Tần tiên sinh và Kim tiên sinh quen nhau trong một hội sở cao cấp.
Người giới thiệu là ông chủ Trịnh đứng lên nghênh đón Kim tiên sinh, cười tươi như hoa, trông rất thích thú, lôi kéo Kim tiên sinh đến trước mặt Tần tiên sinh, giới thiệu một cách cung kính:
– Đến đây nào, Tần tiên sinh, đây là Kim Hoài An, chính là nam số mà cậu thích đó, vai sư phụ do Kim Hoài An đóng đấy!
Năm nay Tần tiên sinh tuổi nhưng vì được sống trong nhung lụa đồng thời bảo dưỡng tốt nên không mấy ai nhìn ra được tuổi thật, trông cứ như mấy gã trai mới tuổi đầu, đẹp trai anh tuấn khiến người khác phải thán phục, đặc biệt là đôi mắt pleiku ấy mỗi khi nhìn người ta đều tràn ngập ẩn ý kỳ dị, giống như một con dao sắc bén mổ xẻ giải phẫu họ từ đầu đến chân một lần, sau đó lại dịu dàng ráp nối lại như cũ.
Kim Hoài An nhìn người này, lòng thầm cảm thấy bị sỉ nhục.
Nhưng anh không còn trẻ nữa, qua năm nay anh đã là người đầu rồi, trước đây qua lại với tay phú nhị đại kia mấy năm mà chẳng đạt được thành tích gì, anh hiểu rằng đây chính là cơ hội cuối cùng của mình.
Nếu gã muốn anh, vậy anh chẳng cần giả vờ giả vịt làm gì, chỉ cần cho anh tài nguyên tốt, cho anh cơ hội tốt, giúp anh thực hiện được mộng tưởng của mình, Kim Hoài An nghĩ: anh bằng lòng.
Phú nhị đại: con nhà giàu.