Phương Đại Trù

chương 42: thức ăn dân dã cùng vụ án năm đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phía sau truyền đến âm thanh mở cửa quỷ dị, khiến sau gáy mọi người đều cảm thấy một luồng khí lạnh, may mà ban ngày ban mặt, nếu đổi lại là đêm qua, cho dù lá gan lớn đến đâu cũng bị hù dọa mất nửa cái mạng.

Thẩm Nhất Bác đứng lên, ý bảo mọi người tản ra, trốn đến những nơi bí mật.

Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước và Thẩm Nhất Bác cùng trốn đến phía sau ngăn tủ, Tiểu Kết Ba ngồi xổm vào bên trong bếp lò, trên tay cầm sẵn một cái que cời bếp, còn lại Thẩm Kiệt chạy tới mai phục phía sau cánh cửa, dự định chỉ cần có động tĩnh khác thường sẽ ra tay trước để kiềm chế đối phương.

Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy trên cửa, truyền đến tiếng đập cửa “cốc cốc cốc”.

Mọi người trong phòng nhịn không được chậm rãi hít vào một hơi, sao lại có người gõ cửa? Mấy tiếng gõ cửa này vô cùng đơn giản không nhanh không chậm, khiến người nghe lông tóc dựng đứng.

Sau vài tiếng gõ, Thẩm Kiệt thấy có người khẽ đẩy cửa ra … Hắn theo bản năng trốn về sau đống củi khô phía sau cánh cửa.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, một bóng người lén lút tiến vào.

Thẩm Kiệt đứng ở hắn phía sau, hắn cũng không phát hiện ra, chỉ đảo mắt nhìn trái phải, một tay nắm chặt cái dao thái rau ở trong tay.

Thẩm Dũng nheo lại con mắt nhìn kỹ bộ dạng hắn… Chỉ thấy người này còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, đen đúa gầy teo. Sau khi hắn tiến vào, đi thẳng đến bên cạnh bàn, lúc thấy mấy cái rương thì ngây ngẩn cả người.

Nhưng người này rất nhanh liền chú ý tới mâm thức ăn trên bàn.

Mọi người rõ ràng thấy hắn nuốt mấy hớp nước bọt, do dự một chút, rồi duỗi tay cầm bát cơm còn lại ở trên bàn, gắp miếng cá cắn nhẹ một cái … Sau đó, liền biến thành bộ dạng ăn ngấu nghiến vô cùng hung ác.

Ngay khi hắn đang ăn đến thống khoái, Thẩm Kiệt liền đi tới phía sau hắn, hỏi một tiếng: “Mùi vị có được không?”

“Ừ! Ăn rất ngon!” Người nọ mãnh liệt gật đầu, miệng vẫn không ngừng nhai.

Mấy người khác đều không nhịn được cười, người này không chỉ bị đói choáng váng thôi đâu hình như còn thiếu đầu óc nữa.

Quả nhiên, sau khi trả lời một lúc kẻ kia cuối cùng cũng có phản ứng, cơm bị nghẹn ở trong ngực, liên tục đấm ngực ho khan.

Tiểu Kết Ba vội tới rót một chén nước cho hắn, kẻ kia cầm lấy uống ừng ực hai ngụm lớn, đến khi xuôi cơm mới thở phào nhẹ nhõm, quay ra nói với Tiểu Kết Ba, “Cảm ơn…”

“Đừng khách khí.” Tiểu Kết Ba khoát khoát tay, Thẩm Kiệt lập tức bắt lấy hai tay kẻ kia khóa ở phía sau, dùng dây thừng bện bằng cỏ Thẩm Dũng đưa qua trói hắn lại, Tiểu Kết Ba rút cây đao bên hông hắn ra.

“Ai nha… Các ngươi, các ngươi là người của quan phủ?!” Người nọ dãy dụa ầm ĩ.

“Ngươi không phải cũng là người của quan phủ sao?” Thẩm Nhất Bác đi tới trước mặt người nọ, nhìn kỹ tướng mạo cùng cách ăn mặc của hắn.

Bộ dạng của hắn vô cùng chật vật, khuôn mặt đen thui, không biết là rất lâu rồi không tắm hay là cố ý trét bùn lên khiến cho chính mình bẩn thỉu. Ăn mặc rất phổ thông, quần áo màu xám tro, còn có một đôi giày vải rách nát, đầu ngón chân đều thò ra bên ngoài, bộ dạng như vậy, nói như thế nào được … chỉ khá hơn đám ăn xin một chút.

“Ngươi là ai?” Thẩm Dũng thấy trên tóc và bả vai hắn có vương vài lá cỏ, liền hỏi: “Ngươi ở trong núi đúng không?”

“Ta…” Người nọ cả kinh, cảnh giác nhìn Thẩm Dũng, “Ngươi làm sao mà biết được?”

“Hôm qua ta cũng lên núi bắt gà, khi trở về trên quần áo cũng dính lá cây cỏ này.” Nói xong, nhìn Phương Nhất Chước.

“Ừ, đúng thế.” Phương Nhất Chước gật đầu, ngày hôm qua chính nàng phát hiện, còn giúp Thẩm Dũng nhặt đi, cái loại lá cỏ rất dễ nhận ra, lúc đầu nàng còn tưởng là sâu lông.

“Các ngươi… Muốn chém muốn giết, thì tùy!” Người nọ nhắm mắt lại, bắt đầu giả chết.

Thẩm Kiệt cảm thấy có chút buồn cười, vỗ vỗ vai hắn: “Mở mắt ra, chúng ta không phải cường đạo thổ phỉ, giết ngươi làm gì?”

“Các ngươi còn không bằng cường đạo!” Người nọ vẫn rất kiên cường, “Dù sao đã nhiều người chết như vậy, ta cũng nên xuống dưới đó phụng dưỡng cha mẹ, một mình sống trên đời này không có ý nghĩa, ta không muốn sống nữa!”

Nghe hắn nói xong, mọi người đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Thẩm Nhất Bác hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi là người trong Thanh Sơn thôn sao?”

“Đúng vậy, lão tử chính là dân bản địa của Thanh Sơn thôn!” Người nọ vừa trả lời, vừa nhìn lén đám người Thẩm Dũng, cảm thấy những người này cũng không giống người của quan phủ, ở đây còn có tiểu nương tử và hài tử… Không phải là người qua đường chứ?

“Các ngươi không phải là người của quan phủ sao?”

Thẩm Nhất Bác nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Cũng không phải người của Lạc huyện.”

“Ồ… Thì ra là người qua đường.” Lá gan kẻ kia lớn hơn một chút, quyết định hù dọa người, “Ta nói, lá gan của mấy người các ngươi cũng quá lớn đi?! Biết đây là nơi nào không? Nơi này là quỷ địa(vùng đất của quỷ)! Nơi nơi đều có quỷ, buổi tối còn có lão quỷ bay ra, cẩn thận các ngươi bị bắt ăn thịt hết.”

“Ngươi còn dám lớn tiếng sao.” Tiểu Kết Ba thấy hắn la lối liền hỏi, “Ngươi tên là gì? Không nói gia gia đánh ngươi “

“Đây là nhà của ta!” Người nọ trừng mắt, hét lên: “Các ngươi từ nơi khác đến ở nhà của ta, còn hỏi ta là ai sao?”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều giật mình, Thẩm Dũng nhìn hắn một chút, hỏi: “Đây là nhà ngươi?”

“Đúng vậy!” Người nọ ngửa mặt, “Ta là Vương Quý, là người của Thanh Sơn thôn, người trong thôn đều chết gần hết, còn lại đều chạy đi nơi khác … chỉ còn lại ta… ta thôi.”

Thẩm Nhất Bác nghe xong, gật đầu, nói: “Chỉ còn lại các ngươi mới đúng đi?”

“Ách…” Vương Quý do dự, nói: “Các ngươi lo nhiều chuyện như vậy làm gì? Mau thả ta ra, ta sẽ không tính phí ở nhờ với các ngươi, đi nhanh đi, nơi này không thể ở lại, dừng lại lâu cẩn thận mất mạng!”

Thẩm Nhất Bác nghe xong, cúi đầu trầm tư một chút, rồi quay ra nói với Tiểu Kết Ba ở một bên, “Đi đóng cửa lại.”

“Vâng, lão gia.” Tiểu Kết Ba chạy đi, đem cửa lớn đóng lại, còn cài then cẩn thận.

“Này… Các ngươi muốn làm gì?” Vương Quý sợ hãi, nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Bác, “Lão đầu, ngươi có giết ta cũng vô dụng, ta không có tiền, chi bằng các ngươi đem những cái rương này đi?”

“Ngồi xuống.” Thẩm Nhất Bác với cái ghế ngồi xuống, Thẩm Kiệt đem Vương Quý đặt lên một cái ghế khác.

“Vương Quý, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Thẩm Nhất Bác mở miệng, “Thanh Sơn thôn này đến tột cùng vì sao lại có nhiều người chết như vậy?”

Vương Quý sửng sốt, giương mắt nhìn Thẩm Nhất Bác, rồi cúi đầu không nói chuyện.

“Ngươi nói.” Thẩm Nhất Bác nói, “Còn bao nhiêu người sống sót? Có thật là có dịch bệnh hay không? Người của quan phủ nửa đêm lại giả thần giả quỷ trong ruộng đồng tìm cái gì? Vì sao các ngươi không dám về nhà? Dưới sông có vài cái rương giấu những khối đá, nó có ý nghĩa gì?”

Vương Quý sau khi nghe thế giật mình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Bác một lát, lại nhìn mọi người chung quanh, hỏi: “Các ngươi… Các ngươi là ai a?”

“Nói chung không phải là người xấu.” Thẩm Dũng nói, “Ngươi vừa nói cha mẹ ngươi đã chết, là bởi vì dịch bệnh rau gây ra sao? Đến tột cùng là do thiên tai hay do con người? Nếu là thiên tai thì thôi, nhưng nếu quả thật là do con người, ngươi không muốn đòi lại công đạo cho phụ lão hương thân hay sao?”

Vương Quý ngơ ngác sững sờ, một lúc lâu sau, gục đầu xuống nói với Tiểu Kết Ba, “Ngươi giúp ta cởi dây trói ra, ta sẽ không trốn.”

Thẩm Kiệt nhìn Thẩm Nhất Bác, thấy hắn gật đầu, liền đem dây trói trên tay Vương Quý cắt bỏ.

“Ai!” Vương Quý gác chân lên một cái ghế khác, biểu tình trên mặt phức tạp, vung tay đập bàn, “Đây là do thiên tai cũng là do con người!”

“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi, sao lại thần bí như vậy.

Vương Quý lau mắt, nói: “Đời đời người dân Thanh Sơn chúng ta sinh sống tại nơi này, cho tới bây giờ đều là bình an vô sự, săn thú trồng trọt, ngày qua ngày đều vô cùng tốt.

Thế nhưng non nửa năm trước, thôn chúng ta có một quái nhân đi ngang qua, sau đó vận rủi bắt đầu đến.

“Quái nhân?” Tất cả mọi người đều hiếu kỳ.

“Đó là một nam nhân ba mươi tư tuổi, trên vai gánh một cái đòn gánh, thoạt nhìn rất bình thường, không có gì hiếm lạ, hắn nói muốn ở lại thôn chúng ta một thời gian, cho nên trả rất nhiều bạc.”

“Đầu thôn có một trạm dịch nhỏ, nơi dành cho người đi qua thôn nghỉ ngơi tạm, nghe nói hắn muốn ngủ lại, nên chúng ta để hắn ở lại trong túp lều nhỏ ở đó.”

“Thế nhưng nói thật ra, Thanh Sơn chúng ta có được bao nhiêu người? Phía sau cách thôn không xa có một thị trấn, ngay đằng trước cũng có một thị trấn, những nơi đó vô cùng tiện nghi, tửu lâu tiệm cơm nhà tắm cái gì cũng đầy đủ, nam nhân kia tuyệt đối không phải kẻ không có tiền, vì sao trời còn chưa có tối lại quyết định dừng chân tại thôn chúng ta?”

“Đúng là cổ quái.” Thẩm Nhất Bác gật đầu ý bảo Vương Quý tiếp tục nói: “Vậy sau đó thì sao?”

“Lúc đầu chúng ta cũng không để ý chuyện này lắm, nhưng Lưu mụ mụ bán vằn thắn ở trạm dịch, lại nhìn thấy điều bất thường.” Vương Quý thấp giọng nói, “Bà ấy nói với chúng ta, nam nhân kia rất có thể là một kẻ đào lang hóa quân.”

“Đào lang hóa quân?” Thẩm Dũng không hiểu.

“À…” Phương Nhất Chước vỗ tay một cái, “Ta đã nghe nói qua, chính là bọn đào mộ trộm đồ quý giá, hoặc có thể là những kẻ mở cửa hàng đồ cổ giả để mua đồ thật rồi bán ra đồ giả?”

Những người còn lại đều nhíu mày, bọn họ đúng là chưa nghe qua có loại nghề nghiệp này, là lời trong giang hồ sao?

“Đúng vậy, Lưu mụ mụ tuổi đã lớn, nên gặp qua rất nhiều loại người rồi, thoáng cái đã phát hiện ra điều này.” Vương Quý gật đầu, “Nơi này của chúng ta tuy không có gì gọi là lăng mộ của hoàng đế hay phần mộ của vương gia, có điều là … đằng sau thôn là một ngọn núi, có thấy không?”

Mọi người gật đầu.

“Trước đây, trên núi có Thanh Sơn trại.” Vương Quý nói, “Bên trong sơn trại có một nhóm thổ phỉ, rất có danh tiếng.”

“Đúng.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, nói: “Kẻ cầm đầu tên gọi là Cố Thanh Sơn, nhân vật này năm đó hoành hàng ngang dọc ở Lục Lâm, có điều đã bị quan phủ chém đầu, trên dưới lớn nhỏ hơn hai mươi người của Thanh Sơn trại đều bị giết chết.”

“Đúng vậy, thế nhưng trước khi bị giết, Cố Thanh Sơn đã dùng một mồi lửa thiêu rụi sơn trại của hắn, một lượng lớn vàng bạc đồ quý năm đó cướp bóc được cũng không biết đi đâu!”

“Vì sao vàng bạc đồ quý cũng không thấy?” Thẩm Dũng không giải thích được, “Những thứ đó lửa không thiêu cháy được, hoặc là trước đó hắn đã giấu đi rồi?”

“Chuyện này mỗi người nói một cách khác nhau.” Vương Quý thờ ơ nói, “Còn có lời đồn nói Cố Thanh Sơn không chết, do mua chuộc được người của nha môn.”

“Sau đó thì sao?” Thẩm Dũng nghe được cảm thấy thú vị, giục Vương Quý nói tiếp.

“Của cải của Cố Thanh Sơn năm đó, tục truyền nói rằng đều giấu ở vùng xung quanh đây.” Vương Quý nói, “Đại quan trong huyện, còn có một số cường hào quanh đây, không biết tổ chức lục soát núi này bao nhiêu lần, mà vẫn không có phát hiện gì.”

“Các ngươi ở đây nhiều năm như vậy, cũng không phát hiện ra sao?” Thẩm Dũng có chút hiếu kỳ.

Vương Quý nhíu mày lắc đầu, “Trong thôn chúng ta cũng có người muốn phát tài, đều lên núi đi tìm bảo bối, mỗi ngày đều có, nhưng cho tới bây giờ vẫn không tìm thấy… Cho đến tận khi phát hiện ra những cái rương này.”

“Những cái rương này là các ngươi phát hiện ra ư?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ, “Bên trong chẳng phải chỉ là những tảng đá thôi sao?”

“Ha…” Vương Quý cười khổ thở dài, “Cái này gọi là tai họa bất ngờ.”

“Như ta vừa nói, Lưu mụ mụ nói kẻ kia là đào lang hóa quân.” Vương Quý tiếp tục kể, “Kẻ đó làm việc thần thần bí bí, ban ngày luôn luôn ngủ, buổi tối mới đi ra ngoài làm việc… Thường xuyên đi đi lại lại, khiến cho không ít người trong thôn hoài nghi.”

“Một đêm kia, vài người chúng ta thương lượng với nhau, quyết định theo dõi hắn, xem hắn có dị động gì. Chúng ta ẩn nấp đợi hơn một canh giờ, cuối cùng thấy hắn đốt lên hai cái đèn lồng màu xanh lam, treo ở hai bên thắt lưng, sau đó bắt đầu đi lên núi, từ đằng xa trông lại đúng là rất dọa người!”

“Vì sao phải đốt đèn lồng màu xanh?” Thẩm Dũng không giải thích được.

Vương Quý lắc đầu, nhún vai: “Sau đó chúng ta nghe một lão nhân nói, tìm bảo bối, đều dùng loại đèn này.”

“Tiếp tục.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, tất cả mọi người lại nghĩ tới tình huống tối hôm qua ở trên đồng ruộng, bọn nha dịch cũng mặc trang phục kia, nói như vậy, bọn họ là đang làm việc của đào lang hóa quân?

“Tên đào lang hóa quân tới bên trong núi, bắt đầu chậm rãi tìm, rất tỉ mỉ a… Rừng hoang núi lạnh, hắn cũng không biết sợ.” Vương Quý hạ giọng, nói: “Đến thời điểm nửa đêm, hắn đột nhiên vui vẻ kêu lên, cầm cái xẻng bắt đầu liều mạng đào … Không bao lâu sau, chúng ta thấy hắn đào ra một vật.”

“Vật gì vậy?” Mọi người cùng nhau hỏi.

“Chính là mấy cái rương gỗ!” Vương Quý nói, “Kẻ kia đúng là có chút năng lực, hai ba cái liền lôi được mấy cái rương gỗ lên.”

“Các ngươi không tiến lên ngăn cản hắn sao?” Thẩm Dũng hỏi: “Hắn có thể tìm được bảo bối quý giá gì đó.”

“Ha hả.” Vương Quý thở dài, “Lúc đó, chúng ta đều cho rằng nhất định hắn tìm được bảo bối năm đó Cố Thanh Sơn cất giấu, dẫu sao cũng là ngọn núi của thôn chúng ta, đâu có thể để cho người ngoài đoạt được?! Vì vậy, chúng ta liền tiến lên, chúng ta nhiều người như thế hắn làm sao có thể địch lại được.”

Đào lang hóa quân đột nhiên thấy có người xuất hiện ở trước mắt thì vô cùng hoảng sợ, đám người Vương Quý bắt đầu cò kè mặc cả với hắn, muốn mọi người đều có phần.

“Nhưng người nọ không chịu, sau lại bị chúng ta đánh chạy.” Vương Quý nói, “Chúng ta chưa từng mở rương đó ra nhìn, liền khiêng xuống núi, toàn bộ thôn thu xếp, nói là tìm được bảo bối rồi.”

“Vậy các ngươi tìm được cái gì trong rương?” Thẩm Nhất Bác cảm thấy rất hứng thú hỏi.

Vương Quý đột nhiên có chút buồn chán thu chân lại, nói: “Ai, hại người… Chính là mấy khối đá.”

“Chính là những khối đá này sao?” Thẩm Dũng cũng cảm thấy lạ lùng.

“Đúng vậy, vài viên đá lại hại chết người… Chúng ta vừa mở ra nhìn, đột nhiên Vạn lão nhân – người lớn tuổi nhất trong thôn vội nói, không ổn, mau đem những cái rương đó giấu đi, ai cũng không được nói ra chuyện chúng ta tìm được những cái rương kia.” Vương Quý thở dài, “Lúc đó mọi người không hiểu ý tứ của hắn lắm, nhưng vẫn theo lời đem những cái rương đó quăng xuống dưới sông… Quả nhiên, không lâu sau quan phủ liền phái người tới đây lục soát.”

“Làm sao quan phủ lại biết?” Phương Nhất Chước có chút hiếu kỳ.

“Chắc là kẻ đào lang hóa quân kia không cam tâm, cho nên mới đi cáo trạng với quan phủ đúng không?” Thẩm Dũng hỏi.

Vương Quý gật đầu, “Người của quan phủ đến, cho gọi chúng ta để dò hỏi, nhưng là chúng ta đều nghe lời của Vạn lão nhân, cắn răng không thừa nhận, nói là rương báu đã bị đào lang hóa quân cầm đi, người của quan phủ tra xét một thời gian, sau đó cũng rời đi.”

Nói đến đây, Vương Quý đột nhiên ngừng lại, không nói nữa, ngơ ngác ngây ngốc nhìn phía trước.

“Làm sao vậy?” Thẩm Dũng giục, “Kể tiếp đi?”

Vương Quý hơi nhắm mắt lại, rồi lại giương mắt nhìn Thẩm Dũng, “Sau đó, không biết có phải là Cố Thanh Sơn kia hạ chú lên bảo bối của hắn hay không … Nhưng trong thôn bắt đầu xảy ra chuyện!”

“Chính là bệnh dịch rau sao?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

“Đúng vậy.” Vương Quý nói rồi bắt đầu khóc nức lên, “Cho đến tận trước khi Vạn lão nhân chết, hắn để cháu trai của hắn cầm chiêng đồng đi khắp thôn kêu, nói tất cả mọi người mau rời khỏi đây, lập tức đi, không đi sẽ trốn không thoát.”

Thẩm Dũng nhịn không được nhíu mày, đúng là kỳ hoặc, tuyệt đối có kẻ tính toán muốn diệt thôn, cũng coi như là tai họa bất ngờ.

“Thôn chúng ta nhiều người bỏ chạy, đi đến nơi khác rất nhanh liền không còn tin tức. Ta và mấy huynh đệ khác lên núi, chúng ta không muốn chạy đi, chúng ta hại chết nhiều người trong thôn như vậy, có báo ứng thì báo ứng lên trên đầu chúng ta, chúng ta không chạy cùng những người khác, tránh cho liên lụy đến bọn họ.”

“Hôm nay đột nhiên ta thấy trong nhà ta có khói bếp bốc lên.” Vương Quý ngây ngô nói, “Tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng ta vẫn nghĩ có đúng hay không là hồn phách của mẫu thân trở về nấu cơm cho ta.”

Mọi người nghe thế trong lòng đều cảm thấy nghẹn ngào, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội… Mấy cái rương báu, nhưng một điểm may mắn cũng không thấy, chỉ đưa tới tai ương ngập đầu.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – chỉ người vốn không mang tội, nhưng vì vật quý mang bên mình mà gặp tai hoạ.

“Buổi tối các ngươi có thấy những người đốt đèn lồng màu xanh, ở trên đồng ruộng tìm này nọ hay không?” Thẩm Dũng đột nhiên hỏi.

“Có.” Vương Quý gật đầu, “Không chỉ trong ruộng, mấy ngày nay bọn họ mới tìm ở ruộng mà thôi, lúc trước chính là tìm trong các gia đình và trên sườn núi… Núi sâu bọn họ không dám vào, đều là những người sai vặt trong nha môn.”

“Vậy đối với đại kiếp nạn ở Thanh Sơn thôn, ngươi nghĩ thế nào?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

“Ta… Ta cảm thấy rất cổ quái, chúng ta đều muốn điều tra một chút, nếu để chúng ta điều tra ra, thực sự có kẻ đứng sau hại người, cho dù phải liều mạng, chúng ta cũng muốn báo thù cho phụ lão hương thân, cho những người chết oan ở nơi này.”

Thẩm Nhất Bác cười cười, khẽ gật đầu: “Ừ, rất tốt.”

Đang nói chuyện, chợt nghe thấy cửa sau có nhiều tiếng bước chân, chỉ chốc lát đã truyền đến tiếng thở nhẹ, “Vương Quý, ngươi có trong đó không?!”

Vương Quý ghé mắt bên ngoài nhìn

“Là mấy người bằng hữu của ngươi?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

“Ừ.” Vương Quý gật đầu.

Lúc này, mấy người huynh đệ của hắn đều đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy mọi người ở trong phòng, liền xoay người muốn chạy, nhưng Thẩm Kiệt đã nhanh tay bắt trở về.

Thẩm Nhất Bác thấy bọn họ đối với chính mình không phải quá tín nhiệm vẫn còn chút cảnh giác, nên không lừa gạt mà đen chuyện ở Đông Hạng phủ gặp được nạn dân kể cho bọn họ, nhưng không nói mình là tri phủ, chỉ nói nhận mệnh đi đến đây điều tra, mong bọn họ hỗ trợ.

Mấy người vừa nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, lập tức kêu oan, vây quanh Thẩm Nhất Bác, kể lại mọi chuyện càng thêm kĩ càng.

Đám huynh đệ của Vương Quý đều là thợ săn bắn, đúng lúc vừa đi săn về, trên trên tay đều mang theo vài con thỏ rừng, gà rừng còn có một ít rau dại.

Phương Nhất Chước nhận lấy, bảo mọi người tiếp tục nói chuyện, nàng đi làm cơm.

Lúc này nguyên liệu đều là thức ăn dân dã, Phương Nhất Chước lại có dịp thể hiện tay nghề của mình: gà rừng nấu cách thuỷ cùng nấm, thịt gà rừng xào ớt. Thịt thỏ đem xào với rau dại. Lại thêm một nồi canh rau cùng một nồi cơm lớn. Xong xuôi tất cả thì bày ra mâm.

Đám người Vương Quý đã lâu không được ăn cơm no, đều ăn như gió cuốn mây tan.

“Tướng công.” Phương Nhất Chước xoa xoa tay, ngồi xuống bên người Thẩm Dũng, “Hỏi ra đầu mối gì không?”

Thẩm Dũng mỉm cười với nàng, Phương Nhất Chước thấy nét cười trong mắt hắn, liền nhìn sang Thẩm Nhất Bác thấy hắn dường như cũng đang suy nghĩ gì đó, cảm thấy yên lòng, xem ra —— vụ án có manh mối rồi.

Truyện Chữ Hay