Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Hoàn Nhỉ giống như con thỏ bị đạp vào đuôi nhảy dựng lên, đưa ngón trỏ chỉ chỉ Phương Chu, ánh mắt nhìn Cảnh Trăn chăm chăm vẫn không làm lông tơ của anh dao động chút nào.
"Cậu hỏi nó họ gì! Nó họ Phương hay họ Cảnh!"
"Dì Hoàn!"
Phương Chu có chút nóng nảy, trước giờ cậu chưa thấy ai dám nói chuyện với Cảnh Trăn như vậy, nuốt xuống một ngụm nước miếng, bước lên một bước, hít sâu một hơi, nói.
"Dì Hoàn, dì trước ngồi lại đi."
Phương Hoàn Nhỉ nhìn vẻ mặt Cảnh Trăn vẫn như gió xuân cùng vẻ mặt lo lắng của Phương Chu, không hiểu sao bà cảm thấy trận chiến chưa bắt đầu mà mình đã thua trước một thành rồi, do dự ngồi xuống lại.
Phương Chu không có thời gian cân nhắc lời nói, không do dự liền nói.
"Dì Hoàn, con hy vọng dì có thể hiểu rỏ sự thật mà con đã nói rất nhiều lần với dì là con sẻ không đi Hoa Kỳ."
Cậu liếc mắt nhìn Cảnh Trăn vẫn điềm tĩnh, cậu cố gắng làm cho giọng nói mình vững vàng hơn.
"Con thật yêu thích cuộc sống hiện tại, con không có ý muốn đổi hoàn cảnh sống mới, hy vọng dì tôn trọng ý muốn của con. Đừng vì chuyện này mà tranh cãi lâu đến vậy."
Phương Hoàn Nhỉ trong lòng làm như nghẹn muốn chết, trừng mắt nhìn Phương Chu, tròng trắng mắt ngập tràn tơ máu, lại hỏi.
"Mày họ gì?"
Phương Chu cảm thấy các khớp ngón tay của mình siết chặt đến co rút lại. Cậu không thể nào lý giải được tính chiếm hữu bá đạo của người dì trước mắt này. Trong khi mình cùng bà ta ngoài mối liên hệ máu mủ với nhau thì không có chút huyết nhục chi thân, ngay cả khi gọi bà là Dì cậu cũng phải tập thật lâu mới quen, vậy mà khi gọi ra vẫn chỉ là lễ phép xa lạ.
Phương Chu không thể chịu nổi sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của bà ta, giọng nói không khỏi cao lên.
"Con họ gì quan trọng sao ? Con là con của mẹ con không lẻ không thể làm em trai của anh con sao ?"
"Mày còn biết mày là con của mẹ mày, lúc Cảnh Thăng Hồng vứt bỏ mẹ con mày, mấy anh trai tốt của mày ở đâu ? Ở nơi nào ?"
Nếu đây là nửa năm trước, những lời này có thể chạm sâu vào trái tim làm lòng Phương Chu rất xúc động. Nhưng hiện giờ, Phương Chu đã không còn là đứa nhỏ lòng đầy oán hận, không cam của trước đây nữa. Khóe miệng cậu hơi cong lên một tia khinh thường.
"Lúc đó dì đâu? Dì ở nơi nào? Con chỉ biết rằng ít nhất ba con đã cho đủ tiền nuôi dạy con, mẹ chưa bao giờ phải lo lắng về kế sinh nhai. Tuy rằng không có tròn nghĩa vụ nuôi nấng nhưng khi mẹ mất con đã được đưa về Cảnh gia. Khi gia đình dì di dân đến Hoa Kỳ có nghĩ đến em gái mình một mình cưu mang con nhỏ không ? Hành động này so với vứt bỏ có gì khác nhau sao ? Mẹ con suốt mười lăm năm ngậm đắng nuốt cay dì có giúp được chút gì không ?"
"A! Thật là một bạch nhãn lang mà, đưa tiền liền thay đổi ? Tao không biết con trai của em gái tao lại không có cốt khí như vậy !"
Phương Hoàn Nhỉ cười nhạo, lời nói tăng thêm mấy phần khoa trương cao ngạo.
Phương Chu cơ hồ cảm thấy không thể nhịn nổi nữa.
"Dì muốn tôi phải có cốt khí như thế nào ? Mẹ qua đời tôi nên tự lực cánh sinh lưu lạc đầu đường sao ? Dì không hy vọng tôi cùng Cảnh gia có quan hệ, vậy lúc mẹ qua đời dì ở nơi nào ?"
"Tao thật sự không biết chuyện của Ngạn Nhi, mày không phải chờ mọi việc xong xuôi mới báo sao ?"
Phương Hoàn Nhỉ dường như rống lên.
Phương Chu ở trong lòng rất buồn cười, vẻ mặt khi nói chuyện có chút dữ tợn, nổi căm giận tồn đọng trong lòng hiện ra hết trên mặt.
"Đó là ý của mẹ. Dì có từng nghĩ tới là vì sao chưa ? Bởi vì dì không hề biết em gái mình ốm đau nằm trên giường suốt hai năm, bởi vì chúng tôi đã quen dì chẳng quan tâm, bởi vì chúng tôi không nghĩ làm dì cảm thấy khi chúng tôi khó khăn mới nghĩ đến dì, cũng không nghĩ chịu ân huệ của dì thôi. Báo cho dì biết chỉ là theo lý thường chứ không hề có ý trông cậy vào dì."
"Câm miệng!"
Hai người đang tranh cãi dữ dội đều bị giật mình, Phương Chu không nghĩ tới nơi phát ra thanh âm lại từ anh trai một mực kiềm chế, điềm tĩnh. Ngọn lửa đang bốc lên trong cậu lập tức bị dập tắt.
Cảnh Trăn không thèm nhìn đến đứa em trai đang như quả cầu lửa nhỏ, nghiêng người đứng lên, cười đối với Phương Hoàn Nhỉ còn chưa lấy lại tinh thần.
"Em trai không lễ phép, Cảnh Trăn thay nó xin lỗi."
Phương Hoàn Nhỉ lúc vừa lên nhìn xem đội hình này liền cảm thấy có gì không ổn lại không biết rỏ không ổn ở điểm nào, bây giờ bà đã biết, Cảnh Trăn sớm đã đem Phương Chu cột chặt bên người. Hai người này lại là một sợi dây.... đại diện một lập trường, một thái độ và giống nhau không thể cưỡng lại được.
Cảnh Trăn không cho ai có cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói.
"Dì ! đây vốn là chuyện nhà hôm nào mời dì đến nhà ngồi xuống nói chuyện. Nơi này dù sao cũng là trường học, tôi trong chốc lát còn có tiết dạy, thật không có nhiều thời gian tiếp dì."
Sau đó anh mới ngước mắt ra hiệu cho Phương Chu, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
"Đưa Dì Hoàn đi xuống."
Cảnh Trăn tuy lời nói không nhiều lắm, nhưng tư thái trong giọng nói lộ ra chân thật đáng tin lại rất rõ ràng.
Phương Hoàn Nhỉ phảng phất lĩnh hội được thủ đoạn của Cảnh gia nhị thiếu. Bà tuy rằng không có tính tiểu thư khuê nữ nhưng cũng không phải là người gây rối ở trường học. Hôm nay bà chỉ tìm kiếm một bước đột phá, biết có tranh cãi nữa cũng vô nghĩa nên không muốn ở lại nữa, theo ý tứ Cảnh Trăn trước rời đi.
Phương Chu nhận lệnh tiễn Phương Hoàn Nhỉ và khi quay lại văn phòng Cảnh Trăn lần nữa, trái tim nhỏ của cậu đập nhanh hơn chút so với khí thế vừa rồi tranh cải với Phương Hoàn Nhỉ.
Khi nhìn thấy Cảnh Trăn nén giận, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về hướng mình. Phương Chu dường như nghi ngờ trái tim mình đang đè trên động cơ, bùm bùm sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lời nói dối được giấu diếm hơn hai tuần đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, Phương Chu không cảm thấy nhẹ nhàng chút nào, cậu biết để Cảnh Trăn tự mình đứng lên thay mình nói lời xin lỗi, chính mình vô lễ nhất định đã chọc anh giận.
"Chúng ta có rất nhiều chuyện muốn tính sổ a."
Gọng nói Cảnh Trăn rất vững vàng truyền vào lỗ tai Phương Chu, khí thế kiêu ngạo mới vừa rồi giờ không khỏi run lên.
"Nhưng mà anh có mấy lời nói muốn nói với em trước....."
Nín thở, ngập tràn sợ hãi.
".... Em có thể đứng ở phía sau anh, anh thực hài lòng, thực vui vẻ."
An thần, định khí.
Hóa ra mọi động thái đều là hứa hẹn..... Sẻ được người khác nhìn ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.
"Hồ đồ!"
Từ khi Cảnh Trăn một mình đảm đương một mãnh trời riêng, Cảnh Chí hiếm khi dùng những lời tiêu cực mãnh liệt như vậy đối với Cảnh Trăn. Nhưng lần này, dựa vào góc nghiêng tư thế ngồi cùng vẻ mặt của Cảnh Chí, anh liền biết mình thật sự xử lý chuyện này không thỏa đáng.
"Em cho rằng đây là trận đấu thầu của em sao ? Còn ngồi đó chờ cá mắc câu? Biết rỏ dì của Phương Chu tới thành phố A lâu như vậy, cũng biết rỏ bởi vì hướng chúng ta mà tới, vậy mà không hề có động tĩnh gì, nếu như bà ấy không tới tìm em, chờ bị đâm sau lưng một đao cũng không biết ai làm có phải không ?"
Cảnh Chí vừa nghĩ tới chuyện lớn như vậy mà hai đứa em trai có thể che giấu sự thật với nhau, trong lòng thật tức giận.
Cũng thật lâu rồi Cảnh Trăn không có bị anh la mắng cách làm việc của mình, một thanh niên hai mươi bốn tuổi tức khắc cảm thấy không chỗ dung thân. Chẳng qua là, Cảnh Trăn không có động tĩnh gì mà chọn cách ôm cây đợi thỏ kỳ thật còn có nguyên nhân khác, anh muốn chờ một ngày nào đó Phương Chu tự thú với mình, nhưng không ngờ Phương Hoàn Nhỉ đã tìm đến cửa trước một bước. Và lý do này anh đương nhiên sẻ không nói với Cảnh Chí.
"Là Trăn nhi sai, không có suy xét chu toàn."
Cảnh Chí nhìn em trai thành khẩn nhận lỗi, nhất thời nhíu mày suy nghĩ.
"Em định làm gì ?"
Cảnh Trăn thoáng nhìn qua biểu tình của anh, xác định không giận đến mức thỉnh roi mây ra tới, tăng thêm can đảm nói.
"Trăn nhi cảm thấy chỉ cần Phương Chu không chấp nhận, Dì Phương không đến mức mạnh mẽ đem nó trói mang đi."
Cảnh Chí nhìn cậu một cái vẻ xem thường ..... vô nghĩa!
"Đây là kế hoạch của em sao ? Tất cả đều đẩy lên người Phương Chu ?"
Cảnh Chí một chút tình cảm đều không lưu. Dù ở trong cuộc sống hay trên thương trường, anh tuyệt đối không để mình vào thế bị động. Huống chi làm anh sao có thể đẩy em mình ra làm tấm chắn.
Cảnh Trăn cũng thực minh bạch điểm này.
"Sự kiên trì của Phương Chu là quan trọng nhất. Hơn nữa cần phải tìm ra nguyên nhân đằng sau chuyện này."
Cảnh Chí lúc này mới thu hồi ánh mắt lạnh băng của mình, nhìn nhìn đồng hồ trên máy tính, cầm lấy điện thoại.
"Phương Chu, tới thư phòng anh một chuyến."
Phương Chu nhiều nhạy bén, vừa vào cửa thấy Cảnh Trăn - Cảnh Chí một đứng một ngồi, trong lòng biết rỏ muốn nói đến chuyện gì.
Càng thông minh chính là cậu học được cách sinh tồn trong căn nhà này chính là...... nhận sai liền không sai.
"Anh hai, em không nên gạt trong nhà. Cho các anh thêm phiền toái."
"Câu đầu anh chấp nhận, câu sau tự em nuốt trở về."
Cảnh Chí lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu.
"Quy tắc của anh là lời nói ra không thể thu hồi lại. Đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng, về sau tự mình vả miệng."
Vừa lên tới đã bị anh hai nghiêm khắc la mắng một trận, trên người đang mang lỗi lầm, Phương Chu tức khắc liền thông minh, nhưng rốt cuộc trong lòng thật ấm, thanh âm trả lời cũng không còn đông cứng như vừa rồi.
"Em đã biết."
Cảnh Chí hít sâu một hơi, liếc nhìn hai đứa em trai, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Cảnh Trăn, thản nhiên nói ra một câu làm người hãi hùng, khiếp vía.
"Đi lấy roi mây tới."
Cảnh Trăn không có thói quen nghi ngờ mệnh lệnh của anh, nhưng hôm nay lại thất thần hai giây, không phải sợ anh đánh mình trước mặt Phương Chu mà là anh đang nghĩ chẳng lẻ anh muốn đích thân giáo huấn Phương Chu.
Hai giây này đổi lấy đôi mắt trắng như băng, Cảnh Trăn nghĩ nếu không có mặt Phương Chu ở đây, hai con mắt trắng này nhất định đổi thành ba roi mây đau điếng.
Ngón tay trỏ của Cảnh Chí gõ gõ trên mặt bàn, thưởng thức tư thế Cảnh Trăn nâng roi mây thỉnh phạt gần như hoàn mỹ, sau đó nhìn thoáng qua nhóc con bên cạnh tay nắm thành nắm đấm, đứng cứng đờ, hơi hơi mỉm cười.
Phương Chu đã trở nên ngoan ngoãn hơn một chút, cũng không có không lựa lời mà rống ra tới độc thoại trong nội tâm của mình, cậu âm thầm hạ quyết tâm, nếu anh hai muốn vì chuyện này đánh anh ba, cậu sẻ liều mạng không để anh chịu nạn đen này. Hiển nhiên, Phương Chu cũng không hiểu biết Cảnh Chí.
Sau khi để thời gian đủ cho hai đứa em mơ màng, Cảnh Chí chuyển hướng Phương Chu.
"Anh hỏi, em trả lời. Trả lời thế nào..."
Cảnh Chí chỉ chỉ cây roi mây ngăm đen kia.
"Anh ba em quyết định."
Phương Chu đương nhiên sẽ không theo một người dì gần như lạ lẫm mà đi Hoa Kỳ. Cậu làm lựa chọn như vậy làm cho Cảnh Trăn thật xúc động. Nhưng anh cũng biết Phương Chu đứa nhỏ này quá suy tính. Chuyện lớn như vậy mà cậu lại chọn cách giấu giếm, lừa gạt.