Ta đẩy hắn ra, đỡ Tiểu Xuân dậy, phủi bụi trên người hắn.
Tề Sùng muốn lại gần kéo ta, ta tránh không khỏi, chỉ đành mặc cho hắn lôi đi. Ta nhìn hắn, từng lời từng chữ nói ra một cách dứt khoát: "Nếu Hầu gia muốn trút giận, cứ đánh ta. Nhưng ta và Hầu gia, đã sớm không còn khả năng."
Tề Sùng ngây người hồi lâu. Đúng lúc này, Lan Thúy kéo vị công tử tuấn tú ở đằng xa lại.
"Nhanh lên, nhìn thân thể ngươi là biết yếu ớt. Đã ăn nhà ta nhiều hoành thánh như vậy, cũng nên báo đáp chúng ta rồi. Ngươi mau nằm xuống, liền nói mình sắp bị người nhà họ Tề đánh chết!"
Vị công tử nhỏ ấp úng, đôi mắt đẹp thoáng vẻ nghi hoặc: "Cái này... ta còn cần phải nằm sấp xuống sao?"
"Nằm xuống! Để hắn sợ ngươi!"Tề Sùng nhíu mày, ánh mắt quét về phía hắn, dường như có chút kinh ngạc, nhưng hắn mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.
Ta bảo hắn buông ra. Tề Sùng buông tay, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên người ta thật lâu. Ta lạnh lùng rời đi, xem như vừa bị chuột nhắt dòm ngó.
Trở về quán hoành thánh, ta bảo Lan Thúy tiếp đón vị công tử nhỏ ngồi xuống, còn mình thì lấy thuốc trị thương ra, bôi cho Tiểu Xuân. Thật lòng mà nói, hôm nay Tiểu Xuân tự tiện ra tay, lại còn bị thương, ta có chút tức giận.
Nhưng nhìn thấy hắn mặt mũi, thân thể đều mang thương tích, ta lại không đành lòng. Triều Triều ngược lại không sợ hãi gì, đôi mắt to tròn như quả nho đảo qua đảo lại, còn bật cười khanh khách, chỉ vào Tiểu Xuân mà trêu: "Xấu... xấu ca ca!"
Tiểu Xuân xấu hổ cúi gằm mặt xuống
Ta vỗ nhẹ vào lưng nó rồi nói: “Ta biết rồi! Hôm nay là ai bảo đệ phản ứng mạnh như thế?”
Tiểu Xuân nước mắt lưng tròng: "... Tỷ tỷ, hắn ức tỷ..."
Ôi, đứa trẻ ngốc. Ta vỗ vỗ đầu nó.
"Chuyện của ta và hắn thật ra rất dễ giải quyết, chỉ cần ta theo hắn về một chuyến, chưa đến một tháng, hắn lại sẽ sinh ra cảm giác chán ghét, thêm vào đó hắn lại không nỡ để người trong lòng hắn chịu uất ức, tự nhiên sẽ để ta trở về. Vậy nên, hà cớ gì đệ phải ra mặt?"
"Tiểu Xuân, hứa với tỷ, sau này đừng vì tỷ mà ra mặt nữa, được không? Tỷ thật sự sợ các ngươi bị thương."
Phùng Xuân cứ cúi gằm mặt, không nói một lời. Ta cũng chẳng biết làm sao với nó, đành nhét lọ thuốc vào tay hắn rồi vén rèm ra ngoài tiếp đón vị công tử nhỏ.
Tiểu công tử nho nhã, lễ độ, ngay cả khi Lan Thúy ở bên cạnh, líu lo nói những chuyện chẳng đâu vào đâu, hắn vẫn mỉm cười ôn hòa. Trong lòng ta không khỏi cảm thán, quả đúng là con nhà người ta.
Nhìn thế nào cũng thấy tốt.
Ngoại hình tuấn tú thì không cần bàn tới, điều quan trọng là, chỉ cần nhìn qua cũng biết là người ham học. Tay hắn phe phẩy chiếc quạt xếp, trên tay áo còn thêu hình bạch hạc mà bậc quan văn thường ưa chuộng.