Phùng Tràng Nhập Diễn

chương 80

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta da mình quyết định up lần hai chương bởi vì hai chương này có liên kết với nhau, sợ mọi người đang đọc tới cao trào tự dưng bị dừng lại hụt hẫng phải chờ thêm mấy ngày bựk tứk bứt rứt lắm =))) Coi như đây là quà trước thềm năm học mới nha xD

Nếu cảm thấy hai chương này ok thì có gì vote động viên mình nhe hic hôm nay vừa khai giảng online vừa edit á

P/s: mạng FPT mấy bữa nay vô truyenwiki.com hỏng cần chạy proxy nữa sướng gì đâu TTvTT

======

Trần Cách nhắn cho vệ sĩ, nhờ cô ấy đi với mình một chuyến. Bác Triển đã tuyển cho Trần Cách hai vệ sĩ một nam một nữ rất đáng tin cậy. Hai người này có nhiệm vụ luôn đi theo giữ an toàn cho Trần Cách, cơ bản một tấc cũng không rời, cho dù là đóng phim hay tham dự các loại hoạt động thương nghiệp, đôi khi nữ vệ sĩ còn theo Trần Cách về nhà.

Hai hôm nay vệ sĩ nam có việc gấp nên xin nghỉ phép, chỉ còn tiểu Quách ở lại đoàn phim trông chừng Trần Cách. Nhận được tin nhắn, Tiểu Quách buồn bực khó hiểu không biết vì cái gì giờ này Trần Cách còn muốn ra ngoài. Sau khi nghe ngọn ngành câu chuyện, cô nhanh chóng thay bộ vest đen quen thuộc, phấn chấn cùng Trần Cách đi theo hướng tây về nhà sinh hoạt chung của thôn.

Đêm đến, con đường nhỏ càng trở nên im lìm vắng vẻ, ánh đèn leo lắt từ những bóng đèn dây tóc treo thưa thớt khiến cho không gian nửa mờ nửa tỏ, dễ dàng làm chùn chân kẻ nào yếu bóng vía. Nhưng mà Trần Cách và vệ sĩ của mình đều không phải người nhát gan, dọc đường đi thi thoảng lại tìm đề tài nói chuyện một chút, cũng không cảm thấy có cái gì làm mình sợ hãi.

Mưa bụi lắc rắc rơi, thi thoảng có một hai con sóc kiếm ăn vụt qua con đường đất trước mặt chạy biến vào rừng .

Trần Cách và vệ sĩ mải nói chuyện nên không phát hiện, nãy giờ vẫn luôn có một người đàn ông âm thầm đi theo hai người bọn họ. Ông ta mặc trên người một chiếc sơ mi lùng thùng bạc màu, tay cầm chặt thanh gỗ xù xì thô ráp, khéo léo ẩn mình sau những bụi cây, chỉ lộ ra đôi mắt đục ngầu dày đặc tơ máu mà quan sát. Trên đôi môi tái nhợt nứt nẻ thỉnh thoảng lại run rẩy, lặp đi lặp lại:

"Trần Cách...... Trần Cách...... Trần Cách......"

Người đàn ông này chính là lão Đoạn, kẻ gặp người mắng người gặp quỷ mắng quỷ, dân trong làng còn phải ngán ngẩm tránh xa ông ta.

Trong bóng tối, thân hình gầy gò của ông ta chỉ như một mạt ảnh tù mù. Lão Đoạn vẫn luôn nhìn Trần Cách chằm chằm, lặng lẽ làm cái bóng bám theo nàng, hoàn toàn không phát ra bất cứ âm thanh gì.

......

Trần Cách tiến tổ đã gần nửa tháng mà không có bất luận tấm ảnh nào được leak ra, cũng không cho fan tiếp ứng. Thế mới thấy công tác bảo mật của đoàn làm phim kỳ này kín kẽ đến thế nào.

Siêu thoại "Phá lệ hân động" vài ngàn người online.

【 Nhớ bồ câu, thật sự quá nhớ bồ câu ...... Còn bao lâu mới có thể quảng bá, mới có thể chân chính thấy được tạo hình mới nhất của bồ câu a! 】

【 Hâm mộ diễn viên quá khổ sở, đặc biệt là hâm mộ diễn viên đang gặp thời, hầu như lúc nào cũng phải trơ mắt nhìn đoàn làm phim nẫng tay trên cướp nàng đi rồi giấu xó nào kín mít huhu T__T】

【Không được hút linh khí mới mẻ tươi ngon của bồ câu, ta đã sớm khô cạn......】

【Quá nể, Lạc lão sư thật dám viết. Loại đề tài nhạy cảm kiểu này không biết trong lúc quay liệu có gặp phải mấy hiện tượng siêu nhiên thần bí không nhỉ? O_o】

【 Chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu nhìn theo góc nhìn thế giới quan duy tâm. Ta chỉ lo mỗi một chuyện, rốt cuộc vụ án mạng năm đó vẫn còn bỏ ngỏ, hung thủ đang ẩn náu chỗ nào không một ai biết được. Chỉ e nếu hắn ta phát hiện chuyện của mình bị bới móc dựng thành phim sẽ điên tiết tìm tới ra tay cảnh cáo, lỡ đâu...】

【 !!! Má ơi đừng nói nữa, nổi hết da gà! 】

【 Chắc sẽ không sao đâu, đoàn phim đông đúc như vậy? Kẻ gϊếŧ người nào lại ngu ngốc tự chui đầu vào lưới như vậy?】

【 Cái này cũng không thể chắc chắn đâu, tâm lý tội phạm vốn rất phức tạp. Bọn hắn khi bị dồn vào chân tường rất có khả năng túng quá hóa liều. Quả thật ta hơi lo lắng cho bồ câu và Lạc lão sư....】

......

Trần Cách men theo mạn phía tây đi một lúc cũng đến. Tới nơi đã thấy bảy tám đứa nhỏ và thôn trưởng đang chờ. Nàng không ngờ bọn trẻ rất nghiêm túc, đạo cụ rồi quần áo hóa trang đều chuẩn bị đầy đủ. Có hai cô bé mặc đồng phục nữ sinh, hẳn là đóng vai Trần Diệu và Ngô Huyễn.

Đám nhóc thấy Trần Cách tới, hớn hở ùa ra vây lấy nàng, nhao nhao oa oa xung quanh. Thôn trưởng sợ Trần Cách không vui vì bị làm phiền, đầu tiên gom gom bọn trẻ trở về chuẩn bị, sau đó lấy ra hai cái ghế nhựa cũ nhưng đã được lau sạch sẽ để Trần Cách và vệ sĩ ngồi.

Đúng là trẻ con, diễn xuất ngây ngô vô cùng, nhiều chỗ còn không nhịn được cười phá lên. Nhưng có vẻ đúng thật là ngày thường rất chịu khó tập luyện, nên Trần Cách vẫn vô cùng trân trọng.

Thôn trưởng khóc không ra nước mắt : "Làm Trần tiểu thư chê cười rồi. Ngày thường tập luyện rất đàng hoàng, có thể diễn trôi chảy từ đầu đến cuối, không hiểu vì sao lúc này chỉ lo hihi haha, không thành hình thành hài gì cả"

Trần Cách cười xòa: "Không sao không sao, con nít mà. Đúng là độ tuổi này thích hợp để bắt đầu khai phá tiềm năng, nhưng không cần quá nghiêm khắc, cứ để niềm vui làm thầy giáo hướng dẫn tốt nhất, nếu không rất dễ biến tiềm năng thành gánh nặng. Chờ đến khi các em thật sự muốn theo đuổi con đường biểu diễn chuyên nghiệp, lúc đó nghiêm khắc cũng chưa muộn."

Trưởng thôn đứng một bên, vừa nghe vừa gật đầu như điên: "Trần tiểu thư thật tốt. Trước đây ta cứ tưởng đại minh tinh ai nấy đều cao cao tại thượng, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lẽo xa cách, không ngờ Trần tiểu thư gần gũi thân thiết đến vậy"

Lời trưởng thôn nói làm Trần Cách không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể cười cười.

Trưởng thôn thấy Trần Cách không đáp nên hơi ngượng: "Cái này là suy nghĩ thật của ta, không phải nói để nịnh nọt ngươi đâu. Lệ thôn cách vách thường xuyên có đoàn phim tới, trưởng thôn bên đó nếu nhiều việc quá lo không xuể sẽ gọi ta đến hỗ trợ, vì vậy ta đã có dịp gặp qua một ít tiểu minh tinh rồi, đa số bọn họ trước máy quay và sau máy quay rất khác nhau. Phải rồi, Trần tiểu thư, ngươi sẽ còn ở đây thêm bao lâu?"

"Cái này ta không chắc, tùy vào tiến độ quay nhanh hay chậm nữa. Hiện tại ta còn không đến mười tràng diễn."

"A...... Ta cũng không biết mười tràng là bao lâu." Trưởng thôn thẹn thùng cười, "Vậy là thời gian ngươi ở đây không còn nhiều, phải không?"

"Ân, quay xong là phải đi ngay"

"Sau này còn có dịp trở lại đây chứ?"

"Cái này phải tùy xem công việc an bài như thế nào"

Trước kia Trần Cách phi thường sợ loại xã giao ngượng ngùng này, nhưng sau khi trải qua không ít buổi phỏng vấn tử vong làm da đầu tê dại thì cũng thành quen, chưa kể trong quá trình tham gia "Diễn viên thời đại mới" thường xuyên phải giao tiếp một cách khéo léo để làm việc với đủ độ tuổi già trẻ lớn bé, dần dần kỹ năng nói chuyện của nàng rõ ràng có tiến bộ.

Chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là đối phương.

Tiểu Quách ngáp dài, không tinh thần ngồi xem màn trình diễn ấu trĩ của đám tiểu hài nhi, trong lòng vẫn luôn âm thầm thúc giục—— diễn nhanh lên đi, diễn nhanh lên đi......

Có lẽ nhờ lòng thành của của tiểu Quách cảm động thấu trời xanh, vở kịch với diễn xuất phi thường dày vò này cuối cùng cũng kết thúc. Ba người lớn vội vỗ tay tán thưởng, sau đó trưởng thôn mô phỏng thao tác lễ bế mạc, mời Trần Cách vào trong chụp một tấm ảnh chung với bọn trẻ.

"Về sau nếu có đứa nhóc nào hư, ta sẽ lôi đứa đó đến chỗ treo tấm ảnh này hướng Trần Cách tỷ tỷ nhận sai"

Trần Cách: "......"

Cái này... tưởng tượng đã thấy kỳ quái, thật sự không cần đâu a...

"Tiểu Quách, mệt à?" Trần Cách thấy vệ sĩ của mình mặt đờ đẫn không có tinh thần, ngồi xổm trên đất cuộn tròn người ôm gối, bèn cúi xuống đặt tay lên vai tiểu Quách ướm hỏi.

Tiểu Quách duỗi duỗi cánh tay: "Không sao. Ta ra sân hoạt động gân cốt một lát sẽ khá hơn"

"Vậy được, ngươi chờ ta một lát, mau thôi."

Tiểu Quách thích nhất là Trần Cách nhìn mình ôn ôn nhu nhu cười, cảm giác mệt mỏi thế nào cũng xứng đáng: "Không có gì, ngươi cứ lo việc của ngươi, ta chờ được"

Trong lúc Trần Cách cùng một đám tiểu hài tử đi vào trong, tiểu Quách bên này bận rộn đứng trong sân làm vài động tác giãn cơ, thì sau gốc đa già rễ bò khắp trên mặt đất từ từ lộ ra một đôi mắt đục ngầu như máu.

Lão Đoạn nắm chặt cây gậy trên tay, lồng ngực không ngừng phập phồng, dường như chỉ chực chờ mà tuôn trào kích động...

Camera là trưởng thôn đi mượn, ông ta không quá rành rọt món đồ công nghệ này, mò mẫm nửa ngày mới hiểu cách sử dụng, ngây ngô chạy đến chỗ Trần Cách và bọn trẻ:

"Được rồi được rồi, tất cả đứng xích lại gần nhau,...chuẩn bị này.... Một hai ba!"

Bọn trẻ đồng thanh: "Cà tím ——"

Trần Cách bước ra, tìm một vòng cũng không thấy tiểu Quách đâu. Vừa may lúc đó có một bạn nhỏ vẫn luôn ngồi bên ngoài đợi. Trần Cách tiến lên hỏi thì nhận được đáp án:

"Tỷ tỷ kia nói mình đau bụng cần đi wc, nhưng wc chỗ này hỏng rồi nên nàng chạy về nhà một lát. Tỷ tỷ đó nhờ ta nhắn lại với ngươi ở đây chờ, nàng lập tức sẽ trở lại"

Trần Cách nghĩ nghĩ, chờ làm gì không biết, tự mình về là được, cũng chỉ vài bước chân thôi.

"Để ta đưa Trần tiểu thư về." Trưởng thôn xung phong nhận việc

"Không cần, ta tự đi được rồi" Trần Cách sợ dọc đường lỡ đâu trưởng thôn lại cao hứng muốn nói chuyện phiếm. Mới nghĩ tới bầu không khí ngượng ngùng đáng xấu hổ đó thôi da đầu Trần Cách đã tê rần, tình nguyện một mình băng rừng trở về.

Thôn trưởng thì thào: "Ta không yên tâm a. Chẳng lẽ Trần tiểu thư gần đây không nghe thấy mấy lời đồn kỳ quái sao?"

"Lời đồn kỳ quái?"

"Chính là......" Thôn trưởng có chút khẩn trương, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng mới dám nói, "Từ lúc đoàn phim tới đây, chỗ này liên tiếp phát sinh những chuyện kỳ lạ. Không chỉ các ngươi mất phục trang, mà đồ đạc của dân trong thôn thỉnh thoảng cũng sủi tăm không tìm ra được tung tích. Hơn nữa, nghe nói hai ngày trước có người còn thấy......"

Nói đến đây, trưởng thôn nuốt khan một cái, khuôn mặt xanh mét bỏ dở câu.

"Thấy cái gì?" Trần Cách cảm thấy âm lượng bình thường của mình còn lớn hơn trưởng thôn gấp mấy lần.

Thôn trưởng bị Trần Cách hỏi dồn, da đầu tê rần rần.

Cô nương này nhìn qua văn nhã, không ngờ lá gan lại lớn như vậy.

Thôn trưởng kề lại bên tai Trần Cách run rẩy nói ra ba chữ. Nói xong cả người đều rụt lại.

"Vương Tố Thu?" Trần Cách dùng ngữ khí thực bình tĩnh lặp lại.

Thôn trưởng: "......"

Hận không thể trực tiếp bịt miệng nữ diễn viên to gan này lại.

Trần Cách nói: "Trưởng thôn, ngươi nghĩ thật là có quỷ sao? Là vong hồn Vương Tố Thu gây ra mọi chuyện?"

Trưởng thôn gật gật đầu, nhút nhát lắp bắp: "Nếu không thì...... còn ai nữa? Đoàn phim các ngươi lôi cái chết của cô ta dựng thành phim đem đi chiếu khắp nơi, vì vậy Vương Tố Thu mới không vui, trở về báo thù"

Trần Cách cười đáp: "Ta không sợ quỷ, bởi vì ta biết chính mình chưa từng làm bất luận chuyện gì trái với lương tâm. Sở dĩ đoàn phim quyết định khai quật chuyện năm xưa lên màn ảnh chỉ bởi vì chúng ta muốn làm cho mọi người biết đến oan án này nhiều hơn, hy vọng có thể dùng sức mạnh dư luận tác động để cơ quan chức năng một lần nữa tái điều tra. Hơn nữa chúng ta không bày ra hiện trường máu me để câu khách theo kiểu rẻ tiền bất nhân, mà chỉ bày ra một số chi tiết để nhấn mạnh tội ác của hung thủ. Nếu thế gian này thật sự có quỷ, nếu Vương Tố Thu có thật sự tới Cờ thôn, thì chắc chắn cô ấy cũng muốn chung sức đưa hung thủ ra ánh sáng. Người Vương Tố Thu hận không phải là chúng ta, mà là kẻ đã gϊếŧ mình"

Trưởng thôn nghe Trần Cách nói xong tán thưởng không thôi, nhưng vẫn kiên trì muốn cùng nàng trở về.

Trưởng thôn: "Ngươi không sợ nhưng ta rất sợ, Trần tiểu thư có thể đi chung với ta không?"

Trần Cách: "......"

Sao không nói ngay từ đầu a.

Lúc Trần Cách và trưởng thôn trở về, trời lại bắt đầu nổi cơn mưa phùn lắc rắc. Bầu không khí ẩm ướt khiến cho người ta có cảm giác những hạt mưa không rơi xuống mà cứ quẩn quanh, tạo nêm một bức màn sương lờ nhờ che phủ tầm mắt, có lẽ đây là đặc sản riêng của khí hậu phương nam chăng? Bức màn này khéo léo che đậy những cánh núi nhấp nhô như sống lưng dã thú gai góc cùng mấy thôn nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo phía sau, làm cho ai muốn cũng sờ không tới, nhìn không thấu......

Lão Đoạn thở phì phò, nhìn thân hình tiểu Quách hôn mê dưới chân, sờ sờ lên vết thương đang rỉ máu trên đầu nàng. Khóe miệng ông ta run rẩy cười, nắm chặt cây gậy trong tay, men theo con đường núi mọc đầy cỏ dại tìm được thân ảnh lờ mờ của Trần Cách và trưởng thôn sau bức màn mưa.

......

"A? Thường xuyên mất trang phục? Còn là váy của nữ chính?"

Đào đạo duyệt xong băng hình, Phùng Duẫn Hâm một hai giữ ông lại ăn cơm cùng mấy vị tổ trưởng trong đoàn như lão Dư tổ trưởng tổ phục trang, lão Vương tổ quay phim... tất cả vây quanh nồi lẩu nóng. Lúc ăn dĩ nhiên không tránh được vui chuyện bắt đầu kể lung tung. Đào đạo vừa thổi thổi miếng thịt mới gắp, vừa hỏi:

"Trưởng thôn có dẫn nhân viên đến từng nhà tìm không?"

"Có a" Lão Dư nói, "Lúc ấy chính ta đi theo, đích thị là đến từng nhà lục tung mọi ngóc ngách vẫn không tìm được. Vốn dĩ định báo cảnh sát, nhưng thấy trưởng thôn nhiệt tình như vậy còn làm khó dễ, ngại quá nên đành thôi ......"

Không ngờ Đào đạo chỉ hỏi lại một câu gỏn lọn: "Có đến nhà trưởng thôn tìm không?"

Lạc Tĩnh Dực nãy giờ chỉ ngồi một bên lặng lẽ uống canh dưỡng sinh trong bình giữ nhiệt, hoàn toàn không có ý định động đũa chung một nồi lẩu cùng mọi người, nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía Đào đạo.

"Không có..." Lão Dư bị hỏi vặn lại có chút ngốc, "Chúng ta đều cho là tiểu hài tử nghịch ngợm bày trò, nên không tới nhà trưởng thôn tìm."

"Ạiiiii! Chỗ nên tìm chính là chỗ đó a!"

"Không phải chứ.......một ông già lấy trộm váy làm gì?"

Đào đạo vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, loại người nào chưa từng gặp qua, ngày ngày chứng kiến không ít những chuyện kỳ quặc phát sinh ở đoàn phim: "Ngươi đoán xem? Ai mà lường được sở thích biếи ŧɦái của mấy lão già! Các ngươi biết nhà trưởng thôn ở đâu không?"

"Biết a!" Lão Dư nghe Đào đạo nói xong, lẩu cũng hết muốn ăn, buông đũa xắn tay áo đứng lên, "Đi! Đi đến nhà trưởng thôn! Nếu thật là lão già này là thủ phạm, qua mặt chúng ta lâu như vậy, ta nhất định bắt lão phải trả giá cho cú lừa này!"

Cả bàn lục tục đứng dậy kéo qua nhà trưởng thôn, nhưng khi đến nơi mới phát hiện bên trong tối om, gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai ló đầu ra trả lời, hẳn là đi đâu rồi.

"Khuya như vậy còn chạy đi đâu a?"

Bọn họ đi một vòng xung quanh nhà kiểm tra, muốn theo cửa sổ ngó nghiêng vào trong nhìn thử, nhưng tiếc là che màn quá kỹ, có săm soi đã đời cũng không thấy gì.

"Thôi vậy, ngày mai lại ghé"

Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Phùng Duẫn Hâm thuận miệng buông một câu: "Trưởng thôn xem ra còn rất có tình thú a"

Lạc Tĩnh Dực: "Tình thú?"

"Ngươi xem những nhà khác trong Cờ thôn, vườn trước vườn sau đều tận dụng trồng thêm rau tăng gia sản xuất, chỉ riêng nhà trưởng thôn trồng hoa. Cái này không phải là tình thú sao?"

Lão Dư cười khà khà: "Không ngờ lão già này cũng văn nghệ phết"

Lạc Tĩnh Dực không đáp, im lặng theo mọi người trở về. Nhưng đi được một quãng, trực giác vẫn liên tục phát ra tín hiệu cảnh cáo có gì đó không đúng khiến Lạc Tĩnh Dực bồn chồn không yên. Nàng quay phắt người, rảo nhanh bước vòng lại nhà trưởng thôn.

"Có chuyện gì vậy?" Đám người Phùng Duẫn Hâm cuối cùng cũng bắt kịp.

Lạc Tĩnh Dực trong lúc đi tới đi lui, phát hiện trên giàn phơi ở sân sau còn một chiếc chăn đơn còn chưa lấy vào, nhìn kỹ sẽ thấy góc phải có dấu mộc vuông vức in bốn chữ màu xanh lá "Nhà khách Lộc Thành", giống như bị tẩy phai đi.

Lộc Thành......

Sắc mặt Lạc Tĩnh Dực trong nháy mắt thay đổi.

"Không xong."

Lạc Tĩnh Dực la lên một tiếng: "Không xong!"

Phùng Duẫn Hâm trước giờ chưa từng thấy bộ dạng hoảng hốt như vậy của Lạc Tĩnh Dực, bị dọa: "Sao vậy?"

Lạc Tĩnh Dực quay đầu chạy vội, chạy được hai bước trực tiếp cúi xuống cởi giày cao gót quăng đi!

"Làm sao vậy a?!" Đào đạo nhìn mà choáng váng.

Lạc Tĩnh Dực: "Đào đạo lão Dư hai ngươi mau theo ta, lão Vương trở về trường quay gọi thêm người! Duẫn Hâm, lập tức báo cảnh sát!"

.

"Ai, Trần tiểu thư thật sự sắp đi sao?"

Vai áo trưởng thôn ướt đẫm, đuôi tóc Trần Cách nước cũng đọng lại thành giọt.

Lúc trưởng thôn hỏi Trần Cách câu này, ông ta thở hắt ra một tiếng thật dài, giống như thập phần luyến tiếc.

"Đúng vậy, hoàn tất phân cảnh quay sẽ đi"

"Nhất định phải đi sao? Không có khả năng ở lại thêm sao?"

Trần Cách cười nói: "Bọn trẻ nếu nhớ ta cứ báo, ta có thể gửi video động viên"

Trưởng thôn tủm tỉm cười: "Trần tiểu thư quả là người tốt. Bất quá, bộ quần áo trên người không thích hợp với ngươi"

Trần Cách nghe những lời kỳ lạ này, có chút thắc mắc ngoái lại nhìn trưởng thôn, giật mình phát hiện trên tay ông ta không biết tự lúc nào đã xuất hiện một cây búa.

Mà cây búa này, so với kết luận miêu tả hung khí sau quá trình điều tra vụ án Vương Tố Thu, phi thường tương tự.

Truyện Chữ Hay