Editor: Cà Pháo
- -------------------------
Từ Như Ý nhìn ông ta, “À, vậy lần sau nên đánh bóng đôi mắt, đừng khiến chúng tôi cho rằng ông là người mù.”
Cao Cương tức giận ngực phập phồng, nhưng lại không có chút biện pháp nào bắt lấy cô.
Ông ta cưỡng bách bản thân trấn định xuống, hỏi: “Những cái bưu kiện đó ở đâu?”
“Chờ phó hiệu trưởng rút thông báo về, còn có vụ án của cảnh sát bên kia…… Chúng ta, lại nói chuyện.”
Từ Như Ý vừa đi, Cao Cương liền quăng nát tất cả đồ vật trong văn phòng.
“Đáng giận, tao sẽ không bỏ qua mày!”
……
Cha mẹ Tiêu trở về nhà, nhìn thấy Tiêu Vũ Triết quả nhiên không đến trường học.
Ba Tiêu tức không đến một chỗ xả: “Tiêu Vũ Triết, con, con thật là có bản lĩnh! Học được cùng người khác đánh nhau! Còn đem bạn học đánh trọng thương!”
Mẹ Tiêu bảo vệ cậu, “A Triết, mau cùng ba con giải thích rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này?”
Bà vẫn tin tưởng con trai nhà mình, không có khả năng phạm sai lầm lớn như vậy.
Tiêu Vũ Triết cúi thấp đầu, không nói một lời.
Ha ha!
Bọn họ thà rằng tin tưởng người ngoài, cũng không tin con trai của chính mình. Cậu còn có thể nói cái gì?
“A Triết, con nói chuyện đi!” Mẹ Tiêu nóng nảy.
“Bác trai, bác gái. Chào hai bác!”
Từ Như Ý đã đuổi trở về, vòng eo cô hơi câu thở dốc. Khuôn mặt trắng nõn bởi vì vận động mà phiếm hồng nhuận, vừa thấy liền biết là vội vàng trở về.
Cô nhìn thiếu niên đứng ở giữa phòng khách, giống như phạm nhân đang bị tiến hành thẩm vấn. Từ Như Ý không hiểu sao đau lòng thay cậu.
Tiến lên vài bước, Từ Như Ý cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu.
Tiêu Vũ Triết vốn dĩ lòng đã tuyệt vọng, lúc nhìn thấy cô bảo hộ mình như vậy bắt đầu hòa tan một chút.
Cha mẹ nhà mình mọi khi đều ở bên ngoài, hầu như một năm khó được thấy một lần. Nếu không phải cậu gây ra họa, có khi bọn họ căn bản sẽ không trở về?
Bọn họ quan tâm, chỉ là thành tích của cậu, biểu hiện của cậu ở trường học!
Chỉ có Như Ý, chỉ có cô gái này mới chân chính quan tâm mình!
Cậu nhớ tới một đoạn lời nói: Không cần đối với người yêu thương mình quá khắc nghiệt, cả đời người chân chính đối tốt với mình cũng không có bao nhiêu.
Mà cô, lại còn là thật tâm.
[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +, trước mắt đối với ký chủ hảo cảm là , đối với Đường Khả Tâm hảo cảm là . Ký chủ, làm giỏi lắm! ]
Che ở trước mặt Tiêu Vũ Triết, Từ Như Ý nói: “Bác trai, bác gái, con là Như Ý. Các người còn nhớ rõ không?”
Sắc mặt mẹ Tiêu hòa hoãn, “Nhớ rõ. Đã lâu không gặp con, Như Ý, con trở thành thiếu nữ rồi. Khoảng thời gian trước con còn gọi điện thoại, nói dọn về đây chiếu cố A Triết, thật là cảm ơn con!”
“Trong khoảng thời gian này, con đều cùng Triết cùng nhau đi học. Cậu ấy có đả thương bạn học sự hay không, con là người rõ ràng nhất!”
“Như Ý, con mau nói cho bác, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Triết đúng thật là đánh bạn học…… Bác đừng nóng vội, nghe con nói.” Từ Như Ý trấn an hai vị.
“Nhưng đó là bởi vì đối phương khi dễ con, Triết nhìn thấy mới đánh hắn ta mấy quyền.”
Mẹ Tiêu nghi hoặc: “Vậy vì sao trường học đem việc này nói nghiêm trọng hư vậy?”
“Là bởi vì bạn học bị đánh tên là Cao Húc, là con trai của phó hiệu trưởng. Hắn ngày thường ở trường học khinh nam hiếp nữ, hầu như không ai dám trêu chọc hắn.”
“Thì ra là như thế này.” Mẹ Tiêu nhẹ nhàng thở ra.
Từ Như Ý gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần con đứng ra, chỉ ra là hắn sai trước, Triết sẽ không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.”
Mẹ Tiêu vẫn là tin tưởng con trai, nhanh chóng tin. Nhưng mà ba Tiêu nơi đó, muốn ông tin tưởng liền không phải dễ dàng như vậy.
Ông vẫn cứ lạnh nhạt, giống như còn không có nguôi giận.