Tiệc Trung thu được tổ chức trong cung. Lúc đó ta và Tề Sùng tình cảm đang mặn nồng, nào có thời gian để ý đến ai khác.
Nhưng, sau khi Thịnh Thanh nói vậy, trong đầu ta dần hiện lên một bóng hình.
Hoàng tử thứ chín của tiên đế, Khánh vương. Thảo nào một người tên là Thịnh Lễ, một người tên là Thịnh Thanh. Có nghĩa là họ họ Lý, chỉ là một người là Thịnh vương, một người là Khánh vương.
Nghe đồn Thịnh vương, đệ đệ cùng mẫu thân sinh ra với Khánh vương, từ nhỏ đã bệnh tật triền miên, rất ít khi xuất hiện trước công chúng…
Khánh vương thấy vẻ mặt của ta, liền biết ta đã hiểu. Hắn cùng Thịnh vương chắp tay vái chào ta: "Vậy thì làm phiền Phùng nương tử rồi."
Ta vội vàng đỡ hai người dậy. Trước kia ta là phu nhân Hầu gia, nay chỉ là một thường dân, sao dám nhận đại lễ như vậy?Ta đáp lễ hắn, tảng đá lớn trong lòng cũng theo đó mà rơi xuống. Hai vị công tử đều ôn hòa, Lan Thúy và Tiểu Xuân xem như có được vận may lớn rồi.
Từ đó về sau, ngày ngày ta đều đến vương phủ lo liệu ba bữa cơm cho hai vị vương gia. Thịnh vương và Lan Thúy rất thân thiết, nên mỗi ngày chàng đều nhón chân lên xem Lan Thúy có đi cùng ta không.
Thấy vậy, ta đành ngày nào cũng mang Lan Thúy theo, còn Tiểu Xuân thì ở nhà trông Triều Triều. Ta dặn dò Lan Thúy: "Thịnh vương nhìn là biết học rộng tài cao, con phải học hỏi hắn nhiều vào."
Lan Thúy kinh ngạc: "Cái gì? Hắn ư? Học rộng tài cao?!"
Ta:???
Lan Thúy bĩu môi, líu ríu: "Tiểu thư người đâu hay, ngài ấy chỉ tỏ vẻ chăm học, điềm đạm thôi. Thực ra ngày nào cũng cùng em đá dế, chơi cờ, lại còn mua cả gà chọi nữa!"
"Đừng thấy hắn thư sinh mà lầm, cãi nhau lên là long trời lở đất, hất tung cả nóc nhà người ta! Triệu bà bà kia không dám bén mảng đến đây, là vì hắn đã cãi nhau một trận với bà ta, lôi cả tổ tông mười tám đời ra mắng, thậm tệ vô cùng!"
“Ngài ấy còn kén ăn lắm, cái này không động đũa, cái kia cũng chê bai. Bánh bao thịt nhà mình, ngài ấy chỉ coi là tầm thường thôi."
Những ảo tưởng trong lòng ta tan vỡ. Ta xoa đầu Lan Thúy, thở dài não nề. Lan Thúy vung vẩy nắm đấm, quyết tâm nói: "Sau này em cũng phải mua gà chọi!"
"..."
Ta lại càng đau lòng hơn.
Ba tháng sau, Tề Sùng lại đến tìm ta. Lần này, hắn muốn ta quay về tiếp tục làm Hầu phu nhân.
Ta thật lấy làm lạ nói: "Ngươi chẳng phải đã có tiểu thư nhà họ Triệu rồi sao? Vì cớ gì cứ phải dây dưa với ta?"
Thịnh Vương từ sau lưng ta bước ra, vẫn là dáng vẻ thư sinh yếu đuối, chỉ là, khóe môi ngậm cười, tựa như đang châm chọc nói: "Bản vương không thể nhìn kẻ khác ức tỷ tỷ, tự nhiên sẽ đem những chuyện xấu xa của hắn nói cho nhà họ Triệu biết, tiểu thư nhà họ Triệu hiểu lẽ phải, làm sao có thể thành thân với kẻ bạc đãi vợ cả?"