Trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân của Hoàng Phủ Vô Song lúc nhanh lúc chậm, giống hệt như nhịp tim của Hoa Trứ Vũ lúc này.
Cuối cùng vẫn phải gặp lại. Lần này, họ không còn là chiến hữu kế vai giết địch nữa mà là đối thủ ngươi sống ta chết.
Hoa Trứ Vũ biết thế lực của Cơ Phượng Ly trong triều là thứ tuyệt đối không thể khinh thường, muốn lật đổ hắn là một chuyện rất khó. Nhưng ngay cả khi con đường trước mặt tối tăm ảm đạm không có chút ánh sáng nào, nàng cũng phải kiên cường bước tiếp.
“Tiểu Bảo Nhi?” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên cất tiếng nói, Hoa Trứ Vũ nhìn lại, không biết Hoàng Phủ Vô Song đã tới gần nàng lúc nàng, vừa đứng vừa nheo mắt đánh giá nàng. “Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”
Hoa Trứ Vũ vội vàng cúi đầu nói: “Không có gì, điện hạ, Tả tướng dẫn quân về rồi, điện hạ tính làm như thế nào?”
Hoàng Phủ Vô Song trở lại ngồi xuống ghế, gác hai chân tựa người ra sau nói: “May có Tiểu Bảo Nhi nhắc nhở, bây giờ bản điện hạ không đăng cơ, Tả tướng cũng không có cớ xuất binh. Vậy nên, bản điện hạ không sợ hắn.”
Hoa Trứ Vũ cúi người nói tiếp: “Chỉ e chuyện điện hạ giam lỏng Khang đế đã lọt vào tai Tả tướng, chẳng qua vì chưa có chứng cớ xác thực. Điện hạ phải cẩn thận, nếu để hắn điều tra được chuyện gì sẽ rất phiền toái.”
Hoàng Phủ Vô Song trầm ngâm: “Tiểu Bảo Nhi nói rất đúng, xem ra lần này phải để Thái thượng hoàng ra mặt.”
Hoa Trứ Vũ cúi người nói: “Đó là cách hay.” Chỉ cần Viêm Đế ra mặt sẽ trấn áp được Cơ Phượng Ly. Từ trước tới nay, Hoa Trứ Vũ luôn cho rằng Viêm Đế kỳ vọng quá cao vào Hoàng Phủ Vô Song, lần trước đem nhốt Hoàng Phủ Vô Song vào Nội Trừng Viện cũng là vì bất đắc dĩ.
“Tả tướng đại nhân đại thắng Bắc quân, chúng ta nên tổ chức ăn mừng một phen.” Hoàng Phủ Vô Song cho gọi quan Lễ bộ tới chuẩn bị chuyện này.
Ngày hai mươi tám tháng mười một, Tả tướng Cơ Phượng Ly dẫn quân khải hoàn trở về kinh thành. Đại quân đóng trại ở vùng ngoại thành cách Vũ Đô năm mươi dặm, nhận được thánh chỉ trong cung truyền tới, nói Thái Thượng Hoàng đau ốm liên miên, lệnh cho Cơ Phượng Ly dẫn theo các tướng quân trên tam phẩm vào cung yết kiến.
Trong trại, Cơ Phượng Ly đang cùng các tướng lập án hương tiếp chỉ. Đợi thái giám tuyên chỉ rời đi, vẻ mặt Đường Ngọc và Lam Băng đều vô cùng ngưng trọng.
Lam Băng trầm ngâm nói: “Tướng gia, vốn tưởng Hoàng Phủ Vô Song sẽ nhân cơ hội này đăng cơ, ai ngờ hắn có khả năng kiềm chế tốt như vậy. Xem ra, chúng ta phải bàn bạc lại kỹ hơn.”
“Việc Hoàng Phủ Vô Song thay đổi chú ý, e là có liên quan tới Nguyên Bảo!” Đường Ngọc cúi đầu nói. Cơ Phượng Ly khẽ gõ ngón tay lên bàn, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Cuối cùng vẫn như lời người kia nói, lần sau gặp lại, không phải ngươi chết thì ta chết.
“Tướng gia, chúng ta không cần tuân theo ý chỉ của lão hoàng đế ý, chúng ta chỉ cần trực tiếp dẫn quân......” Đồng Thủ tiến lên nói. Cơ Phượng Ly vừa nghe đã đưa mắt nhìn qua khiến Đồng Thủ im bặt.
Đường Ngọc trầm ngâm nói: “Tướng gia, nếu chỉ dẫn theo các tướng mà không đem theo binh sĩ, có khả năng gặp nguy hiểm không?”
Lam Băng thản nhiên nói: “Không thể nào, bây giờ binh quyền vẫn đang nằm trong tay chúng ta, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ vậy đâu.”
Cơ Phượng Ly dựng dậy, chắp tay bước ra ngoài trại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía xa, thản nhiên nói: “Chuẩn bị ngựa!”
“Tướng gia, Tứ nhi cũng đi theo ngài.” Cẩm Sắc đi từ một căn trại khác tới, cao giọng nói.
Cơ Phượng Ly khẽ nhíu mày cười với nàng. “Không được, muội ở lại đây. Đợi sau khi vào cung yết kiến Thái Thượng Hoàng, bản tướng sẽ phái người tới đón của muội!”
“Vậy ngài nhớ bảo trọng!” Cẩm Sắc lo lắng lại gần thắt dây áo choàng cho Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly nở nụ cười dịu dàng trèo lên ngựa thị vệ mới mang tới.
Ngoại thành Vũ Đô ngăn cách với kinh thành bởi một cây cầu dài bắc qua sông, đó là cây cầu hình vòm rộng nhất đại lục, nối liền hai bờ Mai Lâm.
Sáng sớm, ngựa xe và tinh kỳ trên cầu phủ rợp trời, Hoàng Phủ Vô Song dẫn dắt văn võ bá quan đứng nghênh đón Tả tướng Cơ Phượng Ly và các vị tướng lĩnh khải hoàn trở về.
Hoa Trứ Vũ đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, nàng mặc một bộ trang phục thái giám màu đỏ, dáng người cao gầy, tuấn mỹ vô song.
Tiết trời quang mây tạnh, hai hàng mai đỏ ở bờ sông nở nộ mang theo hương thơm lay động theo gió. Đứng trên cầu nhìn về phía xa thấy hơn mười người cưỡi ngựa chạy như bay về phía này. Người dẫn đầu đúng là Tả tướng Cơ Phượng Ly, hắn mặc một chiếc áo choàng màu trắng, toàn thân được bao phủ trong ánh nắng ấm áp, hắn chậm rãi chạy tới đây, bỏ lại sau lưng một khoảng trời xanh và biển hoa mai đang khoe sắc.
Tầm mắt Hoa Trứ Vũ vượt qua người Cơ Phượng Ly, chìm đắm trong biển mai diễm lệ kia.
Hoa mai đỏ như lửa, sáng rực khiến mắt nàng cảm thấy đau nhức.
Hoàng Phủ Vô Song đứng dưới mui xe, nhìn thấy mười người cưỡi ngựa tới càng lúc càng gần, hắn liền chắp tay bước ra ngoài, các quan viên cũng phân chia cấp bậc, xếp thành đội ngũ theo sau Hoàng Phủ Vô Song.
Cơ Phượng Ly giục ngựa đến gần, nhìn thấy mọi người nghênh đón lập tức nhảy xuống ngựa, tao nhã đi về phía trước.
Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nghênh đón, Cơ Phượng Ly dừng bước, thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song: “Thần Cơ Phượng Ly tham kiến điện hạ.”
Tước vị Thái tử của Hoàng Phủ Vô Song Thái Tử đã bị phế truất khi giam giữ trong Nội Trừng Viên. Trước mắt, hắn không còn là Thái Tử, do đó các quan gọi hắn là điện hạ chứ không phải là Thái Tử điện hạ.
Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói. “Tả tướng đại nhân không cần đa lễ, lần này Tả tướng đại nhân đã đánh bại Bắc quân, bảo vệ non sông, bảo vệ dân chúng, thật đúng là rường cột nước nhà.
Cơ Phượng Ly thản nhiên cười nói: “Điện hạ quá lời rồi, thần chỉ hoàn thành chức trách giám quân của mình, Vương Dục Vương đại tướng quân mới là người có công lao lớn nhất, hắn không an tâm về Bắc quân nên đã ở lại Bắc cương trấn thủ.”
Hoàng Phủ Vô Song cười nói. “Vậy rất tốt!”
Cơ Phượng Ly chợt ảm đạm nói: “Thần nghe nói thân thể Thánh Thượng bất an, không biết Thánh Thượng đã mắc bệnh gì?”
Hoàng Phủ Vô Song khẽ thở dài. “Thương đệ yếu ớt từ nhỏ, bệnh tình lần này rất nghiêm trọng, ngay cả cung nữ và thái giám cận thân cũng bị nhiễm bệnh, ngự y cũng không rõ đây là căn bệnh gì!”
Cơ Phượng Ly nhíu mày. “Nếu vậy, có thể cho thầy thuốc dân gian vào cung xem bệnh, nói không chừng sẽ có cách.”
“Tả tướng nói đúng!” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói. Văn võ bá quan đồng loạt tiến lên chúc mừng Cơ Phượng Ly, Cơ Phượng Ly mỉm cười đáp lễ, ánh mắt lơ đãng đảo qua Hoa Trứ Vũ, sau đó đi theo Hoàng Phủ Vô Song và các quan bước xuống cầu.
Vừa vào cung, Cơ Phượng Ly tới thăm Thái Thượng Hoàng Viêm Đế trước, sau đó định tới thăm Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương liền bị Viêm Đế và Hoàng Phủ Vô Song khéo léo ngăn cản, mà hắn cũng không cưỡng cầu.
Đêm đó, trong cung tổ chức tiệc tẩy trần cho các tướng sĩ thắng trận trở về. Tiệc khánh công lần này, thanh thế rất to lớn.
Trong cung An Khang, ánh đèn mê ly, tiếng đàn sáo dập dờn. Bách quan tập hợp trong đại điện, trên bàn bày đủ rượu ngon, sơn hào mỹ vị.
Chính giữa đại điện, Long ỷ khảm vàng phản chiếu ánh sáng lóa mắt, người ngồi trên long ỷ đúng là Viêm Đế lâu ngày không xuất hiện. Từ sau đêm bị hành thích ở Hành cung Thanh Giang, ông ta không còn đủ sức chăm lo chuyện triều chính, phải truyền lại đế vị cho Hoàng Phủ Vô Thương. Gương mặt Viêm Đế gầy hơn trước rất nhiều, ánh mắt vốn sắc bén trước đây giờ có phần trầm mặc, lạnh lẽo.
Có một người phụ nữ mặc hồng y ngồi cạnh Viêm Đế, cũng là phi tần trước đây của ông, phong hào Lưu Tần, sau khi Khang đế đăng cơ mới được phong Phi. Nhìn tuổi cũng chưa tới ba mươi tuổi, là giai đoạn thục nhất của người phụ nữ, dung mạo xinh đẹp, nụ cười quyến rũ đang không ngừng ân cần rót rượu cho Viêm Đế, thỉnh thoảng còn thủ thỉ vài câu vào tai ông.
Hoa Trứ Vũ đứng cạnh Hoàng Phủ Vô Song, lặng lẽ đánh giá Viêm Đế, vẻ mặt vốn trang trọng, nghiêm khắc của Viêm Đế vì mang bệnh mà có phần tùy tiện. Cho dù Cơ Phượng Ly đại thắng quay về, trên gương mặt ông cũng không hề có nét vui mừng.
Hoàng Phủ Vô Song thay mặt Viêm Đế tuyên đọc hịch ca ngợi những tướng sĩ tham gia Bắc chinh lần này, rồi tiến hành phong thưởng cho Cơ Phượng Ly cũng các tướng sĩ. Tất cả tướng sĩ đều được tấn phong ba cấp, riêng Cơ Phượng Ly được ban cho ngàn lượng hoàng kim, ngàn hộc minh châu.
Sau khi Cơ Phượng Ly và các tướng tạ ơn, yến liền chính thức bắt đầu.
Trên thảm đỏ chính giữa đại điện, các vũ cơ lúc ẩn lúc hiện trong tiếng nhạc lượn lờ. Eo nhỏ lay động, tiếng ngọc bội va chạm leng keng, ống tay nay lượn trong không trung, cảnh tượng phồn hoa như một giấc mộng.
Suy nghĩ của Hoa Trứ Vũ lạc về nơi chiến trường đẫm máu, những cảnh tượng phồn hoa, phú quý này, chính là do các tướng sĩ dùng máu của mình đổi lấy.
Sau khi thay đổi tiết mục, Cơ Phượng Ly đứng dậy, nâng chén nói: “Trước đây, Thái Thượng Hoàng nhiễm chút bệnh vặt, nhưng xem ra hiện nay không còn gì đáng ngại nữa, đây đúng là phúc của thiên hạ và muôn dân, Thái Thượng Hoàng còn tổ chức một yến hội long trọng như vậy, vi thần vô cùng cảm kích, xin uống cạn chén này để chúc người phúc thọ duyên niên.”
Hoa Trứ Vũ nghe vậy nhìn về phía Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn mặc quan phục, trên môi mang theo ý cười hờ hững, nâng chén về hướng về phía Viêm Đế.
Viêm Đế đang mỉm cười nói chuyện với Lưu phi ngồi bên, giống như không để ý tới lời Cơ Phượng Ly vừa nói, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu, bưng cái chén trước mặt lên uống cạn, lãnh đạm nói: “Lần này ái khanh có công bình định phương Bắc, đúng là trụ cột quốc gia, quả nhân mệt mỏi, các khanh từ từ thưởng thức yến tiệc.”
Lưu phi mỉm cười nâng đỡ Viêm Đế dậy, lui ra ngoài.
Chúng thần đứng dậy quỳ lạy, cung tiễn Viêm Đế Thái Thượng hoàng.
Trong điện ngập tràn cảnh xuân tươi đẹp, không hiểu sao Hoa Trứ Vũ lại thấy phiền muộn.
“Tiểu Bảo Nhi làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vô Song đưa mắt về phía nàng, thấp giọng hỏi.
Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói khẽ: “Điện hạ, nô tài thấy hơi khó chịu, muốn ra ngoài hít thở một lát.”
Hoàng Phủ Vô Song lo lắng hỏi: “Hay là bị bệnh rồi, đợi tan tiệc rượu truyền thái y tới xem sao!”
Hoa Trứ Vũ khom người nói: “Điện hạ, không cần đâu, nô tài ra ngoài một lát sẽ khá lên thôi.”
Hoàng Phủ Vô Song vẫn là lo lắng, nói: “Được rồi, vậy ngươi ra ngoài đi. Tối nay, Vũ Đô có bắn pháo hoa, hay để lát nữa bản điện hạ dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi?”
“Không cần, điện hạ nên đặt chính sự làm trọng, nô tài tự đi được rồi!” Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói.
Hoàng Phủ Vô Song bất đắc dĩ vẫy tay cho nàng đi.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười lui ra, trong lúc lơ đãng nàng nhận ra vài ánh mắt nhìn về phía mình đầy mỉa mai khinh bỉ.
Lúc này nàng mới ý thức được, cảnh tượng thì thầm to nhỏ với Hoàng Phủ Vô Song khi nãy trong mắt người khác ái muội tới mức nào. Nếu là thái giám khác, có lẽ mọi người sẽ không bày ra vẻ mặt này, từ sau khi có lời đồn yêu nghiệt hại chủ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng và Hoàng Phủ Vô Song, đều khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh trong lòng, ngẩng đầu nghênh đón những ánh mắt kia. Ánh mắt nàng trong trẻo mà lạnh lùng sắc bén khiến các đại thần kia vội vàng di chuyển tầm mắt, Hoa Trứ Vũ vừa quay người định rời đi thì chợt cảm thấy luồng sáng lạnh lẽo hướng tới, nàng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Cơ Phượng Ly đang ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay.
Hoa Trứ Vũ vội vàng lui ra. Phía ngoài cung An Khang, bóng đêm mờ mịt. Làn không khí trong lành ùa tới đánh tan mọi cảm giác khó chịu trong lòng.
Hoa Trứ Vũ lẻ loi dạo bước dọc theo hành lang, trên đường đi còn mơ hồ nghe được mấy cung nữ nói chuyện với nhau: “Yến tiệc hôm nay không hề thua kém tiệc tẩy trần cho Hoa Mục lão tướng quân trước đây!”
Hoa Trứ Vũ đột ngột dừng bước, làn gió thổi quanh thân nàng dường như còn lạnh lẽo hơn gió tuyết vùng Bắc cương rất nhiều.
Đã bao lâu!
Trong cung, thậm chí ngay cả trong quân không có một ai dám nhắc tới hai chữ “Hoa Mục”, hai chữ đó giống như dịch bệnh, khiến người ta chỉ muốn né tránh càng xa càng tốt.
Tối nay, khi hai tiểu cung nữ nói chuyện phiếm cũng không ngờ lại gặp Hoa Trứ Vũ ở nơi này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên bước qua, nàng có cảm giác trái tim co đập dữ dội, mãnh liệt không kém gì hai cung nữ kia.
Tuyết rơi trắng xóa trước mặt nàng như mang theo màu đỏ của máu.
Đi hết dãy hành lang dài, dọc theo con đường mòn trong cung, nàng dừng chân dưới một gốc cây, thản nhiên đứng đó nở nụ cười lạnh lẽo.
“Bảo công công thật sự tự do khoái hoạt, bữa tiệc lớn như vậy cũng không cần đi theo hầu hạ, thật khiến người khác hâm mộ!” Giọng nói của Cơ Phượng Ly truyền theo gió tới, có phần mờ nhạt, cũng có phần lạnh thấu xương.
“Tả tướng đại nhân lập công lớn, vinh quang hiển hách mới khiến người ta cảm thấy hâm mộ!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn về phía Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly chậm rãi bước ra khỏi tàng cây, thân hình cao lớn đón gió, quần áo tung bay phần phật, lúc này, hắn chỉ cảm thấy hơi thở lạnh leo như cắt da cắt thịt.
Hắn đi ngang qua người Hoa Trứ Vũ, trong khoảnh khắc đó, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng theo gió bay vào tai nàng. “Hôm nay bản tướng mới biết, thì ra Bảo công công ăn được cả nam lẫn nữ!”
Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy đầu mình ong lên, ăn cả nam lẫn nữ?
Nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn! Đột nhiên cổ họng nôn nao, nàng có nén cảm giác buồn nôn xuống, mỉm cười: “Hôm nay Tướng gia mới biết sao, đầu óc của ngài cũng thật trì trệ!”
Cơ Phượng Ly khẽ dừng bước, nhưng hắn không buồn quay lại trả lời nàng, một tiếng “Hừ” lạnh lùng mang theo sự khinh thường, chế giễu, còn có phần mỉa mai vang lên...... Hắn nhanh chóng rời đi, biến mất trong màn đêm.
Hoa Trứ Vũ đi tới gần một gốc cây tiếp tục nôn mửa. Tiệc tối nay ăn vào coi như vô dụng, nàng nôn hết sạch bữa tối nay. Trời đất như quay cuồng, cảm giác nôn ra cả mật, khóe miệng có cảm giác chua đắng.
Hoa Trứ Vũ chống vào thân cây đứng dậy thở dốc.
Đang khỏe mạnh sao lại bị nôn mửa?
Một ý nghĩa thoáng hiện trong đầu, nàng đứng bất động như người bị yểm bùa, gương mặt sợ hãi trắng bệch.
Lúc trước, khi ở trên chiến trường, nàng đã từng cứu một người phụ nữ, khi đó người phụ nữ kia đã có thai hai tháng, ngày nào cũng ói mửa liên tục. Nghe người phụ nữ đó nói, khi phụ nữ mang thai nghén đều có biểu hiện này. Khi người phụ nữ đó mang thai, mấy tháng đầu, có thể ăn được chút nào tốt chút đó.
Hoa Trứ Vũ nhớ tới chuyện đó, trong lòng không ngừng nghi ngờ. Chẳng lẽ, đêm đó, cái đêm hoang đường đó, nàng đã có thai? Hoa Trứ Vũ ngẫm nghĩ lại mới phát hiện ra nguyệt sự tháng trước còn chưa có tới.
Lòng nàng chùng xuống, cả người như nằm trong hầm băng, lạnh tới phát run......
Chỉ mong đây không phải sự thật! Hoa Trứ Vũ vội vàng trấn định tinh thần, đi dọc theo con đường mòn trở về.