Dù Tề Sùng không còn bén mảng đến quán nữa, nhưng mọi người vẫn e dè không dám ghé. Triệu đại nương thì lại đắc ý lắm, ngày nào cũng đến trước cửa quán đi qua đi lại một vòng, mãi đến khi bị Tiểu Xuân và Lan Thúy dọa cho sợ mới chịu miễn cưỡng quay về.
Không còn thu nhập, ta đành phải thêu hoa kiếm sống vào ban đêm. Phùng Xuân và Lan Thúy thì trăn trở tìm cách khôi phục lại quán, ta bèn bảo họ mang theo hai quyển sách tạp văn, một để đọc, một để bán.
Hai người họ chỉ nghĩ đó là sách mới lạ, nào ngờ ta đã sớm thay bìa, bên trong là sách thơ khai tâm trí.
Tin rằng họ cũng không nhận ra được.
Tiểu công tử thật thà lắm, bảo đến ăn cơm ba tháng là y như rằng ngày nào cũng đến.
Hắn nói mình họ Thịnh, tên Lễ. Thịnh Lễ, quả là một cái tên hay.
Hắn thích ăn cơm ta nấu, bất kể là vịt quay giòn hay ngỗng quay, hắn đều ăn ngon lành. Có khi, bên cạnh hắn còn có một tiểu đồng đi theo.
Tiểu đồng thấy công tử nhà mình như vậy, không khỏi rơi nước mắt."Công tử đã lâu rồi không ăn cơm!"
"?"
Cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được..
Thịnh Lễ là một đứa trẻ rất tốt, bản thân ốm yếu như vậy, nhìn cũng đến tuổi thi cử rồi, vậy mà còn giúp Lan Thúy và Phùng Xuân cùng bán hoành thánh.
Nói ra cũng lạ, đứa trẻ này tâm địa tốt thì tốt thật, nhưng quá thật thà, ta thật sự sợ nó bị lừa. Cho nên, khi thân thể nó ngày càng khỏe mạnh, ăn uống ngày càng nhiều, bệnh tật trên người cũng dần dần tiêu tan, ta nhìn nó với vẻ mặt hiền từ.
Đũa ăn cơm của Thịnh Lễ khựng lại.
Hắn có chút căng thẳng: "Phùng nương tử, có chuyện gì vậy?"
Ta cười mỉm: "Hay là, ta nuôi ngươi nhé? Dù sao chúng ta không phải người một nhà, nhưng còn hơn cả người một nhà."
Thịnh Lễ sờ sờ cằm, dường như đang suy nghĩ về khả năng đó. Tuy nhiên, chưa đợi hắn suy nghĩ xong, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.
"Không được!"
Một thiếu niên cao lớn, khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước vào. Mắt phượng long lanh, môi tựa hoa đào. Quả thật là một thiếu niên tuấn tú.
"Đây là đệ đệ của ta, ngươi không thể nuôi."
Ta cười gượng.
Thịnh Lễ đứng dậy, rụt rè gọi: "Huynh trưởng."
Thiếu niên tuấn tú khẽ gật đầu, trông có vẻ lạnh lùng. Hắn đưa mắt nhìn lên bàn, nhíu mày nói: "Ngươi chỉ ăn cái này?"
Thịnh Lễ khẽ nói: "... Thật ra, cũng ngon lắm."
Lan Thúy thấy vậy liền kéo hắn đến chỗ ngồi: "Đúng vậy, đúng vậy, công tử có muốn nếm thử một miếng không?"
Vừa nói, nàng vừa đưa đũa cho hắn.
Thiếu niên tuấn tú mặt mày sa sầm, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng vì lễ giáo, hắn đành im lặng.
Lan Thúy sốt ruột: "Ăn mau, có độc ngài đâu!"