Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trên thế gian này...... tặng cho tôi... những thứ tôi không muốn cũng không nhiều..... Chính là một đồng, một xu của Cảnh gia mấy người mà thôi..."
"Tặng cho cậu? Cậu tự đánh giá mình quá cao rồi đó?"
Giọng nói của Cảnh Thăng Hồng không còn kiểm soát được nữa. Ông không ngờ Phương Chu nói chuyện quá ngang ngược, bướng bỉnh, lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện với ông như vậy.
"Hai anh của cậu, đứa nào mà chẳng bắt đầu đọc tài liệu từ lúc vừa biết chữ. Cậu tưởng cậu là thiên tài à ?"
Cơ bắp của Phương Chu có chút căng cứng, mũi chua chát. Cậu luôn cho rằng người cha này, những tài sản của nhà họ Cảnh này vốn không thuộc về mình nên đã không hề quan tâm, để ý tới, nhưng khi nghe chính ông lại nói ra với cậu trắng trợn chối bỏ cùng tính nhiệm vẫn làm cậu thương tâm.
"Ông không phải đã quyết định xong hết rồi sao ? Cuộc họp cổ đông cũng đã kết thúc, vốn chỉ muốn báo cho tôi biết một tiếng thôi. Tại sao phải giả vờ là một người tử tế."
Phương Chu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đưa ra yêu cầu đó, nhưng cậu là một đứa nhỏ kiêu ngạo sao có thể vì chuyện này mà đưa tay chịu trói chứ.
Cảnh Thăng Hồng ngón tay đang gõ gõ trên bàn, tiếng gõ đột nhiên vang dội lớn hơn.
"Quyết định của tôi là vì phụ trách toàn bộ trên dưới mười ngàn công nhân của công ty. Cậu biết trách nhiệm nó lớn và quan trọng đến mức nào không?"
Chỉ một câu, Phương Chu cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều bị đốt lên. Cậu đứng lên khỏi ghế cái vèo, hoá ra đây là cảm giác từ trên nhìn xuống người phía dưới.
"Nói với tôi về trách nhiệm? Tất cả mọi người đều có thể nói với tôi về nó, duy nhất chỉ có ông là không thể."
"Hỗn láo!"
Cảnh Thăng Hồng khó thở, ông vỗ mạnh xuống bàn một cái đứng lên. Ông thật không ngờ Phương Chu lại có năng lực lớn đến vậy. Ông luôn nghĩ rằng cậu được Cảnh Trăn, Cảnh Chí trước sau quản giáo, dạy dỗ được ngoan ngoãn, dễ bảo, hơn nữa cảm thấy mấy ngày nay ở chung có một chút hương vị hoà hợp, ông không ngờ tới đứa nhỏ này lại bướng bỉnh, nói chuyện không quy, không củ đến như vậy.
Trong ánh mắt Phương Chu tràn đầy khinh thường, những góc cạnh phản nghịch, nổi loạn của một thiếu niên mười sáu tuổi như những góc cạnh được đao khắc ra, cùng với những tính cách không an phận bị Cảnh Trăn dùng mọi thủ đoạn áp chế xuống...... Ngay lúc này tất cả đều giống như con sư tử bị đánh thức, giương nanh múa vuốt chạy ra bên ngoài.
Dù cậu có cố chịu đựng ẩn nhẫn đến đâu thì cậu cũng là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi. Ánh mắt Phương Chu dường như đang phun ra lửa, không chút sợ hãi nào mà bắn thẳng vào cha mình.
"Tại sao cho đến bây giờ ông vẫn cao cao tại thượng như vậy, tự cho mình là thần an bày quyết định mọi thứ?"
Nói đến đây, cậu có chút nghiến răng, nghiến lợi.
"Toàn bộ công nhân viên cao thấp của công ty đều là người. Tôi cùng với mẹ không phải là người sao? Không cần ông phụ trách sao?"
Đôi mắt Cảnh Thăng Hồng đã có chút sung huyết, một bộ dáng điềm tĩnh và thoải mái thường ngày của ông vào giờ này phút này đã không còn một mảnh, thay vào đó là nếp nhăn trên mặt cùng đốm đồi mồi hết thảy đều lộ rỏ ra. Rất ít người dám khiêu chiến với ông như thế này, cũng thật lâu không có người chỉ vào cái mũi quở trách sai lầm của ông như vậy. Ông như dùng sức vỗ mạnh xuống bàn nhưng giọng ông không lớn lắm:
"Nếu là quyết định thì nhất định có lợi và có hại, có được có mất. Cậu biết tôi cố gắng như thế nào mới có thể làm cho cậu và mẹ cậu có được thân phận chân chính không?"
Phương Chu có chút khinh thường cười cười.
"Ha ha! được mất? Được... Chính là thừa nhận mẹ tôi là vợ bé, còn tôi là con vợ bé. Cái gọi là mất... đó là cổ phần Cảnh Giang."
Đôi mắt cậu lóe lên, tất cả ý cười vừa rồi đều biến mất thay thế vào gần như quyết liệt cùng phẫn hận.
"Tôi đây nói cho ông biết, đối với cái ông cho là được lại là cái mà Phương Chu tôi muốn vứt bỏ nhất. Còn cái ông cho là mất đối với tôi trước giờ thật coi thường và chưa bao giờ mãi mai để ý tới."
"Cậu đừng quên..."
Cảnh Thăng Hồng đưa ngón tay run rẩy vẽ vẽ trong không khí.
"Máu đang chảy trong người của cậu là máu họ Cảnh, điều này không thay đổi được."
Phương Chu lắc lắc đầu, giọng nói mang theo chút không muốn.
"Ông sai rồi, tôi chưa bao giờ quên... và tôi cũng không vì sự thật không thể thay đổi này mà phiền muộn, rối rắm."
Cậu tạm dừng một chút, hít một hơi thật sâu, khi mở miệng lại, trong giọng nói mang chút mơ hồ của phiền muộn pha lẫn uất ức.
"Là ông... Ông không thể buông bỏ những gì ông đã làm trong quá khứ. Là ông không thể tiếp nhận đứa con vợ bé đã bị bỏ quên suốt mười lăm năm đột nhiên trở về. Là ông không muốn đối mặt với sai lầm của mình. Và tại sao Ông muốn giúp tôi cùng mẹ tôi cho cái thân phận, kỳ thật ông chỉ vì ông, ông chỉ muốn tìm một cái cớ để ông có thể lừa mình dối người rằng ông ít nhất cũng có vì mẹ con tôi trả giá chút ít. Và nếu có một ngày nào đó có ai đó có nhắc đến chuyện này, ông có thể không biết xấu hổ mà ngẩng đầu nói ông thật không có lỗi với mẹ con tôi."
Phương Chu thấy thân thể Cảnh Thăng Hồng hơi run rẩy đở lấy bàn. Cậu biết rỏ cậu đang làm gì, nói gì. Cậu không dám tưởng tượng làm như vậy sẽ có hậu quả gì, bởi bước rồi một bước lại không cách nào khống chế. Cậu làm cho Cảnh Thăng Hồng tức muốn hộc máu, nổi trận lôi đình đều thu hết xuống đáy mắt.
Cậu giờ như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, muốn đem hết những uất ức không cam lòng tất cả nói ra. Cậu bước thêm một bước nhỏ về phía trước, giọng nói chứa mất mát, thất vọng cùng đau khổ.
"Ông yên tâm, không phải của tôi, tôi sẽ không lấy. Ông cũng không cần vì vỗ về, trấn an tôi mà đem bài vị mẹ tôi cho vào nhà thờ tổ. Thân phận của mẹ tôi cũng không cần một tấm bài vị để chứng minh. Bà không phải là một phụ nữ khẩn cầu thế đời tiếp nhận, cũng không phải cái cớ để ông dùng chặn miệng đời mai mỉa. Bà là mẹ tôi, tại lúc chúng tôi sống mười lăm năm với nhau, bà cũng đã thay thế luôn sự tồn tại của ông rồi. Làm con trai của bà, tôi kiên định, tự tin nói với ông.... Nhà thờ tổ họ Cảnh.... Phương Ngạn Nhi không thèm."
Cậu nhìn Cảnh Thăng Hồng tang thương trông già hẳn đi, bàn tay rũ xuống tại bên người, thân mình dựa vào giá sách bên cạnh, trong đầu hiện lên bốn chữ hình dung vô cùng chính xác .... Tuổi già sức yếu.
Nhưng khi nói xong lời nói cuối cùng lại không còn cảm thấy tức giận. Phương Chu nghĩ cậu như đã rỏ lòng đã nguội lạnh là cảm giác như thế nào. Cái gọi là cừu hận chỉ còn nói đi nói lại ở trong lòng.
"Cậu sao có thể nói như vậy?"
Nhưng mà hiện giờ, trong giờ phút này Phương Chu cảm thấy tất cả sự cừu hận trong mình không còn tồn tại. Bởi vì cậu hoàn toàn thấy rỏ, hiểu rỏ Cảnh Thăng Hồng là con người thế nào nên cậu mới có thể làm ra như vậy.
Nếu đối một người không còn chút kỳ vọng nào thì cũng sẽ không sợ mất đi hy vọng, và cũng có thể vui vẻ tiếp nhận sự dối trá, ích kỷ của người đó.... Lòng đã lạnh giá vô cùng.
Phương Chu nhìn vào mắt Cảnh Thăng Hồng một lần nữa. Cậu thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi đồng tử từ từ thu nhỏ lại của cha mình, rất mạnh mẽ, quyết đoán, cương nghị là bộ dáng mà mình luôn mong muốn trở thành người như vậy? Nhưng sao mình vẫn không có cách nào nhìn thẳng vào đó chứ ???
Giọng nói cậu thực nhẹ nhưng từng lời nói ra rất rõ ràng.
"Tôi sẽ không cho ông bất kỳ cơ hội nào để giảm bớt cảm giác tội lỗi của ông. Tôi muốn ông nhớ kỹ, có một người phụ nữ tuyệt thế bị ông hủy hoại cả đời, có một bé trai ngập tràn khát vọng vì ông phải sống trong bóng tối."
Đôi mắt Cảnh Thăng Hồng trợn tròn đầy giận dữ, kinh ngạc, thê lương, còn có một tia mà Phương Chu không muốn thừa nhận... Xin lỗi.... Như là muốn nói gì, đôi môi mấp mái, cánh tay vừa muốn đưa lên đã xụi lơ xuống. Cùng theo đó còn có toàn bộ thân thể như bị rút bỏ khung xương....
Phương Chu cứ như vậy lẳng lặng nhìn người trước mắt bên cạnh giá sách như một con rối gỗ trượt ngã xuống sàn nhà.
Khí quản của cậu dường như bị thắt lại tức khắc không thể thở được và cậu biết đó là hoảng sợ.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đầy tơ máu, con ngươi co lại, hai môi run rẫy, mồ hôi tuôn ròng ròng, ngang dọc nếp nhăn.... khắc sâu trong tâm trí Phương Chu.
Cậu đứng ngơ ngẩn ở đó, không oán hận, không hối tiếc, không uất ức và không còn mong chờ lời xin lỗi của ông ta.
Phương Chu cảm thấy hình như mình đứng rất lâu, rất rất lâu, lâu đến cả đời mình sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó.
Tác giả nói thêm về tra cha, về người cha khốn nạn, xấu xa ... Cảnh Thăng Hồng.
Sở dĩ ông ta có một "Giao dịch" như vậy. Một mặt là ông không muốn thừa nhận lỗi lầm của mình. Ông ta không thể hiện cho Phương Chu cùng Phương Ngạn Nhi cái thân phận là vì đã từng thẹn với hai người mà lại coi như một bố thí cho nên Phương Chu mới phải ứng mạnh như vậy, hơn nữa Phương Chu không hề thấy ông tự trách cùng áy náy.
Một mặt khác, Cảnh Thăng Hồng ngay lúc này lại đề cập đến quyền sở hữu cổ phần... Ông kỳ thật chỉ muốn bảo vệ cái tự trọng cùng quyền uy của một người cha, một người đàn ông. Ông đúng là không muốn Phương Chu cảm thấy ông đang thỏa hiệp, nịnh nọt nhận sai cho nên muốn tìm một cái cớ để che dấu đi sự áy náy, xấu hổ của mình mà hết lần này đến lần khác lấy cái cớ quá nhạy cảm.... dẫn đến diễn biến tình hình đến mức như ngày nay.
Sự thiếu hiểu biết về nhau, không thẳng thắn, thành thật giữa hai cha con là nguyên nhân chủ yếu. Cảnh Thăng Hồng không biết Phương Chu mẫn cảm, cũng không biết cậu cái gì cũng không cần biết, không quan tâm mà cậu chỉ hy vọng ông là một người cha có thể thản nhiên đối mặt với sai lầm của mình, thừa nhận xấu hổ cùng thiếu nợ hai mẹ con cậu là đủ. Mà Phương Chu cũng không biết người cha này ngay lúc nói về bài vị lại lôi kéo Dịch An An vào... nói hay lắm đó không phải ý của mình... cũng bởi do quá quan tâm mặt mũi, không muốn Phương Chu cảm thấy đây vốn là ý mình, là cách mình muốn biểu đạt thay cho lời xin lỗi..... Chỉ với đứa bé mới vào cấp ba lại vừa trở về nhà được nữa năm sao có thể giữ thái độ trung lập và đào xâu những cảm xúc sâu sắc về một chuyện nhạy cảm như vậy!!!
Mình đang phân vân là một mạch làm cho xong chính truyện bé Phương Chu rồi quay lại làm mấy bé kia hay làm cùng chơi với các bé......
Mọi người thấy thế nào.... Xong bé này rồi tới bé khác hay là cùng một lúc đi cùng các bé......
Cuối tuần vui vẻ!!!!!