Ăn sáng xong, Diệp Phùng Xuân ra ngoài làm việc, Diệp Ngạo Đông lập tức không thấy bóng dáng đâu, còn Chu Ngọc San trước đó cũng đã nói với chồng là hôm nay muốn dẫn con gái về nhà mẹ đẻ để thăm ông bà ngoại, cả ngôi nhà rộng lớn cuối cùng chỉ còn một chủ nhân là Diệp Du Đồng.
.
Cậu thất thỉu đi trở về phòng của mình, đặt mông ngồi xuống giường. Ngây người một lúc lâu, trong lúc vô ý cậu đã vươn tay kéo ngăn tủ nhỏ ở đầu giường, lôi ra một cái hộp gấm hình vuông.
Trong hộp là một cái khóa trường mệnh bằng vàng ròng, tuy đã qua hơn tám năm nhưng vẫn còn mới tinh như ngày nào. Đây chính là món quà ông nội đã tặng cho cậu lúc cậu ngã bệnh nằm liệt trên giường khi mới bước vào Diệp gia chưa được bao lâu. Những mắc xích tinh tế, chiếc khóa được làm vô cùng tinh xảo, ngoại trừ những hoa văn rườm rà được khắc bên ngoài, nghe nói bốn chữ ở mặt phải "Nhạc chích quân tử", bốn chữ ở mặt trái "Vạn phúc Du Đồng" đều do chính tay ông viết.
Còn nhớ lúc ấy ở trước giường bệnh, Diệp Phùng Xuân đã trịnh trọng đeo chiếc khóa trường mệnh này lên cổ cậu. Ông nội nhìn cậu một hồi rồi mỉm cười vui mừng. Kể từ lúc đó, cậu trở thành Diệp Du Đồng, trước đó, cậu tên là Tiểu Vũ, có lẽ mẹ cậu đã sớm biết cậu là một đứa trẻ có vận mệnh nhẹ như sợi lông hồng.
Vuốt ve chiếc khóa nho nhỏ, lúc này Diệp Du Đồng mới cảm thấy an tâm một chút. Cậu là con cháu Diệp gia, nhất định sẽ không bị vứt bỏ nữa. Diệp Phùng Xuân đã tự tay cứu cậu thoát khỏi cái nơi đáng sợ đó, sao đột nhiên lại đuổi cậu đi? Cả đời này cậu cũng sẽ không quên, sau khi trải qua cơn ác mộng với cuộc sống không thuộc về mình kia, cậu đã tỉnh dậy trong lòng ai.
Còn nhớ cái hôm bị cha nuôi khóa trái cửa nhốt ở trong nhà bốn năm ngày, không ai biết cậu đã trải qua những thống khổ, bi thương, sợ hãi, bất lực rồi đến tuyệt vọng triệt để như thế nào. Một đứa trẻ còn chưa đến tám tuổi, sau khi phát hiện bản thân đã bị vứt bỏ, hai tay không ngừng đập cửa đến sưng đỏ rồi đổ máu, suốt một thời gian dài kêu khóc làm cho yết hầu nó khàn đi không nói được câu nào. Ở trong căn phòng hoang sơ, bề bộn chỉ có một thùng nước sạch giúp cậu no lòng, rồi cậu đói đến tay chân run rẩy nằm trên giường, ngay cả chút sức để khóc cũng không có. Sau đó cậu lại không ngừng nôn ra từng ngụm mật xanh, mật vàng. Trước tình cảnh không thể nhịn được nữa, cậu không thể không lấy những sợi bông rách nát, dơ bẩn kia nuốt vào trong bụng, cuối cùng ở trong tình trạng sức cùng lực kiệt mà lâm vào hôn mê.....Từ lúc đó cậu đã hiểu được, thì ra đói khát có thể làm cho con người ta mất đi hết những thứ như lý trí hay tôn nghiêm gì đó, từ đó về sau cậu không muốn lại phải chịu đói nữa.
Từ năm bốn tuổi chịu tang mẹ, cuộc sống với dượng bắt đầu, những trận ngược đãi trường kì khiến Diệp Du Đồng có tính cách không giống với những đứa trẻ cùng tuổi khác.......hướng nội, mẫn cảm, đa nghi, cực đoan, tâm trạng không ổn định, còn có bệnh kén ăn. Nhất là kể từ khi bị bỏ đói mấy ngày, dạ dày của cậu đã bị thương tổn nghiêm trọng, cho đến nay vẫn rất yếu, không thể ăn quá nhiều.
Hiện tại cậu đã mười sáu tuổi, vậy mà còn chưa cao tới m, cân nặng cũng chỉ có kg - thấp đến đáng thương. Cha và chú út cậu đều cao to, tráng kiện, những đứa trẻ cùng lứa trong Diệp gia cũng không có ai còi cọc như cậu cả. Hai người cô ruột của cậu tuy là phụ nữ, nhưng cũng đều là những mỹ nữ cao ráo rất có khí chất. Bởi vậy mỗi ngày cậu đều cố gắng ăn thật nhiều cơm vào, hy vọng trong tương lai có thể phát tướng thành bộ dáng giống như người trong Diệp gia, tiếc là lại không thể như ý nguyện.
Những lúc ở một mình, Diệp Du Đồng thường nhắm mắt, nhớ lại lúc mình vừa từ trong cơn mê tỉnh lại, đập vào mắt, đầu tiên chính là khuôn mặt trẻ trung anh tuấn của Diệp Phùng Xuân, trên mặt y còn có cả lo lắng và đau lòng. Tuy rằng chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng cậu cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng. Mẹ cậu qua đời quá sớm, cha nuôi lại không có cảm tình, biểu hiện ấm áp đến làm cho người ta muốn khóc kia là lần đầu tiên cậu cảm nhận được từ trên người của Diệp Phùng Xuân.
Đáng tiếc một chút ấm áp này lại giống như cầu vòng sau cơn mưa có được trong tít tắc rồi lại xa xôi dịu vợi. Hiện tại nhớ tới, nếu có thể để y quan tâm mình hơn một chút, cậu cũng không ngại bệnh lâu hơn, đáng tiếc Diệp Phùng Xuân lại rất keo kiệt, ít khi để lộ biểu hiện chân thật của mình..... Cũng vào lúc đó, Diệp Du Đồng rất sợ bị người khác chán ghét vứt bỏ, cũng quá nóng lòng chứng minh mình không phải là gánh nặng, tuổi thơ chịu nhiều khổ cực đã khiến cậu trưởng thành sớm hơn độ tuổi của mình rất nhiều. Cậu có thể quan sát sắc mặt, lời nói mà đoán được ý tứ của người khác, cho nên bất kể là bác sĩ sinh lý hay tâm lý, cậu đều biểu hiện như không có việc gì, khiến cho mọi người đều nghĩ đứa trẻ này khôi phục khá nhanh, Diệp Phùng Xuân đương nhiên cũng vì thế mà có thể thờ phào nhẹ nhõm.
Không ai biết bắt đầu từ lúc đó, cậu bé này đã rơi vào cái bóng của chính bản thân - Diệp Du Đồng.
Lúc trị liệu ở bệnh viện, có rất nhiều người với đủ kiểu hình dáng đến thăm, từ nhỏ đến lớn Diệp Du Đồng chưa bao giờ gặp nhiều người lạ như vậy, cho nên cậu có chút sợ hãi, hơn nữa cậu phát hiện một khi những người này đến, người kia sẽ không tới, cậu không thích như vậy. Lúc ấy đã sắp đến Tết âm lịch, đêm ba mươi người trong bệnh viện vắng đi rất nhiều, bốn phía trống rỗng hơn nữa còn rất vắng lặng. Hôm đó không có kẻ nào đến thăm cậu, mà ngay cả y tá chăm sóc cậu cũng đã xin nghỉ về nhà.
Trời tối dần, bỗng nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện một tia sáng trắng trắng hồng hồng, dường như là có ai đó đang đốt pháo bông. Nhìn ánh lửa nhiều màu rực rõ, Diệp Du Đồng bảy tám tuổi rúc vào chăn bông tựa vào đầu giường, nhớ lại người mẹ cùng cô em gái cùng mẹ khác cha đã bất hạnh qua đời. Nếu hai người đó không bị hỏa hoạn vùi thân trong biển lửa, dượng cũng sẽ không suy sụp buồn chán rồi nghiện rượu, mỗi ngày đều nhét đầy tai cậu những câu đại loại như tại sao người chết lại không phải là cậu, kế đó là một trận tay đấm chân đá. Có người nói mạng cậu không tốt đã khắc chết mẹ và em gái, tương lai còn có thể khắc cả cha mình, điều này đối với một đứa trẻ như cậu quả thật là đáng sợ, không biết phải làm thế nào.
Đang chìm trong sợ hãi đột nhiên có người đẩy cửa phòng bệnh ra, dọa Diệp Du Đồng hoảng đến sắp nhảy dựng lên. Khi thấy rõ người đến là ai, cậu lập tức bình tĩnh lại, "Ông....." Cậu ngập ngừng, không biết có nên kêu người này là ba ba không, không giống lắm, ba ba căn bản không phải như thế.....Trong lòng cậu kháng cự gọi đối phương bằng cách xưng hô này.
Diệp Phùng Xuân mặc một cái áo khoác ngắn màu đen, trên người y còn mang theo cơn lạnh thấu xương bên ngoài, y đến gần cậu bé trên giường bệnh, tay cầm một chiếc hộp giữ nhiệt, "Xin lỗi, ba tới muộn!" Nhìn thấy sự hưng phấn và an tâm hiện lên trong mắt đứa trẻ làm y phá lệ nói thêm một câu: "Hôm nay cảm thấy thế nào? Có đói bụng hay không?" Lúc đầu y vốn định sáu giờ sẽ tới đây, không ngờ lại có việc gấp phải trì hoãn lại, hại đứa nhóc này phải lo lắng rồi.
Diệp Du đồng lắc đầu. Trên thực tế, từ buổi trưa khi y tá chăm sóc cho cậu rời khỏi, cậu vẫn chưa ăn cái gì. Tuy là bệnh viện có cung cấp thức ăn nhưng sau cơn đói khát cực độ, chuyên gia dinh dưỡng đã kê toa cho cậu, thực đơn rất nghiêm ngặt, không hiểu tại sao cậu lại không muốn ăn gì cả.
Diệp Phùng Xuân từ chối cho ý kiến, y chỉ đặt hộp thức ăn ở đầu giường, giở nắp lên. Trong không khí thoáng chốc tràn ngập hương vị của cháo cá bột. Bỗng nhiên trong bụng cậu vang lên một tiếng kì quái, đã trực tiếp chọc thủng lời nói dối của mình, cậu vội vàng che bụng lại, hai gò má tái nhợt đỏ ửng lên, quẫn đến muốn chui xuống đất.
Cũng may Diệp Phùng Xuân vẫn không nói gì, y kéo ghế ngồi cạnh giường, lấy thìa nhỏ ra múc một ít đưa tới trước mặt con mình. Diệp Du Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau lại không tự chủ được mà mở miệng. Người cha yên lặng đút, đứa con lẳng lặng ăn, trong nhất thời cả phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng thìa bát va chạm nhau, cùng tiếng khẽ nuốt vào.
Ăn xong chén cháo, Diệp Phùng Xuân thu dọn hộp thức ăn, vỗ vỗ lên đầu vai cậu nhóc. Nghĩ đến cảnh y sắp phải rời khỏi, Diệp Du Đồng không biết đã lấy được dũng khí từ đâu, cậu vươn đôi tay nhỏ gầy nắm lấy vạt áo của y, khi thấy đôi mắt kinh ngạc của đối phương, cậu hoảng sợ, lập tức buông tay, quay đầu đi, "Ờ, Con........" Cậu không biết nên giải thích hành động của mình như thế nào, đơn thuần chỉ là không hy vọng y đi mà thôi.
"Con phải cố gắng ăn cơm!" Diệp Phùng Xuân thản nhiên nói, công việc của y rất bận rộn, y không có nhiều thời gian dành để chăm sóc cho đứa trẻ này.
"Dạ!" Cho rằng mình đã phiền tới y rồi, Diệp Du Đồng xấu hổ cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.
"Về sau khi nói chuyện với người khác, nhớ phải nhìn đối phương, biết không?" Biết đứa trẻ này không được đi học, sắp tám tuổi rồi mà vẫn còn mù chữ, càng không nói tới lễ nghi cùng tu dưỡng. Làm cha, Diệp Phùng Xuân phải dồn hết kiên nhẫn dạy dỗ con mình, "Như vậy đối với người khác là không lễ phép!"
Diệp Du Đồng nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn y, "Con hiểu rồi!" Nhiều năm sau, bất kể là nói chuyện với người nào Diệp Du Đồng cũng đều tuân theo gia huấn này, nhưng trừ một mình Diệp Phùng Xuân ra.
"Nghỉ ngơi chút đi!" Diệp Phùng Xuân dặn dò, nhìn thấy trong mắt đứa nhóc này đầy vẻ bất an, y lại bổ sung thêm một câu: "Đừng sợ, ba không đi đâu!"
Không ngờ những lời này lại khiến cho đứa trẻ chuẩn bị nằm xuống đột nhiên bật dậy, hai tay ôm lấy thắt lưng y, khóc òa lên. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất mà Diệp Du Đồng rơi lệ trước mặt Diệp Phùng Xuân.
Hiển nhiên đối với hai người mà nói thể nghiệm này vừa xa lạ lại vừa mới mẻ làm Diệp Phùng Xuân cũng ngây ngẩn cả người.
------------------------------------------------------
Không biết đã xé bỏ bao nhiêu tờ giấy trong khi văn bản nêu lý do mà cha cậu yêu cầu lại cứ trì trệ không thể hoàn thành. Diệp Du Đồng buồn bực nhìn tờ giấy trắng trên bàn chỉ viết có một hàng chữ kia. Kỳ thật trong lòng cậu rất rõ ràng, tất cả chỉ có một lý do: Trường học kia quá xa, bất kể là đối với Diệp gia, hay là Diệp Phùng Xuân.
Nhưng cho dù cậu có chết cũng sẽ không nói lý do này với bất kì kẻ nào.
Cuối cùng cậu cũng viết ra được một lý do rất hợp lý, không chê vào đâu được: Con muốn dùng chính sức mình thi đậu vào trường đại học chính quy, xin ba tôn trọng sự chọn lựa của con. Chỉ có một hàng chữ nhưng lại biểu hiện quyết tâm kiên định, thậm chí còn hàm chứa một chút chỉ trích, theo tính cách của Diệp Phùng Xuân, có lẽ y sẽ thưởng thức thái độ kiên quyết này của cậu.
Tám năm sống trong thờ ơ lạnh nhạt, Diệp Du Đồng cũng hiểu được một ít tính cách của Diệp Phùng Xuân. Tuy rằng bề ngoài y luôn chuyên chế độc tài không cho phép ai cự tuyệt nhưng động cơ phía sau y lại xuất phát từ sự bảo hộ của y đối với cả Diệp gia, y đã quen an bài một cách tốt nhất cho mỗi thành viên trong gia đình, cho dù đó không phải là điều mà họ muốn. Cho nên thường có nhiều người vì nguyên nhân này mà phản đối y, nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh, y luôn luôn đúng.
Xét về mặt lý trí, hẳn là cậu nên đến trường kia học, Diệp Du Đồng cười khổ, nhưng mà, cậu thật sự làm không được.