Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

chương 59: con đường chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một phút không dài, thế nhưng trong tay người thợ lành nghề, lại có thể làm rất nhiều chuyện.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phùng Xuân thật ra vốn đã chuẩn bị tinh thần là Chương Thiên Ái sẽ không đi.

Chuyện của Chu Hải Quyên nhất định sẽ khiến Chương gia chấn động, hơn nữa có sự tham gia của Chương Thần giả, tình cảnh Chu Hải Quyên sẽ rất không ổn. Dưới trạng huống này, Phùng Xuân không đoán được lý do khiến Chương Thiên Ái ra cửa.

Nhưng tréo ngoe thay, cô ta lại đồng ý rồi, hơn nữa còn yêu cầu đi sớm.

Phùng Xuân biết chắc, trong đây nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu bỏ lỡ lần này, Chương Thiên Ái có thể sẽ thật sự không ra được nữa, cho nên cậu đồng ý vô cùng sảng khoái —— tuy rằng chưa nắm được tin tức xác thực, nhưng mấy hôm trước Lâm Dũng có nhắn một cái tin qua, y chạm mặt Chương Thiên Hạnh ở Chương gia, tên kia thuận miệng nói một câu, “Thời điểm quan trọng nhất, anh vậy mà lại tránh mất.” Quan hệ nối chặt hai người họ gần đây chính là việc giám thị Phùng Xuân, nhưng phần quảng cáo đến nay Phùng Trúc Mai vẫn chưa cho lên sóng, ngoại trừ những người có dính dáng lợi ích bên trong thì không còn ai biết, Chương Thiên Hạnh làm thế nào mà biết Phùng Xuân đang bận? Phùng Xuân dám cá vấn đề này nhất định có mờ ám.

Cúp điện thoại cậu liền liên lạc ngay với Phùng Trúc Mai, nói là bản thân vừa lúc muốn đi giải sầu, vậy thì quay sớm mấy ngày đi. Cậu gần đây rảnh rỗi, Phùng Trúc Mai trước giờ lại rất yên tâm về cậu, căn dặn nhớ dẫn Lưu Bắc theo, giữ điện thoại luôn mở nguồn, rồi đồng ý cho đi.

Về phần Dương Đông, Phùng Xuân thật sự nghĩ không ra lý do che đậy, nói cho anh biết rằng mình muốn dẫn Chương Thiên Ái đi chơi, chưa kể Chương Thiên Ái còn đang chiếm cái danh là bạn gái cũ. Cậu biết rõ chuyện này nếu không nói ra, đến lúc sự đã rồi chắc chắn sẽ khiến Dương Đông nảy sinh thành kiến, nhưng bây giờ lỡ như Dương Đông không cho phép thì sao? Chuyện này đã mưu tính hết bốn năm, cậu không thể nào buông bỏ cơ hội chỉ vì một phần tình cảm.

Càng chưa nói đến, có chuyện mà không báo thì còn đỡ hơn nhiều so với đã bị phản đối mà còn làm.

Phùng Xuân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể làm vậy. Bất quá để bồi thường Dương Đông, cậu cũng tự bỏ sức ra không ít, đến hôm ấy khi ra cửa, Phùng Xuân cảm thấy thắt lưng chẳng còn là của mình nữa, may có Lưu Bắc rất để tâm, giúp cậu mang đồ đạc xuống lầu.

Lúc này trời còn chưa sáng, ngày hôm qua Dương Đông chẳng ngủ bao lâu, còn đang ngáp dài, tiễn người ra cửa, trước khi đi còn căn dặn, “Đi sớm về sớm. Về rồi có quà cho em.”

Hiện giờ trong lòng Phùng Xuân cũng rất phức tạp. cậu thật sự không muốn lừa dối người này, thế nhưng không thể không gạt anh —— cậu không phải là không tin Dương Đông, mà phải nói là quá tin tưởng. Nếu cậu muốn phá vỡ Chương gia, khiến bọn họ tan nhà nát cửa, cậu tin chắc Dương Đông nhất định sẽ làm theo, nhưng còn giết người thì sao? Hơn nữa, cho dù anh tình nguyện, Phùng Xuân cậu dựa vào đâu mà lôi Dương Đông xuống nước theo mình?

Đó là một vực sâu không đáy, cho dù thù đã trả, thì những năm tháng ấy cũng chân thật tồn tại, nó sẽ không khi nào không nhắc nhở cậu, chính mình đã từng mang hai bàn tay nhuốm máu. Cậu và Lâm Dũng, hai người đã đủ rồi, tội gì kéo thêm một người nữa?

Nhưng bất luận nói thế nào, cậu đều cảm thấy mình có lỗi với phần tình cảm này, vì thế vô cùng hổ thẹn. Trước khi ra cửa, thấy Lưu Bắc đã xuống lầu, cậu liền ôm cổ Dương Đông, chôn đầu vào ngực anh. Dương Đông dường như rất thích cậu làm mấy cử chỉ nhỏ như vậy, hình dung giống như chú gấu cụt đuôi quấn lên người anh vậy, hai người kề sát tựa một người.

Anh bật cười khẽ, là kiểu cười phát ra từ lồng ngực, lỗ tai Phùng Xuân lại dán vào ngực anh mà nghe, hệt như tiếng pháo nổ trầm. Phùng Xuân nghĩ, đây là tiếng nhạc dễ nghe nhất trên đời. Cơ mà, quà thì chắc là không nhận được rồi, Chương Thiên Ái mà chết, nhất định sẽ long trời lở đất, đến lúc đó công tác điều tra không phải giỡn chơi, làm sao có thời gian mà thở?

Nhưng quyến luyến cỡ nào, vẫn phải đi thôi. Lưu Bắc mang hành lý xuống dưới rồi, sẽ sớm quay lên lại, Dương Đông chỉ đành vỗ vỗ hông Phùng Xuân, “Buông ra nào, sao hôm nay tự dưng dính anh dữ vậy, không thì anh xin nghỉ đưa em đi cũng được, sau đó anh lại quay về.”

Phùng Xuân triệt để bị dọa tuôn mồ hôi lạnh cả người, Dương Đông mà qua theo là toàn bộ kế hoạch đều vỡ lở. Cậu vội vã buông tay, ngượng ngùng, “Vậy sao được, giấu còn không kịp, còn muốn trưng ra cho phóng viên chụp à? Em chỉ là hôm qua ngủ không ngon nên muốn dựa anh ngủ xíu mà, thôi, Lưu Bắc lên lại rồi, em xuống đây.”

Cậu đỏ bừng mặt giải thích, Dương Đông chỉ cho rằng cậu không chịu thường nhận lưu luyến chính mình, liền cũng không vạch trần, bèn khoác áo vào đưa người xuống lầu, nhìn xe Phùng Xuân đã đi xa, bấy giờ mới trở lên, hiện tại là ba giờ sáng, anh còn phải ngủ bù một lát, trời sáng còn có cả một ngày công việc phải xử lý.

Nơi quay quảng cáo là ở huyện Tình Long tỉnh Quý Châu. Ở đó có một con đường quốc lộ gọi tên Bàn Sơn —— hai mươi bốn khúc quanh. Chỗ đó cực kì hiểm trở, tổng cộng dài km, mỗi khúc quanh dài hơn mười mét, khúc nào khúc nấy đều ‘xoay tít’ độ. Bảo Phùng Xuân hình dung, thì chính là hai mươi mấy khúc đầu đuôi dính chùm một chỗ. Con đường này xây dựa vào thế núi, quan trọng hơn hết là, bọn họ định cho cậu lái từ trên đỉnh núi xuống.

Có thể tưởng tượng cảm giác thốn vô cùng khi mỗi phút mỗi giây đều như muốn văng khỏi núi không?

Lúc đó lần đầu tiên được thông báo địa điểm này, Phùng Trúc Mai cũng có hơi không muốn, đẹp thật, chấn động thật, nhưng lại quá nguy hiểm. Song hai người bọn họ không đủ tiếng nói, cô đưa ra dị nghị, người ta căn bản không để ý. Đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến Phùng Xuân cho rằng sẽ có chuyện, nếu không chọn kiểu địa hình này, làm sao bảo đảm được cậu sẽ trăm phần trăm gặp tai nạn?

Đương nhiên, Chương Thiên Ái đi theo, nơi dừng chân đầu tiên của bọn họ sẽ không phải huyện Tình Long, mà là xuống máy bay ở Quý Dương. Hai người đã hẹn trước, gặp mặt ở Quý Dương, ban đầu Chương Thiên Ái không muốn, nhưng lần này Phùng Xuân rất cứng rắn, “Tôi sợ người nhà cô tìm tôi kiếm chuyện, cô chịu thì theo, không theo thì thôi vậy.”

Chương Thiên Ái hết cách, đành phải nghe lời. Đến khi hai người gặp nhau, Lưu Bắc lái chiếc xe đã thuê sẵn đưa bọn họ vào thành phố. Phùng Xuân lúc này mới rảnh hỏi cô ta, “Cô sao thế? Sao tự dưng lại muốn đi sớm?” Chương Thiên Ái đã trang điểm, nhưng dù vậy, vết thương trên mặt vẫn không thể che khuất —— đại khái cô ta sợ nhiễm trùng.

Nghe Phùng Xuân hỏi, cô ta bĩu môi, “Không có gì, cãi vã thôi.”

“Lén chạy đến chứ gì?” Phùng Xuân trưng ra bộ dạng không muốn chọc phiền toái, “Người nhà cô sẽ không đuổi theo chứ?”

Chương Thiên Ái nghe đến chuyện này, lại không lên tiếng, mãi một lúc sau mới nói, “Bọn họ không rảnh quan tâm tôi đâu, đang bận lắm đây. Tôi để lại giấy nhắn rồi.” Mẹ cô ta nếu thấy được lời nhắn, nhất định sẽ nói rằng không có cô ta ở đây thì vừa lúc không có ai gây sự thôi. Dù sao đi nữa, mẹ cũng chưa bao giờ thích cô ta, cô ta sống hay chết bà ta cũng không quan tâm, chỉ có bản thân bà ta và con trai là trên hết thôi.

Bây giờ cô ta đã biết tính Phùng Xuân, đương nhiên có thể trấn an cậu, “Điện thoại di động tôi để lại ở nhà rồi, cái này là mua mới, bọn họ tìm không được đâu.”

Phùng Xuân nghe xong liền yên tâm, trước mặt Chương Thiên Ái, cậu luôn tỏ ra chán ngán Chương gia, tất nhiên cũng không có ý hỏi thăm thêm, trái lại hỏi, “Quay phim còn ba ngày nữa mới tới, muốn đi chơi ở đâu? Đi thác Hoàng Quả Thụ, hay là đi Miêu Trại đi?”

“Không có hứng.” Chương Thiên Ái lắc đầu, “Có chỗ nào nghỉ ngơi không, tôi chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.”

Phùng Xuân nghe liền gật đầu ngay, “Cũng được, tâm tình cô không tốt thì cô lớn nhất, đi núi Đấu Bồng đi.”

Chương Thiên Ái hiển nhiên không biết nơi này, nhíu mày hỏi, “Đó là xó nào vậy, có thể ở sao?”

Phùng Xuân đành phải giải thích cho cô ta, “Chỗ đó là khu rừng nguyên sinh gần thành phố nhất, độ cao so với mặt biển là mét, độ che phủ của cây xanh tới hơn %, cô nếu muốn thám hiểm, đảm bảo nhà cô tìm không ra. Còn muốn nghỉ ngơi, ở đó có biệt thự cho thuê, rất yên tĩnh, vậy là đủ rồi.”

Phùng Xuân căn bản không có ý định để Chương Thiên Ái có thể quay về, tất nhiên đã sớm tìm hiểu hết các địa điểm. Lưu Bắc gọi điện đặt phòng, lái xe qua đó, chỗ kia ở thôn Nham Hạ, cách Quý Dương chỉ tầm km, khoảng cách không quá xa. Chẳng qua Chương Thiên Ái rõ là tâm tình không tốt chút nào, dọc đường đi ngoại trừ hỏi han về chỗ Phùng Xuân quay phim, thì không nói thêm gì nữa, vừa đến nơi, cô đã vào thẳng phòng, không hề có ý định giao tiếp gì.

Lưu Bắc giúp Phùng Xuân sắp xếp hành lý, liền khẽ hỏi cậu, “Boss, lén dẫn cô ta đi theo có sao không vậy?” Cậu ta làm động tác cắt cổ, “Dương tổng mà biết là đảm bảo không sống tới mai đâu nha.”

Phùng Xuân cầm miếng dán giữ nhiệt trong tay ấn lên miệng cậu ta, nghiến răng nghiến lợi hung dữ nói, “Cậu không thể ém đi luôn sao hả.” Cậu đưa tay khéo khóa miệng.

Nếu là người khác thì hẳn đã sợ rồi, nhưng Lưu Bắc biết Phùng Xuân tốt tính, liền lột miếng dán trên miệng ra, dán lại lên lưng Phùng Xuân, bông đùa thám thính, “Boss à, anh không phải là định chân đạp hai thuyền chớ ha.”

Phùng Xuân đánh cậu ta một cái, cười mắng, “Miệng chó không mọc được ngà voi, chỉ mang cô ta đi giải sầu mà thôi, mỗi ngày trong đầu cậu chứa cái gì thế?” Chỉ là ở những lúc không ai, cậu vẫn còn có hơi thấp thỏm, chuyện là người làm, nhưng ý trởi thì ai biết chắc được? Cậu chỉ cầu ông trời nhìn vào ba mạng người nhà cậu, để mọi chuyện đừng xảy ra sơ suất gì.

Cũng may, ông trời dường như thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, không chỉ phía Chương Thiên Ái không có chuyện gì, mà Dương Đông thậm chí còn đi tham gia hội nghị, bảo là phải đi công tác nước ngoài, mấy hôm nữa mới về, triệt để an lòng cậu.

Mấy ngày này bọn họ thảnh thơi ngoài ý muốn, Chương Thiên Ái chắc là bị đả kích không nhẹ, căn bản không ra khỏi cửa phòng, ngay cả bữa cơm đưa vào cũng trả ra y nguyên, chỉ liên tục uống rượu. Ban đầu Phùng Xuân còn không co, nhưng Chương Thiên Ái không hề để ý, chất vấn cậu, “Có phải so với Chương Thiên Hạnh thì ngay cả quyền được say rượu tôi cũng không có không?” Cô ta thậm chí lấy tiền trong ví ra, vứt vào mặt Phùng Xuân, “Tôi có tiền, tôi là đứa con gái duy nhất ở Chương gia, anh không cần lo tôi trả không nổi. Tự lo lấy anh đi.”

Phùng Xuân vốn cũng không muốn nảy sinh thêm phiền phức, chỉ là cảm thấy, đã đến thời khắc cuối cùng rồi, vậy bắt cô ta phải tỉnh táo chút, dù sao, khi mẹ cậu và cha dượng ra đi, đều đang rất tỉnh táo. Chẳng qua, thấy cô ta làm ầm lên, cậu cũng mất ý định, mặc kệ, dù sao vẫn ba ngày nữa.

Chương Thiên Ái say rượu, bọn họ cũng không đi đâu được, Phùng Xuân và Lưu Bắc đều trong phòng. Một người xem kịch bản, một người thì liên lạc Phùng Trúc Mai.

Phùng Trúc Mai trước giờ luôn Phùng Xuân, trao đổi nhiều lần với phía đầu tư quảng cáo, lại vẫn không thể đổi được địa điểm quay, chỉ đành phải gọi điện bảo Phùng Xuân chuẩn bị. Phùng Xuân bảo Lưu Bắc đi mua bản đồ để nghiên cứu đoạn đường này, xem xem làm sao lái cho an toàn chút, còn dự định tìm người mời tài xế lão làng tới chỉ bảo.

Việc này lại không giấu diếm, còn rất quanh minh chính đại, Chương Thiên Ái cho dù uống rượu, qua mấy ngày, cũng nghe được một chín một mười, dừng lại để xem xét đoạn đường đó mỗi lúc một lâu, cho dù là Lưu Bắc cũng cảm thấy cô ta hứng thú, “Tôi làm sao cảm thấy cô ta muốn lái thử nhỉ?”

Cô ta tất nhiên muốn thử, Phùng Xuân đáp trong lòng. Chương Thiên Hạnh cho rằng phải nắm lấy nhược điểm sợ lái xe này của cậu, nhưng còn cậu cũng biết Chương Thiên Hạnh thích đua xe, Chương Thiên Ái chạy theo sau mông hắn mà lớn, sao có thể không hứng thú với chuyện này? Nhất là hiện tại cô ta còn bức thiết tìm tới kích thích tột cùng.

Chỉ là cậu không vạch trần mà thôi.

Đợi qua ba ngày, Phùng Xuân dẫn theo hai người họ đi huyện Tình Long.

Khi bọn họ đến, Phùng Trúc Mai và đại đa số mọi người đã đến rồi. Vẻ mặt cô rõ mất hứng, ngay cả sự có mặt của Chương Thiên Ái cũng không thèm để ý, nói với Phùng Xuân, “Bên kia chẳng biết đang nghĩ gì nữa, thật không nên chọn địa điểm này, cậu nhìn con đường kia xem, chị nhìn thôi còn muốn run chân, bọn họ nghĩ sao vậy chứ?” Cô oán giận xong, lại hỏi Phùng Xuân, “Kĩ thuật cậu tốt cỡ nào vậy? Bọn họ muốn quay thật, không thể dùng đóng thế, tốc độ cũng không thể quá chậm, chị đã nói cho bọn họ, trước tiên để cậu luyện thử một chút, cũng tính toán cho quen đường.”

Phùng Xuân cười khổ, chỉ chỉ Lưu Bắc, “Chị hỏi cậu ta thử xem, em còn thật sự phải luyện tập kĩ càng đó.”

Lại nghỉ một đêm, đến hôm sau, cả đoàn quay phim cộng thêm Chương Thiên Ái đi tới hai mươi bốn khúc quanh kia, hiện thực so với trong ảnh, phải nói là khiến người chấn động hơn nhiều. Trên đường đi lên, Phùng Xuân đã nhìn thấy chiếc xe cậu sẽ lái. Loại xe thể thao cỡ nhỏ, đường cong thanh thoát, lại vừa được đánh sáp, đúng là rất đẹp.

Phùng Xuân hỏi, “Không có nhân viên kiểm tra sao?” Phùng Trúc Mai chỉ cho rằng cậu nhát gan, cười nói, “Có chứ, mỗi một chuyến đều sẽ kiểm tra, ở nơi này mà ai không lo?!” Cô chỉ chỉ hai nhân viên công tác bên cạnh xe, “Công ty bọn họ lo sẽ gặp chuyện không may, Tư tổng kia cũng tới, ở phía trước kìa. Hôm nay trời còn sớm, tài xế dẫn cậu đi trước hai chuyến, đợi lát nữa mặt trời lên rõ, sẽ bắt đầu. Chẳng qua cũng không phải quay một mạch mà xong đâu, chuyến này còn phải quay cỡ hai ba ngày, cậu cứ yên tâm đi.”

Trong lòng Phùng Xuân đã biết, gật đầu. Đến lúc thử xe, Chương Thiên Ái cũng theo sau, Phùng Trúc Mai vốn là không muốn, nhưng Phùng Xuân không nói gì, cô cũng không tiện đắc tội cô ta, chỉ đành thôi.

Tài xế là người địa phương, quanh năm lái xe qua chỗ này, quen thuộc đến từng tấc từng thước nơi đây, dẫn Phùng Xuân lái lên xuống hai lần, lại nói cho cậu không ít chuyện, chỗ nào không bằng phẳng, chỗ nào sườn núi hơi cao. Sau đó dưới sự hướng dẫn của tài xế, còn có trong lời chỉ trích bất mãn Chương Thiên Ái đối với kĩ thuật lái xe của cậu, Phùng Xuân cũng chật vật tự lái một lần. Đến khi ba lần kết thúc, xe lại dừng về chỗ cũ, thời gian đã gần đến.

Phùng Xuân bị một đám thợ trang điểm vây quanh để trang điểm lại, cậu híp mắt nhìn phía xa, hai người thợ bảo trì đang bận rộn quanh chiếc xe, cậu tính toán thời gian mỗi lần bọn họ làm việc, lần này so với lần trước, lâu hơn một phút đồng hồ.

Một phút không dài, thế nhưng trong tay người thợ lành nghề, lại có thể làm rất nhiều chuyện.

Phùng Xuân không nói gì, đến khi dặm trang điểm xong, bên kia hô lên tất cả xong xuôi, liền chậm rãi đi tới. Lúc này, không có ai đi cùng cậu. Cậu từ từ ngồi vào xe, vẫn như thường nổ máy khởi động, bên ngoài có thanh âm của đạo diễn truyền đến, “Các khâu chú ý, mọi máy quay đều đã vào vị trí…”

Ngay cả Tư tổng ở xa xa cũng đứng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó.

Nhưng trong lúc mọi người đang chờ chiếc xe lướt đi, bên đó lại vẫn không có động tĩnh. Đạo diễn cũng nóng nảy, thúc giục, “Đi đi chứ.” Vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng khi mọi người sốt ruột, Phùng Xuân lại đột nhiên động đậy —— cậu cởi đai an toàn, mở cửa xe, đi xuống. Sắc mặt cậu có hơi khó coi, mờ mịt nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó kêu một tiếng, “Lưu Bắc?”

Lưu Bắc ngay cách đó không xa, nghe cậu gọi, liền vội vàng đáp lời chạy qua. Phùng Xuân nói với cậu ta, “Không được, tôi có hơi sợ. Tôi cần nghỉ một chút.” Chỉ chốc lát sau, Tư tổng và cả Phùng Trúc Mai đều đi tới, Phùng Xuân ngượng ngùng nói, “Thật xin lỗi, tâm lý tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thật sự không dám lái.”

Sắc mặt cậu trắng bệch, trên trán phủ đầy mồ hôi, liếc mắt nhìn cũng biết là sợ hãi mà ra. Lúc này mà bắt cậu phải lái thì đúng là quá vô nhân đạo, Tư tổng cau mày nhìn thoáng qua chỗ chiếc xe kia, cuối cùng gật đầu, “Vậy nghỉ một chút đi, không cần gấp.”

Phùng Xuân nhanh chóng đi vào một chiếc xe khác nghỉ ngơi, chẳng qua, chờ khi Chương Thiên Ái đi tới, cậu lại tiện tay nhấc chiếc chìa khóa lên, hỏi cô ta, “Cô thấy hứng thú thì chạy thử một vòng đi, coi như giúp tôi thử đường thêm lần nữa, tôi thật vẫn đang sợ đây. Chú ý an toàn, tôi thấy cô từ mới đầu đã rục rịch muốn thử rồi.”

Trên người Chương Thiên Ái còn có mùi rượu, hiển nhiên đêm qua uống không ít, cô ta thật không ngờ Phùng Xuân lại nhìn ra, đưa mắt nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa ba giây, liền vươn một tay cầm lấy đó, “Lát nữa trả cho anh.”

Truyện Chữ Hay