Đại điện vốn đang nhốn nháo trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người cùng đồng loạt nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.
Trong giây phút đó, bao nhiêu chuyện quá khứ mãnh liệt ùa về.
Rõ ràng trong đại điện đang ấm áp như mùa xuân, nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm thấy lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo này như thấm qua da thịt, thấm tận vào đáy lòng khiến nàng khẽ run lên. Nàng cố gắng kiềm chế, nắm chặt bàn tay lại mới giữ được vẻ bình thản.
Nàng ngẩng đầu lên, trên môi hiện ra nụ cười đắc ý, chậm rãi nói: “Không sai, bản công công có quen biết với phu nhân Tả tướng, còn sợi dây chuyền này, ta cũng từng thấy phu nhân Tả tướng mang bên mình.”
“Ngươi......” Có mấy đại thần tức giận quát lên, vô số ánh mắt tập trung trên người Hoa Trứ Vũ, có đùa cợt, có phẫn nộ, còn có căm hận......
Hoa Trứ Vũ ngang ngược nhìn lại bọn họ, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn về phía Cơ Phượng Ly, nụ cười trên môi liền ngưng lại.
Hắn đang cười!
Cười rất nhạt nhưng vẫn rất tao nhã, chỉ có ánh mắt hắn lạnh đi nhiều, lạnh tới mức làm tim người khác đập thình thịch, lạnh tới mức đứng xa như vậy mà Hoa Trứ Vũ vẫn có thể cảm nhận được.
“Nguyên Bảo, đây là chuyện hệ trọng, ngươi không được phép nói bừa! Sao ngươi có thể quen với phu nhân Tả tướng được?” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.
Hoa Trứ Vũ cúi đầu bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài không nói bừa, khi ở trên chiến trường, nô tài từng làm trái quân lệnh để cứu phu nhân Tả tướng, Tả tướng đại nhân còn từng vì chuyện này mà trừng phạt nô tài. Đây là chuyện tất cả tướng sĩ trong quân đều biết.”
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, nheo mắt nói: “Việc này là thật sao?”
Có mấy vị tướng từng tham gia trận chiến Bắc chinh bẩm báo:“Đúng là Bảo công công có quen biết với phu nhân Tả tướng, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh sợi dây chuyền này là của phu nhân. Xin hỏi, Bảo thống lĩnh là nam, phu nhân Tướng gia là nữ, sao phu nhân có thể nhìn thấy vật này.” Bọn họ phẫn nộ phản bác.
“Được lắm!” Hoàng Phủ Vô Song vỗ bàn, hừ lạnh. “Chuyện này trẫm sẽ tra xét rõ ràng. Người đâu, tới phủ Tả tướng, truyền phu nhân Tả tướng tiến cung!”
“Hoàng Thượng, nô tài xin được đi truyền chỉ!” Hoa Trứ Vũ quỳ xuống nói.
“Nguyên Bảo, trẫm còn cần ngươi hầu hạ. Cát Tường, ngươi tới Tướng phủ truyền chỉ!”
Cát Tường đáp lời, dẫn theo mấy cấm vệ quân tới Tướng phủ.
Chờ đợi!
Cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Trong số các đại thần ở đây, có người lo lắng, có người âm thầm vui sướng, có người lo âu sợ hãi...... Chỉ có một mình Cơ Phượng Ly lạnh lùng đứng đó, từ sau khi Hoa Trứ Vũ nói mình quen với Cẩm Sắc, hắn vẫn luôn im lặng, sắc mặt bình thản như mặt hồ, dù cho gió to sóng lớn tới đâu cũng không thể gợn sóng.
Hoa Trứ Vũ đứng ở trong đại điện, nàng cảm nhận được áp lực của cơn mưa giông trước bão, cảm giác áp lực này khiến nàng thấy khó thở.
Không bao lâu sau, Cát Tường cầm phất trần đi vào trong điện. Ánh mắt mọi người lại dồn phía hắn.
“Hoàng Thượng, phu nhân Tả tướng không có trong phủ, nô tài đã hỏi qua người làm trong phủ, nghe nói phu nhân đã lên chùa thắp hương từ sớm, nhưng nô tài phái người tìm các am, các chùa trong kinh thành cũng không tìm được phu nhân Tả tướng.” Cát tường quỳ xuống bẩm báo.
Giọng nói cao vút của Cát Tường quanh quẩn trong đại điện, nhưng lại chính là giọng nói đó lại khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy kinh tâm động phách.
Cẩm Sắc mất tích?
Như vậy, sẽ khó xác định tội danh của Cơ Phượng Ly.
“Ồ! Không ở trong phủ sao? Tiếp tục tìm kiếm!” Hoàng Phủ Vô Song hạ lệnh.
“Hoàng Thượng, rõ ràng cô ta biết mình làm mất sợi dây chuyền, sợ mọi chuyện bại lộ nên đã đào tẩu!” Nhiếp Viễn Kiều cao giọng nói.
“Cơ ái khanh, ngươi còn gì để nói không?” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi hỏi.
Cơ Phượng Ly tiến lên phía trước, lỗi lạc đứng thẳng, giống như cả trời đất này chỉ có một mình hắn. Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua Nhiếp Viễn Kiều, khi nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song, ánh mắt hắn lại chuyển thành vẻ sợ hãi và bi thương, hắn cúi đầu nói: “Vi thần không hề thông đồng với Bắc Triều, cũng không có ý mưu phản, về phần phu nhân, tuy vi thần không biết rõ thân thế của nàng, nhưng vi thần tin nàng không phải công chúa Bắc Triều. Mong Hoàng Thượng điều tra rõ, trả lại trong sạch cho vi thần!”
Hoàng Phủ Vô Song thở dài: “Được, Tả tướng đại nhân đừng quá lo sợ. Nhất định trẫm sẽ điều tra rõ chuyện này, chỉ là mấy ngày này phải để Tả tướng chịu ủy khuất vật. Cấm vệ quân đâu?”
Cấm vệ quân đứng chờ bên ngoài đã lâu, vừa nghe truyền gọi lập tức tiến vào, người cầm đầu chính là con trai Nhiếp Viễn Kiều - Nhiếp Ninh, hắn quỳ gối dưới đất nói: “Thống lĩnh Cấm vệ quân Nhiếp Ninh nghe lệnh!”
“Tạm giam Tả tướng Cơ Phượng Ly, đợi sau khi điều tra rõ ràng sẽ đưa ra phán quyết!” Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh.
“Mạt tướng tuân lệnh!” Nhiếp Ninh đứng dậy, dẫn theo cấm vệ quân đi về phía Cơ Phượng Ly.
“Từ đã!” Mấy đại thần nghe vậy liền đứng thành vòng tròng bảo vệ Cơ Phượng Ly. Còn có vài võ tướng bước ra chặn đám người cấm vệ quân lại.
Nhất thời, cả đại điện giương cung bạt kiếm, ngập tràn sát ý. Song phương đều trừng mắt nhìn nhau, không khí trong đại điện căng thẳng không khác gì mũi tên đã lên dây cung. “To gan! Các ngươi muốn tạo phản sao?” Nhiếp Ninh cao giọng chất vấn.
Vừa dứt lời, cả điện liền yên tĩnh lại.
Hoa Trứ Vũ đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song quan sát tình hình. Cả đại điện yên tĩnh không một tiếng động, nghe rõ cả tiếng nước chảy nhỏ giọt trên tháp Thất Bảo sau long án.
“Các ngươi lui hết đi, ta tin Hoàng Thượng sẽ điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho ta!” Giọng nói Cơ Phượng Ly vang lên trong đại điện yên tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm, nhẹ như gió xuân nhưng không hề thiếu sự uy nghiêm.
Các đại thần nghe vậy, tuy không cam lòng vẫn phải lui lại.
Cơ Phượng Ly quỳ xuống thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song rồi bước ra ngoài đại điện, hoàn toàn không nhìn Hoa Trứ Vũ lấy một lần.
Nhiếp Ninh dẫn cấm vệ quân theo sau.
Hoa Trứ Vũ đứng cạnh Hoàng Phủ Vô Song, cũng chính là vị trí cao nhất đại điện. Không biết gió từ đâu lọt vào thổi bay vạt áo nàng, mang theo sự lạnh lẽo mơ hồ.
Nàng nhìn bóng dáng Cơ Phượng Ly càng lúc càng xa, cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Thật lạ, không hiểu sao khi nhìn thấy Cơ Phượng Ly rời đi, nàng lại không thấy vui vẻ gì. Không những thế, trong lòng còn cảm thấy trống rỗng. Buồn tới trống rỗng
Cảm giác trống rỗng đó bao trùm lấy nàng. Còn nàng không có năng lực phản kháng, hoặc cũng có thể nói nàng không muốn phản kháng.
“Bãi triều!” Giọng nói Hoàng Phủ Vô Song vang lên, Hoa Trứ Vũ giật mình ngẩng đầu, lúc này, bá quan đã chia thành từng tốp rời khỏi đại điện.
Trên đại điện lúc này chỉ còn lại Hoàng Phủ Vô Song và Hoa Trứ Vũ. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Hoa Trứ Vũ lẳng lặng nhìn tòa tháp Thất Bảo, hơi nước nóng bốc lên mờ mịt, mông lung.
“Tiểu Bảo Nhi, cuối cùng trẫm đã có thể loại bỏ Cơ Phượng Ly, ngươi có vui không?” Hoàng Phủ Vô Song đưa tay vỗ vai Hoa Trứ Vũ, trên môi nở nụ cười tự đắc.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười: “Nô tài không ngờ Hoàng Thượng lại cao minh như vậy. Danh tiếng Cơ Phượng Ly quá lớn, thật sự rất khó định tội hắn. Nhưng không ngờ phu nhân của hắn lại chính là công chúa Bắc Triều, đây là hắn tự tạo nghiệt, chỉ là việc phu nhân của hắn là công chúa Bắc Triều, đây là việc cơ mật, sao Hoàng Thượng biết được?”
Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi thật sự muốn biết sao?”
Hoa Trứ Vũ nói: “Đương nhiên nô tài rất muốn biết, Hoàng Thượng cũng biết nô tài có thù với Cơ Phượng Ly, cũng đã muốn lật đổ Cơ Phượng Ly từ lâu. Nên rất muốn cảm kích người đã giúp đỡ kia. Nhưng nếu Hoàng Thượng không muốn nói, nô tài sẽ không hỏi nữa.” Hoàng Phủ Vô Song ngửa đầu cười ha ha. “Ngươi đó, rõ ràng muốn biết chết đi. Thôi được rồi, chuyện này cũng không cần phải giấu diếm, ta dẫn ngươi đi gặp một người!”
Ánh trăng trong như nước, sương đêm lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ đi theo Hoàng Phủ Vô Song, dọc qua hồ Thái Dịch, xuyên qua cây cầu đỏ đi tới hậu cung.
Hoàng Phủ Vô Thương đăng cơ chưa lâu, số phi tần cũng không nhiều, ngoài Đan Hoằng được thả tự do, còn những người không có bối cảnh đều bị Hoàng Phủ Vô Song giam vào lãnh cung, mấy thiên kim nhà quan lớn đã muốn bị trục xuất về nhà. Còn Hoàng Phủ Vô Song vừa đăng cơ, vẫn chưa tuyển phi, thành ra hậu cung là nơi hữu danh vô thực. Nhất là ban đêm, cả hậu cung chìm trong bóng tối u ám, duy chỉ có một cung vẫn sáng ngời ánh đèn, còn rực rỡ hơn cả Từ Ninh cung của Nhiếp Thái Hậu.
Hoa Trứ Vũ không hiểu vì sao Hoàng Phủ Vô Song lại dẫn nàng đến hậu cung, chẳng lẽ người hắn nói là nữ tử?
Đến vườn ngự uyển, Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn tấm biển đề trước cửa, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ như rồng bay phượng múa: “Phượng Tê Cung.”
Nhìn thấy ba chữ này, Hoa Trứ Vũ cảm thấy chấn động.
Phượng Tê Cung, chính là cung điện dành cho Hoàng hậu.
Nữ nhân có thể ở lại nơi này chắc chắn là nữ nhân đã được Hoàng Phủ Vô Song mặc định làm hoàng hậu của hắn. Mà người duy nhất Hoa Trứ Vũ biết, chỉ có một người --- thiên kim của Ôn Thái Phó - Ôn Uyển.
Hoa Trứ Vũ do dự không biết có nên đi tiếp, tiểu thái giám đứng trước cửa cung đã giương cao phất trần, cao giọng hô: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Mọi người đứng trước cửa điện vội vàng quỳ xuống, Hoàng Phủ Vô Song thản nhiên chắp tay đi vào trong.
Hoa Trứ Vũ đi theo Hoàng Phủ Vô Song, toàn bộ cung nữ thái giám trong cung nghe thấy Hoàng Thượng giá lâm liền đồng loạt quỳ xuống. Hoa Trứ Vũ không ngờ, nơi đây lại có nhiều cung nữ, thái giám tới vậy.
Dưới mái hiên treo đầy đèn lồng, chiếu sáng cả sân viện.
Dưới gốc cây mai, có một nữ nhân đang đạp tuyết nhảy múa.
Nàng uốn thân, xoay tròn, mỗi một động tác đều rất động lòng người, chiếc váy màu hồng nhạt phấp phới bay trong tuyết.
Hoa mai kia cũng chẳng sánh nổi một phần vẻ đẹp của nàng.
Nữ nhân này đúng là thiên kim của Ôn Thái Phó - Ôn Uyển.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc nhìn nàng ta, trong lòng chỉ có cảm giác mơ hồ, rối loạn.
Nói như vậy, sợi dây chuyền của Cẩm Sắc là Ôn Uyển mang về. Nàng giao sợi dây chuyền cho Tiêu Dận, Ôn Uyển lại luôn ở bên cạnh Tiêu Dận, vậy nên cũng không khó để nàng ta biết Tiêu Dận có một muội muội bị thất lạc từ nhỏ, không những thế, việc trộm được sợi dây chuyền này với nàng ta mà nói cũng không có gì khó khăn.
Nhưng sao Ôn Uyển lại biết Cẩm Sắc là công chúa Bắc Triều? Nàng nhớ khi nàng gặp lại Tiêu Dận, nàng vẫn còn nghĩ Cẩm Sắc đã chết, nàng cũng chưa hề nói với Tiêu Dận, Cẩm Sắc là muội muội của hắn.
Chắc hẳn Ôn Uyển đã nghe thấy câu “Hoàng Thượng giá lâm”, nhưng nàng ta vẫn còn đang đắm chìm trong điệu múa kia, cũng không vì ai mà dừng lại.
Một cung nữ cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ tới bẩm báo Ôn cô nương!”
Hoàng Phủ Vô Song khoát tay, khẽ thở dài: “Không cần!”
Hoa Trứ Vũ đứng cạnh Hoàng Phủ Vô Song, gió đêm lạnh lẽo thổi tung quần áo.
Ôn Uyển đang xoay người mềm mại, bỗng nhiên mất sức ngã nhào xuống đất, vẻ mặt tái nhợt. Bộ quần áo màu hồng nhạt trên nền tuyết trắng giống như đóa hoa nở rộ trong đêm.
Hoàng Phủ Vô Song biến sắc đi tới đó đỡ Ôn Uyển dậy, sau đó thấp giọng hỏi: “Uyển nhi, làm sao vậy?”
Ôn Uyển dựa vào lòng Hoàng Phủ Vô Song, trên gương mặt tái nhợt lộ vẻ kinh ngạc. Nàng ta đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra, quỳ xuống thi lễ, Hoàng Phủ Vô Song ngăn nàng ta lại, khẽ nói: “Uyển nhi không cần đa lễ!”
Ôn Uyển yếu ớt cười nói: “Mong Hoàng Thượng thứ tội, Uyển nhi ham múa mà không biết Hoàng Thượng tới từ lúc nào.” Giọng nói dịu dàng, ngân nga như hoàng anh.
Hoàng Phủ Vô Song cười ha ha: “Uyển nhi, sao lại múa trên nền tuyết, lạnh thế nhỡ ốm thì sao, nhưng mà, tuyết trắng, mai đỏ, điệu múa thật sự quá đẹp. Vô biên phong tuyết mạc tương lan, phiên phiên vũ tư diệu thanh hàn, diễm sắc sạ khai nghi tự mộng, giai tiền khước bộ túy tâm gian. (Gió tuyết vô biên không tướng chặn, chỉ có điệu múa đẹp lạnh lẽo, màu sắc tươi đẹp như ảo như mộng, giật mình lùi bước thấy đắm say.)
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, đây đúng là lần đầu tiên nàng nghe thấy Hoàng Phủ Vô Song ngâm thơ, nàng thật không ngờ, hắn cũng có hiểu biết về lĩnh vực này.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi thấy bài thơ này của trẫm thế nào?” Hoàng Phủ Vô Song quay lại hỏi Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ khẽ hừ trong lòng, những lời này nên hỏi người trong lòng của hắn chứ, hỏi nàng nàng gì.
“Thơ này rất xứng với điệu múa của Ôn tiểu thư!” Hoa Trứ Vũ cúi người đáp.
Hoàng Phủ Vô Song đắc ý cầm tay Ôn Uyển, mặt mày hớn hở nói: “Uyển nhi, chúng ta vào trong đi! Uống chút rượu cho ấm người.”
Ôn Uyển cười dịu dàng: “Được!”
Trước khi rời đi, nàng ta còn đưa mắt nhìn lướt qua Hoa Trứ Vũ, trong mắt thể hiện rõ sự tức giận.
Khi còn ở Bắc Triều, nàng từng bắt giữ Ôn Uyển, dùng nàng ta để uy hiếp Tiêu Dận. Nàng còn từng lấy thương đâm vào ngực nàng ta. Tuy nàng đã hạ thủ lưu tình, không cố ý làm hại tới tính mạng, nhưng sao nàng ta biết được, mà dù có biết, e là vẫn hận nàng như cũ.
Hoa Trứ Vũ lắc đầu cười khổ, dường như nàng đã đắc tội với quá nhiều người. Chỉ riêng buổi thượng triều hôm nay cũng đã đắc tội với toàn bộ bè đảng của Cơ Phượng Ly.
“Đây không phải Bảo thống lĩnh, nhân vật phong vân trên chiến trường sao, phong thái uy dũng của Bảo thống lĩnh ngày đó, Uyển nhi vẫn còn nhớ mãi chưa quên!” Ôn Uyển chậm rãi nói từng tiếng một.
“Ồ!” Hoàng Phủ Vô Song tỏ vẻ hứng thú cầm tay Ôn Uyển đi vào trong điện, vừa đi vừa hỏi. “Tiểu Bảo Nhi trên chiến trường dũng mãnh thế nào, Uyển nhi, nàng mau kể cho ta nghe!”
Ôn Uyển thản nhiên cười. “Được thôi, nếu Hoàng Thượng muốn nghe, Uyển nhi sẽ kể cho ngài!”
Hoa Trứ Vũ đi theo bọn họ, vừa bước vào trong như bước vào một thế giới khác, cả căn phòng ấm áp vô cùng, cảm giác nóng lạnh luân phiên làm Hoa Trứ Vũ hơi run lên. Nàng cởi áo khoác lông cừu trên người Hoàng Phủ Vô Song, đưa cho một cung nữ treo lên giá áo.
Hoàng Phủ Vô Song đi gần tới lò sưởi, Ôn Uyển cũng chậm rãi đi qua đó, hai người ngồi sát lò sưởi tâm tình chuyện trò, thỉnh thoảng lại có cung nữ tới rót trà, bưng điểm tâm.
Hoa Trứ Vũ đứng ở một bên.
Tình cảnh trước mắt khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy không thật.
Nàng có thể khẳng định trước đây Ôn Uyển rất thích Cơ Phượng Ly. Trong yến tiệc Khang phủ, chỉ cần nghe khúc hợp tấu của nàng ta và Cơ Phượng Ly đêm đó đã có thể nhận ra. Huống chi, nàng ta còn từng vì Cơ Phượng Ly mà cự tuyệt lời cầu thân của Hoàng Phủ Vô Song.
Nếu không phải bị Tiêu Dận bắt đến Bắc Triều thì Ôn Uyển đã sớm gả cho Cơ Phượng Ly. Nhưng bây giờ, Ôn Uyển đã trở về, không những thế còn mang theo sợi dây chuyền của Cẩm Sắc, tự tay đẩy Cơ Phượng Ly vào nhà giam Hình bộ.