Phượng Giá

chương 19: trùng biến (9)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Huyên

Trịnh Cửu đã mất đi lý trí, hắn ta muốn giết chết con đàn bà giả thần giả quỷ kia!

Trịnh Cửu lên cơn giận dữ một cước đá văng cửa lớn nhà Trương An Bình, thuận tay cầm cái rìu đặt ở cạnh cửa lên đi vào....

Trong phòng không có một ai.

Tìm trong phòng ngoài phòng một vòng, Trịnh Cửu phát hiện Trương đại tẩu giống như con trùng kia không thấy đâu nữa.

Mắt Trịnh Cửu đỏ bừng hai tay nắm rìu thở phì phò, con mắt trợn trừng lên, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào.

Nhất định là trốn rồi, nhất định mụ ta trốn rồi!

Đột nhiên, Trịnh Cửu thấy được một con côn trùng.

Côn trùng toàn thân màu đen, dưới thân dày đặc chân màu đỏ, giữa trán mọc ra một con tam giác.

Trịnh Cửu trợn tròn con mắt, nhìn chằm chặp con côn trùng đột nhiên xuất hiện trên bàn kia.

Côn trùng dùng con độc nhãn xấu xí thù hận mà nhìn Trịnh Cửu.

Trịnh Cửu bị kích thích, nâng cao rìu dùng sức bổ về phía con côn trùng quỷ dị âm hồn bất tán này ——

Cái bàn bị chém thành hai nửa, con côn trùng kia hoàn hảo không sứt mẻ gì mà bám vào một góc chân bàn nhìn Trịnh Cửu.

Trịnh Cửu hét lên một tiếng, giơ búa lên hung ác bổ xuống, bổ cái bàn tan nát.

Hắn ta thở phì phò, tìm kiếm con côn trùng đáng chết kia trong đống gỗ vụn.

Côn trùng không thấy, trong mảnh gỗ vụn không có thi thể của nó, nó nhiều chân như vậy, Trịnh Cửu cũng không thể chém đứt hết một lần.

Trịnh Cửu phát khiếp, ngẩng đầu một cái, hắn ta thấy được con côn trùng kia đang bò trên cây cột, từ trên cao nhìn xuống dùng ánh mắt đắc ý giễu cợt nhìn hắn ta....

Trịnh Cửu không còn nhìn thấy những vật khác nữa, trong mắt của hắn ta chỉ có con côn trùng quỷ dị kia, hắn ta chỉ biết con côn trùng này không chết thì mình sẽ bị nó hại chết, hắn ta giống con bò rừng bị điên, cầm rìu chém loạn chém lung tung trong phòng..... Bốn cây cột chèo chống cả gian phòng bị hắn ta chém đứt ba cây, xà ngang lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp nện xuống người Trịnh Cửu.....

Sở Đông Ly muốn tìm Trịnh Cửi hỏi rõ ràng vợ chồng bọn họ có phải là có ân oán gì với Trương An Bình không, lúc quay người lại thì không thấy người đâu, hỏi một chút mới có người nói nhìn thấy Trịnh Cửu hình như là chạy về hướng phía đông....

Sở Đông Ly nhíu mày, phía đông là hướng nhà Trương An Bình, Trương Xuân Thúy không hiểu sao bị chết đuối, nói không chừng Trịnh Cửu sẽ tìm Trương đại tẩu trả thù, trước mắt xem ra cái chết của Trương Xuân Thúy vô cùng có khả năng có quan hệ với Trương đại tẩu......

Lo lắng Trịnh Cửu cũng sẽ chết oan chết uổng, Sở Đông Ly vội vàng chạy về nhà Trương An Bình, còn chưa đi đến cửa viện, đã thấy xà ngang mất đi chèo chống nặng nề mà đè xuống Trịnh Cửu như nhập ma cầm rìu chém loạn khắp nơi ——

"Trịnh Cửu!"

Sở Đông Ly vẫn chậm một bước, hắn chỉ kịp lôi nửa người Trịnh Cửu ra ngoài, bắp chân trái của Trịnh Cửu vẫn bị xà ngang đập xuống.

Đau đớn trên chân làm Trịnh Cửu đang váng đầu hơi thanh tỉnh một chút, hắn ta quay đầu nhìn phòng ốc sập một nửa, lại nhìn rìu trong tay, đột nhiên cảm giác được đau đầu muốn nứt ra.

Sở Đông Ly đẩy xà ngang ra, thấy Trịnh Cửu chỉ bị thương nhẹ, hắn mới thở dài một hơi.

Động tĩnh này quá lớn làm kinh động đến hàng xóm xung quanh.

Nhìn người xa lạ Sở Đông Ly và Trịnh Cửu, lại nhìn nhà Trương An Bình đổ sụp một nửa, người của thôn Trương gia đều dùngi ánh mắt bất thiện nhìn hai người, nhất là Trịnh Cửu còn cầm rìu trong tay.

Bỗng nhiên, không biết ai kinh hô một tiếng: "Trương đại tẩu bị đè lại, nhanh cứu người!"

Đám người lập tức loạn lên, ba chân bốn cẳng đẩy tạp vật ra.

Trong đầu Trịnh Cửu vô cùng hỗn loạn: Người phụ nữ kia sao có thể bị đè? Ả ta căn bản không có mặt ở trong phòng!

Đừng đồ vật được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt...... Mày rậm, mắt lồi, mũi tròn, miệng rộng, mỗi bộ phận tách ra nhìn cũng không cảm thấy như thế nào, thế nhưng hợp lại với nhau lại thấy khó chịu vô cùng, cảm giác khuôn mặt như được chắp vá lại —— Chính là mẫu thân Trương An Bình Trương đại tẩu, chỉ là trên gương mặt này đầy vết máu, ngửa mặt nằm nơi đó không nhúc nhích, giống như là đã chết.

Có người đưa tay thăm dò hơi thở, kêu lên sợ hãi: "Trương đại tẩu bị đè chết!"

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Trịnh Cửu, ánh mắt kia hoài nghi xem xét. (tieuhuyen.wordpress.com)

Có người nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy hắn ta cầm rìu chém lung tung trong nhà Trương đại tẩu, một gian phòng ốc đang tốt bị hắn ta hủy đi một nửa bởi vậy mới có thể sụp đổ."

Lập tức có người gật đầu biểu thị mình cũng nhìn thấy: "Là hắn ta hại chết Trương đại tẩu, hắn ta giết người, chúng ta báo quan đi."

Đám người nhao nhao phụ họa.

Trịnh Cửu vừa sợ vừa giận, hắn ta làm sao cũng nghĩ không thông con đàn bà này xuất hiện từ đâu mới được chứ? Còn bị đè chết nữa? Vừa rồi hắn ta tìm kiếm trong trong ngoài ngoài căn bản không tìm được người, trong phòng căn bản cũng không có người......

Trong chớp mắt, Trịnh Cửu hoàn toàn tỉnh ngộ, người phụ nữ độc ác nhất định là trốn đi, ả ta núp trong bóng tối, cố ý dùng con côn trùng quỷ dị kia chọc giận mình, để cho mình mất lý trí, sau đó lại tìm đúng cơ hội chạy đi tự sát, không tránh không né cố ý để cho bản thân đè chết, ả ta muốn giá họa cho mình, ả ta muốn mình trở thành hung thủ giết người, muốn mình ngồi tù, muốn mình bị chặt đầu, vì thế ả ta ngay cả mạng cũng không cần, bởi vì chính mình hại chết con trai của ả, ả muốn báo thù...... Hay một con mụ điên độc ác!

Nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, máu khắp người Trịnh Cửu lạnh đi, nhìn thấy thôn dân xung quanh chỉ trỏ, coi hắn ta là hung thủ giết người, Trịnh Cửu ngay cả biện giải cho mình cũng không thể, hắn ta thu rồi, hoàn toàn nằm trong tay của người phụ nữ kia......

Trên mặt Sở Đông Ly không có biểu tình gì, chỉ đứng ở nơi đó nhìn tình thế phát triển.

Tiểu Đoàn Tử ngáp một cái nhỏ, tự hỏi nên leo lên bả vai Sở Đông Ly hay là leo lên đầu hắn ngủ một giác.... Cái đầu nhỏ cọ cọ mấy sợi tóc đen rủ xuống trước ngực của Sở Đông Ly, mượt mà mềm mại, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên rất muốn leo lên trên đầu Sở Đông Ly, gối lên mái tóc đen của hắn mà ngủ một giấc, hẳn là sẽ rất dễ chịu.

Tiểu Đoàn Tử là phái hành động, có ý nghĩ thì sẽ lập tức hành động ngay.

Sở Đông Ly đang sờ cằm quan sát thi thể Trương đại tẩu, Tiểu Đoàn Tử trong ngực nhích tới nhích lui làm hắn cảm thấy ngứa, cúi đầu xem thì thấy Tiểu Đoàn Tử đang dùng móng vuốt bám lấy vạt áo hắn cố gắng trèo lên trên.

Coi là nó muốn leo lên bả vai mình ngồi, Sở Đông Ly liền giúp nó một tay, đặt nó lên bả vai mình, há biết Tiểu Đoàn Tử lại bám lấy dây cột tóc của hắn tiếp tục trèo lên trên, Sở Đông Ly buồn bực: "Đoàn Đoàn cưng làm gì vậy?"

Tiểu Đoàn Tử chân thành: Leo lên trên đầu thái tuế của ngươi.

Sở Đông Ly: "...." Hứng thú của Đoàn Đoàn sao lại càng ngày càng cổ quái thế?

Bất đắc dĩ đành phải nhận mệnh đặt tiểu tổ tông lên đầu mình, tùy ý nó muốn làm cái gì thì làm gì.

Tiểu Đoàn Tử rất hài lòng, ở trên đầu Sở Đông Ly mà lăn trái lăn phải, đại gia đi ngủ dưới tổ.

Sau khi các thôn dân thôn Trương gia vây xem thương lượng qua, nhất trí đồng ý trói cái tên hung thủ giết người Trịnh Cửu này đưa đến quan phủ.

"Chậm đã!" Sở Đông Ly ngăn bọn họ lại, nói lời kinh người: "Trương đại tẩu không phải do Trịnh Cửu hại chết, bởi vì nàng ta không phải chết vào hôm nay, nàng đã chết rất lâu rồi."

Truyện Chữ Hay