Edit: Mạc Lam Song
Beta: Diệp Y Giai
Kỳ thật Quân Mặc Thần cũng không ngủ, hắn không thể ngủ được, ôm Vân Thanh Nhiễm trong lòng, Quân Mặc Thần có thể khiến cho thân thể của mình bình tĩnh trở lại, nhưng lại không có cách nào làm cho lòng mình cũng bình tĩnh theo.
Nữ nhân đáng giận này, hắn thật muốn nạy mở đầu nàng ra mà nhìn xem một chút, rốt cuộc trong đầu nàng đang chứa những gì, thế nhưng thật sự vì lời nói của mẫu phi, vì lưu lại cho hắn một đứa con nối dõi mà ngoan ngoãn đem thân thể mình hiến cho hắn, nàng không biết hắn sẽ đau lòng ư?
Quân Mặc Thần tức Vân Thanh Nhiễm mang tâm tư như vậy để giao mình cho hắn, nếu như hôm nay cùng giường chung gối với nàng không phải hắn, mà là nam nhân khác, nàng chẳng lẽ cũng làm như vậy ư? Ý nghĩ này khiến cả người Quân Mặc Thần đều không thoải mái.
Một đêm không ngủ, lúc sáng sớm, Quân Mặc Thần mới buông lỏng Vân Thanh Nhiễm ra, chính hắn xoay người rời giường.
Quân Mặc Thần vừa động, Vân Thanh Nhiễm cũng tỉnh, một đêm này Vân Thanh Nhiễm ngủ rất cạn, cho nên Quân Mặc Thần chỉ động một chút nàng đã tỉnh lại.
Hai người đối diện nhìn nhau không nói gì, trên người cả hai đều không mặc gì, nhẵn nhụi, vừa động, da thịt không thể tránh né mà phát sinh ma sát, làm cho buổi sáng vốn có chút mát lạnh tăng thêm mấy phần ấm áp.
Quân Mặc Thần thoáng nở nụ cười yếu ớt, thấy Vân Thanh Nhiễm cũng tỉnh, nên ôm Vân Thanh Nhiễm dậy, sau đó nhiệt tình hôn chào buổi sáng. Nàng vừa mới tỉnh ngủ trông rất mê người, làm cho Quân Mặc Thần lựa chọn tuân theo ý nghĩ bản năng nhất trong lòng mình hôn lên môi nàng.
“Ưm…” Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần tập kích bất ngờ, thầm nghĩ, rốt cuộc là ai dạy hư tên nam nhân hỗn đản này? Nàng còn nhớ rõ bộ dạng hắn lần đầu tiên nàng hôn hắn giống như cái gì cũng không biết cơ mà?
Vân Thanh Nhiễm có chút không phục hôn trả lại.
Thân thể Quân Mặc Thần rõ ràng bị kiềm hãm, đáng chết, sáng sớm nàng đã dụ dỗ hắn!
Quân Mặc Thần không thể không đẩy Vân Thanh Nhiễm ra, nụ hôn này, đáng chết tốt đẹp, mặc dù trước kia hai người đều từng hôn môi, nhưng duy nhất lúc này, hai người đều chủ động…
Tuy rằng rất tốt đẹp, nhưng Quân Mặc Thần không thể không để cho nó dừng lại, vì hắn không hy vọng sẽ diễn ra tình huống giống ngày hôm qua.
“Khụ khụ, khụ khụ… nếu ái phi… đã tỉnh, bản thế tử sẽ cho người tiến vào… khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần nói xong cũng không mở mắt, bởi vì lúc nãy trên người Vân Thanh Nhiễm không mặc cái gì, mới vừa rồi hôn môi, chăn gấm vốn che phủ trên người nàng cũng rơi xuống.
Sắc mặt Quân Mặc Thần khôi phục bình thường, giống như nam nhân đêm qua mang theo chút cuồng dã là ảo giác của Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm đứng dậy, đến tủ quần áo lấy y phục của mình mặc vào, xong lại cầm quần áo của Quân Mặc Thần, đi lại giúp Quân Mặc Thần mặc.
“Mặc vào đi, nếu ngươi bị đông lạnh, thì ngươi lại đến chỗ Diêm Vương gia đánh nhau!” Vân Thanh Nhiễm vừa nói vừa giúp Quân Mặc Thần mặc quần áo, nói thật Quân Mặc Thần thoạt nhìn thực mê người, nhất là bộ dáng hiện tại, làm cho Vân Thanh Nhiễm cảm thấy bản thân tối qua đã khi dễ hắn.
Hai người mặc xong, rồi cho hạ nhân tiến vào hầu hạ hai người rửa mặt, ăn điểm tâm sáng, đang ăn.
Một nha hoàn vội vàng chạy tới: “Khởi bẩm thế tử gia, thế tử phi nương nương, hậu viện xảy ra chuyện, Mộc tiên sinh sai nô tỳ đến mời thế tử gia cùng thế tử phi nương nương đi qua.”
Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm nhìn nhau, trong lòng đều suy đoán xem hậu viện đã xảy ra chuyện gì. Mộc Bách Dương nếu đã cho người đến tìm hai người, có lẽ là có chuyện đặc biệt.
Vì thế Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần dùng đồ ăn sáng xong rồi cùng nhau đi đến hậu viện.
Hai người còn chưa đi đến chỗ của Mộc Bách Dương, đã nghe được bên trong truyền đến âm thanh.
“Tu Nhi, mẫu thân của con bà ấy đã qua đời rồi.” Trong giọng nói của Mộc Bách Dương nghe qua có chút bất đắc dĩ.
“Bà ấy chưa chết, bà ấy sẽ không chết, ông đừng nói bậy.” Thanh âm Mộ Dung Tu nghe thực bình thường, chỉ có điều sự thật mà hắn tin tưởng tựa hồ không đúng cho lắm.
Hồng Dược đã chết là sự thật rõ ràng.
“Tu Nhi, cha biết việc mẫu thân con mất làm cho con rất khổ sở, nhưng bà ấy thật sự đã đi rồi! Về sau cha sẽ sống cùng con, con đừng như vậy, con như vậy cha cũng rất khó sống…”
Mộc Bách Dương nhìn đứa con trai đối với mình mà nói còn rất xa lạ, ông cảm thấy mắc nợ nó rất nhiều, cho dù ông và Hồng Dược có ân oán như thế nào, thì đứa nhỏ là vô tội, nếu sớm biết có sự tồn tại của nó, ông chắc chắn không có khả năng bỏ mặc thằng bé không quản.
Mộc Bách Dương nghĩ, nếu ông sớm biết, có lẽ hôm nay ba người bọn họ cũng không đi tới tình trạng như vậy.
Mộ Dung Tu vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng bởi vì những lời lặp lại của Mộc Bách Dương mà cao hơn một chút: “Trong mắt ta chỉ có một mình nương mà thôi, từ khoảnh khắc năm đó ông vứt bỏ bà, ông đã không còn là cha ta, ta cũng không có phụ thân, ta không biết ông xuất phát từ mục đích gì mà nói với ta những lời như vậy, ta chỉ biết nếu ông còn tiếp tục nói nữa, cho dù chúng ta có quan hệ huyết thống, ta cũng sẽ không tha cho ông! Xin ông đừng nói về nương rằng bà ấy đã qua đời.”
Trên mặt Mộ Dung Tu mang theo ba phần tức giận, hắn vốn có chút địch ý với Mộc Bách Dương nên vô cùng không thích Mộc Bách Dương luôn gắn chữ chết liên hệ với mẫu thân kính yêu nhất của hắn.
Đối với Mộ Dung Tu mà nói, Hồng Dược luôn là trung tâm cuộc sống trước giờ của hắn, hắn nỗ lực cố gắng tất cả, hắn làm gần như toàn bộ mọi chuyện đều là vì Hồng Dược.
Nếu mất đi Hồng Dược, cuộc sống hắn cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ, khi một người gặp phải đả kích trong phạm vi vượt quá khả năng thừa nhận của mình, thì bản năng sẽ chọn lựa tránh né, cho nên Mộ Dung Tu đã lảng tránh việc Hồng Dược đã chết.
Mộ Dung Tu đang rất tức giận, vừa quay đầu lại thấy Vân Thanh Nhiễm, đây tuyệt đối là lần đầu tiên Mộ Dung Tu nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm mặc nữ trang, nhưng hắn lại cảm thấy bộ dáng này rất quen thuộc, lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đã hướng đến chỗ Vân Thanh Nhiễm mà đi, trong mắt còn có sự vui sướng rất rõ ràng.
Mộ Dung Tu đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, rất cung kính lại thân thiết gọi Vân Thanh Nhiễm một tiếng: “Mẫu thân.”
Một câu chết lặng ba người.
“Mẫu thân?” Vân Thanh Nhiễm chỉ vào mũi mình hỏi, nàng khi nào thì có con trai lớn như vậy chứ?
“Mẫu thân, Tu Nhi biết ngài không thích Tu Nhi gọi ngài là mẫu thân, nhưng Tu Nhi thật sự hy vọng có thể gọi ngài như vậy, ngài cho Tu Nhi gọi ngài là mẫu thân đi, Tu Nhi sẽ không làm cho ngài thất vọng nữa.” Mộ Dung Tu biết mẫu thân mình không thích hắn gọi bà là mẫu thân, nhưng tối qua hắn đã suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn rất muốn gọi một tiếng mẫu thân, hắn sẽ cố gắng để bản thân có đủ tư cách, làm cho mẫu thân nguyện ý tiếp nhận hắn.
“Đợi chút… Đây không phải vấn đề thất vọng hay không, mà là ngươi gọi ta là mẫu thân? Ta khi nào thì thành mẫu thân ngươi hả?” Tối hôm qua Vân Thanh Nhiễm mới cùng Quân Mặc Thần chung chăn gối, sáng sớm hôm nay đã có đứa con trai lớn như vậy rồi? Mà đừng nói tối qua nàng cùng Quân Mặc Thần còn chưa làm đến bước cuối cùng, coi như là cả đêm gieo giống, thì hôm nay cũng không tạo ra được đứa con trai mà tuổi so với nàng còn lớn hơn nha!
“Là Tu Nhi có chỗ nào không làm tốt ư? Tu Nhi sẽ sửa lại.” Mộ Dung Tu nghe vậy tựa hồ có chút bối rối.
Hắn là nghiêm túc!
“Đợi chút, ngươi nói ta là ai?” Vân Thanh Nhiễm nhìn ra một chút manh mối.
Mộ Dung Tu nhìn Vân Thanh Nhiễm, không dám trả lời vấn đề này, hắn đang tự hỏi Vân Thanh Nhiễm muốn hắn trả lời cái gì.
“Nói cho ta biết, tên của ta là gì, không cần do dự.” Vân Thanh Nhiễm hỏi lại một lần nữa.
“Hồng Dược, khuê danh của ngài là Hồng Dược.” Mộ Dung Tu cúi đầu, gọi thẳng tính danh của giáo chủ Thương Lan giáo là không lễ phép, huống chi người này còn là mẫu thân của hắn.
Câu trả lời của Mộ Dung Tu dọa Mộc Bách Dương sợ hãi, ông vội túm Mộ Dung Tu qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tu hỏi: “Tu Nhi, con làm sao vậy? Nàng làm sao có thể là Hồng Dược được? Mẫu thân con hiện giờ đang nằm ở trong phòng mà!”
Mộ Dung Tu mắt lạnh nhìn Mộc Bách Dương: “Ông cho dù không chào đón bà, cũng đừng rủa bà chết!”
Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần nhìn nhau, nếu nói Mộ Dung Tu lúc này không bình thường, hắn nhận ra Mộc Bách Dương, hắn biết mình là ai, cử chỉ và lời nói của hắn đều cực kỳ bình thường, nếu nói hắn bình thường, hắn lại nhận sai Vân Thanh Nhiễm thành Hồng Dược mẫu thân của hắn!
Mộ Dung Tu bởi vì không tiếp nhận được chuyện Hồng Dược mất, cho nên tiềm thức đã tránh né vấn đề này, sau đó lại theo bản năng đem phần tình cảm này ký thác lên trên người khác.
Mà Vân Thanh Nhiễm vừa khéo trở thành người mà hắn chuyển dời tình cảm này.
“Mộ Dung Tu, ta hỏi ngươi, tối đó ở rừng phong đã xảy ra sự tình gì? Vì sao ngươi lại xuất hiện trong rừng, sau đó lại rời rừng phong như thế nào?” Vân Thanh Nhiễm lại hỏi.
“Tối hôm đó Tu Nhi theo dõi Mộc Bách Dương, thấy ông ta đi vào rừng tìm mẫu thân, nên muốn ngăn cản, nhưng lại ngửi thấy mùi máu tươi trên núi, Tu Nhi lo lắng mẫu thân xảy ra chuyện, nên lên núi tìm mẫu thân, nhìn thấy rất nhiều xác chết của hắc y nhân, Tu Nhi biết đó là mẫu thân gây nên, lại từ phương hướng có dụ động tìm kiếm tung tích của mẫu thân người, sau đó thì tìm được mẫu thân, may mắn mẫu thân không có việc gì, tiếp đó vương gia và thế tử gia đến, chúng ta cùng hộ tống thế tử gia trở về Vương phủ.”
Mộ Dung Tu thuật lại mọi chuyện xảy ra theo thứ tự rõ ràng, nhưng đến phần của Vân Thanh Nhiễm và Hồng Dược thì sai rồi!
Hiện giờ trong trí nhớ Mộ Dung Tu, hắn đêm đó chỉ nhìn thấy Hồng Dược nữ phẫn nam trang, dù sao Hồng Dược luôn luôn thích dịch dung, Hồng Dược khi đó mặc như thế nào thì đối với Mộ Dung Tu mà nói đều không quan trọng, dù sao hắn cũng đã tìm được mẫu thân mình rồi, mẫu thân còn sống ngay trước mắt, sau đó thì đi theo mẫu thân trở về!
Loại tình huống này là lần đầu tiên Vân Thanh Nhiễm gặp phải, dĩ nhiên Quân Mặc Thần cũng là lần đầu tiên, Vân Thanh Nhiễm vinh dự lên chức mẫu thân, vậy có phải có nghĩa là Quân Mặc Thần cũng trở thành cha rồi không? Mặc dù tuổi của đứa con trai này còn lớn hơn hắn.
Đối mặt với tình huống như vậy, người thống khổ nhất là Mộc Bách Dương, ông chợt cảm thấy mình già nua đi rất nhiều, Hồng Dược đã chết, ông đau lòng không có lối thoát, Mộ Dung Tu lại là cái dạng này, làm cho ông cảm thấy cuộc đời mình hoàn toàn thất bại.
Mộ Dung Tu trả lời Vân Thanh Nhiễm xong lại sợ hãi hỏi: “Mẫu thân, Tu Nhi có thể gọi người là mẫu thân không?”
Hắn rất rất hy vọng mình có thể gọi bà là mẫu thân mà không phải là sư phụ, đây là ý nguyện chôn sâu trong lòng của hắn từ khi bà mang hắn về Thương Lan giáo, không biết vì sao, ý nguyện này lại vô cùng mãnh liệt, đến nỗi làm cho hắn có dũng khí nói ra trước mặt bà.
Mộ Dung Tu vừa dứt lời, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người, ngăn cách giữa hắn và Vân Thanh Nhiễm.
“Khụ khụ khụ… Mộc tiên sinh… ông vẫn nên dẫn người này đi đi… bản thế tử cũng, khụ khụ cũng không có con trai lớn như vậy… khụ khụ khụ…”