Người đỡ lấy cô ta lúc đấy là Tiêu Vũ Triết, mà trong mắt cậu lại có thần sắc lo lắng. Lần đầu tiên cảm nhận được thân thể mềm mại của cô gái, làm một người thiếu niên như cậu bắt đầu hòa tan.
Hai người một chút từ ghét nhau như chó với mèo biến thành cặp đôi vườn trường, khiến bao nhiêu người ghen tị.
Mà hiện tại, cô lại nghe được âm thanh như vậy.
[ hệ thống nhắc nhở: Hảo cảm của nam chủ +, trước mắt hảo cảm đối với ký chủ là , đối với Đường Khả Tâm là . Xin hãy không ngừng cố gắng! ]
Đường Khả Tâm bị đưa vào phòng y tế, còn những học sinh khác cứ theo lẽ thường tiếp tục học.
Sau khi hết tiết, lúc Từ Như Ý trở lại phòng học, phát hiện sách giáo khoa giống như bị thứ gì đó đè nặng.
Cô nhặt lên, phát hiện là một xấp băng keo cá nhân.
“Vậy là sao?” Cô có chút không rõ.
“Như Ý, đầu gối cậu chảy máu kìa.” Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh nhắc nhở cô.
Từ Như Ý cúi đầu, phát hiện trên đầu gối bộ đồng phục có chút dơ, mặt trên còn tẩm ra vết máu nhè nhẹ.
Cô lúc này mới nhớ lại, lúc nãy cô ôm Đường Khả Tâm lên trên đùi của mình, còn cảm thấy đầu gối có chút đau. Thì ra là do bị ma sát trầy da.
“Cảm ơn băng keo cá nhân của cậu.” Cô nói với bạn cùng bàn.
“Không phải mình mua, mình cũng là mới nhìn thấy cậu bị thương.” người ngồi cùng bàn nói.
Từ Như Ý liền kỳ quái.
Chuyện quang minh chính đại, cần gì phải làm lén lút như vậy. Chỉ có hai loại người —— một loại là hướng nội không muốn cho cô biết, một loại khác là muộn tao ngượng ngùng không biết biểu đạt.
Cô nhìn quét phòng học một vòng, phát hiện mỗi người đều rất bình thường. Cũng liền không tiếp tục quan tâm nữa.
Lúc này, Trần Hạo Nhiên cầm hai bình nước đá tiến phòng học, nhìn thấy Tiêu Vũ Triết thì tiến lại.
“A Triết, tại sao chỉ chớp mắt cậu đã không thấy tăm hơi đâu vậy, chạy đi đâu? Đi rửa mặt hả!”
Tiêu Vũ Triết không có hé răng, nhận lấy chai nước đá, vặn ra rót một ngụm.
“Đúng rồi. Có tiền lẻ không? Vừa rồi trên người mình không mang theo tiền, tiền nước còn thiếu.” Trần Hạo Nhiên lại nói.
Tiêu Vũ Triết từ trong túi quần móc ra một đống tiền lẻ, đặt ở trên bàn.
“Ấy, sao cậu lại có nhiều tiền lẻ như vậy?” Trần Hạo Nhiên kinh ngạc.
Từ Như Ý liếc mắt nhìn sang bên kia một cái, trên bàn đôi chắc có khoảng gần trăm khối tiền lẻ. Cô rất nhanh đã hiểu được: chắc băng keo cá nhân là do Tiêu Vũ Triết mua. Nếu không lấy tính cách của cậu, sẽ không mang nhiều tiền lẻ trên người như vậy.
Cô hiểu ý cười.
Thật ra nam sinh này rất đáng yêu, cũng không giống biểu hiện không quan tâm như ở bên ngoài!
Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh đã kết thúc, tiết tiếp theo là tiết toán học.
“Từ Như Ý, em đi lên giải đề này cho thầy.” thầy giáo Toán học cầm thước, chỉ vào cô nói.
Vừa nghe đến đây, lớp học rất nhiều người đồng tình đối với cô: Từ Như Ý học toán rất kém, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Mà thầy giáo tuổi tác đã cao lại không sợ quyền thế. Sẽ không giống như các giáo viên khác sợ những học sinh có bối cảnh. Ông đặc biệt thích kêu những học sinh có thành tích kém lên làm bài, giúp bọn họ để có thể tiến bộ.
Nếu như là trước kia, Từ Như Ý bị điểm danh, sẽ luôn có người vui sướng khi người khác gặp họa, ở dưới chờ xem kịch vui.
Nhưng mà hiện giờ, có rất nhiều người, đặc biệt là nam sinh trong lớp học, đều đối với cô có cảm tình. Lúc này hận không thể tự mình thay thế cô đi lên làm bài.
Đường Khả Tâm có chút kích động, cô ta nghĩ nghĩ, rồi hạ quyết tâm.
Cắn môi, Đường Khả Tâm viết nhanh đáp án trên giấy. Sau khi viết xong, cô ta chạm chạm vào bạn học bên cạnh, ý bảo bọn họ truyền qua.
Rốt cuộc thì vừa rồi người ta không so đo hiềm khích trước đây mà giúp cô ta, cô ta không muốn thiếu ân tình của người khác.
Tờ giấy rất nhanh liền đến tay Từ Như Ý, cô vò thành một đoàn, giấu ở lòng bàn tay.
Đường Khả Tâm nhìn thấy, cuối cùng cũng lộ ra gương mặt tươi cười.
Vậy là tốt rồi, các cô đã thanh toán xong!