Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cà Pháo
Cậu không nghĩ tới, có một người sẽ vì cậu hao hết tâm tư, cho dù không chiếm được chút đáp lại nào từ cậu, cũng không oán không hối hận.
Vì muốn cậu được vui, một cô gái chưa từng vào phòng bếp như cô sẽ đi nướng bánh mì.
Nhất cử nhất động của cậu đều có thể tác động đến đối phương, sẽ vì cậu nhận đồ mà nhảy nhót.
“Cảm ơn.” Tiêu Vũ Triết trấn định tiếp nhận lấy, trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +, trước mắt đối với ký chủ hảo cảm là , hảo cảm đối với Đường Khả Tâm là . Cô làm không tồi nha! ]
“Cùng là bạn học với nhau, giúp đỡ cho nhau hẳn là việc nên làm!” Từ Như Ý cười rất tự nhiên.
Xem ra, người này không hẳn là một nam sinh không biết động tình, vậy cô liền quan tâm và tín nhiệm cậu nhiều hơn chút.
Từ sau hôm đó, Từ Như Ý hoàn toàn vứt bỏ xe đạp, mỗi ngày đều bám lấy Tiêu Vũ Triết.
Cảm giác ngồi ở phía sau xe đạp, tuy rằng không thoải mái như ngồi trên Bảo Mã (BMW), nhưng tâm tình như vậy lại khó bằng được.
(Bảo Mã (con ngựa quý): là dòng xe BMW, cách gọi tên xe ở Trung Quốc.)
Cô mỗi lần đều sẽ nhẹ giọng cất một điều khúc không thành tiếng, biểu hiện sự sung sướng của mình.
Tiêu Vũ Triết tuy không tỏ thái độ, nhưng lại bắt đầu gió mặc gió, mưa mặc mưa tới Từ gia đưa rước.
Từ Như Ý biết, do kén ăn nên hình thành thói quen không ăn sáng rất là không tốt cho nam sinh, cô trước tiên sẽ rời giường trước một tiếng, vì cậu chuẩn bị các loại dinh dưỡng, nhiệt lượng thấp, các loại mỹ vị ngon miệng.
Mỗi một ngày, cô làm đồ ăn đều không lặp lại.
Tiêu Vũ Triết rất kinh ngạc. Cậu chưa từng nghĩ đến tay nghề của Từ Như Ý lại giỏi như vậy, quả thực có thể coi như được ăn qua đồ ăn tốt nhất!
Cô cũng dụng tâm như thế, không chỉ chọn khẩu vị cậu yêu thích, còn đổi chủng loại không đến mức làm cậu ăn chán ngấy.
“Ăn ngon không?” Từ Như Ý vẻ mặt chờ mong nhìn về phía cậu.
“Ừm.” Biểu tình Tiêu Vũ Triết nhàn nhạt, chỉ gật gật đầu.
“Vậy mỗi ngày mình đều làm cho cậu, có thể chứ?”
“…… Không cần phải phiền toái như thế.”
“Đúng là, thật sự rất phiền toái. Nhưng mà, cái kia, như vậy không tốt lắm đâu……” Từ Như Ý có chút ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.
“Ừ?” Tiêu Vũ Triết không hiểu ra sao. Bọn họ vừa rồi có nói chuyện gì không tốt lắm sao?
“Chính vì người nhà cậu không ở đây, nên mình muốn dọn qua chỗ cậu để có thể dễ dàng chiếu cố cho nhau!” Bởi vậy, cậu không cần chạy qua lại, cô cũng không cần phải dậy sớm như vậy làm bữa sáng.
Tiêu Vũ Triết ngây người.
Bọn họ nói đến vấn đề này khi nào?
Cô gái, kỹ năng đục nước béo cò của cô LV nha!
“Nhưng mà không có việc gì. Bác Tiêu bọn họ nhất định sẽ đồng ý.” Từ Như Ý lại nói.
Giữa bọn họ sớm đã có hôn ước cha mẹ Tiêu cả ngày đều vội, hàu như không rảnh bận tâm sinh hoạt của đứa con trai này.
Làm vị hôn thê của cậu, Từ Như Ý chủ động đưa ra ý muốn chiếu cố cậu, hai người họ (ý chỉ cha mẹ Tiêu) tất nhiên sẽ vui sướng không thôi, lập tức liền đồng ý.
Cha mẹ cô bên này càng đơn giản. Vấn đề về việc Từ Như Ý mới chỉ là thiếu nữ, bọn họ ước gì có người thay mình quản giáo một chút. Tiêu Vũ Triết do bọn họ nhìn lớn lên, một chút cũng không lo lắng con gái sẽ có chuyện gì, ngược lại phải là nhà trai tương đối dễ dàng có hại nha!
Từ Như Ý đề ra sự việc, nếu là trước đây, Tiêu Vũ Triết nhất định sẽ phản đối, nhưng mà lúc này lại cảm thấy, cảm giác cũng không tồi.
Cậu không trả lời, liền đại biểu đồng ý. Từ Như Ý cao hứng lên:
“Vậy hôm nay mình gọi người đem đồ đạc dọn qua!”
Hừ, gần quan lại được ban lộc!
Tiêu Vũ Triết không nói chuyện, ở trong lòng tưởng tượng cảnh hai người ở cùng một chỗ.
Bỗng dưng, cậu liền đỏ mặt.
Vì không muốn cho đối phương phát hiện, cậu ho nhẹ một tiếng ngồi lên xe.
“Đi thôi.”