Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

chương 40: con cái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Thần đang kinh ngạc nhìn ông ta, mà trên tay ông ta, lại thấy dinh dính.

Thằng nhỏ này cư nhiên đập bể đầu ông ta?!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phần casting của Phùng Xuân coi như thành công, tuy rằng ngay tại chỗ không thể đưa ra bất cứ tin tức xác định nào, nhưng từ biểu tình của Tư tổng cậu có thể nhìn ra chút ít, đây là rất hài lòng về cậu.

Đến khi Phùng Trúc Mai đi ra, càng thêm củng cố suy đoán của cậu, Phùng Trúc Mai vỗ vỗ vai Phùng Xuân, “Em trai à, lần này thực sự là cơ hội tốt, coi bộ không thành vấn đề, cậu cần phải biểu hiện cho tốt, nếu nhận được phần quảng cáo này, lần sau bàn những việc khác, càng có cái vốn hơn.” Cô nói xong lại nhớ tới chuyện nhận kịch bản, “Được rồi, kịch bản đưa cho cậu đã xem hết chưa?”

“Đại khái đã xem hết một lần.” Phùng Xuân thoáng nhớ lại, “Có hai kịch bản hiện đại cũng không tệ lắm.”

Phùng Trúc Mai nói, “Chị cũng thấy không tệ, danh tiếng của diễn viên hợp tác còn hơi thiếu, cậu tới làm nam chính lại là cơ hội tốt, nhưng đây không phải là phim điện ảnh, làm ra để nhận thưởng, phim truyền hình nếu mà quay xong không ai mua, chắc chắn sẽ lỗ vốn.” Cô cau mày vừa đi vừa nghĩ, “Chỉ là cậu cũng không thể nào cứ lòng vòng ở vị trí nam số hai mãi, sao không thể một bộ thành danh luôn chứ?”

Đến khi lấy xe ra, Phùng Trúc Mai mới không tự dằn vặt mình nữa, người phụ nữ mạnh mẽ ấy nói thẳng, “Mấy cái kịch bản đó cậu cứ xem trước thôi, chị lại đi hỏi xem còn cái nào khác không, được rồi, cậu về đi.”

Phùng Xuân tất nhiên liên tục đáp ứng, quay đầu đi tới cạnh xe nhà mình, Lâm Dũng vẫn chờ bên trong, Lưu Bắc đã mở cửa cho cậu, chỉ là còn chưa ngồi vào, Phùng Trúc Mai lại kêu một tiếng, “Xuân Nhi!”

Phùng Xuân vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô đạp giày cao giót mười phân cộp cộp chạy tới, vội vã dừng bước, Phùng Trúc Mai chạy thở hồng hộc, dừng lại phải thở dốc một chút mới hỏi, “Manh Manh rất quen với cậu phải không, chuyện nhà em ấy là sao? Con bé chỉ bảo muốn xin nghỉ, gần đây cũng không liên lạc với chị.”

Phùng Xuân vừa nghĩ, cũng biết Từ Manh Manh tâm tình không tốt. Cho dù hôm nay đã chán ghét người kia, đó cũng vẫn là kẻ mình đã từng muốn gả cho, tuy hiện tại đã buông được tức giận, nhưng thương tổn đã tạo thành thì vẫn còn tồn tại chứ. Cô nếu như lúc này mà còn như người bình thường không sao, vậy thì tố chất tâm lý của cô quá mạnh mẽ rồi.

Chỉ là, chuyện này Từ Manh Manh không nói, Phùng Xuân cũng không cần nhiều lời, chỉ đơn giản nói một câu, “Hôn sự của chị ấy hình như hủy. Những cái khác em cũng không tiện nhiều lời.”

Bấy nhiêu là đủ rồi, Phùng Trúc Mai tự nhiên có nguồn tin tức riêng, hỏi Phùng Xuân chỉ là muốn xác định một chút, cô gật đầu bảo, “Chị biết rồi, cậu quen thân con bé, rảnh rỗi khuyên nhủ một chút. Mặt khác, ” Cô nhìn thoáng qua Lâm Dũng trong xe, “Chị chưa bao giờ ngăn cản nghệ sĩ yêu đương, bây giờ không phải như trước đây, yêu một lần lại mất một đống fan, bất quá, chị vẫn là tán thành phương thức yêu đương bình thường duy nhất, Phùng Xuân, mong cậu có thể hiểu.”

Phùng Trúc Mai đích xác là một người đại diện tương đối khác biệt trong giới, năng lực của cô mạnh, nhưng về phương diện trông nom nghệ sĩ lại không nhiều lời, cho nghệ sĩ tự do khá lớn, đây là nguyên nhân Từ Manh Manh chọn cô, cũng là nguyên nhân nghiên cứu qua nhiều người lại chọn cô.

Thấy Phùng Xuân gật đầu, Phùng Trúc Mai lúc này mới đạp giày cao gót trở về xe của mình.

Phùng Xuân ngồi vào trong xe, thông báo một câu cho Lâm Dũng, “Về nhà đi.” Xe bên này còn chưa khởi động, bên kia chợt nghe rền một tiếng, chiếc Q kia của Phùng Trúc Mai đã phát ra động tĩnh như xe thể thao, xông ra nhanh như chớp.

Lâm Dũng một phụ nữ vượt mặt, tức giận đến đấm tay lái mắng một câu, “Shit.”

Chuyện Chương Thiên Hạnh gạt hôn vừa ra, tuy rằng Chương Kiến Quốc không thừa nhận ông ta biết trước, nhưng ảnh hưởng cũng không tốt lắm, ít nhất những ai có quan hệ lợi ích lớn với Từ gia, rất nhiều người buông tha hợp tác với Chương thị. Chó nóng nảy còn muốn nhảy tường, huống chi là Chương Kiến Quốc, người này gần đây cứ hệt như chó điên, hiển nhiên không muốn người khác sống yên, trực tiếp cắn xé với Đại Dương Quốc Tế.

Dùng lời Dương Đông mà nói, “Ông ta bây giờ trong trạng thái thỏ nóng nảy cũng cắn người, nhưng lại không có tác dụng gì.”

Những câu kiểu như ‘Họa vô đơn chí’ hiện tại gán lên người Chương Kiến Quốc, tuyệt đối không sai. Một tháng trước, khi Dương Đông đối nghịch với mình, ông ta kỳ thực chẳng coi ra gì, cho dù Đại Dương Quốc Tế ngày nay rất lợi hại thì thế nào? Chương thị cũng đâu phải ngồi không, huống chi còn có ông ta nắm quyền?

Ông ta trực tiếp chỉ cho Phó tổng phụ trách một câu, “Một bước cũng không lùi.”

Ông ta nuốt không trôi cục tức này, nhất là, cục tức do thằng nhãi ranh Dương Đông gây nên.

Nhưng khi đó là một chọi một, hôm nay chiến trường Chương thị đã lan quá rộng rồi. Ông ta không phải không biết năng lực Từ gia lớn bao nhiêu, chỉ là không ngờ sẽ lớn đến thế. Từ trên xuống dưới toàn bộ chen nhau ép buộc, đây đối với Chương thị lại là lần đầu tiên, ông ta thế mới biết, chính mình đá phải tấm sắt cứng cỡ nào.

Ông ta mệt mỏi dựa vào ghế, nắm nắm mi tâm, nữ thư ký xinh đẹp gõ cửa tiến đến, bưng tách trà nóng tới cho ông ta, hỏi, “Chủ tịch, cần gọi xe sao? Phu nhân gọi điện thoại hỏi ngài khi nào về?”

Ông ta lúc này mới nhớ tới, từ khi hôm đó xảy ra chuyện mình rời đi, đến nay đã ba bốn ngày không về nhà, nói đúng ra là nên trở lại, liền gật đầu, đứng lên. Nhưng đến khi ông ta ngồi vào xe, mệt mỏi xoay xoay cổ, lại đổi ý, “Đi massage.”

Tài xế lên tiếng, tìm giao lộ quay đầu xe, lái đi hướng ngược đường về nhà.

Ông ta tuyệt không nguyện ý trở lại.

Bên ngoài đồn đãi ông ta cho dù không chủ động nghe ngóng, cũng tự đến tai ông ta, một tên đồng tính luyến ái lừa hôn, một thiếu nữ hít thuốc phiện trượt dài sa ngã, tất cả mọi người đều căn dặn nhà mình ít qua lại với hai đứa con kia, ngay cả những thiệp mời ngày thường không ngừng tới hiện tại cũng không còn, triệt để im ắng. Vị phu nhân kia của hắn thích nhất tham gia tiệc tùng, bây giờ lại rảnh rỗi ở nhà trông con cái.

Đồn đãi khó nghe, càng khó chịu chính là thái độ của người trong nhà.

Bọn họ dĩ nhiên không hề có một chút tự trách, mà lại càng tức giận với ông ta, nhưng ông ta làm gì đều không phải vì Chương thị? Đạo lý ‘da đã chẳng còn, lông bám vào đâu’, những người này thật sự còn không hiểu sao?

Ngày đó Chu Hải Quyên suýt chút nữa đã đánh nhau với ông ta, đây là lần đầu tiên sau khi về ở chung với ông ta, hai người phát sinh mâu thuẫn lớn đến thế, Chu Hải Quyên cũng lần đầu tiên bại lộ bản tính của mình.

Ngày đó tại sảnh tiệc trống không, người phụ nữa này chỉ vào mặt ông ta mắng điên cuồng, “Ông tại sao có thể đổ hết lên người Thiên Hạnh, nó mới bao lớn, ông đây là muốn hủy luôn nó sao? Ngày sau nó đặt chân trong giới thế nào? Ông là cha nó thật sao? Ông không hề có lòng thương con, một chút cũng không?”

Chương Kiến Quốc ngay tại chỗ chất vấn bà ta, “Chẳng lẽ không phải do nó gây ra? Khi nó đính hôn nó không biết mình thích đàn ông à? Khi đó tôi biết không? Chính nó sớm đã tự chủ ý, hôm nay chịu báo ứng nghiêm phạt có gì sai? Chẳng lẽ còn muốn tôi chống lưng cho nó?! Tôi một người làm cha, đối với nó đã đủ lắm rồi. Hôm nay bị người vạch trần, cũng chỉ có thể nói mày xui xẻo, chịu thiệt thòi một ít là được, chẳng lẽ tao dạy lâu như vậy, mày cũng không hiểu sao?”

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Chương Thiên Hạnh đã ngồi xuống, phản ứng của hắn dường như có chút chậm chạp, luôn sờ sờ tai mình, chờ cả mấy giây mới có vẻ nghe thấy, nghiêng đầu lại, nhìn hai người bọn họ, sau đó nói, “Mẹ, con hình như điếc, tai bên này không nghe được.”

Chu Hải Quyên gào một tiếng nhào tới, nhưng điếc chính là không nghe được, thậm chí ngay cả máy móc trợ giúp cũng không cần, kiểm tra cái là biết. Khi người phụ nữ này đã xác định, bà ta gần như không chút do dự nhào tới Chương Kiến Quốc, như đàn bà điên đầu đường xó chợ, đập ông ta.

Thanh âm bà ta vừa bén lại cao, nghe vào như lưỡi dao cắm vào thân thể, âm thanh phát ra đập vào màng nhĩ phát đau. Người phụ nữ này mắng ông ta, “Ông làm sao có thể xuống tay được, nó là con ông mà, nó là thịt từ trên người ông mà ra, ông làm sao lại có thể không đau cho nó! Chương Kiến Quốc, ông là đồ khốn nạn, tôi liều mạng với ông!”

Tràng cảnh này khiến Chương Kiến Quốc đột nhiên nhớ lại một ít chuyện cũ, chuyện của mười lăm năm trước.

Năm đó cũng tại chỗ này, Chương Kiến Quốc chỉ vào Đàm Xảo Vân mắng mỏ bà ngoại tình, “Tôi thật không nhìn ra, cô là loại đàn bà như thế,” Ông ta chỉ vào tờ giấy giám định trên mặt bàn, “Uổng phí tôi đối tốt với cô như thế, trả tiền chữa bệnh cho cha mẹ cô, cô lại báo đáp tôi như thế, con đàn bà không biết xấu hổ! Cô dám cắm sừng tôi, thật không biết tôi là ai ư?”

Ông ta khi đó giận điên lên, trực tiếp kéo tóc Đàm Xảo Vân, nắm bà đập lên bàn. Vóc người Đàm Xảo Vân nhỏ gầy, làm sao có thể chống lại nổi, chỉ có thể không ngừng chụp tay ông ta mà kêu, “Em không có, không có, Thần Thần thật sự là con anh, là con ruột anh mà, giám định là sai, chúng ta kiểm lại lần nữa, giám định sai mà, Kiến Quốc.”

Nhưng có gì hữu dụng đâu?! Ông ta khi đó đã gần điên đến nơi, đầu óc trống rỗng, tay căn bản không dừng, chỉ muốn tìm cách hung hăng trừng trị người phụ nữ khiến ông ta khó chịu, chẳng chút nào để ý thanh âm Đàm Xảo Vân càng lúc càng nhỏ dần.

Lúc này, Chương Thần đã về, đứa nhỏ kêu một tiếng cha, sau đó nhìn thấy mẹ nó, chắc là bị dọa sợ, hét lên nhào qua, kéo tay ông ta mà hô, “Buông mẹ ra, cha, buông mẹ.”

Ông ta quay đầu nhìn Chương Thần, đứa nhỏ kia nhìn đúng là rất đẹp, nhưng từ ngũ quan của nó, lại không nhìn ra một điểm nào giống mình, đây căn bản không phải là máu mủ của mình.

Nghĩ thế, ông ta trực tiếp chẳng thương tiếc hất Chương Thần ra, ông ta nghe một tiếng rầm, hiển nhiên đứa nhỏ ngã xuống, ông ta lại tiếp tục đánh Đàm Xảo Vân, nhưng ngay lúc này lại cảm thấy trên đầu đau nhói, đờ người ra. Lúc này ông ta mới dừng tay, quay đầu nhìn lại, đồng thời sờ sờ đầu mình.

Chương Thần đang kinh ngạc nhìn ông ta, mà trên tay ông ta, lại thấy dinh dính.

Thằng nhỏ này cư nhiên đập bể đầu ông ta?!

Quả nhiên không phải ruột thịt, nuôi nữa cũng không thân, Chương Kiến Quốc lúc đó chỉ có mỗi ý nghĩ này, ông ta lảo đảo đứng lên, đi về phía Chương Thần.

Đứa nhỏ mới chín tuổi dường như sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lùi dần, còn đang xin lỗi ông ta, “Cha, cha, con không cố ý, con thật không cố ý. Mẹ bị đánh chết mất, con không cố ý mà.”

Ông ta bỗng nhiên vươn tay muốn túm lấy đứa nhỏ, nhưng vì mới mất máu, thân thể nghiêng ngả, để Chương Thần thoát được, nó chạy thật nhanh, trong miệng thét lên, “Cha, cha đừng nóng giận, con không cố ý, cha bị thương rồi, để vú Liễu goi bác sĩ đi mà.”

Ông ta khi đó căn bản nghe không vào những lời này, ông ta chỉ biết, Đàm Xảo Vân cắm sừng ông ta, nuôi ra một đứa tạp chủng có thể đập vỡ đầu mình, ông ta đuổi theo Chương Thần, dù sao chỉ mới là đứa nhỏ chín tuổi, thể lực có hạn, ông ta chậm rãi bức nó vào tới nhà bếp. Đẩy ra vú Liễu đang bắt đầu ngăn cản, sau đó đi tới Chương Thần đang núp trong góc phòng kia.

Chương Thần sợ hãi, nó không ngừng gọi cha cha, sau đó lại gọi mẹ.

Thanh âm đứa nhỏ chấn đến não ông ta đau đớn, nhưng càng khiến ông ta bực bội lẫn chán ghét, ông ta tiện tay cầm một bình cà phê bên cạnh, ném tới.

Nháy mắt đó, ông ta nghe vú Liễu thét chói tai, “Bên trong là nước sôi!”

Sau đó chính là tiếng thét thất thanh của Chương Thần. Máu cùng nước sôi bốc hơi khiến Chương Thần trông vô cùng thê thảm, Chương Kiến Quốc lúc đó đã bị dọa ra mồ hôi lạnh, tỉnh táo lại ngay lập tức, đứng đờ ra đó không động đậy. Đàm Xảo Vân không biết tỉnh lại từ bao giờ vọt tới, khí lực bà tự dưng lớn như một con trâu, đẩy ông ta ra, sau đó chạy đến ôm lấy đứa nhỏ đã đau đớn ôm mặt chính mình.

Chương Thần bị thương rất nặng, Đàm Xảo Vân ôm nó chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu nói, “Ly hôn, anh sẽ gặp báo ứng, Chương Kiến Quốc, anh nhất định gặp báo ứng.”

Vào lúc mười lăm năm trước đó, Chương Kiến Quốc cũng không hề đặt hai từ báo ứng trong lòng. Xí nghiệp của ông ta phát triển không ngừng, tài phú của ông ta tích lũy tháng ngày, vợ ông ta cũng không còn là một thị dân nho nhỏ chỉ biết ru rú trong nhà mà ra đường nửa câu nói không xong, mà đã trở thành Chu Hải Quyên tao nhã mỹ lệ lại mạnh mẽ bản lĩnh, hai đứa con của ông ta, con trai thành tích ưu tú sẽ là một người thừa kế phù hợp, con gái nhu thuận khả ái đặt bên người làm tri kỉ là tốt rồi, ông ta căn bản không cảm thấy mình có cái gì không hạnh phúc.

Mãi đến khi Chu Hải Quyên cũng nhào tới như Đàm Xảo Vân năm đó, mắng to ông ta không phải gì đó. Ông ta đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Đàm Xảo Vân, có cảm giác sau lưng ớn lạnh. Ông ta nhìn sảnh tiệc đã hết người, rõ ràng mấy giờ trước nơi đây còn khách khứa chật kín, nhưng bây giờ, đã trống rỗng không ai.

Nơi này chỉnh sửa thay đổi, nhưng phòng ở vẫn không đổi, Đàm Xảo Vân và Chu Hải Quyên trùng lại với nhau, khiến ông ta hoàn toàn chán ghét cái chỗ này, ông ta đẩy Chu Hải Quyên ra, tiện tay mò được một chiếc ghế, bắt đầu không ngừng đập phá những thứ xung quanh, mãi khi đập phải bức tường treo ảnh gia đình, mặt kính tấm lớn nhất vỡ tan, nụ cười của người một nhà bị thủy tinh cắt đứt, ông ta mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Lúc này trong phòng đã thành một bãi hỗn độn, Chu Hải Quyên và Chương Thiên Hạnh đều sợ hãi nhìn ông ta, ông ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị, trực tiếp tới công ty.

Ngồi trong xe, Chương Kiến Quốc chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Ông ta mở cửa sổ xe, gió lạnh thấu xương thổi vào, lại không thể khiến ông ta buông lòng xuống.

Bốn bề thọ địch, ông ta vậy mà ngay cả người trợ giúp cũng không có. Ông ta nhìn đôi tay mình, cho dù bảo dưỡng kĩ càng, da thịt cũng đã nhão đi.

Hai tay khó địch lại bốn quyền. Ông ta không thể không thừa nhận đã già. Cần trợ thủ.

Ông ta không khỏi nhớ lại Chương Thiên Hạnh. Ông ta lắc đầu, hắn đã thành bỏ đi rồi.

Một ngày Từ gia còn, hắn sẽ không đứng lên nổi.

Hơn nữa ông ta cần đưa ra một thái độ.

Thái độ giản hòa.

Ông ta suy nghĩ một chút, móc điện thoại ra gọi cho Triệu Châu, điện thoại nhanh chóng kết nối, thanh âm lãnh đạm của người đàn ông truyền tới, “Ông chủ?”

Chương Kiến Quốc hỏi gã, “Đứa nhỏ Thiên Hữu kia gần đây thế nào?”

Triệu Châu trả lời ngay, “Thành tích tốt, gần đây đang thi. Nói là năm nay không chuẩn bị về nước, ngày nghỉ muốn đi thực tập.”

Chương Kiến Quốc gật đầu, “Chiếu cố nó cho tốt.”

Triệu Châu bên kia đáp ứng rồi lại nói, “Ông chủ, chỗ Phùng Xuân có tin tức, nó không phải con ruột của vợ chồng Phùng Gia, hẳn là nhận nuôi, vợ chồng Phùng gia vốn là công tác ở nước ngoài, bên đó cũng không có Phùng Xuân tồn tại, đến khi vào đại học thì Phùng Xuân đã vào nhà này, hẳn là giữa chừng nhận nuôi, bất quá thân phận cụ thể của Phùng Xuân còn chưa tra ra.”

Chương Kiến Quốc không ngờ được thân thế Phùng Xuân cư nhiên phức tạp như vậy, ông ta vốn chỉ muốn xem xem cậu và Chương gia có phải từng xảy ra chuyện gì hay không.

Như vậy càng khiến người ta nghi ngờ, ông ta phân phó, “Tiếp tục tra, không được buông lỏng.”

Gọi điện thoại xong, đại khái là do có tin tức, ông ta lại nhẹ nhõm thoải mái hơn, phân phó tài xế, “Không đi nữa, về nhà đi.” (tội ông tài xế =.=)

Nếu đã từ bỏ, vậy không cần tức giận, có thể trở thành người cha tốt rồi. (lí lẽ cái kiểu gì vậy…)

Tài xế vâng một tiếng, lại quay đầu xe.

Lúc về đến nhà, đã khuya. Trong nhà một mảnh yên tĩnh, vú Liễu từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy ông ta ngạc nhiên kêu một tiếng tiên sinh.

Chương Kiến Quốc liền hỏi, “Người đâu?!”

Vú Liễu đáp, “Đều ở hết trong phòng đây, hẳn là ngủ rồi.”

Chương Kiến Quốc lại hỏi, “Mấy hôm nay thế nào? Thiên Hạnh…” Ông ta rốt cuộc cũng phải hỏi tới, “Thế nào?”

“Đêm đó phải đi bệnh viện, bị bảo là thủng rồi, đích xác nghe không được. Mấy ngày nay đều ở trong phòng.” Vẻ mặt vú Liễu ưu sầu, “Cậu ấy khóa cửa, cơm để lại ngoài cửa, không cho ai vào, hình như uống nhiều rượu.”

Lông mày Chương Kiến Quốc cau lại, ngay cả từ bỏ rồi, cũng là con trai mình, nghe thấy nó điếc, ông ta cũng có áy náy, dù sao cũng là người làm cha. Ông ta thở dài, lên lầu ba, phòng ngủ trên đó đóng kín chặt, ông ta xoay xoay nắm cửa, khóa rồi. Lại trở xuống lầu hỏi vú Liễu lấy chìa dự bị lên mở cửa.

Chương Thiên Hạnh lúc này còn chưa ngủ, chân trần mặc đồ ngủ ngồi trước giường, trước mặt là một đống bình rượu. Đang rót rượu vào miệng, nghe có người vào liền mắng, “Cút ra ngoài, ai cho các người mở cửa, cút!” Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân vẫn đi vào, hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, “Đừng tưởng rằng thiếu gia ta ngã rồi, đây là nhà ta, ta ngã rồi căn phòng này vẫn là của ta, cút ra ngoài.”

Sau đó lại đối mắt với Chương Kiến Quốc, hai gò má hắn gầy gò, sắc mặt tái nhợt lại ửng hồng vì rượu, dưới hai mắt xanh đen, hiển nhiên đã lâu chưa nghỉ ngơi. Nhìn thấy Chương Kiến Quốc, cũng không còn như trước đây khúm núm như chuột thấy mèo, chính là chưa hề động một cái, cứ như thế nhìn ông ta, thỉnh thoảng, còn hớp một chút rượu.

Chương Kiến Quốc giận không chỗ phát tiết, nhưng cũng biết, đã thành cái bộ dáng này, đánh cũng vô dụng, liền ngồi xổm xuống hòa hoãn thanh âm nói chuyện với hắn, “Thân thể con không tốt, không nên uống rượu nữa. Phải nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ai ngờ Chương Thiên Hạnh nghe xong lại cứ như nghe chuyện cười, bật cười ha hả, chờ Chương Kiến Quốc đã có chút không nhịn được, người này mới ngừng lại, đảo mắt nói với Chương Kiến Quốc, “Muốn thân thể khỏe làm gì, lại bị ông đánh sao?” Hắn xoay đầu một cái kề sát mặt Chương Kiến Quốc, như một kẻ thô lỗ nói với ông ta, “Bên này, bên này, còn có bên trái chưa điếc này, đánh luôn đi. Tôi phạm lỗi lớn như vậy, ông tại sao không đánh chứ, tôi gạt người ta, đều là trách nhiệm của tôi, còn mấy người thì đúng hết, ông đánh tôi đi ha!”

Đầu hắn trực tiếp đẩy đến trong lòng Chương Kiến Quốc, dọa Chương Kiến Quốc giật mình, lui về sau, lại ngồi xuống đất, Chương Thiên Hạnh thấy, cũng không quan tâm, tự rụt về, đi uống rượu.

Tức giận đến Chương Kiến Quốc cũng không nhịn được nữa, chỉ vào hắn mà mắng, “Mày mày mày…” Nhưng lại không nói được câu nào.

Chương Thiên Hạnh cứ như không nghe thấy, dù sao tiền đồ của hắn cũng mất rồi, vợ cũng không lấy được, thân thể cũng tàn tật, hắn còn có cái gì, không bằng uống rượu.

Chương Kiến Quốc bị phớt lờ cả buổi, cũng hiểu Chương Thiên Hạnh hết cứu, đành phải tự mình đứng lên, vung tay ra khỏi phòng. Nháy mắt đóng cửa, lại nghe Chương Thiên Hạnh bên trong cười ha ha, cứ như đã phát điên.

Chu Hải Quyên lúc này mới nghe tin chạy lên lầu ba, nhìn thấy Chương Kiến Quốc, không khỏi ngạc nhiên kêu một tiếng, “Kiến Quốc?!” Hiển nhiên, người phụ nữ này đã khôi phục nguyên dạng, trở lại thành Chương thái thái tri kỷ, bà ta đi tới khoác cánh tay Chương Kiến Quốc, khuyên nhủ, “Anh đừng chấp nhặt với Thiên Hạnh, nó đang nó chút buồn khổ. Ngày đó là em quá kích động, chọc anh tức giận, sau em lại suy nghĩ một chút, đó cũng là chuyện không còn cách nào, dù sao anh mới là trụ cột cả nhà, Thiên Hạnh em đã khuyên lơn, nó sẽ rõ thôi, anh đừng nóng giận.”

Chương Kiến Quốc vỗ vỗ tay bà ta, như một người chồng khoan hồng độ lượng mà nói, “Sao có thể? Con trai mình làm sao mà giận nó được? Em yên tâm đi, để nó tĩnh dưỡng trước đã.”

Chu Hải Quyên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Có thể dỗ lại là tốt rồi.

Bà ta nghĩ.

Truyện Chữ Hay