Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Cảnh Trăn bám chặt mặt đất.
"Vấn đề vừa mới hỏi em, suy xét thế nào?"
Chuyện về mẹ luôn là một uy hiếp của cậu.
Tim Phương Chu bay lên không trung lắc lư, cắn môi thật mạnh, không còn thong dong như vừa rồi.
"Mẹ...hẳn là.... không thích em như bây giờ."
Cảnh Trăn một hai đem khí thế bức Phương Chu đến góc tường.
"Bây giờ thế nào?"
Giọng nói Phương Chu càng trầm xuống.
"Gặp chuyện xúc động, không đủ đảm đương......"
"Aaa!" Châm biếm cùng cười nhạo, nụ cười của Cảnh Trăn tràn đầy châm chọc, một đơn âm rơi vào lỗ tai Phương Chu, cậu lập tức ngậm miệng không dám nói thêm tiếng nào nữa.
Anh dời ánh mắt từ sàn nhà chuyển lên trên mặt cậu. Ánh mắt cứng rắn, chắc nịch như một tảng đá.
"Em biết đây không phải đáp án anh muốn."
Phương Chu bị một câu của anh liền đem cậu treo trên xà đơn, lên không được, xuống không xong, lại bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn như đốt cháy, xuyên thấu, đến nổi nước bọt trong miệng cũng không dám nuốt xuống. Cậu cảm thấy muốn đem cái nón chụp lên đầu của anh, một giáo viên toán được xếp vào hàng ngũ giáo viên xuất sắc toàn tỉnh đúng là một sai lầm quá lớn.
"Mà thôi!"
Cảnh Trăn thở dài.
"Mỗi lần muốn em chỉ ra sai lầm của mình là hy vọng em thật sự biết mình đã sai. Lần này, anh không cần chính em nói, bởi vì đây là yêu cầu của anh. Mặc kệ em cảm thấy đúng sai, đều phải làm được cho anh."
Cảnh Trăn vốn đã quen với việc ra lệnh, nắm quyền, bá đạo trước giờ không cần giải thích. Nhưng mà từ khi gặp Phương Chu, anh cố gắng làm cho mình trở nên dân chủ một chút. Bây giờ lại chuyên chế, cường quyền như vậy, thật có chút không được tự nhiên lắm.
"Anh nhớ rõ em nói với anh, dì Phương là một người rất bao dung. Phương Chu, anh đối với em yêu cầu cũng chính là điểm này. Khi có người thực xin lỗi em, em thật sự bởi vậy đã chịu thương tổn, nhưng mà em muốn cả đời cùng người khác thiếu nợ em phải trả nợ cho em cả đời của họ sao? Dựa vào những sai lầm cùng áy náy của người khác nhắc nhở mình luôn sống sao cho ngày càng tốt hơn, ý nghĩa hơn, em có phải hay không coi đây mới là động lực sống của mình hay sao?"
Phương Chu chỉ cảm thấy không khí xung quanh đang bị hút đi, loãng dần như không còn để hít thở được bình thường.
Cảnh Trăn nghiêng đầu liếc mắt một cái.
"Em đừng vội phản bác, em có làm sai hay không, trong lòng em biết rỏ nhất, cho dù có chút suy nghĩ như vậy, Phương Chu có nghe lời và làm vừa lòng dì Phương chưa?"
Cảnh Trăn quay người sang một bên và dựa vào ghế một cách nhàn nhã.
"Nói muốn em buông, anh biết không phải đơn giản như vậy. Nhưng mà em phải đáp ứng anh, cố gắng thực hiện, chấp nhận thực tế, và đi khám phá những gì thực tế mang lại cho em những điều tốt đẹp, sau đó biến nó thành nguồn tích cực. Anh không bắt buộc em quên đi những bất công của số phận đối với mình, nhưng ít nhất em không nên để nó trở thành phần chủ yếu trong sinh hoạt của em."
Giọng điệu Cảnh Trăn thực ôn hòa, nhẹ nhàng, êm như nguồn suối róc rách từ trên đỉnh núi không chút gợn sóng chảy xuống ao, như thể anh đang thảo luận điều gì đó với Phương Chu.
"Cho dù trải qua những thăng trầm của cuộc sống cũng trước sau hiền lành, dũng cảm, bao dung để có cuộc sống, thoải mái, bình yên. Không oán trời, trách đất, không khổ ải thù sâu, mỗi việc làm đều tràn đầy động lực, đối với tương lai ngập tràn kỳ vọng cùng nhiệt huyết. Dù cho đang ở thượng nguồn lặn lội ngược dòng nước chảy của dòng sông, vẫn lạc quan thưởng thức những bông hoa nở rộ bên bờ và những đám mây lơ lửng, bồng bềnh lượn lờ bay trên bầu trời xanh thẳm. Có phải con trai ngoan của dì Phương nên phải như vậy hay không ?"
Ánh mặt trời ngoài cửa không biết tràn vào chiếu lấp lánh từ lúc nào. Phương Chu nhìn những hạt bụi nhỏ trong không khí tụ lại với nhau, đột nhiên cảm thấy thứ tuyệt vời nhất trên đời này không gì khác..... đó là có một người luôn làm bạn thoải mái, tự tin, là một người luôn rất ấm áp, ôn hoà như ánh mặt trời chứa niềm hy vọng tuyệt vời nhất, soi sáng dẫn đường, dìu dắt bạn ngày càng bay cao, bay xa hơn luôn bên cạnh bạn.
Phương Chu chống ghế dựa đứng lên, cúi đầu, giọng nói vô cùng vững chắc.
"Em đã biết."
Cảnh Trăn gần như nhìn chằm chằm từ đầu đến chân cậu. Kỳ thật Phương Chu cá tính hơn nhiều các bạn đồng trang lứa. Chỉ cần cậu đứng trên bục giảng trong lớp, phía dưới dường như tự động im lặng, không một tiếng ồn ào nào phát ra cả. Tuy cậu chỉ là một đại biểu đơn thuần của môn toán, thế mà lại có sức mạnh răn đe mà không ai dám có chút bất kính nào đối với cậu. Vậy mà mỗi lần đứng trước mặt Cảnh Trăn lãnh phạt, cậu lúc nào cũng có chút chột dạ.
"Còn có thể quỳ xuống sao?"
Giọng nói Cảnh Trăn đột nhiên trở lại nghiêm túc.
Phương Chu biết cuối cùng cũng tới chủ đề chính, cậu nhẹ gật gật đầu.
"Có thể."
Cảnh Trăn giơ tay chỉ vào mấy cái đệm cạnh tường, không nói gì chỉ nhìn cậu, trong mắt vẫn còn vài phần trách cứ.
Phương Chu hiểu ý, bước đến góc tường lấy một cái đệm lót quỳ, đặt xuống chỗ mình mới vừa quỳ lúc nảy, sau đó lại một lần nữa uốn gối.
Cậu đã không nhớ rõ, động tác này cậu đã từng cho rằng chỉ có ở phim, kịch cổ trang mà mình đã làm lần thứ mấy nữa. Nhưng mà mỗi lần như vậy cậu đều hít thở thật sâu.
Đúng là quỳ gối trên tấm đệm dày, mềm quả nhiên dễ chịu hơn nhiều so với quỳ trực tiếp trên nền nhà. Hơn nữa đầu gối còn có dán chườm nóng, cơn đau trên người cũng giảm đi rất nhiều. Thế nhưng khi cậu thấy Cảnh Trăn từ phòng trong bước ra, trên tay không biết từ lúc nào đã thêm một cây roi mây đen bóng, tức khắc cậu cảm giác da đầu hoàn toàn tê dại.
'Vèo vèo ~'
Cảnh Trăn quơ quơ roi mây trên không hai cái khuấy động không khí ẩm ướt, lạnh lẽo trong từ đường, cậu lập tức đoán được.
"Nếu ở từ đường thì không thể có trường hợp đặc biệt, người Cảnh gia phải chịu gia pháp Cảnh gia, em không được lựa chọn."
"Dạ."
Mặc dù vô cùng sợ hãi, kiêu ngạo Phương Chu vẫn ép mình trả lời.
Cảnh Trăn đưa tay bấm tăng nhiệt độ điều hòa lên, cậu nhìn đến động tác này rùng mình một cái, không ngoài dự đoán nghe được anh ra lệnh.
"Cởi áo."
Phương Chu do dự hai giây lập tức cởi bỏ áo ở nhà ra như thể sợ anh hối hận...... Mai mắn là không phải cởi quần.
Nhưng vừa chịu roi đầu tiên của Cảnh Trăn, bao nhiêu may mắn đều bay mất hết.
'Vút....chát'
Roi mây rắn chắc quất lên tấm lưng gầy guộc, trong không khí lại không có khống chế độ nghiêm khắc cùng cứng rắn, roi rơi vào xương sống mỏng manh cùng xương cánh bướm, đường cong của lưng dù đẹp đến đâu cũng không thể chịu đựng được quất đánh như vậy.
Phương Chu cảm thấy sau lưng như bị người chém một đao, cậu đang nghĩ có phải giống như tra tấn trong phim điện ảnh hay không, một roi chính là một vết máu.
Cảnh Trăn dùng đầu roi mây khẽ khẽ vào bàn tay đang nắm chặt xuôi bên người của Phương Chu.
"Sao?"
Phương Chu lập tức hiểu ý, cậu không hề suy nghĩ thêm gì.
"Một."
'Vút....chát'
Song song với lằn roi vừa rồi, Cảnh Trăn cố tình không cho lằn roi chồng lên nhau, anh đương nhiên biết đối với người nhất là một cậu bé gầy ốm lần đầu tiên ai roi mây mà nói có bao nhiêu đau đớn, khó chịu. Và hình như Phương Chu không thấu hiểu được ý định, dụng tâm của anh, đau đớn như lang tràn trải rộng ra toàn bộ lưng. Cậu thở hỗn hển.
"Hai"
'Chát!'
Một roi dứt khoát y chang lực độ cùng khoảng cách.
Phương Chu đột nhiên cảm thấy buồn nôn, thân mình chúi về phía trước một cách mất kiểm soát, hai tay chống trên mặt đất mới giữ được không bị té úp xuống.
Cảnh Trăn chưa từng có quy định qua tư thế bị biến dạng thì phải thế nào cho nên cậu cũng không có căng thẳng lắm, từ từ sửa lại thân mình.
Cảnh Trăn dùng roi mây điều chỉnh lại tư thế quỳ của cậu, lại đem roi mây lạnh băng để lên lưng cậu.
"Còn nhớ rỏ vì sao bị đánh năm roi này?"
Phương Chu thực không thích bị roi mây bám vào người mình, nó làm cho lưng cậu căng cứng, mồ hôi lạnh toát ra.
"Dạ! Bởi vì không có thấy rỏ trách nhiệm của mình."
Roi mây rời đi, uốn cong lên rồi vụt thẳng ra rơi xuống.
'Vút....chát'
"Sự tồn tại của Anh cùng Anh hai, không phải lý do để em trốn tránh trách nhiệm, cũng không phải là chướng ngại vật che mất ánh sáng của em và ngăn cản em tiến về phía trước. Em có thể có lý tưởng và theo đuổi lý tưởng, nhưng nó dựa trên sau khi em hoàn thành nghĩa vụ của mình."
'Vút....chát'
"Ưm... Năm!"
Phương Chu cảm thấy toàn bộ phía sau lưng đều bốc cháy lên, cố hết sức đếm ra con số.
Cảnh Trăn đưa đầu roi khẽ nhẹ cánh tay đang chống trên mặt đất của Phương Chu, ngay sau đó lại đem roi mây đưa ra phía sau mình, lẳng lặng đứng sau lưng cách cậu một bước.
Phương Chu biết đã qua được một ải.
"Trong suốt thời gian qua, anh đã tinh tế bồi dưỡng thay đổi em một cách vô tri vô giác về các nguyên tắc, quy củ. Nếu anh không có nói rỏ yêu cầu liền phạt em thì anh không có làm đến, anh cho rằng làm như vậy em sẽ không phục... Nhưng lần này là ngoại lệ..."
Giọng nói Cảnh Trăn thật kiên định rắn chắc, cho dù là trách cứ hay là an nhiên.
"Năm roi nữa để nhắc nhở em nhớ những gì anh đã nói! Cẩn thận suy nghĩ kỹ em phải dùng thái độ nào để sống và sinh hoạt, và tầm nhìn của em ở đâu. Em là muốn dây dưa lưu luyến với vận mệnh nhấp nhô mà hối tiếc tự ai, hay là mở rộng tâm trí, học cách buông bỏ quá khứ, quý trọng hiện tại, hy vọng tương lai. Phương Chu, năm roi này không phải bởi vì phạm vi vấn đề, đối tượng hay kết quả, thậm chí không phải bởi vì sự tình nguyên nhân gây ra là ba của anh và em, mà là yêu cầu duy nhất của anh đối với em về cách đối nhân xử thế. Em trai Cảnh Trăn này trái tim phải đủ lớn, phải là một người bao dung, độ lượng."
Nói là nói tỉnh lại nhưng Cảnh Trăn hoàn toàn không có cho cậu dư ra chút thời gian nào, năm roi liên tiếp trùng nhất lên năm lằn roi trước, đau đến mức Phương Chu tưởng rằng lưng mình đã xoắn vào nhau, phảng phất như chà sát nước ớt cay thấm vào tận xương tủy, sau đó bộc phát ra khỏi cơ thể, lang tràn khắp nơi.
Phương Chu không phải một người cho phép mình ngã xuống làm nũng như một đứa bé, nhưng mà lúc này cậu rất cần một cái ôm của anh, trong lòng nghĩ như vậy và cậu thật sự nghiêng người ngã về phía trước.
Cảnh Trăn bước lên một bước lớn đem thân mình đở lấy thân người đang ngã xuống của Phương Chu, lại không dám đụng đến lưng cậu, đành phải nắm lấy hai cánh tay cậu giữ vững người cậu lại. Nhìn lướt qua thương không khỏi thở dài, da cậu thật quá mỏng và non mịn mà, mới mười roi mây mà như bị tra tấn mấy tháng trời.
"Anh..."
Lần đầu tiên trong hai tuần qua, Phương Chu nhìn chằm chằm Cảnh Trăn với ánh mắt không nao núng như vậy.
Cho dù sau lưng đang nóng rát như bị thiêu đốt, nhưng trong cậu lại có một cảm giác quen thuộc như đang đứng ngắm nhìn mặt trời mọc bên dòng sông băng. Ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút sợ hãi, không kiêu ngạo, không nịnh bợ, mặc dù dưới chân bồng bềnh bay lơ lửng, đôi mắt của cậu ngập tràn ánh mặt trời mới mọc và khao khát bay xa. Cậu biết anh của cậu cho dù cầm trong tay gia pháp, cũng chưa bao giờ dùng để trói buộc cậu. Mà là nắm tay đưa cậu tới một độ cao mới, một thế giới mà cậu chưa từng nghĩ tới.
"Em không có thật sự hận ba!"
Phương Chu vẫn quỳ ngay ngắn, giọng nói có vẻ không cứng rắn lắm.
"Chỉ là có chút không cam lòng, thậm chí cố tình muốn làm cho ba biết sự tức giận cùng bất mãn của em đối với ông ấy. Em đã từng cho rằng nếu là có thể nhìn thấy lời xin lỗi hay sự hối hận của ông ấy, em có thể cam tâm một chút. Nhưng bây giờ em thật sự biết mình sai rồi."
Cảnh Trăn xoa xoa máy tóc dày của Phương Chu, nhẹ nhàng như thể sợ làm hư món đồ thủ công tinh xảo.
"Anh đã biết."
Phương Chu ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực. Cậu không phải là người thích nói lời mật ngọt nịnh hót, nhưng mà những lời nói này, cậu thật sự muốn anh nghe được.
"Trong cuộc sống của em, em sẽ không mang loại hy vọng người khác thẹn với tâm tình của mình mà sống qua ngày."
Nói tới đây mặt cậu tràn ngập hạnh phúc.
"Em rất biết ơn tất cả những gì cuộc sống đã ban tặng cho em, dù là thất vọng hay mai mắn, thế giới này đối với em thật sự quá nhân từ. Em minh bạch ý tứ của anh. Anh hy vọng em không dính vào những người, những việc không nằm trong tầm kiểm soát của mình, không oán giận vận mệnh bất công, không hối hận chính mình lựa chọn, không oán hận sai lầm của người khác, học bao dung và bằng lòng, học buông bỏ, học nhìn điều tốt và cùng nhau suy nghĩ khi gặp điều xấu, chẳng lành.... Anh ! Em cảm thấy...... Em có thể làm được."
Lời tác giả : Hy vọng mọi người cũng có một người như vậy bên cạnh. Sự hiện diện của người ấy đưa bạn đến một tầm cao mà bạn chưa từng nghĩ tới.