Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

chương 11-7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khúc giằng co dạo đầu đã kết thúc..... giờ đến đại chiến giữa hai anh em và trận đòn ác liệt aaaaa.

Cảnh Trăn xách theo thước tới tìm Phương Chu. Trải qua cả ngày hôm qua lắng đọng lại, dưới hiểu biết của anh cậu hẳn không đến mức lọt vào trong sương mù. Anh không quan tâm ngày mai có phải đi học hay không, thời điểm giáo dục không thể bỏ lở. Nhưng mà, lần này anh đã lầm.

Cảnh Trăn ngồi trước bàn học, trong tay là bảng kiểm điểm của Phương Chu mới vừa bị lệnh cưỡng chế viết còn mang độ ấm cơ thể.

"Đây là thành quả cả ngày hôm qua, không làm bài tập, không đọc sách, không tập võ, bế quan tĩnh tâm cùng ngẫm nghĩ của em?"

Cảnh Trăn nghiêng đầu nhìn cậu đang đứng thẳng cúi đầu, ngón tay không ngừng xoa xoa ống quần, mím chặt môi, chỉ có đứng trước mặt Cảnh Trăn mới làm con người kiêu ngạo của cậu luống cuống lên.

Anh để tờ kiểm điểm lên bàn, tờ giấy mỏng bị một cơn gió nhẹ thổi qua, anh đột nhiên đứng lên, bước sang một bên, đưa tay đẩy ghế vào. Không ngần ngại biểu hiện kinh hoàng của Phương Chu, anh cầm thước lên dùng mũi nhọn của thước gõ gõ vào cạnh bàn.

Phương Chu không nghĩ trận đòn lại tới nhanh như vậy, cậu đứng sửng ngây ngẩn cả người.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cậu giống như người gổ, bất động.

Cảnh Trăn cũng không nói thêm lời nào, đột nhiên một tay vặn quá bả vai Phương Chu, bàn tay rắn chắc, mạnh mẽ đè xuống lưng cậu. Lực tay mạnh mẽ làm Phương Chu phải duỗi tay chống đỡ mặt bàn mới không đến nỗi quá chật vật, cái mông cũng tự nhiên đưa lên cao.

'Bốp! Bốp! Bốp!'

Cảnh Trăn tay phải giơ lên, mang theo gió, không lưu lực quất mạnh xuống ba thước như là cảnh cáo, càng như là trấn áp.

Không biết bởi vì đã lâu không ai thước hay là hôm nay đánh đến phá lệ trọng, Phương Chu cơ hồ sắp chịu đựng không nổi mềm đi xuống, cổ họng không chịu khống chế phát ra một tiếng rên rỉ.

Cảnh Trăn dùng thước gõ gõ mẫn cảm eo, trong thanh âm mang theo vài phần hỏa khí.

"Phương Chu! Anh chưa bao giờ đặt ra nguyên tắc cho em không có nghĩa là anh không có quy tắc. Bị phạt còn dám chậm chạp dây dưa, có phải hay không anh quá nuông chiều em?"

Phương Chu còn đang bối rối không biết vì sao bị đánh, bây giờ bị anh la mắng, đột nhiên mất tự tin, không nói lời nào, xoay người chống tay lên bàn, còn cố ý lùi lại một bước nhỏ.

Cảnh Trăn nhìn cậu dọn xong tư thế vẫn không bớt giận chút nào, thay vào đó anh giơ thước lên quất mạnh xuống mông Phương Chu. Anh biết rỏ lực tay của mình nên chỉ quất xuống một thước liền ngừng, thanh âm càng nghiêm khắc hơn.

"Còn muốn anh nói bao nhiêu lần... Quần!"

Phương Chu cảm thấy từ cổ đến trán đã đỏ bừng, bàn tay chống bàn nắm thật chặt, ngực nhảy bùm bùm, tay không hề nhúc nhích.

Cảnh Trăn như nhìn ra cậu khó chịu, mày nhăn lại, tay nâng thước lại hung hăng ba thước quất chồng lên ba thước trước, quần ở nhà hơi mỏng bị đánh ra nếp nhăn.

Có thể gần đây anh em cùng chơi đùa đến quên trời đất làm cho cậu đã quên Cảnh Trăn còn là người cầm gia pháp dạy dỗ , và không quen với vai trò chuyển biến quá nhanh này.

"Anh!"

Phương Chu xoay đầu nhìn Cảnh Trăn, mang theo một tia do dự.

"Anh còn không có nói vì sao đánh em?"

Cảnh Trăn ngây ngẩn người, sau đó nhìn xuống sàn nhà, từ sau mũi bật ra tiếng cười khẽ. Khi khóe miệng cong lên, Phương Chu liền biết chính mình đã chọc anh giận. Cảnh Trăn siết chặt cây thước trong tay, dùng ánh mắt pha lẫn nụ cười nguy hiểm nhìn chằm chằm Phương Chu cho đến khi ánh mắt cậu lộ ra vẻ hoảng sợ mới lên tiếng.

"Xem ra anh đã quá nuông chiều em rồi."

Cơn đau đớn cùng thịnh nộ đã không đến như mong đợi, Cảnh Trăn nhàn nhạt đem ánh mắt dời đi và quăng cây thước lên bàn học.

Tiếng thước va chạm mặt bàn gỗ đỏ vang lên như mang theo sóng lớn xung kích đập mạnh vào trái tim nhỏ của Phương Chu. Cậu hướng đôi mắt kinh hoàng nhìn anh, ánh mắt nghiễm nhiên chỉ còn bóng lưng.

Phương Chu cơ hồ không cần nghĩ ngợi liền xông lên chắn trước mặt Cảnh Trăn, cũng không biết muốn nói gì, hoảng loạn mà kêu một tiếng anh.

Cảnh Trăn đợi vài giây, bốn mắt nhìn nhau, một bên là hỏa, một bên là băng.

"Tránh ra."

Giọng nói Cảnh Trăn không tính là lãnh, cũng không cường thế mà mang theo một tia ngữ khí thương lượng cùng vài phần bất lực. Nhưng càng như vậy Phương Chu càng minh bạch... anh vô cùng tức giận.

Ngày thường bất chấp kề vai sát cánh tùy ý vui đùa, Cảnh Trăn một khi tức giận, cậu tuyệt không dám khiêu chiến quyền uy, cậu dịch sang một bên, lùi lại một bước, cúi đầu không dám nhìn bóng lưng kia.

Cảnh Trăn rốt cuộc vẫn là đau Phương Chu, tay cầm chốt cửa, thoáng chốc muốn đóng cửa kia, phân phó nói.

"Suy nghĩ cẩn thận sai ở đâu, chuẩn bị tốt tâm lý bị đánh rồi đến tìm anh."

Phương Chu không phải muốn để Cảnh Trăn chờ mà cậu không muốn anh vì cậu mà tức giận. Đặc biệt cơm trưa cùng cơm chiều hôm nay đích thân cậu xuống bếp nấu vậy mà Cảnh Trăn không hề bước ra khỏi phòng làm việc để ăn làm trái tim cậu như bị đào móc trống rỗng.

Cửa thư phòng không có đóng mà đang mở hé hé làm Phương Chu rất ngạc nhiên. Cảnh Trăn là một người cẩn thận đến nghiêm khắc vậy mà hôm nay trong lúc làm việc lại để cửa mở, bước đến gần cửa một chút có thể thấy bàn làm việc và người ngồi đối diện. Hai người hình như không phải đang bàn luận mà chỉ cúi đầu chăm chú xem giấy tờ trên tay mình. Trên tay Cảnh Chí chính là lá thơ mà Phương Hoàn Nhỉ cho là 'di chúc', thoáng thấy Phương Chu rụt rè ngoài cửa ' Aaa... Phương Chu luôn không sợ trời, sợ đất vậy mà cũng có lúc rụt rè, luống cuống. Nếu như đã đến sao không bước vào mà lại loăn quăn ngoài cửa'. Huống chi anh tin chắc Trăn nhi cũng đã biết nhóc con đã đến.

Phương Chu đưa tay gõ cửa và giọng nói của cậu không được tự nhiên lắm. Hai người trong phòng như không chú ý đến, hiển nhiên không có ý đáp lại, ngay cả đầu đang cúi cũng không hề lay chuyển chút nào. Ngay trong giây yên tĩnh, lạnh lùng này càng làm cho Phương Chu thêm ngại ngùng, lúng túng, phảng phất như hút hết dưỡng khí xung quanh. Một tiếng muốn phát ra như bị kẹt trong cuống họng. Thêm vào đó, Cảnh Trăn ở trong phòng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cậu, và những sự tình bên trong cậu thật là không biết một chút nào.

Ngón tay trỏ của Cảnh Chí uốn lượn gõ gõ vào tờ giấy trong tay, thanh âm thanh thúy làm cho những bụi bậm trong không khí đều trở mình, không hề quay đầu.

"Vào đi."

Phương Chu như nắm được cọng rơm rạ cứu mạng, vội vàng đẩy cửa bước vào gọi tiếng anh, hai tay liền đưa ra sau lưng, đứng thẳng giữa thư phòng. Cảnh Trăn quét mắt nhìn cậu một lược sau đó dừng lại ở mặt cậu, nhìn đến cậu cúi đầu ngẫm nghĩ lại sự tình cùng tay nắm thước dấu phía sau lưng ngày càng chặt mới mở miệng.

"Anh! Không ăn cơm sao?"

Cảnh Trăn rất điềm tĩnh, nhỏ giọng nói.

"Nếu em đến vì chuyện này, em có thể đi ra ngoài."

Phương Chu bị Cảnh Trăn nói làm cậu không biết mở miệng thế nào. Mười năm học luyện ngữ văn mà giờ phút này cậu không thể dùng được một câu, một lời nào. Cảnh Trăn đợi không thấy Phương Chu có ý muốn nói thêm gì, đưa tay lên vẫy vẫy.

Phương Chu thấy Cảnh Trăn có ý đuổi người, uất ức như bị núi, biển che lấp mất. Cậu là một người kiêu ngạo đến nhường nào thấy Cảnh Trăn không hề để ý đến mình, lòng cậu như bị đào sâu chôn lấp hỏa dược đang bị lửa đốt hừng hực nóng lên. Phương Chu tự cho rằng dù chuyện này xử lý không được hoàn hảo lắm nhưng cuối cùng không có gây ra bất kỳ thiệt hại nào. Và cậu đã nhận sai lầm của mình có tới ba lần rồi. Cậu cắn chặt miệng, giọng nói cậu nghe thật sởn tóc gáy.

"Không phải chỉ là chuyện gạt người trong nhà thôi sao? Không phải em cũng đã nhận sai, nhận phạt rồi sao?"

Phương Chu đem thước trong tay đặt mạnh xuống bàn. Âm thanh vang vọng đến làm cậu giật cả mình. Ngồi bên cạnh, Cảnh Chí khẽ cười nhạo một tiếng, hai chân anh đưa lên trước, ghế xoay đã bị đẩy mạnh về sau, đau đớn ập đến, dường như ghế xoay đã đụng vào người cậu, cuối cùng cũng qua được cơn đau. Lúc này cậu mới nhận ra từ lúc cậu bước vào cửa chưa nói được hai câu lại bị đối xử như vậy, vừa định bước lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt Cảnh Trăn. Mặt đối mặt, ánh mắt lạnh thấu xương xông kích đáy lòng, chân phải vừa mới bước lên trước vội rút về.

Giọng nói Cảnh Chí mang theo châm chọc, cùng trách móc nhưng là hướng Cảnh Trăn đối diện.

"Anh thật mở rộng tầm mắt em như thế nào nuông chiều đứa nhỏ này."

Phương Chu cắn mạnh môi, cậu vốn rất bướng bĩnh. Nếu như từ từ cùng cậu thương lượng, nói lý lẻ cậu sẻ không cự phục. Còn nếu như lấy quyền làm anh cứng ngắc đối đãi, cậu sẻ không thuận theo nghe vào tí nào. Cậu đưa tay lấy tờ giấy mà Cảnh Chí vừa bỏ xuống bàn, nhìn liếc qua liền xé cái rẹt. Bầu không khí vừa mới yên tĩnh xuống, tiếng xé rách giấy giống như tiếng chim đại bàng trong bầu trời trống rỗng kèm theo thanh âm tức giận của Phương Chu.

"Anh ấy có nuông chiều em sao? Tại sao chỉ tin mỗi lời người phụ nữ này?"

Cảnh Trăn thật vất vả đè xuống nóng tính của mình, giờ đã bị cậu đào xới nổi lên. Từ lúc Phương Chu xuất hiện ở cửa bước vào, ngay tích khắc đó bắt đầu từng chút, từng chút nóng nảy lên, bây giờ đã đến đỉnh điểm. Anh đứng lên, tay đập xuống bàn một cái sau đó quay qua Cảnh Chí đè nén giọng.

"Anh! Trăn nhi xin lỗi không tiếp anh được."

Cảnh Trăn đi vòng qua bàn làm việc, ba bước thành hai bước đến trước mặt Phương Chu, một tay siết chặt cổ tay cậu. Cơn đau thấu xương khiến Phương Chu cắn chặt răng mới không phát ra tiếng thế nhưng mọi chuyện cũng đã xong. Bức thư cũ của Phương Ngạn Nhi đã bị xé vụng, từng mãnh từng mãnh nằm rải rác trên mặt đất. Cảnh Trăn cầm cây thước trên bàn lên, không có đánh mà di chuyển một cái kéo mạnh tay cậu đi ra bên ngoài. Phương Chu bị lôi kéo đến phát đau mới nhấc chân cùng đi.

Một đường lôi kéo, cậu đi theo phía sau Cảnh Trăn đang rất tức giận. Cậu dần dần ngày càng sợ hãi thêm vào đó ấm ức vẫn còn đọng tại. Cậu không biết Cảnh Trăn muốn kéo cậu đến nơi đen tối nào. Cậu ra sức giãy giụa nhưng cổ tay vẫn bị Cảnh Trăn kiềm chế căn bản thật phí sức. Đến khi đứng trước cửa lớn, cậu cuối cùng đã biết mình bị kéo đến từ đường. Bình thường chìa khóa nhà thờ tổ này được quản gia cất giữ. Nếu không có sự kiện quan trọng cửa luôn bị khóa chặt cho nên muốn vào phải đi nhờ bác Vương.

Lúc này Phương Chu như bình tĩnh lại, cổ tay không còn giãy giụa, dùng dằng muốn thoát khỏi kiềm chế của Cảnh Trăn bởi cậu không muốn làm mục tiêu trước mặt mọi người, hơn nữa cậu không muốn bị mất mặt trước người ngoài mặc cho Cảnh Trăn lôi kéo, cậu tùy ý bước theo.

Cánh cửa vừa được mở ra, Cảnh Trăn mạnh mẽ đẩy cậu vào phòng. Phương Chu phải bước lên trước một bước mạnh mẽ chống đở thân mình mới không bị té ngã. Nghiêng đầu, cắn môi, nắm chặt nắm tay, mặt cậu trông như một đứa bé ngang ngạnh.

Cảnh Trăn không liếc nhìn bộ dạng cố chấp của cậu, nhẹ bước đến giữa phòng, xoay người quỳ xuống, dập đầu thật sâu sau đó chậm rãi đứng lên.

Anh cầm cây thước trong tay, khóe miệng kéo nhẹ, nói như thể đang tự chế giễu mình.

"Phương Chu! Em đã về đây gần một năm."

Ánh mắt Cảnh Trăn từ từ chuyển lên người cậu, đây là câu đầu tiên trong ngày hôm nay anh nói với cậu. Anh mở miệng như đang trao đổi nhưng trong giọng nói lại ngập tràn khó có thể che giấu thất vọng.

"Mỗi lần em phạm lỗi, anh đều cho em cơ hội, hy vọng tự em nghĩ thông suốt, thật sự biết mình đã làm sai cùng tự nguyện nhận phạt. Đó là bởi vì anh luôn cảm thấy em có khả năng hiểu biết và luôn coi em như một người trưởng thành."

Cảnh Trăn đột nhiên cụp mắt xuống nhìn cây thước trong tay, giọng nói có chút bất thường.

"Xem ra ..... Là anh sai rồi!!!!"

Thật là muốn tẩu hỏa với chương này. Mần mò tìm kiếm mãi mới được hai tấm hình mà chữ trong hình lại chồng vào nhau không thể nào nhìn rỏ được... Chỉ suy đoán dịch đại khái thôi...mọi người đọc đở nhaaaaa.....

Truyện Chữ Hay