷ tỷ này, ta không biết Phượng Minh là ai cả!
- Mười năm trước khi ly biệt ta cũng từng ôm huynh như vậy, bây giờ mặc dù dung mạo huynh đã thay đổi nhưng ta chắc chắn không nhận nhầm!
Nữ tử kia buông tay ra rồi xoay người Phượng Minh lại. Bàn tay nàng vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, sau đó nhanh tay móc vào lớp da lồi lên ở mang tai, kéo mạnh da mặt Phượng Minh xuống. Hoá ra khuôn mặt "A Ngưu" kia chỉ là một tấm da giả, được một người nào đó tạo nên một cách khéo léo. Nếu không phải Trần Ngọc Kỳ vô cùng am hiểu thuật dịch dung thì cũng không phát hiện được.
Sau cuộc gặp gỡ lúc sáng, Trần Ngọc Kỳ luôn có cảm giác khá mất mát khi nhìn bóng lưng Phượng Minh rời đi. Bỏ mặc đám người Hoàng Trung tản ra kiếm người trong thành, nàng cứ bước đi trong vô định cho đến khi bắt gặp Lý Tiểu Xuyên đang hớn hở dắt tay Phượng Minh đi vào Thiên Mệnh đường.
Tất nhiên Trần Ngọc Kỳ không bỏ lỡ cơ hội chứng thực thân phận của Phượng Minh. Trong lúc hắn đánh bạc thì nàng đứng ở xa quan sát mọi góc cạnh trên khuôn mặt và cả cử chỉ của hắn.
Dù hắn có biến đổi thế nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ có vài cử chỉ đã ăn sâu vào trong tiềm thức, không thể làm khác đi được.
Sau khi nhận ra Phượng Minh, nàng vẫn cố giữ bình tĩnh vì hiểu được hắn dùng Dịch Dung thuật là có mục đích riêng. Nếu mình mất bình tĩnh lật mặt thật hắn ra ở chỗ đông người thì sẽ kéo đến sự chú ý không đáng có.
Lúc ba người hắn, Lý Tiểu Xuyên và Sất Hổ đi vào lầu xanh thì Trần Ngọc Kỳ biết cơ hội của mình đã tới. Tiền của nàng không ít, vậy nên sẽ dễ dàng sắp đặt được cuộc gặp mặt bí mật này.
Phượng Minh nhìn tấm da mặt trên tay Trần Ngọc Kỳ, biểu tình hốt hoảng:
- Cô nương, ta và cô không quen không biết, vì sao lại tàn nhẫn lột da mặt ta xuống vậy?
- Ở đây chỉ có mình ta và huynh, hoàn toàn an toàn...
Trần Ngọc Kỳ cứ nghĩ hắn dùng thân phận giả để né tránh sự truy tìm của kẻ địch nên vội giải thích. Ngờ đâu Phượng Minh càng lúc càng hoảng loạn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng như trẻ con. Hắn chạy tới đập ầm ầm vào cửa, muốn trốn thoát khỏi người con gái đáng sợ trước mắt.
- Phượng Minh, ta là Trần Ngọc Kỳ!
Cản Phượng Minh lại, nhưng hắn thậm chí không nghe mà còn đẩy mạnh khiến nàng ngã sóng xoài trên mặt đất.
Đúng lúc này cánh cửa mở tung ra, một cô gái tóc trắng bước vào lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Kỳ:
- Hắn quên hết rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nếu cô muốn tốt cho hắn thì không nên truy vấn những chuyện quá khứ!
- Cô là Sơ Tuyết!
Cô gái tóc trắng gật đầu:
- Mấy vị tiền bối trên núi Tử Mang chỉ cứu hắn được một nửa cái mạng, thọ nguyên của hắn cũng chỉ còn lại ba tháng. Ta từng nghe câu chuyện giữa cô và hắn qua lời kể của Từ Vi. Nếu cô muốn bên cạnh hắn ba tháng cuối này thì cứ tự nhiên. Hắn làm phiền ta mười năm nay ta cũng thấy chán rồi, còn phải tìm cách đột phá tu vi gia tăng tuổi thọ.
Nói xong nàng quay lưng bỏ đi, mặc kệ Phượng Minh sửng sờ không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Từ Vi có tới thăm hắn sao?
- Có, cô ấy trở thành Đế hậu của Cửu Thiên vương triều. Ngay cả cô ấy dù dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo đổ vào người hắn cũng vô dụng nên bỏ cuộc rồi. Cô ấy nhắn ta nếu Thất công chúa Vô Nhật vương triều tìm đến thì giao hắn cho cô ta.
- Vì sao cô không trực tiếp đến tìm ta? Đến tận mười năm ta tìm được hắn thì mới nói những điều này?
Nghe câu hỏi của Trần Ngọc Kỳ, bước chân của Sơ Tuyết khựng lại trong khoáng chốc. Sau đó nàng lại bước nhanh rời đi khỏi Tú Xuân viện.
Bóng tối u tịch ở Vô Nhật vương triều khiến lòng người dù vui đến mấy cũng có lúc phải trầm xuống. Trong trái tim Sơ Tuyết như tồn tại một đám mây đen không cách nào xua tan. Đi đến một khu phố cách xa Tú Xuân viện thì nàng đột nhiên gục xuống phun ra một ngụm máu tươi. Trận chiến với Minh Quá Long chỉ thoáng qua chưa gây cho nàng quá nhiều thương tổn. Thậm chí ngay cả đạo tâm, thần thức và linh thể nàng còn chưa xuất ra. Vậy vết thương nào khiến cho nàng phải thổ huyết như vậy?