- Sảng khoái, thật sự là sảng con bà nó khoái. Cuối cùng Thi tử ta cũng chờ được đến ngày này!
Điệu Vong Vô Nguyệt đập bàn đập ghế, nhảy cẫng lên trước mặt một vạn năm nghìn đệ tử Thi sơn. Sau khi chiến thư đưa ra và được phía Huyết sơn chấp nhận thì Tùng Âm ma tôn liền hạ lệnh tụ họp đệ tử toàn sơn lại công bố chiến lược sắp tới. Chủ trì đợt sơn chiến lần này sẽ là Điệu Vong Vô Nguyệt và năm vị trưởng lão.
- Đa phần đệ tử ngoại môn đều không biết sơn chiến là gì. Kể cả một số ít nội môn đệ tử cũng lạ lẫm, vậy nên bây giờ xin mời Thi tử giảng giải quy tắc sơn chiến cho mọi người cùng hiểu rõ.
Điệu Vong Vô Nguyệt chỉnh lại phong thái, sau đó ngẩng cao đầu nói:
- Sơn chiến là một hình thức tranh đấu giữa tứ đại sơn bao gồm ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên là tỷ thí trên phương diện tu luyện. Bảng xếp hạng công khai của sáu cửa ải sẽ được nới rộng từ năm mươi thành một ngàn. Thứ hạng một ngàn người dẫn đầu ở các cửa ải trong Mộng Thai sau ba tháng sẽ quyết định bên nào chiến thắng giai đoạn này. Đến giai đoạn thứ hai, tông môn sẽ tổ chức một bí cảnh thí luyện. Người bước vào bí cảnh này đều bị giới hạn tu vi không được vượt quá Hóa Hình, sau đó tiến hành cắm cờ lên một trăm linh tám lãnh địa trong bí cảnh. Sau ba ngày tông kết lại, bên nào cắm được nhiều cờ hơn sẽ là kẻ chiến thắng. Giai đoạn cuối cùng, là sau đó ba tháng, tông môn sẽ tổ chức ra Đại hội tỷ thí giữa tứ đại sơn theo hình thức khiêu chiến. Kẻ thắng cuộc cuối cùng sẽ được xưng là Chiến chủ, nhận được sự kính trọng của toàn Nhất Niệm tông.
Một đệ tử nội môn thắc mắc:
- Nói vậy thì đợt sơn chiến này thiếu chủ Tô Hà nắm phần thắng quá lớn rồi? Xét về thực chiến và tu vi, đâu ai là đối thủ của thiếu chủ?
Điệu Vong Vô Nguyệt lắc đầu:
- Vòng một chỉ đếm số lượng, không xét tới vị trí. Các ma tử và thiếu chủ không được tham gia vòng ba. Còn vòng hai tất cả bị giới hạn tu vi một cách công bằng nên có thể dẫn dắt đệ tử của mình tham chiến. Các ngươi phải cố gắng tu luyện kể từ hôm nay, không chỉ vì thứ hạng cao trên Mộng Thai, mà còn bởi vì trong vòng hai chỉ có bốn ngàn đệ tử được tham dự. Kẻ tham dự sẽ nhận được lợi ích rất lớn, trong bí cảnh kia có tồn tại không ít bảo vật và dược thảo quý hiếm có giá trị liên thành… Nhưng ta nghĩ ngoài tài vật ra, lợi ích lớn nhất mà các ngươi thu được đó là sự ấn tượng của các trưởng lão và ma tôn. Các ngươi biết rồi đấy, chính bản thân ta đã được Tùng Âm ma tôn thu nhận sau sơn chiến, Tô Hà cũng vậy…
Ngừng một chút gã nghiêm mặt:
- Sơn chiến sáu mươi năm trước, Tô Hà chính là đệ nhất nhân. Sơn chiến sáu mươi năm sau, đệ tử của Thi sơn chúng ta bằng mọi giá phải chiến thắng. Các ngươi có thể không?
- Có thể! Có thể!
Hơn một vạn năm ngàn đệ tử đồng thời hô to tạo nên một âm thanh đinh tai nhức óc. Ngay lập tức họ cũng nghe thấy những âm thanh vang dội y chang ở Nhất Niệm sơn, Đan sơn và Huyết sơn. Nhưng có lẽ vì nhân số đệ tử Nhất Niệm sơn quá đông đảo, gần ba vạn người nên tiếng hô của ba sơn còn lại bị áp đảo hoàn toàn.
Qua ngày hôm sau, số đệ tử đi tới Mộng Thai tiến hành xông bảng xếp hạng đạt tới đỉnh điểm. Mộng Thai lúc nào cũng trong tình trạng đông nghịt, mỗi thời điểm trong ngày đều có hơn một vạn người ngồi kín hậu sơn vừa tu luyện, vừa tranh thủ thời gian tiến vào sáu cửa ải. Thứ tự tốp một ngàn mỗi cửa ải cũng biến hóa liên tục vì sự điên cuồng này. Những kẻ xưa nay vốn không chú trọng tới Mộng Thai đều xuất hiện tạo nên một sự ganh đua đến nghẹt thở.
Ngày thứ năm, cả Mộng Thai đều như vỡ tung vì một vị đệ tử của Nhất Niệm sơn đánh bật Âu Dương Hoa ra khỏi vị trí đệ nhất Đan môn. Tin tức đến tai Âu Dương Hoa, hắn càng run rẩy không thôi khi nghe tin tu vi đệ tử kia chỉ có Ngưng Thần sơ kỳ.
Mặc dù nói không xét tới vị trí, chỉ xét tới số lượng xem núi nào có nhiều đệ tử lọt vào tốp một ngàn nhất, nhưng tất cả những người tham gia đều muốn phô diễn toàn bộ năng lực. Giả dụ có thể đánh bật những tượng đài như Âu Dương Hoa, Điệu Vong Vô Nguyệt, lọt vào mắt xanh của các trưởng lão và ma tôn thì chẳng phải càng tốt sao? Sau sơn chiến, giới cao tầng sẽ cân nhắc thu nhận những người xuất sắc nhất làm đệ tử của mình.
Âu Dương Hoa nghiến răng nghiến lợi, không chấp nhận tình hình này tiếp diễn. Ngay đêm hôm đó, chúng đệ tử thấy Âu Dương Hoa một thân cẩm bào được Tôn Diệu Uy hộ tống tiến vào Đan môn. Ba canh giờ sau, đến lúc y đi ra thì bảng xếp hạng lại thay đổi, cái tên Âu Dương Hoa trở về vị trí thứ nhất.
Nhưng y chưa vui mừng được bao lâu thì vị trí thứ nhất lại bị cướp đoạt bởi chính Tôn Diệu Uy, người của Đan sơn. Lúc Âu Dương Hoa sững sờ nhìn sang Tôn Diệu Uy, chỉ nghe Tôn Diệu Uy cười lạnh:
- Đan tử, trận chiến này là để mọi người cùng nhau chứng tỏ bản lĩnh. Trước đến nay ta luôn bị ngươi chèn ép không dám bộc lộ hết khả năng, nhưng hiện tại, không chỉ ta mà tất cả đệ tử Đan sơn đều sẽ cố gắng.
- Nói hay!
Cả vạn đệ tử hô vang, tán dương lời nói của Tôn Diệu Uy.
Điên cuồng tu luyện, điên cuồng xông bảng… Đó là tất cả những gì có thể diễn tả về Nhất Niệm tông lúc này.
Phượng Minh không tới Mộng Thai mà lựa chọn đến Tàng Thư các của tứ đại sơn để đọc sách. Trong thời gian sơn chiến thì Tàng Thư các của bốn núi đều mở cửa cho chúng đệ tử tùy ý tiến vào, nâng cao kiến thức bản thân.
Nhưng thật sự ngoài Phượng Minh ra thì hiếm lắm mới có người tới lui nơi này. Ai cũng bị hào quang của bảng xếp hạng ở Mộng Thai làm mờ mắt, chỉ chăm chăm giữ lấy thứ hạng của bản thân.
Gần như toàn bộ thời gian trong ngày của hắn đều dành trọn cho sách vở thư tịch, nhờ vậy hắn tích lũy được một vốn kiến thức khá mới mẻ và bổ ích.
Cách học của hắn cũng khác người.
Trong khi ai cũng cố ghi nhớ toàn bộ nội dung trong sách thì hắn lại chỉ đọc những phần cơ bản nhất, từ đó tự suy luận và sáng tạo ra phần tiếp theo. Nếu người Thái Miếu cho rằng đạo căn là thứ giúp Phượng Minh sáng tạo ra hai con đường tu luyện mới trong trời đất thì họ nhầm rồi. Luận về thiên tư thông minh, Bạch Vô Thiên, Tô Hà, Ngụy Thư Diệp, Bạch Vô Thường… không hề thua kém Phượng Minh bao nhiêu. Nhưng về sự sáng tạo, mẫn cảm với những ý tưởng mới mẻ táo bạo thì trong thiên hạ không ai bằng hắn. Sáng tạo, sáng tạo không ngừng, không bao giờ hài lòng với tiền nhân, đó là điểm mạnh nhất của hắn. Cho dù Thái Miếu thành công phá hỏng một phần thiên tư của hắn, nhưng sự sáng tạo thì vĩnh viễn không thể mất đi.
Chính nhờ cách học độc đáo, chọn lọc những thứ cơ bản sau đó tự sáng tạo ra tinh túy riêng mà Phượng Minh rất nhanh đã đọc hết số sách dành cho cảnh giới Khai Nguyên. Nếu theo tốc độ này, chỉ ba tháng nữa chắc chắn hắn có thể đọc xong toàn bộ sách ở tứ đại sơn.
Nhưng trong quá trình lui tới Tàng Thư các của Đan sơn, Phượng Minh liên tục bắt gặp cô gái mà hắn từng thấy ở Mộng Thai. Những vết thương trên mặt cô gái này dường như không bao giờ lành, hôm nay miệng rách thì ngày mai mí mắt rách, điều khiến Phượng Minh khó chịu hơn cả là cô gái này rất mẫn cảm, cứ vừa thấy mặt hắn là chạy thật nhanh. Không biết bao nhiêu lần Phượng Minh đang định tiến lại hỏi chuyện thì nàng ta lại chạy mất.
Hôm nay theo trình tự sắp xếp, Phượng Minh bước tới Tàng Thư các, vẫn như mọi ngày nơi đây vắng bóng người.
Trèo lên lầu trên bắt đầu đọc sách nói về kiến thức dược thảo nâng cao, Phượng Minh lại bắt gặp cô gái kia. Lần này nhanh như cắt hắn đã chặn lối xuống lầu, sau đó chộp lấy tay nàng ta.
- Buông ra, Độc Cô Minh, ngươi muốn làm gì?
Thiếu nữ thất thanh la lên, cố gắng vùng ra nhưng vì tu vi thua kém Phượng Minh quá nhiều nên hoàn toàn bất lực.
- Chà, cũng biết ta là Độc Cô Minh, vậy thì nói nhanh vì sao cứ gặp ta lại chạy!
Phượng Minh tỏ ra dữ tợn, hòng hăm dọa nàng ta nói ra lý do.
- Ta chạy vì ngươi là Độc Cô Minh!
Sau câu trả lời này của nàng ta, dù Phượng Minh thông minh đến đâu thì cũng phải vỗ trán đau đầu. Phải mất hồi lâu hắn mới hiểu ý nàng ta là xú danh của cái tên Độc Cô Minh quá lớn, nên làm nàng ta cảm thấy sợ hãi.
- Buông ra…
- Nếu ta không buông thì sao?
Phượng Minh rất ghét việc mình bị kỳ thị một cách vô lý như vậy nên cố tình chọc ghẹo thiếu nữ này một chút. Nhưng không ngờ nàng ta lại rơm rớm nước mắt, nhìn hắn với vẻ mặt thù hận:
- Đám công tử các ngươi tên nào cũng như nhau, chỉ chực chờ cơ hội hiếp đáp phụ nữ yếu đuối hơn mình… Nếu không dựa vào tiền tài và thế lực sau lưng, liệu các ngươi có dám lớn lối vậy không. Tạ Tranh ta là người của Thạch Hạo, ngươi dám động vào ta Thạch Hạo sẽ giết ngươi!
- Thạch Hạo là ai ta không quan tâm. Nếu đó là đạo lữ của cô thì nên xem lại nhân cách của hắn, chẳng ai lại để đạo lữ của mình ngày nào cũng chịu đầy thương tích như vậy.
Phượng Minh buôn tay Tạ Tranh ra, ngoảnh mặt hừ lạnh:
- Ta không phải thế gia công tử, cũng chẳng có ý đồ gì với cô. Chỉ là ta rất ghét bị người khác kỳ thị, về sau gặp ta không cần tránh. Cô làm chuyện của cô, ta làm chuyện của ta.